Kế Hoạch Bắt Cừu

Chương 15: Thần giao cách cảm




Vừa về ký túc xá, Tô Y Thược đã bật máy tính, cô cũng không biết mình muốn làm gì, nên chỉ điều khiển cho cô gái mặc váy hồng đứng ngơ ngẩn ở Phù dung cốc.

Hôm nay tên nhóc (Nhược Thiên) không lên mạng, không có tiếng cậu ta ríu ra ríu rít bên cạnh, đột nhiên Tô Y Thược thấy hơi buồn tẻ, lạ thật, cậu ta đâu nhỉ?

Nửa tiếng sau, đột nhiên Tô Y Thược nhớ ra mình vẫn còn nhiệm vụ chưa làm xong, vừa vặn có việc giết thời gian.

Nhiệm vụ này tên là “Trong lòng có ngàn vạn tảng đá”.

Tô Y Thược đọc hướng dẫn, nhiệm vụ này cực kỳ BT, thậm chí còn phức tạp hơn cả nhiệm vụ “tìm Phù dung” lúc trước.

Nhiệm vụ yêu cầu phải lấy được 100 mảnh linh thạch, 100 mảnh thiết thạch, 100 mảnh ngân thạch, và cuối cùng là kim thạch lấy từ người quái vương ở tầng tám của ngôi mộ cổ.

Cô khẽ nhíu mày, nhiệm vụ này phải làm thế nào đây? Mấy yêu cầu trước thì chỉ là vấn đề về thời gian, nhưng yêu cầu cuối cùng lại rất khó. Tầng tháp trong mộ cổ càng cao, thì quái bên trong cũng càng mạnh, tổng cộng có chín tầng. Nói cách khác là, dù Tô Y Thược có giết chết được con quái mạnh nhất, cũng chưa chắc đã rơi ra kim thạch. Xác suất thực sự chỉ là 1/100.

Lúc trước sao cô không phát hiện ra có nhiệm vụ này nhỉ.

Cô mở danh sách hảo hữu ra nhìn, thật ra, trong hảo hữu của cô cũng chỉ có ba người là Nhược Thủy Tam Thiên, Hân Duyệt Thành Phục và Nhược Thiên, hơn nữa, cả ba người đều không online.

Tô Y Thược chán nản.

[Hệ thống] Hảo hữu Nhược Thủy Tam Thiên của bạn đã lên mạng.

Bây giờ chỉ cần nhìn thấy những chuyện có liên quan đến Nhược Thủy Tam Thiên là cô đã thấy đau đầu rồi. Vì thế, cô lập tức tắt bảng hảo hữu, tự mình đi đến mộ cổ trước xem có sẵn tổ đội ở đó hay không.

Khi Nhất Thược vừa đến mộ cổ, vừa vặn có một tổ đội đang thiếu người, liền mời cả Nhất Thược vào.

Đội trưởng là người chơi tên “Hình Phong”, Nhất Thược cũng thấy tên mấy người còn lại hơi quen quen. Hình Phong là bang chủ bang “Thiên hạ”, lớn thứ hai trong Vân Du Tứ Hải sau bang “Thần Long”. Không ngờ Tô Y Thược lại gặp hắn ở đây.

[Tổ đội] Rảnh Ngồi Bắn Pháo: Bang chủ, người này là ai? Cấp bậc thuộc tính đều thấp như thế, làm sao vào được?

Mấy người khác dường như cũng rất bất mãn.

Thuộc tính và cấp bậc của Nhất Thược đã bị cô chỉnh lại, người ngoài nhìn vào, thì mọi thông tin của cô chỉ ở tầm trung bình, nhưng thuộc tính và cấp bậc thực tế của cô đã ở mức cao nhất rồi. Thật không ngờ, bình thường cô sợ chuốc phiền phức vào người nên mới giảm hết các chỉ số xuống, ai ngờ bây giờ lại bị người ta chê bai.

[Tổ đội] Hình Phong: Không đủ người, tạm thời chịu đựng chút đi.

Tô Y Thược đang định rời đội, lại đọc được câu nói của Hình Phong, khóe miệng cô hơi giật giật, cô mới là người đang tạm chịu đựng ấy.

[Tổ đội] Hình Phong: Đi thôi.

Hắn ra lệnh một câu, mấy người khác cũng không nói thêm nữa.

Vì vậy, Tô Y Thược đi cùng tổ đội vào trong mộ cổ.

Bên trong mộ cổ rất tốt, Tô Y Thược cau mày nhìn màn hình. Bọn họ đi một lèo từ tầng một đến tầng tám cũng chưa gặp con quái nào, bình thường nghe nói mỗi tầng đều có rất nhiều quái mà? Sao bọn họ vẫn không gặp con nào cả?!

[Tổ đội] Điệp Vũ Trời Quang: Sao cả mấy tầng mà không gặp con quái nào nhỉ?

Câu nói của Điệp Vũ Trời Quang xuất hiện trong không gian hoàn toàn tĩnh lặng này khiến nó trở nên khá quỷ dị.

“Graooo!” Dường như để đáp lại cô ta, trên tầng chín mộ cổ đột nhiên xuất hiện tiếng dã thú kêu gào.

Năm giây sau,

[Tổ đội] Rảnh Ngồi Bắn Pháo: F*ck! Sao lại dồn hết lên tầng chín chứ? Hệ thống này bị khìn à?”

Rõ ràng là quái vương của tám tầng vừa rồi đều tập trung hết lên tầng thứ chín.

May mà đây không phải là quái chủ động tấn công, nếu không bây giờ bọn họ đã chết mất xác rồi.

Hình Phong nhìn đám quái kia, trong tổ đội của hắn, tổng cộng có tám người, trừ quái vương tầng chín có vẻ hơi khó giết, thì mỗi người một con kia chắc cũng không thành vấn đề.

Trừ cô ấy.

Cấp của những người khác đều ở khoảng 55,56, nhưng cấp của cô ấy lại là 31. Hắn hơi nghi hoặc, cấp thấp như vậy sao lại chạy tới đây làm nhiệm vụ?

[Tổ đội] Hình Phong: Điệp Vũ và Không Có Gì hợp sức kéo ba con quái đi, mấy người khác mỗi người phụ trách một quái vương, tôi sẽ đối phó với quái tầng chín. Bạn cấp thấp nhất đánh quái tầng một đi.

Hắn thực sự hơi hoài nghi, liệu cô có đánh thắng được không?

Mấy người kia nghe Hình Phong phân bố liền không nói gì, bắt đầu hành động theo chỉ dẫn.

Hình Phong chỉ mới chém quái vương vài cái, con quái đá nổi giận tung kỹ năng liên tiếp về phía Hình Phong, máu của hắn tụt mất một phần ba chỉ trong chớp mắt. Không ngờ lực tấn công của con quái này lại mạnh như vậy, Hình Phong dần cảm thấy khó tiếp chiêu, một mình hắn căn bản không thể đối phó nổi.

Thấy mình sắp bị hạ gục, Hình Phong cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần phải xuống âm phủ, thì máu của hắn lại đột ngột đầy lên.

Do cấp bậc và trang bị cao cấp, nên thanh máu của hắn rất nhiều, vậy mà cả một lượng máu lớn như vậy lại đầy ngay lập tức sao?

Tô Y Thược đã giải quyết xong con quái nhỏ kia từ lâu, đứng cạnh Hình Phong. Vừa rồi chính cô đã dùng kỹ năng “Thăng Nguyên Hỗn Huyết” để bơm đầy máu cho hắn. Hình Phong không ngờ cô ra tay, hơi dựng lại, lại bị quái vương thừa cơ chém cho một đao khiến hắn giật mình tỉnh người lại.

Sau đó, một kỹ năng tăng máu lại tung ra, thêm máu cho hắn, hai người phối hợp vô cùng ăn ý.

Chỉ một lát sau, máu con quái chỉ còn lại một chút xíu, tung một đòn tấn công cuối cùng là có thể kết liễu được.

Đột nhiên, ánh sáng trắng lóe lên, ngôi mộ cổ sáng bừng, rồi tối đi trong chớp mắt.

[Phụ cận] Nhược Thiên: Bà xã, em ở đây làm gì?

Con quái chỉ còn một chiêu cuối cùng là có thể kết liễu lập tức đổi mục tiêu tấn công.

[Phụ cận] Nhất Thược: Cẩn thận!

Không biết vì sao, Tô Y Thược bỗng cảm thấy hoảng hốt, vừa rồi khi máu của Hình Phong gần cạn, cảm xúc của cô cũng không có gì thay đổi, nhưng hiện giờ cô lại chỉ sợ Nhược Thiên bị chém chết.

Nghe tiếng của Tô Y Thược, không biết vì phản ứng không kịp hay vì không nhìn thấy mà Nhược Thiên lại ngẩn người đứng đó không nhúc nhích.

Quái vương đột ngột tung kỹ năng tấn công Nhược Thiên.

Ngay khi mọi người đều nghĩ Nhược Thiên chết chắc rồi, thì Nhất Thược lập tức dùng kỹ năng “Vạn Thiên Kiếm Vũ” tấn công quái vương. “Vạn Thiên Kiếm Vũ” chủ yếu là để mê hoặc kẻ địch, vì thế, tốc độ của quái vương lập tức chậm lại. Nhất Thược nhân khoảng thời gian làm chậm này, tiếp tục dùng “Thăng Nguyên Hỗn Huyết” với Nhược Thiên, sau đó tung kỹ năng “Vô Xứ Khả Đào” về phía quái vương. Chỉ trong năm giây, cơ thể khổng lồ của quái vương liền ngã gục xuống đất, chết!

Từng tia sáng vàng lóe sáng ngôi mộ cổ, ánh vào mặt Nhất Thược, đẹp không tả nổi.

Hình Phong bỗng cảm thấy tim như nhảy lên từng nhịp mạnh mẽ.

Mọi người nhất thời lặng đi. Tốc độ này, cách thao tác này, khả năng phối hợp thực sự rất khủng khiếp. Nếu không trải qua chuyện vừa rồi, bọn họ đều không thể tin được cô gái mặc áo hồng cấp thấp này lại mạnh mẽ như vậy.

Sao cô ấy lại không ra tay sớm hơn chứ? Chính bọn họ dường như quên mất ban đầu còn khinh thường cô.

[Phụ cận] Nhất Thược: Sao cậu lại ở đây?

Giọng điệu của nàng mang theo vẻ cam chịu, người này đúng là âm hồn bất tán sao? (Hình như cô cũng quên mất vừa rồi mình còn đang nghĩ về cậu ta rồi!)

[Phụ cận] Nhược Thiên: Em quên chúng ta có kỹ năng vợ chồng “Thần giao cách cảm” à? Anh ấn một cái thôi là hệ thống đưa anh tới đây rồi…

Vẻ mặt hưng phấn của Nhược Thiên bị Nhất Thược nhìn chằm chằm cũng dần biến thành vẻ ấm ức.

Quái vật chết rơi ra rất nhiều trang bị, nhưng lại không có kim thạch. Nhất Thược cũng không nghĩ chỉ một lần đã kiếm được thứ mình cần. Dù sao, trừ Nhược Thủy Tam Thiên ra, thì chưa có ai hoàn thành nhiệm vụ này.

[Mật] Nhất Thược: Đi thôi.

Nói xong cô rời khỏi tổ đội.

[Phụ cận] Hình Phong: Đợi đã, cái này của cô.

Tô Y Thược hơi ngạc nhiên nhưng vẫn mở khung giao dịch ra. Trong đó có một trang bị dành cho dược sư, thuộc tính này cũng coi như là hàng cao cấp đối với người chơi khoảng từ ba mươi đến năm mươi cấp. Nhưng tiếc rằng nhân vật thực sự của cô thì không cần đến.

[Phụ cận] Rảnh Ngồi Bắn Pháo: Không phải đã nói là sẽ cho Điệp Vũ để cô ấy làm một bộ trang bị sao? Sao lại cho cô ta? Cô ta có giúp gì mấy đâu?

[Phụ cận] Ở Giữa Trời Và Núi: Bang Chủ, tôi cũng thấy như thế không công bằng.

Tuy biết rằng lần này cô gái đó cũng giúp đỡ nhiều, nhưng hắn vẫn đứng về phía các thành viên trong bang mình.

Điệp Vũ Trời Quang cấp 45, là người có cấp thấp nhất trong mấy người này.

Có thể đối với Điệp Vũ Trời Quang thì trang bị này rất tốt, nhưng đối với Tô Y Thược mà nói thì chẳng khác gì đồ bỏ đi. Trang bị của cô đều do cô tự chế tạo, đương nhiên cũng không cần mấy thứ kém hơn hẳn này.

Cô thẳng tay ấn từ chối.

[Phụ cận] Nhất Thược: Không cần.

Người hiểu Tô Y Thược thì đều biết cô ít nói, nhưng người không biết… ví dụ như mấy người đang đứng đây, thì đều cho rằng Tô Y Thược coi thường bọn họ.

Có điều, Tô Y Thược lại chưa bao giờ thèm quan tâm đến suy nghĩ của người khác.

[Mật] Nhược Thiên: Bà xã, anh vừa phát hiện ra một kỹ năng mới, có muốn thử một chút không?

Đột nhiên Tô Y Thược thấy trong bảng kỹ năng vợ chồng có thêm một kỹ năng “Sát Cánh Bên Nhau” khiến cô hơi đau đầu.

Không phải cậu ta vội vàng tới tìm cô vì muốn làm chuyện này chứ? Cậu ta thì còn có chuyện gì khác được nữa đâu?

Dường như để chứng minh suy nghĩ của Tô Y Thược là thực, Nhược Thiên nói tiếp.

[Mật] Nhược Thiên: Vì thế anh mới chạy tới đây khoe với em đấy…

Ngốc nghếch. Tô Y Thược thầm mắng trong lòng, nhưng ánh mắt nhìn Nhược Thiên trên màn hình lại mang theo chút ấm áp.

[Mật] Nhất Thược: Tôi đếm từ một đến ba, dùng kỹ năng về thành đi.

Tô Y Thược không muốn đứng ở đây nói chuyện vô nghĩa với bọn họ nữa, liền kéo Nhược Thiên nhanh chóng biến mất.

[Mật] Nhất Thược: 3.

Trong mộ cổ không còn thấy bóng dáng của cô gái áo hồng đâu.