Kẻ Đầu Tiên Phải Chết

Chương 108




Một cách chậm rãi, không thể tránh được, tôi đang bắt đầu cảm thấy như thể tôi lên nhầm máy bay và đang nhằm sai đích.

Trái ngược với mọi logic, tôi đang ngày càng chắc chắn rằng Nicholas Jenks không phải là kẻ sát nhân.

Tôi phải chỉ ra phải làm gì tiếp theo. Jenks trong cái còng tay là tấm ảnh chủ đề cả báo Time lẫn tờ Newsweek. Ông ta sẽ bị buộc tội ở Napa vì hai vụ giết người nữa vào ngày hôm sau. Có thể tôi chỉ cần ngồi nhầm lên một cái máy bay khác, rời khỏi thành phố và không bao giờ chường mặt ra ở San Francisco nữa.

Tôi tập hợp các cô gái lại. Tôi nói với họ những mảnh ghép đang dần sáng tỏ: cuộc cãi vã gay gắt về vụ ly hôn, cảm giác bị vất bỏ của Joanna, sự tiếp cận trực tiếp của cô ta với các nạn nhân thông qua những mối quan hệ của cô ta tại Saks.

- Cô ta là trợ lý quản lý kho – tôi nói với họ. Không trùng hợp sao?

- Hãy đưa cho mình bằng chứng – Jill nói. Bởi vì bây giờ mình đang có bằng chứng chống lại Nick Jenks. Hãy đưa ra tất cả những bằng chứng mà mình cần.

Tôi có thể nghe thấy sự lo lắng và thất vọng trong giọng cô ấy. Cả đất nước đang chăm chú theo dõi vụ án này, đang theo dõi mọi cử động của cô ấy. Chúng tôi đã làm việc vất vả để thuyết phục Mercer và sếp của cô ấy, Sinclair, rằng đó là Jenks. Và giờ đây, sau tất cả mọi chuyện, chúng tôi lại sắp đưa ra một giả thuyết mới và một kẻ tình nghi mới.

- Hãy cho một lệnh khám xét mới – tôi nói với Jill – Nhà Joanna Wade. Một thứ gì đó chắc chắn phải ở đó. Những chiếc nhẫn mất tích, một hung khí, như chi tiết về các nạn nhân. Đó là cách duy nhất để chúng ta thắt chặt vụ án.

- Cho một lệnh khám xét trên cơ sở gì? Một chút bằng chứng mới ư? Mình không thể làm việc đó mà không thể không công bố rộng rãi vụ này một lần nữa được. Nếu chúng ta đưa ra những điều chúng ta không chắc chắn, làm sao chúng ta có thể thuyết phục hội đồng xét xử được chứ?

- Chúng ta có thể kiểm tra nơi cô ta đã từng làm việc – Cindy đề xuất. Hãy xem xem liệu cô ta có sự tiếp cận đặc biệt nào với thông tin về cô dâu không.

- Điều này chỉ mang tính suy diễn. Thật tào lao! – Jill kêu lên. Một trong những người hàng xóm của mình làm việc ở Saks. Có thể cô ấy là kẻ sát nhân.

- Cậu không thể giải quyết việc này với tâm trạng này được nếu chúng ta vẫn còn nghi ngờ. – Cindy tranh luận.

- Cậu chỉ có nghi ngờ, Jill nói. Điều mình có là mọi thứ đều đúng chỗ cho việc buộc tội. Đối với cậu, đó là một câu chuyện, cậu đi theo đến nơi nó dẫn đến. Còn toàn bộ sự nghiệp của mình thì treo lơ lửng ở giữa đấy.

Cindy trông đầy kinh ngạc:

- Cậu nghĩ mình ở đây chỉ vì một câu chuyện thôi sao? Cậu nghĩ mình ngồi lên mọi đầu mối, khổ sở vì không thể viết được, chỉ để có thể nhảy lên với bản quyền sáng tác sách sau này sao?

- Thôi nào các quý cô, Claire nói, tay đặt lên trên vai Cindy – chúng ta phải cùng nhau giải quyết chuyện này.

Từ từ, đôi mắt màu xanh mãnh liệt của Jill dịu xuống. Cô ấy quay về phía Cindy.

- Mình xin lỗi. Chỉ vì khi chuyện này lộ ra, Leff sẽ có thể gieo rắc những nghi ngờ lớn trong tâm trí hội đồng xét xử.

- Nhưng chúng ta không thể thoái lui chỉ vì đó là sách lược tồi, Claire nói. Có thể vẫn còn kẻ sát nhân ở ngoài kia, một kẻ giết người hàng loạt.

Tôi nói với Jill.

- Hãy cho một lệnh khám xét mới. Làm ơn đi Jill.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy Jill tức giận như vậy. Mọi thứ cô ấy đạt được trong nghề nghiệp của mình, mọi thứ cô ấy đại diện, rõ ràng đang bị đặt lên bàn cân. Cuối cùng, Jill lắc đầu.

- Hãy thử cách của Cindy. Chúng ta sẽ bắt đầu từ Saks, hãy kiểm tra Joanna từ đó.

- Cảm ơn Jill, tôi nói. Cậu thật sự là người tuyệt vời nhất.

Cô ấy đáp lại một cách khó nhọc.

- Hãy tìm xem liệu cô ta có bất kỳ mối quan hệ nào với những cái tên đó không, và mình sẽ đưa cho cậu bất kỳ thứ gì cậu muốn. Nhưng nếu cậu không thể, thì hãy chuẩn bị để chiên vàng Jenks.

Từ bên kia bàn, tôi cầm lấy tay cô ấy. Jill siết chặt tay tôi. Chúng tôi trao cho nhau nụ cười đầy lo âu.

Cuối cùng Jill nói đùa:

- Với tư cách cá nhân, mình hy vọng cậu sẽ quay về với một thông tin nóng hổi để được lên danh mục trong Giáng sinh sắp tới.

Claire cười lớn.

- Giờ đây, cũng chưa đến nỗi là một tổn thất hoàn toàn, đúng không?