Kẻ Hai Mặt

Chương 46




Mấy ngày sau, trong thư phòng.

Lúc Lâm Tẫn Nhiễm đẩy cửa đi vào thì thấy một mình Chu Chính Hiến đang xử lý công việc.

"Chu Diễn đâu?" Lâm Tẫn Nhiễm đặt bát thuốc xuống, "Không phải bình thường anh ta luôn ở đây sao?"

"Lát nữa sẽ tới." Nói xong, Chu Chính Hiến ôm lấy eo cô.

Lâm Tẫn Nhiễm không để ý, cô hơi lảo đảo bị anh kéo qua, cứ như thế ngồi lên đùi anh.

Lâm Tẫn Nhiễm: "..."

Chu Chính Hiến rất tự nhiên duỗi hai tay đặt sang hai bên người cô, hoàn toàn bao vây lấy cô. Tiếp theo, anh tựa đầu lên vai cô, nhìn về phía văn kiện trên bàn làm việc.

Tư thế này so với mấy hành vi trước đây của anh cũng không tính là trắng trợn, nhưng Lâm Tẫn Nhiễm vẫn bị kích động nên tai đỏ ửng lên, cô khẽ ho một tiếng, "... Này, uống thuốc trước đã."

Chu Chính Hiến "Ừ" một tiếng, chỉ dùng ngón tay lật sang một trang giấy rồi không có động tĩnh gì khác.

Lâm Tẫn Nhiễm bực mình, đưa tay đè lên tập văn kiện trước mặt, "Bảo anh uống thuốc mà anh cọ qua cọ lại làm gì, anh mấy tuổi rồi hả?"

Thấy vậy Chu Chính Hiến cười khẽ, dứt khoát không xem văn kiện nữa, bỏ tay xuống ôm chặt lấy eo cô, "Không uống cũng không sao, lão Dương cũng tận tụy với công việc quá rồi, chưa quên ngày nào cả."

Lâm Tẫn Nhiễm lên tiếng, "Tuy thuốc này chỉ là thuốc bổ, nhưng anh là Chu đại thiếu gia, không ai dám không để ý đến thân thể anh cả, uống nhanh đi, chỉ đắng một chút thôi."

"Mỗi ngày đắng một chút, cứ liên tục như thế thì cũng không còn là một chút nữa. Bác sĩ Lâm có nghĩ đến việc sáng tạo ra một loại thuốc không đắng cho anh không?" Chu Chính Hiến nghiêng người nhìn cô, đôi mắt sau gọng kính màu vàng chứa đựng ý cười dịu dàng.

Chỉ biết than thở trước mặt cô thôi, cô từng nghe Chu Diễn nói, từ trước đến nay không ai biết Chu Chính Hiến lại còn có chứng sợ thuốc đắng. Nghĩ như vậy, Lâm Tẫn Nhiễm nhướng mày nói, "Có thể."

"Thật sự có thể sao?"

Lâm Tẫn Nhiễm, "Anh uống một ngụm em sẽ nói cho anh."

Chu Chính Hiến nhìn cô, bật cười, "Muốn dùng biện pháp này dụ dỗ anh uống thuốc đúng không?"

Lâm Tẫn Nhiễm không thèm để ý đến ánh mắt của người nào đó, ra vẻ tin hay không tùy anh.

Chu Chính Hiến cuối cùng cũng thuận theo ý cô, anh vươn tay cầm lấy bát thuốc uống một ngụm.

"Uống rồi, bây giờ có thể nói chưa..."

Chưa kịp nói xong, cô gái trong lòng bất ngờ lại gần, cô nhẹ nhàng áp môi mình lên môi anh, vươn đầu lưỡi phác họa khóe môi anh.

Chu Chính Hiến cứng đờ, bàn tay ôm eo cô ngày càng chặt.

"Em không thể tạo ra loại thuốc không đắng, nhưng em có biện pháp khác." Lâm Tẫn Nhiễm cong môi, từ người cô toát ra sự quyến rũ khó tả, "Anh nói xem, mánh khóe này của em với mứt hoa quả, cái nào ngọt hơn?"

Hô hấp của anh chậm lại, vuốt vuốt tóc cô, ép cô vào sát người mình, "Đương nhiên là... em ngọt hơn."

Anh cắn môi cô, vừa muốn bắt nạt cô một chút thì bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.

Tiếng gõ cửa chết tiệt!

Chu Chính Hiến giật mình một lát, trong nháy mắt Lâm Tẫn Nhiễm đã đứng lên rất nhanh. Chu Chính Hiến nghiêng đầu nhìn cô, chỉ thấy khóe miệng cô cong lên, bộ dạng cực kỳ đắc ý.

Chu Chính Hiến nhẫn nhịn, trầm giọng nói, "Vào đi."

Cửa mở ra, ngoài Chu Diễn còn có hai người đàn ông xa lạ đi vào, nhìn qua hình như không phải người Chu gia.

Chu Diễn bước vào, nhìn thấy Lâm Tẫn Nhiễm cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ gật đầu với cô rồi nói với Chu Chính Hiến, "Thiếu gia, bên phía Khương thị có chuyện muốn gặp cậu."

Chu Chính Hiến lạnh lùng "Ừ" một tiếng, "Nói đi."

Chu Diễn hơi sửng sốt, không hiểu vì sao hôm nay tâm trạng Chu Chính Hiến có vẻ không tốt, nhưng anh ta cũng không suy nghĩ sâu xa, quay đầu nói với người đàn ông mặc âu phục màu xám, "Giám đốc Lý, anh nói đi."

Người đàn ông bị gọi là giám đốc Lý gật đầu, bất chợt liếc sang Lâm Tẫn Nhiễm.

Lâm Tẫn Nhiễm chạm phải ánh mắt anh ta, cô hiểu ra, đoán là mấy người kia muốn bàn về công việc, có lẽ là chuyện cơ mật, cô cảm thấy mình không nên ở đây. Lâm Tẫn Nhiễm nhìn về phía Chu Chính Hiến, vừa định nói một lát nữa cô quay lại lấy bát thuốc thì người nào đó đã mở miệng trước.

"Có chuyện gì cứ nói thẳng, cô ấy là người của tôi."

Lâm Tẫn Nhiễm sửng sốt, khuôn mặt nhất thời đỏ ửng. Nhưng cô che dấu rất tốt, ngoại trừ Chu Chính Hiến dường như đang cười ra thì mấy người khác không phát hiện, chắc là bọn họ cho rằng cô là người bên cạnh Chu Chính Hiến.

"Được rồi, Chu tiên sinh." Giám đốc Lý nghe Chu Chính Hiến nói vậy thì lập tức nói thẳng, "Mấy hôm trước quả thật phát hiện công ty Khương thị có vấn đề, tôi làm việc ở Khương thị 5 năm rồi, luôn luôn có mối quan hệ làm ăn thân thiết với Chu gia, nhưng mà... gần đây hình như chủ tịch của chúng tôi có ý tứ khác."

"Hửm?" Chu Chính Hiến cười lạnh, "Khương tổng muốn đâm một dao sau lưng chúng ta phải không?"

Giám đốc Lý suy nghĩ rồi nói, "Hình như Khương tổng muốn nuốt trọn khu mỏ Sơn Tây..." (1)

(1) Sơn Tây là một tỉnh ở phía bắc của Trung Quốc. Giản xưng của Sơn Tây là "Tấn", theo tên của nước Tấn tồn tại trong thời kỳ Tây Chu và Xuân Thu. Tên gọi Sơn Tây có nghĩa là "phía tây núi", ý đề cập đến vị trí của tỉnh ở phía tây của Thái Hành Sơn.

Mọi người nghiêm túc bàn bạc chính sự.

Mà bên cạnh, Lâm Tẫn Nhiễm nhàm chán nhìn chằm chằm vào mặt bàn. Vừa nãy giám đốc Lý coi trọng cô quá rồi, bọn họ nói một loạt chuyện về công việc, cô nghe mà chẳng hiểu lấy một câu.

Lâm Tẫn Nhiễm lặng lẽ móc di động ra nhìn thoáng qua, xem ra bọn họ còn phải bàn bạc rất lâu, chi bằng cô dứt khoát lặng lẽ rời đi là được.

Cô vừa nảy ra ý này thì người bên cạnh lại như con giun trong bụng cô, bất ngờ đưa tay ra giữ cô lại.

Bàn làm việc tương đối cao, có thể che kín cảnh tượng phía sau. Mấy người kia còn đang bàn chuyện làm ăn với Chu Chính Hiến, mà vị Chu đại thiếu gia này lại ở sau bàn làm mấy động tác nhỏ mờ ám.

Lâm Tẫn Nhiễm giật mình, theo bản năng muốn tránh xa người này một chút, người đàn ông này không sợ người khác nhìn thấy sao?

Cô vừa muốn bước ra xa một bước thì Chu Chính Hiến vốn đang giữ tay cô trực tiếp đặt tay lên đầu gối cô.

Hôm nay mặc dù bên ngoài Lâm Tẫn Nhiễm mặc áo blouse trắng, nhưng bên trong là váy ngắn đến đầu gối, tay anh vừa chạm vào, dường như lập tức tiếp xúc với làn da trên đùi cô. Anh dùng sức, cô không dám làm động tác mạnh để giãy ra, nếu thế mấy người kia chắc chắn sẽ phát hiện.

"Chu tiên sinh, ngài cảm thấy chúng ta nên tiếp tục chờ thời cơ hành động, hay là tấn công luôn?" Lúc này trong thư phòng, giám đốc Lý nghiêm túc hỏi.

"Trước mắt đừng rút dây động rừng, anh tiếp tục quan sát đi, có việc gì thì lập tức liên lạc với Chu Diễn." Sắc mặt Chu Chính Hiến không hề thay đổi, bộ dạng đứng đắn bàn chuyện công việc.

Nhưng mà...

Lâm Tẫn Nhiễm cắn răng, đưa tay chặn lại tay người nào đó càng lúc càng lúc di chuyển lên phía trên.

Giám đốc Lý, "Được, còn có một việc muốn nói với ngài, là vấn đề về sự biến động cổ phiếu của Khương thị."

Chu Chính Hiến "Ừ" một tiếng, giọng nói trầm xuống, "Anh nói đi."

Lâm Tẫn Nhiễm không ngăn được tay anh, đành phải nghiêng đầu nhìn anh. Người đàn ông nghiêm túc ngồi ở bàn làm việc nói chuyện với mấy người kia, căn bản là không đối mặt với anh.

Mà bởi vì cô nhất thời thu tay, tay anh càng lấn tới mà di chuyển lên phía trên, cuối cùng tay anh dừng lại ở mép quần bảo vệ ngắn bên trong váy.

Một giây kia, anh ngẩn người, dường như đang khó hiểu vì sao kiểu váy gì mà còn có quần ngắn bên trong...

Lâm Tẫn Nhiễm âm thầm cắn răng, nhịn cảm giác thân thể muốn run rẩy vì bị anh vuốt ve xuống. Mặt khác, đột nhiên hôm nay cô có phần cảm ơn phát minh quần ngắn bảo vệ...

Giám đốc Lý, "Ngài muốn ném toàn bộ khối tài chính này hay giữ lại?"

"Giữ lại?" Chu Chính Hiến thầm cân nhắc, Lâm Tẫn Nhiễm nhận ra ngón tay anh đang chen vào phía trong quần ngắn, cuối cùng, dừng lại ở chỗ riêng tư nào đó, "Đương nhiên... Không giữ lại phần nào cả."

Khi nói chuyện, tay anh đã chậm rãi lướt qua lớp vải dệt của quần lót, Lâm Tẫn Nhiễm cắn môi, hô hấp hơi dồn dập, khuôn mặt càng đỏ hơn.

Giám đốc Lý, "Vậy ý của ngài là...."

"Choang!!!"

Lời giám đốc Lý còn chưa dứt đã bị âm thanh bát thuốc vỡ thành từng mảnh thu hút, "Ơ?"

Khi sự chú ý của mọi người dừng lại trên các mảnh vỡ thì Lâm Tẫn Nhiễm dùng sức túm lấy bàn tay xấu xa của người nào đó, sau đó có vẻ hơi khẩn trương di chuyển đến vị trí cách xa bàn làm việc một chút.

Chu Chính Hiến ngừng lại, giống cười mà như không phải cười nhìn cô, "Bác sĩ Lâm làm gì vậy, sao lại làm rơi bát thuốc của tôi?"

Lâm Tẫn Nhiễm phẫn nộ, cô trừng mắt với anh, "Tay không cẩn thận va vào."

"Không cẩn thận va vào?" Đôi mắt sau gọng kính của Chu Chính Hiến chợt sáng lên, khẽ cười một tiếng, "Đúng thật là không cẩn thận."

Lâm Tẫn Nhiễm, "... Tôi xin lỗi."

Giám đốc Lý và người đàn ông mặc âu phục khác mông lung, cùng lúc đó bọn họ cũng nghĩ đến, tính tình Chu tiên sinh thật tốt, cấp dưới vụng về như vậy mà anh không trách mắng.

Ánh mắt Chu Diễn nhìn hai người đầy ẩn ý, vừa rồi anh ta nhìn thấy rất rõ Lâm Tẫn Nhiễm vươn tay chạm vào bát thuốc, dáng vẻ đó rõ ràng là cố ý!

"Để tôi đi lấy bát thuốc khác, nhân tiện gọi người đến dọn dẹp một chút." Dứt lời, Lâm Tẫn Nhiễm lập tức đi về phía cửa phòng.

Cô mở cửa đi ra ngoài, lúc quay người định khép cửa thì nói với Chu Chính Hiến bốn chữ, sau đó mới đóng cửa lại.

Thư phòng trở nên yên lặng, giám đốc Lý ho nhẹ, lại nhìn về phía Chu Chính Hiến, "Chu tiên sinh, chúng ta tiếp tục?" Sau khi nói xong, giám đốc Lý nhận ra ý cười trên môi Chu Chính Hiến càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng anh ta thấy anh đưa tay véo véo ấn đường, có phần bất đắc dĩ lắc đầu.

Giám đốc Lý, "Chu tiên sinh?"

"Tiếp tục đi." Rốt cuộc Chu Chính Hiến cũng ngước lên nhìn anh ta một cái, lúc này, vẻ mặt anh đã bình tĩnh trở lại.

Giám đốc Lý gật đầu, tiếp tục bàn chuyện.

Chu Chính Hiến nghiêm túc nghe, chỉ là trong lúc đó ánh mắt lại lướt qua cửa thư phòng một lần nữa, vừa rồi cô nhóc kia mắng anh là lão già biến thái?

Đúng là mắng đến nghiện rồi.

Ừ, biến thái... Miễn cưỡng chấp nhận, vấn đề là, anh già lắm sao?

Ngày hôm sau.

Lâm Tẫn Nhiêm ở thư phòng thay lão Dương viết danh sách các loại thuốc.

"Ôi, Lâm Tẫn Nhiễm, hôm nay chị ở đây sao?" Thiệu Tố Oánh dắt Triêu Triêu bước vào.

"Chị ơi, chị chơi với Triêu Triêu đi."

Thiệu Tố Ánh xoa đầu cậu nhóc, "Chơi cái gì mà chơi, anh cả nói lát nữa cháu phải làm bài tập đấy, đừng có quên."

Triêu Triêu nghe xong thì bĩu môi, "Đáng ghét..."

Lâm Tẫn Nhiễm khẽ cười, "Triêu Triêu, cậu em muốn tốt cho em mà."

Triêu Triêu khó chịu, đột nhiên không vui nói, "Chị, chị còn nói thay cho cậu làm gì, cậu còn..."

"Này! Triêu Triêu!" Thiệu Tố Oánh bất ngờ bịt kín miệng Triêu Triêu, sau đó cô ấy quay sang nói với Lâm Tẫn Nhiễm, "Cái đó, chúng tôi tới lấy thuốc bổ cho bà ngoại, chị chuẩn bị xong rồi chứ?"

"Chuẩn bị xong rồi, ở bên kia kìa." Dứt lời, Lâm Tẫn Nhiễm nhướng mày nhìn Triêu Triêu, "Vừa rồi em định nói gì, cậu em làm sao?"

~~~ Tác giả có đôi lời muốn nói:

Tác giả: Chàng trai à, cậu sờ cái gì thế? Cậu chú ý một chút được không? Đang ở trong trường hợp gì? Hả?

Chu Chính Hiến: Trường hợp gì? Dù là trường hợp gì, bà cũng không được cho cô ấy mặc bộ váy kỳ quái đó.

Tác giả: Chết tiệt, con gái mặc váy vốn dĩ sẽ mặc quần bảo vệ! Chẳng lẽ cậu không muốn cô ấy mặc?

Chu Chính Hiến: Dù sao cũng ở trong thư phòng tôi, mặc hay không bà quan tâm làm gì?

Tác giả:... Hừ.