Kẻ Đầu Tiên Phải Chết

Chương 102




Tôi nghĩ chúng tôi đã mê đắm cả đêm đó. Chúng tôi cười một chút, khóc một chút. Thậm chí tôi còn không nhớ tôi đã thức dậy trên giường như thế nào.

Ngày hôm sau, tôi mới rời anh ấy. Với tất cả những điều đang đe dọa, tất cả dường như không chắc chắn, tôi lại cảm thấy an toàn và chắc chắn trong vòng tay anh ấy.

Nhưng một điều gì đó khác đã xảy ra trong suốt kỳ nghỉ cuối tuần đó – ngoài bệnh Negli, ngoài Raleigh và tôi. Một điều gì đó đang ghìm chặt, xâm chiếm cảm giác thoải mái và an toàn của tôi.

Nó là điều Jacobi đã từng nói, điều đó đã ghim vào trong suy nghĩ của tôi.

Đôi khi, có những lời bình luận bị lãng quên mà bạn không chú ý nhiều nhưng bằng cách nào đó, chúng vẫn len vào trong tâm trí bạn. Sau đó chúng trở lại trong lúc thảnh thơi nhất, với xung lực và sự lôgic lớn hơn lúc trước.

Đó là tối chủ nhật. Kỳ nghỉ cuối tuần kết thúc Raleigh lái xe đưa tôi về nhà. Thật khó khăn khi phải xa anh ấy, tôi cần phải ở một mình một lúc để nhìn lại kỳ nghỉ cuối tuần, để chỉ ra những gì tôi sẽ làm tiếp theo.

Tôi dỡ đồ, pha chút trà, cuộn mình trong chiếc ghế dài với chiếc khăn hiệu Her Sweetness. Tâm trí tôi quẩn quanh với vụ án giết người.

Nicholas Jenks giờ đây đang ở đằng sau tôi. Vô số những báo cáo cần viết. Dù ông ta vẫn đang nói luyên thuyên về chuyện bị gài bẫy.

Sau đó là những lời của Jacobi trong tâm trí tôi.

Đồng nghiệp tốt, anh ấy đã nói, vào sáng thứ ba.

Anh ấy có ánh mắt bực tức, dai dẳng. Hãy nhớ, anh ta đã gọi với theo tôi: Việc khớp chai rượu sâm panh sẽ giúp cô đi đúng đường... Tại sao cô lại nghĩ là Nicholas Jenks đã để lại chai rượu sâm panh?

Tôi vừa chú ý đến chi tiết đó, Jenks đã bị khóa tay. Vụ án là một cú đấm dữ dội. Tôi đang nghĩ về đêm trước đó, và về Raleigh.

Tôi đứng lại trên những bậc thang và quay lại phía anh ấy. Tôi không biết, Jacobi. Chúng ta đã giải quyết xong vụ này. Có thể là trong lúc giận dữ.

Cô nói đúng. Anh ta gật đầu. Vậy đó cũng là lý do tại sao ông ấy không cuộn tròn chiếc áo lễ phục và mang nó đi cùng với mình.

Tôi nhìn anh ta như muốn nói: “Sao bây giờ chúng ta lại xem xét chuyện này? Jenks cần một chiếc áo lễ phục sạch sẽ để ra khỏi khách sạn mà không bị phát hiện”. Dù sao, sự trùng khớp ADN trên sợi râu đã chứng minh điều đó mang tính khoa học rồi.

Sau đó Jacobi nói. Cô đã bao giờ đọc hết toàn bộ cuốn sách chưa? Anh ta hỏi.

- Cuốn sách nào cơ?

- Cuốn sách Mãi mãi là cô dâu của Jenks.

- Những phần trọng tâm, tôi đáp. Tại sao?

Jacobi nói:

- Tôi không biết. Chỉ có điều gì đấy vẫn còn lấn cấn trong tôi. Như tôi đã nói, vợ tôi tình cờ là một người hâm mộ ông ấy. Có một vài bản sao bản thảo của ông ấy ở quanh đây, vì thế tôi đã mang một cuốn về nhà. Cách nó kết thúc thật thú vị.

Tôi nhìn Jacobi, cố gắng hiểu xem tất cả những chuyện này sẽ dẫn đến đâu.

- Nó là một cái bẫy, Jacobi nói. Gã Phillip Campbell này, hắn ta đã thoát được tội. Hắn ta đã gắn hết tội lỗi lên một người khác.

Những ngày sau đó, những lời của Jacobi lại len lỏi vào tâm trí tôi. Một cái bẫy. Hắn ta đã gắn hết tội lỗi lên một người khác.

Chuyện này thật nực cười, tôi tự nói với chính mình, rằng thậm chí tôi đang đề cao kịch bản này, xem đi xem lại nó trong đầu. Mọi thứ thật vững chắc và chặt chẽ.

Sự gài bẫy, tôi nhận thấy mình lại đang nghĩ đến chuyện đó.

- Mình chắc chắn là một kẻ ngốc – tôi nói to. Jenks đang bám lấy bất kỳ câu chuyện nào ông ta có thể tìm cách thoát khỏi chuyện này.

Tôi đứng dậy, mang tách trà vào phòng tắm, bắt đầu rửa mặt.

Vào buổi sáng tôi sẽ nói với Cheery về căn bệnh của tôi. Tôi còn chút thời gian và tôi sẽ đối diện với chuyện này. Giờ đây vụ án đã hoàn tất, đây là lúc thích hợp.

Tôi đi vào phòng ngủ, xé cái mác “Little Bit of Heaven” trên chiếc áo phông Raleigh đã mua cho tôi. Tôi lên giường, và Martha đi quanh để được ôm.

Ký ức về kỳ nghỉ cuối tuần bắt đầu luẩn quẩn trong đầu tôi. Tôi nhắm mắt lại và nghĩ rằng mình khó có thể chờ đợi để chia sẻ chuyện này với những cô bạn gái.

Sau đó một ý nghĩ chợt vụt lên. Tôi bật lên như thể gặp ác mộng, người tôi trở lên cứng đờ. “Ôi, không. Ôi Chúa ơi, không”, tôi thì thầm.

Khi Jenks đấm tôi lúc ở nhà ông ta, ông ta vung tay trái.

Khi ông ta mời tôi uống nước, ông ta đã cầm cái bình nước lên bằng tay trái.

Không thể, tôi nghĩ. Chuyện này không thể xảy ra.

Claire đã đoán chắc chắn kẻ giết hại David Brandt là một người thuận tay phải.