Kẻ Đầu Tiên Phải Chết

Chương 92




Nicholas Jenks ở trong phòng giam giữ trên tầng 10 của Sảnh Công lý. Ông ta sẽ phải đối đầu với sự cáo buộc vào cuối ngày hôm nay. Luật sư của ông ta, Sherman Leff, ở cùng với ông ta, trông như thể tất cả những chuyện này là thủ tục và cán cân công lý đang nằm trên đôi vai của bộ cánh được may theo kiểu Anh của ông ta.

Jill Bernhardt đi cùng với Raleigh và tôi. Jenks không biết chuyện gì đang đến với ông ta. Chúng tôi đã có rượu sâm panh, chiếc quần lễ phục, những sợi giống nhau từ bộ râu của ông ta. Chúng tôi đã có cảnh ông ta ở trong phòng với David và Melanie Brandt. Tôi không thể chờ để nói với ông ta tất cả những thông tin tốt lành đó.

Tôi ngồi chéo với Jenks và nhìn thẳng vào ông ta.

- Đây là phó chưởng lý quận Jill Bernhardt, tôi nói. Cô ấy sẽ nghiên cứu vụ án của ông. Cô ấy cũng sẽ buộc tội ông.

Ông ta cười, vẫn ánh mắt nhã nhặn, tự tin và nhún nhường như thể ông ta đang đón tiếp chúng tôi trong nhà ông ta vậy. Tại sao ông ta trông tự tin đến vậy? Tôi tự hỏi.

- Nếu được. Jill nói – Tôi muốn bắt đầu.

- Cuộc gặp của cô mà – Sherman Leff nói. Tôi không phản đối.

Jill hít sâu.

- Ông Jenks, trong một tiếng nữa ông sẽ bị cáo buộc vì vụ sát hại David và Melanie Brandt tại khách sạn Grand Hyatt vào ngày mùng 5 tháng 6. Ngay sau đó, tôi tin là tòa án Cleverland sẽ làm giống như thế vì vụ sát hại James và Kathleen Voskuhl. Dựa trên những gì kiểm định hóa học vừa phát hiện được, tôi tin ông có thể chờ tòa án ở Thung lũng Napa cũng đến sau đó. Chúng tôi có thừa bằng chứng gắn ông với cả ba vụ sát hại. Chúng tôi đang chia sẻ chuyện này với ông, luật sư của ông, với hy vọng rằng phản ứng của ông với bằng chứng này có thể tránh cho thành phố, cho các gia đình những người đã chết, và gia đình ông sự nhục nhã thêm nữa tại phiên tòa.

Cuối cùng Sherman Leff xen vào.

- Cảm ơn, bà Bernhardt. Vì sự suy xét là tinh thần của ngày hôm nay, chúng tôi muốn bắt đầu bằng việc thể hiện sự hối tiếc sâu sắc của khách hàng tôi vì cơn giận bộc phát quá cảm tính của ông ấy với thanh tra Boxer tại thời điểm ông ấy bị bắt. Như cô có thể hình dung, cú sốc và sự đột ngột của một sự buộc tội như vậy, thật quá ngược đời khi ông ấy đã hoàn toàn tuân theo sự thẩm vấn của cô ấy trong nhà ông ấy. Tôi chắc chắn cô ấy có thể hiểu được những cảm xúc sai lầm có thể xảy ra như thế nào.

- Tôi rất lấy làm tiếc về chuyện đó, Thanh tra – Jenks nói. Tôi nhận thức rõ chuyện này như thế nào. Tôi chẳng có gì hơn ngoài mối quan hệ với một trong những người đã chết. Và bây giờ có vẻ như cô sẽ vin vào cuốn sách bất hạnh đó.

- Cuốn sách nào, Leff xen vào. Tôi phải khuyên ông, chúng ta sẽ làm một bản kiến nghị cấm việc đó. Việc lấy nó là một sự xâm phạm bất hợp pháp đời tư của khách hàng tôi.

- Lệnh đó hoàn toàn hợp lệ – Jill nói một cách bình tĩnh.

- Trên cơ sở nào?

- Trên cơ sở là khách hàng của ông đã đưa ra bằng chứng giả liên quan tới nơi ông ấy ở khi Kathy Voskuhl bị giết.

Leff kinh ngạc.

- Khách hàng của ông đã ở Cleverland, luật sư ạ. Tôi nhảy vào. Sau đó tôi nói với Jenks – Ông đã đăng ký ở tại Westin. Ông đã ở đó hai đêm, trùng với vụ sát hại hai người nhà Voskuhl. Ông nói là ông không ở đó, nhưng ông đã ở đó. Và ông đã ở Hall of Fame.

Nụ cười của Jenks biến mất và đôi mắt ông ta đảo quanh căn phòng. Ông ta nuốt ực và tôi có thể thấy yết hầu ông ta đang trôi xuống cổ họng. Ông ta đang nuốt chửng những bằng chứng ngoại phạm và những lời nói dối của mình. Ông ta nhìn Leff với một chút gì đó hối lỗi.

- Tôi đã ở đó – ông ta thừa nhận – Tôi đã thực sự đã che giấu điều ấy. Khi chuyện xảy ra, tôi đã ở đó để nói chuyện với một nhóm độc giả địa phương. Cô có thể kiểm tra. Nhà sách Argosy. Tôi không biết làm thế nào để giải thích chuyện đó. Cộng với việc quen biết Kathy, dường như rất dễ phải chịu trách nhiệm. Nhưng hãy để tôi nói rõ ràng chuyện này. Cô đã sai về đám cưới. Tôi không ở chỗ nào gần đó cả.

Máu tôi dâng lên. Tôi không thể tin người đàn ông này.

- Ông có một bài nói chuyện sao? Khi nào, ông Jenks?

- Chiều thứ 7. Lúc 4 giờ. Một nhóm nhỏ những người hâm mộ cực kỳ trung thành. Argosy rất tốt với tôi khi tôi bắt đầu lần đầu tiên.

- Còn sau đó?

- Sau đó tôi đã làm những gì tôi luôn làm. Tôi ở trong khách sạn và viết. Tôi đi bơi và ăn bữa tối sớm. Cô có thể hỏi vợ tôi. Tôi luôn dành các buổi tối một mình khi tôi trên đường. Chuyện này đã được viết trên tạp chí Con người.

Tôi ngả người vươn qua bàn.

- Vậy tất cả chuyện này chỉ là sự trùng hợp kỳ lạ thôi, đúng vậy không? Một người phụ nữ ông đã phủ nhận có quan hệ tình dục với cô ta người đã bị giết hại một cách tàn nhẫn. Ông chỉ tình cờ ở đó. Ông chỉ tình cờ nói dối về mối quan hệ và về việc đã ở đó. Chân dung của ông chỉ tình cờ được chụp lại bởi máy quan an ninh tại hiện trường. Chuyện sẽ tiếp diễn như vậy đúng không, ông Jenks?

Leff đặt một bàn tay cảnh báo lên cánh tay Jenks.

- Không! – Khách hàng của ông ta ngắt lời, sự tự chủ của ông ta rõ ràng đã biến mất.

Sau đó ông ta bình tĩnh hơn và lau mồ hôi trên trán.

- Tôi đã nói dối… vì Chessy… để bảo vệ cuộc hôn nhân của tôi.

Ông ta ngồi thẳng lên trong cái ghế gỗ. Bằng chứng ngoại phạm của ông ta đang sụp đổ.

- Tôi không phải là một người đàn ông hoàn hảo, Thanh tra. Tôi đã mắc lỗi, tôi đã nói dối cô về Kathy. Chuyện đó là sai. Câu trả lời là có. Những gì cô cho là thật là thật. Chúng tôi là tình nhân trong vòng 5 năm qua. Nó tiếp tục tốt đẹp ngay cả khi cô ấy có mối quan hệ với James. Chuyện đó thật điên rồ. Đó là một câu chuyện điên rồ. Đó là một câu chuyện rùng rợn ghê gớm của một kẻ bị lừa phỉnh. Nhưng đó không phải là sự giết người. Tôi không giết Kathy. Và tôi không giết những người khác!

Jenks đứng lên. Lần đầu tiên, ông ta trông sợ hãi. Thực tế về những gì đã diễn ra rõ ràng đang biến mất.

Tôi đứng lên và nói:

- Một chai sâm panh đã được để lại trong căn phòng tại Hyatt nơi hai vợ chồng Brandt bị giết. Nó khớp với lô rượu giống như thế mà ông đã mua tại một cuộc đấu giá ở Butterfield and Butterfield vào tháng 11 năm 1996.

Leff phản đối.

- Chúng tôi biết điều đó. Chắc chắn sự trùng hợp ngẫu nhiên không may về niềm đam mê rượu sâm panh của ông chủ tôi không thể lôi ông ấy vào hành động đó. Ông ấy thậm chí không biết hai vợ chồng nhà Brandt. Thứ rượu ấy có thể mua được ở bất kỳ đâu.

- Tuy nhiên, số đăng ký trên chai rượu từ khách sạn Hyatt khớp với những chai rượu còn lại trong lô rượu chúng tôi tìm thấy ở nhà ông tối qua.

- Chuyện này thật vô lý, Jenks giận dữ nói. Đây là một chuyện nhảm nhí mà thậm chí có thể làm thành một quyển sách.

- Hy vọng rằng cái này sẽ tốt hơn.

Từ dưới bàn, tôi lấy ra chiếc túi mua sắm của hãng Nordstrom chứa chiếc quần lễ phục được quấn tròn. Tôi ném chúng lên bàn trước mặt mọi người.

- Ông nhận ra thứ này chứ?

- Quần… Chúng ta đang chơi trò gì vậy?

- Những thứ này được tìm thấy tối qua. Trong cái túi này, ở đằng sau phòng ngủ của ông.

- Vậy thì sao? Cô đang nói gì vậy, chúng là của tôi sao? Tiệm Joseph Abboud. Cũng có thể. Tôi không hiểu cô đang muốn nói gì.

- Chuyện tôi muốn nói là chiếc quần này khớp với chiếc áo đã được tìm thấy ở căn phòng của hai vợ chồng Brandt. Chúng là một bộ, ông Jenks.

- Một bộ sao?

- Nó là cái quần của chiếc áo véttông mà ông đã để lại trong phòng khách sạn của họ. Chúng cùng nhãn mác, cùng kiểu số và cùng cỡ.

Một nỗi sợ hãi ngày càng lớn bắt đầu xâm chiếm khuôn mặt ông ta.

- Và nếu thứ này vẫn chỉ là một kiểu vải thông thường ông dùng – Tôi nói, nhìn thẳng vào mắt ông ta – Vậy còn cái này thì sao. Sợi râu cũng khớp. Sợi râu ông đã để lại trong người Becky DeGeoger khớp với những sợi râu được lấy từ con dao cạo của ông. Nó là của ông, đồ thú vật. Ông đã tự buộc tội chính mình.

Jill nghiêng người về phía trước.

- Ông sẽ lẩn tránh, Jenks. Ông sẽ lẩn tránh cho đến khi thời gian kháng cáo hết và họ sẽ chỉ có thể châm một cây kim nặng vào tay ông.

- Chuyện này thật điên rồ, ông ta khóc.

Ông ta đang vươn về phía tôi, những mạch máu trên cổ ông ta căng lên, ông ta quát vào mặt tôi.

- Cô là đồ chó cái. Cô đang làm tôi nổi điên, đồ chó cái lạnh lùng. Tôi không giết ai cả.

Đột nhiên, tôi nhận ra rằng tôi không thể cử động. Việc nhìn thấy Jenks nổ tung lên chỉ là một chuyện. Nhưng còn có một chuyện gì đó khác đang xảy ra. Tôi cảm thấy như bị đóng đinh vào ghế.

Tôi biết, nhưng tôi không thể chiến đấu với nó – bệnh Negli.

Cuối cùng tôi đứng dậy và đi về phía cửa, nhưng đầu tôi quay cuồng và căn phòng như chao đảo. Chân tôi bắt đầu khụy xuống. Không phải ở đây, tôi van xin.

Sau đó tôi nhận thấy Raleigh đang đỡ tôi.

- Lindsay… em ổn chứ? – Anh nhìn tôi đầy lo lắng và nghi ngờ.

Tôi cũng nhìn thấy Jill đứng đó.

- Cậu ổn chứ, Lindsay?

Tôi dựa vào tường. Tôi buộc chân tôi phải cử động.

- Mình ổn, tôi thì thầm, vịn vào tay Raleigh.

- Mình chỉ ghét kẻ khốn kiếp kia thôi, tôi nói và ra khỏi phòng thẩm vấn.

Tôi quá yếu và đi lắc lư.

Tôi cảm thấy mệt mỏi và sau đấy là buồn nôn, như thể cảm giác tức giận đang cố gắng cào xé vụt ra khỏi phổi của tôi. Tôi nhắm mắt, cúi xuống bồn rửa mặt.

Tôi ho, một cảm giác nhức nhối cháy rát, đau buốt trong ngực tôi, sau đó tôi lắc mạnh và lại ho.

Dần dần, tôi cảm thấy cơn đau đã lùi xa. Tôi hít một hơi và mở mắt.

Tôi rùng mình.

Trong bồn rửa mặt đã đầy máu.