Kế Hoạch Bắt Cừu

Chương 32: Sự tức giận của Lâm Mạc Tang




Sau khi bị đại gia Lâm kéo đi dạo một tiếng đồng hồ, trên tay Tô Y Thược là đủ các loại nguyên liệu nấu ăn. Lâm Mạc Tang tỏa ánh hào quang thì vẫn thảnh thơi như trước, mấy thím bán đồ ăn xung quanh thỉnh thoảng còn nháy mắt với anh nữa chứ. Tô Y Thược như muốn điên lên, vậy mà mấy hôm trước cô còn đối xử với anh như một người đàn ông tốt.

Đột nhiên, điện thoại của Lâm Mạc Tang vang lên, anh ra hiệu bằng tay với Tô Y Thược để cô đứng tại chỗ chờ anh một chút.

“Ngại quá, không đụng vào cô chứ?” Giọng nói phảng phất như làn gió mát, giọng nói tinh khiết, tự nhiên khiến người nghe bất giác bị cuốn hút.

Tô Y Thược giật mình ngẩng đầu lên. Người đàn ông trước mặt nhìn rất đẹp, làn da trắng nõn được tô điểm bởi đôi môi màu hồng nhạt, ngũ quan khôi ngô vượt trội, khuôn mặt hoàn mỹ, đặc biệt là viên kim cương sáng lóa mắt đính trên dái tai trái, đôi mắt anh ta cũng là màu xanh lam chói mắt.

Người này không mang khí chất thoát tục như Lâm Mạc Tang, mà là kiểu vẻ đẹp có thể mê hoặc lòng người. Tô Y Thược chưa từng gặp người nào đẹp hơn anh ta, nên nhất thời ngẩn người đứng đó, nhưng chỉ là vì bề ngoài của anh ta rất hấp dẫn mà thôi.

“Ha ha.” Thấy bộ dạng của Tô Y Thược, Diệp Tư Trần bất giác cười thành tiếng.

“Thằng đó đâu rồi?” Đột nhiên cách chỗ Tô Y Thược đang đứng khoảng hơn mười mét xuất hiện hai người đàn ông mặc âu phục màu đen, dường như họ đang tìm kiếm gì đó, nên hẹn gặp nhau ở đây.

Tô Y Thược vốn hơi kinh ngạc vì vẻ đẹp của anh ta, đang định dời sự chú ý của mình đi chỗ khác, ai ngờ anh ta lại đột nhiên bật cười khiến Tô Y Thược ngẩn người, rốt cuộc cô cũng hiểu thế nào là “một nụ cười mê hoặc cả chúng sinh”.

“Giúp tôi một chút ~~” Tô Y Thược còn chưa kịp phản ứng đã bị Diệp Tư Trần kéo đi, thứ gì đó cầm trong tay rơi tán loạn xuống đất.

“Anh… anh làm cái gì thế?” Tô Y Thược không giằng ra được, trong lòng giận dữ, đành phải vừa giãy dụa, vừa hỏi anh ta muốn gì.

Diệp Tư Trần kéo Tô Y Thược sang ngay góc chứa đồ của trung tâm thương mại, Tô Y Thược vừa thở hổn hển vừa quan sát người đàn ông bên cạnh mình.

Thật ra, vừa rồi Diệp Tư Trần cũng không biết vì sao phải kéo cô đi theo, chỉ là lúc ấy muốn thế, nên mới làm như vậy.

Tô Y Thược nhìn Diệp Tư Trần bằng ánh mắt nghi hoặc.

Diệp Tư Trần cũng đang quan sát Tô Y Thược.

“Rốt cuộc anh định làm gì?” Giọng Tô Y Thược hơi lạnh lùng, dù sao cô cũng vốn không cần phải chạy trốn, hiện giờ lại kỳ quái bị người ta kéo chạy đi cả quãng đường như vậy, trong lòng vô cùng khó chịu.

Diệp Tư Trần hơi ngạc nhiên, cô nàng này vậy mà lại không bị vẻ ngoài của anh ta quyển rũ, còn tỉnh táo hỏi anh ta định làm gì. Chưa từng có ai hỏi anh ta câu này, anh ta nghĩ gì là làm đó, đâu cần lý do…

“Này, mày chạy qua bên kia tìm xem, tao tìm ở quanh đây.” Tô Y Thược liếc mắt nhìn thấy một đôi giày da màu đen xuất hiện phía dưới dãy hàng hóa, giọng nói hơi quen thuộc.

Diệp Tư Trần đưa tay ra hiệu cho cô đừng lên tiếng. Tuy Y Thược cảm thấy người đàn ông này rất kỳ quái, nhưng cũng không muốn gây chuyện, im lặng đứng đó.

Cứ đứng im như vậy trong chốc lát, Tô Y Thược cảm thấy tiếng bước chân xa dần nên mới định lên tiếng, ai ngờ đôi mắt màu lam của người đàn ông trước mặt chợt tối sầm lại, bịt miệng Tô Y Thược ấn cô vào tường, ánh mắt vẫn ám chỉ cô không nên lên tiếng. Ánh mắt Tô Y Thược tỏ vẻ không đồng ý. Ngay khi cô chuẩn bị dùng vũ lực để giải quyết anh ta, thì bên ngoài lại truyền đến những tiếng bước chân hỗn loạn.

“Báo cáo, tuyến 1 không tìm thấy anh ta.”

“Tuyến 2 không thấy.”

“Tuyến 3 không thấy.”





Xem ra người tìm người đàn ông này không ít, cả siêu thị này đều sắp xếp dày đặc cơ sở ngầm, không biết anh ta đắc tội ai mà bị nhiều người lùng bắt như vậy, chỉ tiếc là Tô Y Thược cũng không có sở thích quan tâm đến việc của người khác.

Một lát sau, rốt cuộc những tiếng bước chân kia cũng biến mất, có điều Tô Y Thược vẫn chưa lên tiếng. Đột nhiên cô không biết phải nói gì.

Cho đến tận khi phát hiện ra tư thế của mình và người đàn ông xa lạ này thật mờ ám, quan trọng hơn là… Lâm Mạc Tang đã dặn cô chờ anh quay lại, nên Y Thược thoáng thu lại vẻ ngoài lạnh lùng kia, vội vàng muốn đẩy Diệp Tư Trần ra.

Diệp Tư Trần bất ngờ, cô gái này vô cùng lãnh đạm, một cảm giác phát ra từ trong xương này khiến chính anh ta cũng kinh ngạc không hiểu cô đã từng trải qua chuyện gì, hiện giờ thì rốt cuộc vì chuyện gì mà có thể khiến cô lộ ra vẻ mặt lo lắng ấy?!

Cô càng muốn rời đi, thì anh ta càng không muốn thả ra, có lẽ ngay cả chính anh ta cũng không phát hiện ra, Diệp Tư Trần anh đã bao giờ trẻ con như thế đâu chứ?

“Buông ra.” Tô Y Thược nổi giận, giọng nói đầy vẻ lạnh lẽo, không giãy dụa, chỉ lẳng lặng nghiêm mặt nhìn Diệp Tư Trần, cứ như nếu anh ta còn không chịu buông ra, thì cô sẽ động thủ ngay vậy.

Trong một khoảnh khắc, Diệp Tư Trần thoáng bị khí thế của Tô Y Thược làm cho kinh sợ.

Bỗng nhiên, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân, có người đi về phía này. Tô Y Thược và Diệp Tư Trần lập tức bất động, lẳng lặng chờ người tới, bộ dạng đầy vẻ chuẩn bị sẵn sàng phản công.

“Hai người làm cái gì vậy?” Giọng nói lạnh lùng mang theo chút run rẩy vang lên rõ ràng rành mạch trong góc tối nhỏ hẹp này, truyền thẳng vào tai mỗi người.

Lâm Mạc Tang cứ đứng yên tại chỗ như vậy, không lại gần cũng không rời đi, chỉ nhìn họ.

“Anh…” Tô Y Thược không biết nên giải thích thế nào, đây là lần đầu tiên cô muốn nói mà lại không hiểu mình nên nói gì, chỉ đành yên lặng nhìn Lâm Mạc Tang.

Diệp Tư Trần vốn đang quay mặt vào vách tường, nhìn thấy cảnh khi Tô Y Thược vừa nghe giọng nói người mới đi đến, khí thế lập tức biến mất, liền quay đầu lại nhìn.

Đó là một người cực kỳ nguy hiểm.

Ngay khi Diệp Tư Trần và Lâm Mạc Tang nhìn thấy đối phương, đều đồng thời quan sát đánh giá đối phương. Rồi lại giống như linh cảm nhạy bén của dã thú, họ đều cảm thấy ánh mắt của đối phương như đã từng quen biết trước kia rồi.

“Về nhà thôi.” Lâm Mạc Tang chậm rãi đi đến trước mặt Tô Y Thược, đưa tay ra muốn kéo cô đứng dậy, giọng nói như đang cố kìm nén điều gì.

Tô Y Thược cảm nhận được rõ ràng sự tức giận tỏa ra từ người anh, nghĩ đến chuyện vừa rồi mình bỏ lại người ta một mình, tuy không phải cô tự nguyện, nhưng trong lòng vẫn hơi áy náy.

Mặt Tô Y Thược đầy vẻ chán chường, đặt tay vào bàn tay đang đưa ra của Lâm Mạc Tang. Lòng bàn tay anh rất ấm áp, còn hơi ẩm ướt. Bàn tay rất to lập tức bao trùm lấy bàn tay nhỏ xinh của cô, trong ký ức, cũng có một bàn tay ấm áp như vậy thường nắm lấy bàn tay nhỏ này của cô…

Diệp Tư Trần không tiếp tục ngăn cản nữa.

Tô Y Thược cứ như vậy mà bị Lâm Mạc Tang kéo đến bên mình, cô cũng không cảm thấy chuyện mình bị Lâm Mạc Tang kéo có gì kỳ quái, cứ như là vốn nên như vậy vậy.

Thấy cô nắm tay mình, sự tức giận của Lâm Mạc Tang dường như hơi dịu đi một chút, nhưng anh cũng không nói gì cả, quay người kéo Tô Y Thược đi về phía cửa trung tâm thương mại, xem như không nhìn thấy Diệp Tư Trần.

Diệp Tư Trần lẳng lặng đứng trong góc nhìn Tô Y Thược được Lâm Mạc Tang nắm tay kéo đi.

Hai người cứ chậm rãi bước đi như thế…

Anh ta có thể nhìn thấy hai bàn tay họ nắm chặt vào nhau, cứ như bất cứ chuyện gì cũng chẳng liên quan đến họ, chỉ có hai người mà thôi. Ở bên cạnh người đàn ông đó, dường như cô gái kia xuất hiện thêm một vẻ gì đó mà lúc trước chưa từng xuất hiện, giống như một vẻ đẹp hút hồn người khác, vẻ đẹp đó, khiến cho chính anh ta cũng tự thấy xấu hổ.

Lần đầu tiên trong đời, anh ta có cảm giác đau lòng, anh ta ghen tị, nhưng lại không biết rốt cuộc mình đang ghen tị cái gì, nên chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn người qua lại, sau đó quay người rời đi. Anh ta còn một chặng đường rất dài cần phải đi… nhưng lại cô đơn như vậy…

Tay Tô Y Thược vẫn bị Lâm Mạc Tang nắm, cô cũng không giằng ra. Hai người một túi đồ to, lặng lẽ bước đi trên con đường vắng lặng.

“Chuyện đó…” Áp suất không khí xung quanh Lâm đại thiếu thực sự quá thấp khiến Tô Y Thược không thể nhịn được nữa, nên quyết định lên tiếng phá vỡ bầu không khí nặng nề này.

“Ừ?” Lâm Mạc Tang nghĩ, may mà vừa rồi mình không phát hỏa, nếu không thì bây giờ cũng không thể ở bên Tố Tố hài hòa thế này được. Thật ra, vừa rồi khi cô cầm lấy tay anh, anh đã không còn tức giận nữa rồi, anh hiểu cô sẽ không chủ động trêu chọc vào người khác, chỉ là… nhất thời anh không biết nên nói gì nên mới trầm mặc như vậy thôi.

“Anh sao thế?” Tô Y Thược dứt khoát đứng lại, nhìn anh hỏi.