Kẻ Cuồng Cày Level

Chương 38: Sự thật…




Khoảnh khắc Sở Mộ bước vào nhà, Trần Vũ Khả có thể cảm thấy phòng khách bị một luồng không khí áp suất thấp ép lại, nhiệt độ trong nhà thoáng cái giảm xuống vài độ. Động tác chuẩn bị đánh về phía Sở Gia đều bị cậu cưỡng chế dừng lại tất cả, ngơ ngác nhìn người đàn ông vừa mới đi vào.

Nếu nói bộ dạng Phi Sát trong game làm cho người ta cảm giác kém rất xa ở ngoài đời, như vậy thì Tiến Sĩ ở trong game với ở ngoài đời càng khác biệt vô cùng lớn. Khuôn mặt cương nghị sắc sảo như tác phẩm điêu khắc, ánh mắt lợi lại đầy lạnh lùng, không có bất kì biểu cảm nào lộ ra trên mặt, làm cho người ta bị cảm giác áp chế rất mạnh mẽ. Thân hình cao to, cộng thêm bộ âu phục hàng hiệu màu đen càng phô diễn khí chất cao quí cùng sang trọng của anh ta. Trần Vũ Khả rất bội phục anh ta trong ngày nóng bức thế này mặc âu phục chẳng những không hề chảy một giọt mồ hôi nào mà còn có thể tỏa ra hơi lạnh dày đặc như vậy, xem ra người đúng là từ khối băng biến hóa thành người.

Vừa nhìn thấy người đàn ông xa lạ, Trần Vũ Khả lại là người hay mắc cỡ, bệnh lắp bắp lại tái phát, “Chào, chào, chào anh. Tôi là…”

“Cậu ta là ai vậy?” Sở Mộ căn bản không thèm để ý đến Trần Vũ Khả, trực tiếp cắt ngang lời cậu, đem ánh mắt hướng qua Sở Gia, hỏi.

Trần Vũ Khả nuốt nuốt nước miếng, đem câu nói tiếp theo nuốt ngược vào trong bụng.

Mà bộ dạng của Sở Gia thì tràn đầy bất cần, vừa nhét khoai tây chiên vào trong miệng vừa nói: “Bạn của em.”

Sở Mộ hừ lạnh một tiếng, đem tầm mắt xoáy ngược về Trần Vũ Khả, “Anh sao lại không hề biết em có một người bạn lớn thế này.”

Nghe giọng nói vừa lạnh lùng vừa châm chọc của Sở Mộ, cả người Trần Vũ Khả run lên, cảm giác người này rất đáng sợ! Tự nhiên muốn trốn khỏi nơi đây.

Sở Gia giống như cảm giác được địch ý của Sở Mộ, cả người liền vùng dậy khỏi ghế salon, đứng chắn trước người của Trần Vũ Khả, giống như là gà mẹ bảo vệ gà con, “Anh định làm gì đó?! Không cho anh bắt nạt bạn em!|

Sở Mộ không có hứng thú cãi nhau với con nít, ánh mắt lạnh lẽo bắn lên người Trần Vũ Khả, đôi môi mỏng mím lại, trầm giọng hỏi: “Cậu là ai?”

Trần Vũ Khả thật 囧! Lúc nãy cậu vừa mới định giới thiệu mà, lại bị người này vô duyên vô cớ cắt ngang, bây giờ không nói nữa, thì  người này lại hỏi ngược lại cậu, lại còn không chưa đường lui cho người ta?!

Càng nhìn càng thấy đáng sợ, Trần Vũ Khả tự thêm can đảm cho mình, giải thích với anh ta: “Lúc nãy em của anh bị bệnh, trong nhà không có người, cho nên tôi đến chăm sóc…”

“Không có hỏi cậu nhiều như vậu, cậu rốt cuộc là ai?” Sở Mộ lại cắt ngang lời Trần Vũ Khả thêm lần nữa, trong giọng nói mang theo mất kiên nhẫn.

Cái gì gọi là cố tình không khách sáo cuối cùng Trần Vũ Khả đã cảm nhận được rồi, tự nhiên cảm thấy rất tủi thân, qua một lúc sau tâm không cam lòng không nguyện mới nói: “Tôi là Trần Vũ Khả, là Tuyệt Thế Mĩ Nữ ở trong game.”

Cậu bạn nhỏ sợ Trần Vũ Khả bị tủi thân, cũng đứng ở một bên giải thích phụ, “Lúc nãy em bị đau bụng, không có anh này giúp em thì em đã bị đau chết rồi, ai như anh lúc nào cũng mặc kệ em!”

Nghe hai người giải thích Sở Mộ mới thu hồi thần sắc không kiên nhẫn, khôi phục lại vẻ mặt không hề biểu cảm, nhìn chung quanh phòng khách một chút, quăng lại một câu rồi đi vào trong phòng của mình.

“Nhìn bộ dạng em nhảy nhót lung tung tức là đã chẳng sao nữa rồi, hai người cứ từ từ chơi với nhau đi, tôi về phòng trước.”

Mãi đến khi cửa phòng đóng lại, Trần Vũ Khả mới thở phào một hơi, trong lòng tự nhiên rất tức giận pha lẫn bất bình, Sở Mộ đúng là không đủ tư cách để làm anh mà! Em trai bị bệnh mà một câu hỏi thăm cơ bản anh ta cũng chẳng biết nói, lại còn bày ra thái độ như chẳng có chuyện gì, đúng là kẻ lạnh lùng!

Nếu Sở Mộ đã về, Trần Vũ Khả cũng không muốn ngồi ngốc ở đây thêm chút nào, không để ý đến bạn nhỏ cứ níu ở lại mà vẫn quyết định rời khỏi đây.

Vừa mới ra khỏi tòa nhà, lại gặp trúng người quen.

Quách Linh đang đứng bồn chồn dưới tòa nhà, thường xuyên ngẩng đầu lên nhìn cửa sổ nhà Sở Mộ, ánh mắt có chút hốt hoảng, bộ dáng như là cõi lòng chứa đầy tâm sự.

Chắc là cô ta đến tìm Sở mộ rồi?!

Bây giờ Trần Vũ Khả đã có thể khẳng định người post bài trên diễn đàn chính là Quách Linh, mặc dù không có bằng chứng cụ thể, nhưng cậu tin chắc vào trực giác của mình. Có lẽ đúng là bởi gì tình ái đã khiến cho Quách Linh làm ra rất nhiều chuyện không có lí trí như vậy, tại sao lại không quang minh chính đại mà cạnh tranh mà lại chọn cách dùng thủ đoạn mờ ám như thế này? Cô ta không nghĩ đến chuyện một khi bị bại lộ thì chẳng những danh dự bị mất sạch mà còn có thể khiến cho tình cảm hiện có bị đẩy cách ra xa hơn.

Nói ra thì cô ta cũng là một kẻ đáng thương, nhưng mà tất cả thương tổn cô ta gây ra nhân danh tình ái kia so với tổn thương của cô ta thì còn tàn nhẫn hơn rất nhiều, cuối cùng chỉ biết tự làm khổ mình, lại còn không được bất kì ai thương hại.

Trần Vũ Khả phát hiện mình rất có tiềm chất bao đồng, nhìn ba người kia hành hạ nhau như vậy, cậu so với họ còn muốn sốt ruột hơn, thật sự là không áp chế được bản thân, muốn thay họ tháo gỡ khúc mắc.

Cậu đi đến trước mặt Quách Linh, nhẹ giọng chào: “Chào bạn.”

Có thể gặp trúng Trần Vũ Khả ở chỗ này, Quách Linh tất nhiên là rất hoảng hốt, giả bộ cười một chút, cố gắng che đậy đi sự bối rối cùng quẫn bách của mình: “Sao cậu lại ở đây?”

Trần Vũ Khả chỉ chỉ vào tòa nhà phía sau, “Tôi mới từ nhà Sở Mộ về.”

Quách Linh không nói lời nào, vẻ mặt có chút phức tạp. Trần Vũ Khả quyết định đi thẳng vào vấn đề, “Bạn muốn tìm anh ta à? Sao không lên nhà?”

“Không liên quan gì đến cậu!” Bị nói trúng tim đen, Quách Linh có chút thẹn quá hóa giận.

Trần Vũ Khả cười cười, hỏi: “Bạn với Phi Sát có thù oán à?” Nhìn thấy bộ dạng khiếp hãi của Quách Linh, cậu càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình, dứt khoát đem toàn bộ nghi ngờ ở trong lòng nói ra, “Tôi biết người post bài trên diễn đàn chính là bạn, tại sao bạn làm như vậy? Phi Sát làm sai chỗ nào, tại sao bạn toàn đi nói xấu anh ấy? Tình cảm thì phải tự mình tìm kiếm, làm như vậy đối với cả ba người đều không tốt.”

Ôi, trên thế giới này có một loại người mà người ta gọi là không biết uyển chuyển, Trần Vũ Khả nhà chúng ta cũng là một người như vậy.

Lúc Quách Linh nhìn thấy Trần Vũ Khả, trong lòng đã bắt đầu bất an, lần trước gặp ngoài tiệm Internet, cô ta không biết Trần Vũ Khả đã nhìn thấy được nhiều ít, từ sau đó trở đi tâm tình của cô ta đã không yên, sợ chuyện bị bại lộ ra ngoài, cô ta vừa đoán thử hậu quả nếu như bị người khác biết chuyện này, rồi lại vừa tự an ủi bản thân không ngừng, có lẽ dựa vào mấy bài post trên diễn đàn đối phương căn bản chẳng thể nhìn ra cái gì, việc gì phải tự hù dọa bản thân chứ. Mấy ngày sau đó vẫn sóng yên biển lặng cô ta mới dần dần thấy yên lòng. Vốn tưởng chuyện này cứ thế mà trôi qua, nhưng Trần Vũ Khả lại tự nhiên nhắc đến trước mặt cô ta, còn nói thẳng thừng như vậy, thoắt cái cô ta liền điên cuồng.

“Mày thấy bất bình vì Phi Sát bị tổn thương sao? Là tao cố tình làm vậy đó thì sao hả? Mày có bằng chứng hả? Mày với anh ta quen nhau bao lâu chứ? Anh ta sẽ tin mày sao?”

“Tôi biết cô thích Sở Mộ, nhưng cô không cảm thấy cách làm này rất hèn hạ sao?”

Trần Vũ Khả vốn hảo tâm định tháo gỡ chuyện xấu, vốn định khuyên nhủ Quách Linh, nhưng ai ngờ lại chạm đến chỗ đau của cô ta, khiến cô ta giống y chang bị bệnh tâm thần.

“Mày cho rằng hai thằng đàn ông ở với nhau sẽ hạnh phúc sao?! Càng huống chi Sở Mộ là đàn ông bình thường, anh ta chán ghét đồng tính luyến ai!! Ai giống như bọn mày, hai thằng đàn ông liếc mắt đưa tình, cũng không thấy mắc ói hả! Mày cùng thằng kia cũng sẽ chẳng bền đâu con!!”

Bị người khác nhục mạ, Trần Vũ Khả cũng không có phản bác, mà chỉ dùng vẻ mặt bình thản nhìn đối phương.

Quách Linh đoán không ra cậu đang nghĩ cái gì, hung hăng trừng cậu một cái, xoay người bỏ đi.

Trên đường quay lại về trường, Trần Vũ Khả tự hỏi rất nhiều, quyết định đem chuyện này nói cho Phi Sát.

Đại khái Quách Linh đã bị chọc điên rồi, cho rằng chuyện đã chẳng thể dấu diếm thêm được, Trần Vũ Khả còn chưa kịp nói với ai, cô ta đã tự động tung hê lên.

Sau khi trở về phòng, cô ta đăng nhập vào diễn đàn, cô ta muốn tung ra hết rất cả thông tin cá nhân của Phi Sát! Chỉ là cô ta không thể ngờ được hành động này đã tạo thành cơ hội cho Tiến Sĩ cùng Phi Sát làm hòa.

Tin tức bên lề luôn truyền đi rất nhanh, bài viết vừa mới đăng lên diễn đàn lập tức trở thành tin nóng để mọi người bàn tán.

Lúc Phi Sát login phát hiện ra tất cả mọi người cứ là lạ, giống như đang có vô số cặp mắt đang len lén nhìn anh, vừa mới đến xa phu thì đám người lại lại lập tức giải tán, sau khi nhìn thấy một cái tên xuất hiện trên màn hình, anh bị giật mình ngẩn ngơ!

Hạ Ải!

Đây là tên của anh!

Tại sao mọi người lại biết tên của anh?!

Ngay lúc anh còn đang khó hiểu, mấy người của bên Chí Tôn đi đến bên cạnh anh, bao vây anh lại.

Kênh lân cận:

[Long Sát] Hạ Ải, thế giới này thật sự nhỏ nhỉ, thì ra chúng ta lại ở chung một thành phố. Thật ra trận chiến này chỉ là ân oán giữa hai bang chúng ta, tôi cũng không muốn đem chuyện xé ra to, tùy tiện giết giết vài lần rồi thôi, có trách thì chỉ có thể trách Tiến Sĩ, thằng đó giống như con chó điên cứ nhào vô tôi mà cắn không chịu nhả ra, bây giờ đã thành ân oán giữa tôi với thằng đó rồi, rất không may cho cậu cũng bị dính vào, nó một ngày không xin lỗi, tôi liền không bỏ qua, tôi không chỉ khiến cho các người game chơi không được mà cũng sẽ khiến cho cuộc sống thật của các người chẳng được dễ chịu!

Long Sát nói những lời này vốn là có lí do. Hắn cho rằng giết Phi Sát sẽ khiến Tiến Sĩ phát điên, lại không ngờ tới Tiến Sĩ với Phi Sát sẽ đoàn kết lại, mỗi ngày PK 5 lần căn bản không thể thỏa mãn tâm lí trả thù của hắn, mà sau khi có thêm Tiến Sĩ gia nhập khiến cho thường xuyên bị đánh hòa nhau với Cực Tốc Nhất Phái làm cho oán hận của hắn ngày càng sâu. Hắn biết đối phương chỉ là một đám sinh viên thì lại càng chẳng thể dễ dàng bỏ qua chuyện mình bị một đám con nít ranh vượt mặt, lại thêm Phượng Tiên ở một bên châm dầu vào lửa, vì hắn bày ra mưu kế, hắn liền nghe theo lời Phượng Tiên vào trong diễn đàn đang náo động kia, nói sẽ bỏ ra một khoảng lớn để có địa chỉ của Phi Sát, mặc dù sau đó hắn cảm thấy hành động này rất ngây thơ, nhưng mà qua hôm sau thật sự có người nhắn tin lại, đem toàn bộ thông tin về tên tuổi, địa chỉ cụ thể của Phi Sát gởi qua. Con người ma, chung qui sẽ có tính độc ác, hắn cảm thấy chuyện này càng lúc chơi càng vui, nếu như Tiến Sĩ kia có biểu hiện quá khích nào đó, hắn cũng không ngại sẽ đến gặp Phi Sát trong hiện thực.

Mà Phi Sát đối với tất cả chuyện này hoàn toàn không biết gì cả, chơi game cũng chỉ để cho vui mà thôi, tự nhiên mọi người lại biết thân phận thật sự của anh, điều này khiến cho anh cảm thấy bất an. Lời Long Sát nói tạo thành áp lực tâm lí rất lớn với anh, dù sao anh vẫn chỉ là sinh viên chưa hề bước chân vào xã hội, suy nghĩ cũng rất đơn thuần, trong lòng anh nghĩ Long Sát chắc chắn không phải là một người tầm thường, anh sợ thật sự đối phương sẽ đến trường học tìm mình, những suy nghĩ kì quặc lộn xộn cứ thế xông ra toàn bộ, anh nghĩ đến xã hội đen, nghĩ đến những kẻ giết người tàn bạo, rồi lại nghĩ đến bắt cóc tống tiền,…

Nếu như Long Sát mà biết được suy nghĩ của anh lúc này, chắc chắc sẽ buồn bực muốn chết, ý định ngu ngốc của hắn là chỉ định dọa đám con nít ranh này một chút giờ lại bị trở thành đồ cặn bã không chuyện ác nào không làm, hoàn toàn chẳng thể hợp với hình tưởng tinh anh xã hội lóng lánh chói lọi của hắn.

Nhưng hắn cũng chẳng nghĩ lại, lấy chuyện hắn đã là một người thành công trong sự nghiệp lại đi tính toán chi lo với một đám sinh viên đại học thì cũng rất nực cười rồi.

Mà hắn uy hiếp Phi Sát, Tiến Sĩ sẽ có hành vi kích động chưa từng có tới mức nào đây?!