Kẻ Đầu Tiên Phải Chết

Chương 29




Lúc tôi gọi điện hoãn cuộc gặp với Claire, tắm rửa xong, đội chiếc mũ Giant bẻ gáy lên mái đầu ướt và xếp mấy bộ quần áo thì chiếc Explorer trắng của Raleigh đã bấm còi phía trước đợi tôi.

Khi tôi bước xuống cầu thang, tôi không thể không để ý thấy anh đang nhìn tôi – đầu tóc ướt, quần jean, áo khoác da màu đen.

- Trông cô thật tuyệt, cô Boxer.

Anh mỉm cười, nhấn ga lao xe đi.

Anh mặc quần áo bình thường, trong chiếc quần kaki hơi nhàu nát và chiếc áo sơ mi thể thao màu xanh đã bạc. Anh ta trông cũng rất tuyệt, nhưng tôi không có ý định nói điều đó ra. Tôi bảo anh ta:

- Đây không phải là một cuộc hẹn đâu đấy, Raleigh.

- Cô cứ nói thế mãi.

Anh nhún vai nói rồi tăng tốc.

Chúng tôi dừng lại ở nhà nghỉ Cao nguyên Napa sau khoảng 1 giờ 15 phút. Tôi lưu ý đến điều này bởi tôi đã định dốc bầu tâm sự với Claire.

Nhà nghỉ này hóa ra lại là một trong những điểm có suối nước khoáng cao nhất và thú vị nhất mà tôi luôn luôn muốn tới thăm. Nó ẩn sâu trong ngọn núi bên con đường có cái tên ngộ nghĩnh – Hươu chạy. Nhìn khu nhà nghỉ với những căn phòng chính làm bằng thứ gỗ đỏ khổng lồ và những cửa sổ bằng kính uốn thành vòng cung, du khách tới đây sẽ không hẳn là phải giữ mình.

Hai chiếc xe cảnh sát xanh trắng đỗ dọc chỗ đường vòng bên ngoài lối vào nhà nghỉ. Trong hành lang, chúng tôi được dẫn tới văn phòng của người quản lý, tại đó một người quản lý tóc đỏ, âu lo, dường như mới kết thúc chương trình đào tạo được mấy ngày, đang đứng với hai sĩ quan cảnh sát địa phương.

Một người đàn ông cao gầy trong bộ quần áo đi đường cất lời xin lỗi chúng tôi với giọng kéo dài. Anh ta cầm một cái cốc giấy hiệu Starbucks (Tên một loạt cửa hàng cà phê nổi tiếng ở Mỹ):

- Tôi là Hartwig. Xin lỗi đã quấy nhiễu ngày nghỉ của hai vị.

Anh ta đưa cho chúng tôi xem một bức ảnh đám cưới chụp đôi vợ chồng mất tích. Bức ảnh được bao quanh trong một loạt chuông gió bằng thủy tinh với cây cầu Cổng Vàng cận cảnh. ”Ý thích tiệc tùng”, anh công nhận vậy.

- Đây là vợ chồng Michael DeGeorge ở phía dưới thị trấn. Họ đều làm việc trong thành phố này tại một hãng kế toán lớn. Kết hôn vào đêm thứ sáu.

Thực tế, đó là một bức ảnh ngọt ngào. Cô dâu với mái tóc nâu dày sáng; chú rể khỏe mạnh, trông có vẻ nghiêm túc, đeo kính. Ôi Chúa ơi, không phải họ. Không phải thế nữa chứ.

- Vậy lần cuối cùng người ta nhìn thấy họ là khi nào? – Tôi hỏi.

- 7 giờ 15 phút tối qua. Nhân viên khách sạn thấy họ lên đường đi ăn tối tại tiệm French Laundry. Người giữ cửa đã chỉ đường cho họ, nhưng họ không bao giờ quay về nữa.

- Họ lái xe đi ăn tối và không ai nghe nói gì về họ nữa à?

Hartwig cứ lấy tay cọ vào bên má.

- Người quản lý nói rằng họ đã nhận phòng hôm qua với một chiếc Lexus màu vàng. Nhân viên giữ cửa xác nhận họ đã lái nó đi trong thời gian ngắn buổi chiều hôm ấy.

- Rồi sao? – Tôi gật đầu và hướng về phía anh ta.

- Chiếc xe vẫn ở bãi đỗ.

- Có bất kỳ tin nhắn nào từ bên ngoài mà chúng tôi nên biết không?

Hartwig đi tới bàn và đưa cho tôi một tập giấy nhỏ. Tôi nhìn lướt qua. Bố, mẹ, Julie và Sam. Vicki và Don. Chúc thượng lộ bình an.

- Chúng tôi đã kiểm tra kỹ lưỡng xung quanh đây. Sau đó chúng tôi mở rộng phạm vi tìm kiếm. Đại loại như kẻ giết người của quý vị đã ở đây. Đám cưới lớn. Hôn lễ. Rồi họ biến mất.

- Đại loại như sự việc của chúng tôi, ngoại trừ việc chúng tôi có những thi thể.

Khuôn mặt viên sĩ quan Napa trở nên căng thẳng.

- Hãy tin tôi, tôi không gọi cho các vị tới đây chỉ để giúp chúng tôi với những bản khai người mất tích.

- Điều gì khiến anh nói chắc chắn như vậy? – Raleigh hỏi.

- Vì người giữ cửa đã nhận được một cuộc gọi tối qua. Đó là cuộc gọi từ nhà hàng, xác nhận việc đặt chỗ của họ.

- Thế sao?

Hartwig nhấp một ngụm cà phê trước khi nhìn vào mắt chúng tôi:

- Không có ai ở nhà hàng gọi điện cho họ cả.