Kẻ Gian Tuyệt Đối Phải Cáo Trạng Trước

Chương 9




“Em muốn ly hôn.” Tất Ngọc Nhi hấp hấp cái mũi, mở tủ quần áo ra đem quần áo của mình cầm lấy.

“Không cho phép!” Khúc Túc thả quần áo cô lại.

“Anh gạt người! Anh nói tùy thời cũng có thể.” Cô tròng mắt đỏ, tức giận rống to.

“Tại sao phải ly hôn?” Khúc Túc trừng mắt nhìn nước mắt của cô, cảm thấy tâm phiền ý loạn.

“Anh có cô gái khác.” cô tận mắt thấy.

“Anh không biết cô ta.” Anh nhíu hai đầu lông mày, cô lên án quá hoang đường, hẳn đây là trêu chọc ai mà dẫn đến thế này?

“Gạt người!” Bị tức giận lau đi nước mắt, “Anh biết hôm nay em về muộn, phải đi ra ngoài ăn.” Không nghĩ tới bị cô tận mắt nhìn thấy.

“Đừng cố tình gây sự.” Anh cũng còn không có cùng cô tính sổ.

“Anh gạt em anh đang ở nhà.”

“Anh không có lừa em, anh chỉ là không có nói cho em biết anh là ở công ty tăng ca.” Ông trời, hắn hiện tại hối hận!

“Anh còn nói xạo!” Cô tức giận được cầm gối đầu ném hắn, “Em muốn ly hôn!”

“Tất Ngọc Nhi ——” anh phát hỏa đem gối đầu ném vào trên giường, “Anh muốn có những cô gái khác, anh đây kết hôn với em làm gì?”

“Em sao biết...... Vậy...... Có lẽ là nhất thời thú vị, có lẽ là đã đến giờ...... Anh tại sao phải theo em kết hôn...... Em lại không có tiền...... Ô......” Cô rút giấy vệ sinh, lau nước mũi, thút tha thút thít hỏi.

“Em đang ở đây loạn kéo những thứ gì!”

“Phí phụng dưỡng nhớ rõ cấp cho em, em còn muốn tìm nơi ở.” Cô không có kinh nghiệm, một tháng ba vạn có thể hay không quá nhiều?

“Sẽ không ly hôn, cũng không có phí phụng dưỡng.” Cô mơ tưởng rời khỏi hắn.

“Em hiểu rồi, nguyên lai anh chỉ là muốn tìm vợ trên danh nghĩa.” Cô gật đầu, như là rõ ràng hết thảy.

“Anh đây cần gì ân ái với em? Anh có cần thiết cố gắng như vậy sao?” Anh lãnh thanh hỏi.

“Anh cũng có nhu cầu a! Dù sao rất thuận tiện......” Cô cam chịu nghĩ.

“Anh đại khái có thể đi tìm phụ nữ xinh đẹp, nghe lời, lại thành thục.” Thực không hiểu nổi trong đầu của cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì.

“Nguyên lai anh là chê em không xinh đẹp, không nghe lời lại trẻ con.” Cô hiện tại rốt cục đã hiểu.

“Em bây giờ không trẻ con?”

“Chúng ta đây ly hôn nha! Như vậy không hài lòng em, anh có khả năng đi tìm một phụ nữ khác kết hôn a!” Cô kêu gào, cô lúc trước lại không đem đao gác ở trên cổ của hắn buộc hắn lấy cô.

“Vậy em vừa vặn lợi dụng cơ hội này, tới tìm Học trưởng Tiểu Thành của em phải không?” Anh rốt cuộc tìm được cơ hội nói ra bất mãn của anh.

Cô thở hốc vì kinh ngạc, “Em mới không có!”

“Em cũng cho hắn ôm em, không phải sao?” Anh lạnh lùng liếc cô.

“Đó là bởi vì...... Bởi vì Học trưởng Tiểu Thành muốn em giúp anh ấy.” Cô căn bản là không chú tâm.

“Em không phải nói với anh là ăn cơm cùng đồng nghiệp?” Hừ! Cô còn không phải cũng lừa anh.

“Đúng vậy ~~ em đối với anh ấy chính là dư tình chưa dứt; anh tự do có người phụ nữ khác, em có Học trưởng Tiểu Thành, mỗi người có một, rất công bằng nha!” Quên đi, dù sao cô cho tới bây giờ đều nói không thắng hắn, dứt khoát nói hưu nói vượn tốt lắm.

“Em thật là nghĩ như vậy sao?”

“......” Cô mới không phải......

“Tùy em.” Anh nhàn nhạt vứt xuống dưới một câu, đi ra phòng ngủ, không nghĩ lại vì chính mình giải thích.

Lạnh quá —— Tất Ngọc Nhi rụt lại thân thể, nhắm mắt lại, lục lọi chăn bông, qua vài giây, cô buông tha mở mắt ra.

Đem chăn đơn đi, mặt Khúc Túc không biểu tình đặt chăn ở trên mặt ghế gần bàn hoá trang, nói rõ muốn chính cô tới cầm.

Không khí lạnh lẽo rót vào, cô run lên hạ xuống, liền tranh thủ mặc áo khoác, nào có người như vậy gọi người rời giường......

Bầu không khí im lìm, ai! Không nghĩ tới có một ngày cùng hắn chiến tranh lạnh, Tất Ngọc Nhi đơn giản rửa mặt qua đi, đi đến phòng bếp ăn bữa sáng, tâm tình trầm trọng được giống như ngàn cân áp đỉnh.

Liếc trộm Khúc Túc này giống thường ngày xem báo, cô máy móc ăn, ăn có chút không biết vị.

Anh vẫn như thường ngày chuẩn bị phần bữa sáng hai người, sau đó phối hợp nhìn tờ báo, không có bắt chuyện, không có nói chuyện với nhau, hết thảy lạnh lẽo.

Đã một tuần rồi, cô cảm thấy thật là khó chịu, cãi nhau buổi tối cô liền hối hận chính mình xúc động. Nhưng khi nhìn đến thái độ lãnh đạm của anh, cô lại kéo mặt xuống không cùng hắn nói xin lỗi.

Hôm nay là ngày nghỉ, chẳng lẽ lại muốn cùng hắn mắt to trừng đôi mắt nhỏ, sau đó nhìn nhau hai câu oán hận sao?

“Ăn xong nhớ thu thập.” Khúc Túc đóng tạp chí lại.

“......” Còn tưởng rằng hắn muốn nói gì, kết quả chỉ là muốn cô thu thập bàn ăn.

Chỉ thấy Khúc Túc cầm cặp công văn ra ngoài, Tất Ngọc Nhi tâm tình hạ đến điểm thấp nhất, yên lặng ăn bữa sáng, nước mắt không tự giác rơi xuống.

Mới kết hôn hơn một tháng liền cãi nhau không thoải mái, cô...... rất uể oải, cô muốn về nhà...... Có thể sẽ bị mẹ mắng chửi đi......

Tất Ngọc Nhi ngồi ở phòng khách khóc hồi lâu, cuối cùng cam chịu vào cửa hàng mua một đống rượu trở về, tránh ở trong phòng bếp mãnh liệt trút.

Một giờ sau, Khúc Túc về nhà liền nhìn thấy cô gái say ở trên ghế sa lon, anh đã muốn phát hỏa lại đau lòng, anh chỉ là đi công ty xử lý công việc một chút, cô đem chính mình khiến cho chật vật như vậy.

“Em đang ở đây làm gì?” Đầu anh đã đủ đau rồi, cô còn có thể thay anh tìm phiền toái.

“Uống rượu, nấc!” Cô nâng cái miệng nhỏ nhắn, khuôn mặt ủy khuất. “Ai biểu anh không để ý tới em!”

“Không nên uống.” Anh nhăn lại lông mày, lấy đi bình rượu trên tay cô.

“Anh không cần để ý tới em, rượu trả lại cho em.”

“Đừng ồn ào.” Nghe được cô để ý, Khúc Túc thần sắc mềm đi, một tay ôm lấy cô.

“Cho em ——” cô hô to, bàn tay nhỏ bé trắng nõn níu lấy cổ áo của hắn.

“Ngọc Nhi, ngoan một chút.” Anh đem cô nhẹ đặt ở trên giường, thay cô đắp lên chăn mỏng.

“Em không muốn ngủ! Em không thoải mái.” Cô sắc mặt tái đi, che miệng lại.

Khúc Túc vội vàng đem cô ôm vào toilet, đặt ở bên cạnh bồn cầu.

Tất Ngọc Nhi khổ sở nôn khan, đứt quãng nhổ ra nước chua, ngồi liệt trên mặt đất không nhúc nhích.

“Khá hơn chút nào chưa?”

“Ân.” Cô vô lực gật đầu. “Ôm.” Giơ hai tay lên, bộ dáng thập phần yêu kiều.

Khúc Túc một tay ôm lấy cô, cầm lấy giấy vệ sinh đem vết bẩn lưu bên môi cô lau đi.

“Hôn nhẹ.” Cong lên môi đỏ tươi đã qua.

“Em mới ói qua.” Anh vẻ mặt chán ghét.

“Anh quả nhiên là vì kết hôn mới kết hôn! Ô ô...... Cũng không hôn em......” Cô nắm chặt cổ của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ bên cổ anh không ngừng khóc nức nở.

“Đừng khóc.” Anh không ngừng vỗ lưng của cô, trấn an giai nhân trong ngực, không biết mình là trêu chọc ai mà dẫn đến thế này.

“Anh đang giận em, em không cần anh phải để ý.”

“Em mau ngủ.”

“Anh tên ngu ngốc này, dỗ ngon dỗ ngọt vài câu chẳng phải không có việc gì rồi! Ô ô......”

Cùng một tiểu sâu rượu dỗ ngon dỗ ngọt có lợi gì? Khúc Túc thập phần hoài nghi.

“A Túc.” Cô ủy khuất nhìn anh, sau đó trên gương mặt anh hôn một cái, “Chúng ta hòa hảo có được không?”

Khúc Túc không biết nên khóc hay cười nhìn cử chỉ thân mật của cô, trong nội tâm một dòng nước ấm chảy qua.

“Em đã hôn nhẹ rồi, nhất định phải hòa hảo.” Sợ anh quịt nợ, lại đang trên mặt hắn một cái nhé. “Mặt anh thật ấm.” Thật thoải mái đó......

“Chờ em tỉnh ngủ nói sau.”

“Không —— muốn!” Cô lại hô to.

“Được, không tức giận, em ngoan ngoãn nằm một chút.”

“Gạt người...... Anh đều không hôn em, anh còn đang tức giận.” Cô nhếch cặp môi đỏ mọng, lã chã – chực khóc.

Trừng mắt cô gái trong ngực, cô là không biết cô hiện tại có bao nhiêu thối sao? Khúc Túc tại trên má cô ịn một nụ hôn, “Tốt lắm.”

“Miệng, miệng cũng muốn.” Cô chỉ vào môi của mình.

Anh thở dài một hơi, nhanh chóng ở trên môi hồng của cô không quá mềm nhẹ “mổ” xuống, chứng kiến cô vợ nhỏ thỏa mãn nhắm mắt lại, anh mới nhẹ vỗ về gò má hồng nhuận của cô, cái này là yêu dẫn đến phiền toái.

Khúc Túc trở lại thư phòng cầm tạp chí tài chính và kinh tế, kéo cái ghế lại bên giường ngồi xuống, lẳng lặng bồi bên cạnh cô vợ nhỏ.

Thật thoải mái ——

---

Tất Ngọc Nhi thỏa mãn thở dài lên tiếng, mở rộng lưng mỏi, nhìn về phía đồng hồ báo thức, trời ơi! Cô lại ngủ đến trưa, miễn cưỡng ngáp dài, cô nhớ rõ chính mình uống rượu...... Đúng rồi, cô còn đang cùng A Túc cãi nhau......

Đầu vô lực rũ xuống, chuyện này nói cho cùng đều là chính mình quá phận, hay là trước đi theo hắn nói xin lỗi tốt lắm.

Ý niệm trong đầu cùng một chỗ, cô nâng chân trần chạy đến phòng khách, trông thấy giày nam chủ nhân trong phòng không thấy, lại chạy đến thư phòng hắn thường xuyên vào nhất gõ cửa, “A Túc?”

Liên tục gõ hai cái, bên trong vẫn là không hề đáp lại.

Vòng vo tay cầm cái cửa lặng lẽ đẩy cửa vào, Khúc Túc đưa lưng về phía cô nằm ở trên giường.

“A Túc?” Cô lại khẽ gọi một tiếng.

“Không cần phải ầm ĩ.....” Anh thanh âm khàn khàn nói.

Cô trừng mắt chết lưng của hắn, “Em không bao giờ muốn để ý anh nữa!” Tức giận rống to, nổi giận đi ra ngoài cửa, trước khi đi không quên đá cửa một cái.

A —— đau quá ——

Hốc mắt hiện ra lệ quang, mình nguyện ý trước tiên lui một bước, ngược lại là anh ta tự cao tự đại, tuy nói là cô có sai trước, nhưng phản ứng của anh thật sự làm cho cô rất tức giận.

Liều mạng hít sâu, cố gắng khắc chế nước mắt muốn vỡ đê, đợi tâm tình bình phục, cô cầm lấy điện thoại, bấm một dãy số, “Ngô Diễm, cậu có rảnh không? Theo mình đi dạo phố, mình muốn hung hăng shopping.”

---

“Chân mình quá chua, tay cũng thế.” Tất Ngọc nhi đem thành quả shopping thả lên mặt đất, cô thuận lợi nhanh chóng quyết định.

“Cậu còn tính đi đâu dạo?” Ngô Diễm ngồi ở trên mặt ghế ở ban công, nhìn Tất Ngọc Nhi rất rõ ràng miễn cưỡng cười vui.

“Chúng ta trước đi ăn cơm tối.” Tất Ngọc Nhi ngồi ở bên cạnh cô, nắm bắp đùi đau nhức.

“Cãi nhau?”

“Ừ.” Cúi đầu nhìn sàn nhà.

“Ha ha ha, ai nhìn thấy không tức giận a?” Bị Ôn tổng ôm, cô là người chứng kiến cũng rất tức giận a!

“Là mình hung trước anh ta......”

Ngô Diễm thở hốc vì kinh ngạc, “Cậu điên a?”

“Bởi vì anh ta bên cạnh cũng có cô gái......”

“Cậu trước gặp hắn...... ở đó ngoại tình......” Ngô Diễm chú ý hỏi.

“Anh ta mới không có!”

“Vậy cậu rốt cuộc lại ầm ĩ cái gì?” Ngô Diễm vụng trộm trừng liếc cô, rất muốn cầm chùy gõ cô.

“A Túc...... Anh ta căn bản không thương mình...... Ô ô......” Nói đến một nửa, Tất Ngọc Nhi đột nhiên hữu cảm nhi phát (phát sinh), che mặt khóc nức nở.

“Đừng khóc nha!” Ngô Diễm không ngừng vỗ lưng của cô, đang ở trên đường người đến người đi bên cạnh, cảm thấy có chút mất mặt. “Làm sao cậu biết anh ta không yêu cậu?”

“Anh ta suốt ngày nghiêm mặt, đối với mình lời nói lạnh nhạt.” Cô hấp hấp cái mũi, bắt đầu quở trách chồng mình không phải.

“Đó!” Ngô Diễm nhíu mày, có điểm đồng tình cô. “Còn gì nữa không?”

“Không có.”

“Cho nên cậu cho anh ta là tra tấn trên tinh thần, muốn bức cậu ly hôn sao?” Ngô Diễm lập tức làm ra trọng điểm thu xếp lại.

Tra tấn trên tinh thần? Tất Ngọc Nhi ngẩng đầu lên, “Không có nghiêm trọng như vậy a! Ngược lại là mình mấy ngày hôm trước ầm ĩ muốn ly hôn, làm cho anh ta rất tức giận.”

Vậy bây giờ như thế nào? Ngô Diễm khóe miệng co giật.

“Làm sao bây giờ?” Tất Ngọc Nhi đáng thương nhìn Ngô Diễm, kỳ thật cô vừa ra khỏi cửa liền hối hận cử chỉ hành động của mình.

Cô làm sao biết làm sao bây giờ? Tại trong mắt Ngô Diễm xem ra, ngược lại như là người ngồi trước mắt này cố tình gây sự.

“Vậy cậu chạy đi, người đó không nói gì sao?” Ngô Diễm rất có lương tâm lên tiếng hỏi rõ ràng.

“Anh ta nói mình đừng ầm ĩ anh ta...... Ô.......”

“Cái này có chút quá mức......”

“Bất quá cũng khó trách anh ấy tức giận, là mình sai trước——”

Ngô Diễm lần này là trực tiếp liếc cô một cái, rõ ràng tâm sớm đã hướng về phía chồng, còn ở nơi này đối với cô bộ dạng đáng thương.

“Làm gì trừng người ta vậy!”

“Mình xem cậu vừa rồi mua vài món phục sức nam tính, mua cho người cùng sống chung a?” Cô đẩy Tất Ngọc Nhi, “Về nhà dỗ ngon dỗ ngọt vài câu, chẳng phải chuyện gì cũng qua?”

“Mới...... Mới không cần.” Tất Ngọc Nhi đỏ mặt phản bác, lúc mua những quần áo này chỉ là đơn thuần cảm thấy mặc ở trên người anh sẽ rất thích hợp, mới không phải đặc biệt mua được đưa cho anh.

“Bớt khẩu thị tâm phi.” Ngô Diễm đâm đỉnh đầu của cô, trước liền xem cô chỉ cần cùng chồng gọi điện thoại, trên mặt liền treo mỉm cười ngọt ngào, rõ ràng cũng rất ân ái, còn đối với cô khóc lóc kể lể hôn nhân không hạnh phúc.

Có đủ vô sỉ rồi!

Chờ đợi hồi lâu tiếng chuông điện thoại vang lên, Tất Ngọc Nhi vội vàng tìm điện thoại, tập trung nhìn vào, thật là dãy số điện thoại nhà, A Túc muốn xin lỗi trước rồi?

“Nhanh tiếp a! Nhất định là người ta gọi tới.” Ngô Diễm thúc giục cô, như vậy cô cũng tốt sớm ngày giải thoát.

“Uy?” Tất Ngọc Nhi lấy lại tinh thần, vội vàng tiếp nghe.

“Ngọc Nhi?”

“Là tôi.” Không phải A Túc, nhưng thanh âm này rất quen thuộc...... Hình như là......

“Cô đem con ta bỏ ở nhà là chuyện gì xảy ra?” Chất vấn.

“Mẹ —— làm sao người ở trong nhà?” Cô khẩn trương lập tức đứng lên, hành động này khiến cho Ngô Diễm ghé mắt.

“Con tôi phát sốt, người vợ chạy mất, tôi có thể không đến sao?” Trách cứ.

“Phát sốt?” Trực giác của cô lặp lại.”A Túc phát sốt rồi?” Làm sao có thể? Hắn không phải đang ngủ......

“Cô nhanh trở lại cho ta là được!” Mệnh lệnh.

Tất Ngọc Nhi xông vào nhà, túi cũng không có buông, trực tiếp đi vào phòng ngủ, chỉ thấy Khúc Túc nhắm chặt hai mắt, bộ dáng thoạt nhìn có chút khó chịu. “Mẹ, A Túc có khỏe không?”

Cô buông túi đi về hướng trước thăm hỏi, tầm mắt kéo về đến trên người mẹ chồng, chỉ thấy mẹ chồng nhếch môi, thần sắc rõ ràng là không vui mừng.

“Cô đi đâu?”

“Con...... Con đi dạo phố......” Chột dạ cúi đầu xuống.

“Đến lúc nào rồi rồi, còn đi dạo phố?”

“Thực xin lỗi......”

“Mẹ, Ngọc Nhi cô ấy không biết.” Anh mệt mỏi mở mắt ra, nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương, ngược lại nở nụ cười.

“Cô ấy chính là con làm cho hư rồi, cho nên con liền sinh bệnh cô ấy cũng không rõ ràng, chỉ lo vui đùa.” Mẹ chồng tức giận chỉ trích.

Tất Ngọc Nhi cúi đầu, một câu cũng không dám nói.

“Cũng may có tôi tới thăm, bằng không con tôi chẳng phải sốt cả ngày đều không người để ý!” Mẹ chồng càng nói càng tức giận.

“......”

“Con tôi không phải từ nhỏ làm nô tài của cô!” Thừa cơ thay con trai giáo huấn.

“Mẹ —— đủ.” Khúc Túc thanh âm khàn khàn ngăn cản mẫu thân nhắc đi nhắc lại. “Mẹ không phải còn có việc, người có việc đi trước đi.”

Bà Khúc trừng liếc Tất Ngọc Nhi, “Nó đã uống thuốc hạ sốt, tôi đi nấu súp, làm cho nó xuất ra chút ít mồ hôi, sẽ nhanh khỏe.”

“Con sẽ làm.” Tất Ngọc Nhi rất muốn vì Khúc Túc làm những thứ gì đó để đền bù cô sơ sẩy.

“Không cần, cô ở tại chỗ này chăm sóc nó là được.” Bà Khúc bỏ xuống một câu, phối hợp chính là đi đến phòng bếp.

Chờ mẹ chồng vừa ly khai, Tất Ngọc Nhi vội vàng đưa tay dò xét cái trán Khúc Túc, nước mắt gấp đến độ nhanh rơi ra, “Sinh bệnh như thế nào không nói với em?”

Trước khi ra cửa, một câu của anh không cần phải ầm ĩ, hại cô khổ sở thật lâu.

“Chỉ là cảm vặt.” Anh nhích vị trí ra một bên, ý bảo cô nằm lên.

Cô lắc đầu, “Không được, em phải chăm sóc anh.”

“Anh hiện tại tốt hơn nhiều rồi, lên.” Điểm ấy anh rất kiên trì.

Cô hít một tiếng, sinh bệnh cả người anh không giống loại nghiêm khắc trước kia, điều này làm cho cô không có biện pháp cự tuyệt yêu cầu của anh.

Cô bò lên giường, lập tức bị anh kéo vào trong ngực.

“Đi dạo phố sao rồi?” Anh nhẹ vỗ về lông mày cô, tuy nhiên đầu óc có chút hôn mê, nhưng ôm thân thể mềm mại của cô, làm cho cảm giác của anh khá tốt.

“Em nghĩ đến anh còn đang giận em, cho nên em mới...... Mới chạy đi ra ngoài.” Tranh thủ thời gian giải thích.

“Em đã quên chuyện phát sinh buổi chiều?” Không thể nào?

“Chuyện gì?”

“Em sẽ không phải toàn bộ quên hết a?” Xem cô vẻ mặt mờ mịt, quả nhiên là quên hết.”Em không phải ở phòng khách uống rượu?”

“Sau đó thì sao?” Uống rượu chỗ đó cô còn có chút ấn tượng, sau đó trí nhớ cũng có chút mơ hồ.

“Em uống say, khóc cầu anh tha thứ cho em.” Nhắc nhở cô.

“Làm sao có thể!” Cô có uất ức như vậy sao? “Anh gạt người a ——” không muốn tin tưởng.

“Đúng, anh lừa gạt em.” Anh nhịn không được lại châm lửa.

Cô trừng hắn, tay rất ngứa, muốn đánh anh.

“Ít ngốc đi.” Anh lấy ra một tay gõ đỉnh đầu của cô.

“Em không nói ra lời nói kỳ quái a?” khuôn mặt cô mặt mũi tràn đầy u sầu, nghĩ đến chính mình rốt cuộc làm ra việc mất mặt cỡ nào.

“Lần sau không cần phải uống rượu lung tung.”

“Đã biết...... Vậy anh bây giờ không tức giận?” Cô cẩn thận nhìn anh.

“Em là làm cho người ta tức giận.” Nghĩ đến ngôn ngữ hoang đường của cô, anh đã bất đắc dĩ lại tức giận.

“Từ nay về sau sẽ không như vậy nữa?” Cô mũi đau xót, vừa muốn khóc. “Em biết rõ sai rồi.”

“Em nói anh có phụ nữ bên ngoài.” Hắn thật là vô tội.

“Đó là nói nhảm.” Cô vội vàng làm sáng tỏ, “Em tin tưởng anh, thật sự.”

“Học trưởng Tiểu Thành của em?” Anh rất chú ý.

“Học trưởng Tiểu Thành không phải của em, học trưởng chỉ là đồng nghiệp, vừa vặn em mới cùng làm tại công ty, còn có một nữ đồng nghiệp khác đã ở đó, mọi người chỉ là một chỗ ăn cơm.” Cô nhanh chóng giải thích, rất sợ bị hiểu lầm.

“Không bao giờ muốn để ý anh ta nữa?” Điểm ấy anh quả thực nóng nảy đến không được.

“Anh biết rất rõ ràng đó cũng là nói nhảm.” Cô ôm eo của anh, “Thực xin lỗi......”

“Từ nay về sau anh không nghĩ nghe nữa đến hai chữ ly hôn nữa.” Hắn nhân cơ hội cố gắng bảo đảm một chút.

“Sẽ không, em không dám.” Cô mới không cần ly hôn!

“Thật sự quyết định rồi?”

“Thật sự, thực xin lỗi.” Cô hôn nhẹ cằm của anh, cô biết rõ chiêu này rất hữu dụng.

“Em sớm một chút xin lỗi chẳng phải không có việc gì.” Anh liếc nhìn cô, không biết cô kiên trì cái gì?

Cô cũng biết sớm một chút xin lỗi sự tình sẽ không...... Chính là...... Chính là......

“Như thế nào?”

“Đó là bởi vì da mặt người ta dày, em da mặt mỏng, anh cũng không cho phép em đó?” Cô đã quên anh thân phận là người bệnh, thói quen đánh cho anh một cái, lập tức hối hận giúp anh xoa.

“......” Anh trừng mắt cô, nghiêm chỉnh không nói gì.

“Hơn nữa anh lại không theo em giải thích, một chút cũng không thèm để ý cảm thụ của em; còn anh nữa thân thể không thoải mái, còn có thể chuẩn bị bữa sáng, anh cũng không ngoan ngoãn nghỉ ngơi đó? Đều là anh làm việc và nghỉ ngơi quá bình thường, hại em không có phát hiện anh đang ở đây phát sốt.” Cô đem toàn bộ sai đổ lên trên người anh.

“Anh chỉ là đầu có chút nặng.”

“Thật sự là thích cậy mạnh, anh nghỉ ngơi nhanh lên, không cần phải nói nữa.” Cô kéo cái chăn lên, chăm chú phủ, không cho anh cảm lạnh.

“Vì cái gì học trưởng kia của em muốn ôm lấy em?” Khúc Túc tuy nhiên rất tin mặc dù là vợ của mình, nhưng nội tâm vẫn là cực kỳ chua.

“Hắn nói hắn muốn làm thí nghiệm, muốn nhìn một chút phản ứng của nữ đồng nghiệp kia.” Cô giương mắt xem xét, mới phát hiện sắc mặt chồng rất khó nhìn. “Cho nên mới mời em phối hợp cùng anh ấy diễn một tuồng kịch cho vị nữ đồng nghiệp kia xem......” Cô càng nói tiếng âm càng nhỏ.

“Không có người khác để tìm sao?”

“Là không có.”

“Em không biết là loại sự tình này trước muốn nói với anh cho minh bạch sao?” Anh lãnh thanh hỏi.

“Anh lại không có tại đó, đây là đề nghị tạm thời......”

“Anh chỉ chính là chuyện Ôn Luật Thành cùng đồng nghiệp của em.” Anh nhéo nhéo eo của cô, ý vị thâm trường cảnh cáo. “Anh hi vọng không có lần sau.”

“Không có lần sau!” Lần thứ nhất là cô chịu đủ rồi.

“Em không có nói với anh ta chuyện em đã kết hôn sao?”

“Chưa kịp nói ——” cô chủ động hôn nhẹ môi của anh, làm cho anh tiêu tan giận dữ. “Anh nhanh ngủ, chờ anh hết bệnh, sau muốn hung dữ như thế nào với em đều tùy anh.” Cô tình nguyện anh hung dữ với cô, cũng không muốn nhìn bộ dáng anh ốm yếu.

Anh hừ lạnh một tiếng, miễn cưỡng làm cho cô pha trò.

Một lát sau, đợi Khúc Túc hôn mê thiếp đi, Tất Ngọc Nhi mới chú ý không làm kinh động anh rời khỏi giường.

Ra khỏi phòng, trông thấy mẹ chồng ngồi ở phòng khách, cô bất an chính là đi qua, “Mẹ, bên này con thu dọn là được rồi.”

Bà Khúc nhìn liếc con dâu, không nói chuyện.

“Mẹ —— không nên tức giận.” Cô hạ thấp thanh âm, giọng nói mềm nhuyễn thỉnh cầu. “Thực xin lỗi ——”

Bà Khúc chỉ là lãnh đạm liếc nhìn cô.

“Con từ nay về sau nhất định sẽ không để cho loại tình huống này phát sinh lần nữa, con sẽ hảo hảo chăm sóc A Túc!” Cô giơ tay lên cam đoan. “Con mua một ít quần áo, mẹ muốn xem không?” Cô vội vàng tìm túi được vứt trên mặt đất.

“Không muốn.” Không chấp nhận hành vi con dâu lấy lòng.

“Mẹ, người xem, cái áo này để vận động bên ngoài hình thức đẹp mắt a?” Cô làm bộ không nghe thấy bà Khúc cự tuyệt, kỳ thật nội tâm thương tâm chết.

“Màu sắc xấu chết.” Cố ý làm khó dễ.

“Có sao?” Cô lại nhìn một lần nữa, cũng được! “Còn có cái áo sơmi này đường vân, con cảm thấy được thích hợp A Túc liền mua.”

“Con tôi mặc cái gì đều dễ nhìn.” Chỉ chịu khen ngợi con trai nhà mình.

“Ưm......” Uể oải cúi đầu xuống, xem ra ngược lại làm cho mẹ chồng nghĩ mình dùng tiền mua chuộc rồi, “Đúng rồi, khăn quàng cổ này đưa cho mẹ.” Tất Ngọc Nhi hai tay dâng, biểu lộ tràn đầy chờ mong.

“Xinh đẹp.” Bà Khúc lạnh lùng hạ lời bình, thu xuống.

Tiếng chuông cửa vang lên, Tất Ngọc Nhi đem đồ đạc đặt tại trên ghế sa lon, “Con đi mở cửa.”

Bà Khúc lợi dụng thời gian này đem khăn quàng cổ quàng tại trên cổ, quay nhìn bóng phản xạ trên cửa sổ thủy tinh dò xét nhiều lần.

“Mẹ?” Tất Ngọc Nhi kinh ngạc nhìn về phía người tới, đây cũng đúng dịp a?

“Có cái gì phải ngạc nhiên? Mẹ là cùng bà thông gia hẹn lên Đài Bắc chơi rồi, thuận tiện tới thăm các con một chút. Còn không qua đây hỗ trợ?” bà Tất không kịp thở dẫn theo bao lớn bao nhỏ vào cửa, vừa nhìn thấy bà thông gia đã ở phòng khách, lập tức thân thiện chính là đi qua, “Xin chào nha!”

“Đã lâu không gặp, mau tới ngồi! Nghỉ ngơi một chút, như thế này tôi lại dẫn chị đi dạo chơi.” Bà Khúc trên mặt dạng vui vẻ, thẳng lôi kéo tay mẹ Tất, hai người như chị em ngồi cùng một chỗ.

Tất Ngọc Nhi há hốc mồm nhìn hai người động tác đối với nhau tốt đẹp, các bà khi nào thì tốt như thế rồi? Cô cho rằng bà Khúc cùng mụ mụ hẳn là sẽ vung tay mới đúng, dù sao cá tính hai người như vậy chính là kém xa.

“Nha đầu, ngẩng người làm cái gì?”

“Con ngay lập tức đi pha trà.”

---

“Em có vấn đề gì cứ hỏi đi!” Khúc Túc đóng sách lại, nhìn về phía cô vợ nhỏ kia đã nhìn chằm chằm hắn mười phút lâu.

Từ sau khi mẹ cùng mẹ chồng rời đi, cô vợ nhỏ vẫn hiện ra trạng thái thất thần.

“Thật kỳ quái, khi nào mẹ cùng mẹ chồng cảm tình trở nên tốt như vậy?”

“Không kỳ quái, tuần lễ trước hai người đã gặp qua một lần.” Thành thật nói cho cô biết.

“Vì cái gì chỉ có em không biết?” Chẳng lẽ là cô thần kinh quá lớn, cho nên không có phát hiện sao?

“Bởi vì mẹ em không có nói cho em biết.” Lại là trả lời rất thật sự.

“Em thật ghen tỵ, liền mẹ đều có thể cùng mẹ chồng chung đụng được rất tốt, vì cái gì cũng chỉ có em không được...... A Túc, mẹ có phải là còn đang giận em?” Cô vẻ mặt lo lắng.

“Bà ấy tức giận đã sớm tan.” Dựa vào anh giải thích, mẹ có lẽ là cố ý bày ra bộ dạng cực kỳ tức giận, nghĩ dọa dọa cô mà thôi, thậm chí là phát hiện như vậy rất vui vẻ, cũng học anh cùng nhau chơi đùa cô vợ nhỏ đáng yêu của anh.

“Em muốn không cần phải sau khi tan việc cùng mẹ cùng đi học? Mỗi lần gọi điện thoại, bà sẽ không ám chỉ em tốt nhất cùng bà lên một khóa học một ít tài nghệ.” Cô một lòng nghĩ đền bù cùng mẹ chồng lúc này là không hợp.

“Không cần.” Cơ hội bọn họ ở chung cũng chỉ có tại thời gian tan ca, cô phải đem thời gian giữ lại cho anh.

“Em rất chân thành lo lắng a! Anh cảm thấy không tốt sao?”

“Em muốn học?”

“Mới không có.”

“Em không cần miễn cưỡng chính mình.”

Ô...... Cô rất cảm động, tuy nhiên không phải là dỗ ngon dỗ ngọt cái gì, nhưng vẫn làm cho cô nhớ quá ôm hắn, trên mặt hắn tách ra nụ cười, “Anh ngoan ngoãn ngồi, để cho em bày ra trù nghệ một chút, miễn cho em luôn bị xem thường.” Đông đông đông chính là đi trở lại phòng bếp bận rộn.

“Nấu mấy món ăn là đủ rồi, chúng ta có hai người.” Khúc Túc lên tiếng nhắc nhở cô.

“Không được, nếu mẹ biết rõ em nấu món ăn khác biệt, nhất định sẽ nói em đây làm vợ là không dụng tâm, anh nhớ rõ cùng mẹ nói, em có chăm sóc anh.” Từ giờ trở đi, cô muốn làm cô vợ tốt xứng đáng chức vụ.

“Em không cần để ý lời mẹ nói như vậy.” Khúc Túc đứng dậy tiến vào phòng bếp, xem vợ tại phòng bếp chiến đấu hăng hái, cô thái độ cẩn thận làm cho anh cảm thấy không biết nên khóc hay cười.

“Anh ở trong này làm gì vậy?”

Thân hình cao lớn dán tại phía sau cô, nghe mùi thơm trên người vợ yêu, “Tới giúp em.”

“Không cần, em tự mình làm thì tốt rồi.” Anh như vậy chỉ biết nhiễu loạn cô.

“Không phải muốn làm người vợ tốt sao?”

“Đúng ——” Tất Ngọc Nhi xoay đầu lại muốn nói anh đến phòng khách, không ngờ môi lại không cẩn thận đảo qua anh, hại cô lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.

Khúc Túc trông thấy vợ thẹn thùng, nhịn không được hôn lên cánh môi của cô.

“Không cần phải náo loạn.” Cô đẩy bộ ngực của anh, anh vẫn là không nhúc nhích.

“Sinh một bảo bối trắng trẻo mập mạp, mẹ sẽ vui vẻ.” Tay anh không an phận vuốt bụng của cô. “Đương nhiên anh cũng vậy sẽ toàn lực phối hợp.” Anh dán vào lỗ tai vợ nhẹ giọng nói.

Tất Ngọc Nhi bên tai lập tức đỏ lên, cô bịt lấy lỗ tai, hung dữ trừng mắt liếc anh một cái.

Anh chỉ là chứa đựng vui vẻ, lại hôn gò má vợ một cái, lúc này mới quay trở lại phòng khách, để lại cô vợ nhỏ mặt đỏ thẹn thùng.