Kế Hoạch Bắt Cừu

Chương 35: Đừng chọc vào tôi




“Cặn bã!” Giọng nói lạnh lùng như một chậu nước lạnh dội xuống suy nghĩ đang nóng bỏng của Trương Hoa, tiêu diệt hết nhiệt tình của lão.

Phòng làm việc thoáng yên tĩnh lạ.

Nhìn Tô Y Thược, đột nhiên Nghiêm Lỵ Lỵ cảm thấy không hiểu nổi cô gái trẻ này. Cô mắng lão như thế, không sợ lão gây phiền phức cho cô sao?

“Cô nói cái gì?” Trương Hoa cho rằng mình nghe lầm. Ở đây làm gì có ai dám mắng lão chứ.

“Cặn… bã!!!” Tô Y Thược lặp lại lần nữa, chậm rãi, rõ ràng, ánh mắt khinh bỉ không thèm nhìn lão.

Nghe rõ những lời Tô Y Thược nói, cũng nhìn thấy vẻ khinh bỉ trong mắt cô, Trương Hoa nhất thời thẹn quá hóa giận.

“Cô có ý gì!” Sắc mặt Trương Hoa trầm xuống nhìn chằm chằm Tô Y Thược.

Khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của Tô Y Thược còn không thèm nhìn Trương Hoa lấy nửa mắt, giọng nói vẫn lãnh đạm như trước: “Ý trên mặt chữ.”

Nói xong, cô quay người đi thẳng ra ngoài. Cô thật sự không muốn đứng cùng một chỗ với cái thứ rác rưởi kia nữa. Hít thở cùng một bầu không khí với lão ta khiến cô cảm thấy thật bẩn thỉu.

“Cô đứng lại đó cho tôi!” Trương Hoa đỏ mặt quát Tô Y Thược.

Tô Y Thược đứng lại, chậm rãi quay đầu, liếc mắt nhìn Trương Hoa, lại quay đi, từ từ nói: “Nhìn cái đầu lợn luộc cũng có thích thú hơn nhìn ông!”

Sau đó, cô không thèm để ý đến Trương Hoa thêm một giây nào nữa.

Lúc đi tới cửa, Tô Y Thược cố tình đóng cửa mạnh đến ‘rầm’ một cái! Hoàn toàn nhốt cả tiếng mắng “con đĩ” lại ở trong phòng, thoải mái rời đi.

Trong chớp mắt, mặt Trương Hoa đen xì lại, chỉ muốn băm vằm người con gái kia ra thành trăm nghìn mảnh.

Nghiêm Lỵ Lỵ cảm thấy may mắn vì chính cô ả không bứt lông Tô Y Thược. Cô gái đó thực sự không hề lãnh đạm thờ ơ như vẻ ngoài cô biểu hiện ra. Hiện giờ, cô ả vẫn còn đang cảm thấy không thể tin nổi chuyện vừa rồi, có điều, khuôn mặt như vừa ăn nhầm cứt của Trương Hoa đã chứng thực với cô ả, chuyện vừa rồi thực sự đã xảy ra.

Tô Y Thược mắng xong cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều, quay về bàn làm việc của mình, bắt đầu chăm chú xem tài liệu.

Gần đây, không chỉ Lâm Mạc Tang không ở công ty mà cả Quan Thanh cũng không thấy đâu.

Trừ mấy người con gái bình thường hay ghé qua nhìn lén Lâm Mạc Tang lộ ra vẻ thất vọng, thì tất cả đều rất bình thường.

Sau khi tan tầm, Tô Y Thược đang định chờ Lâm Mạc Tang cùng về thì đột nhiên nhớ ra anh không có ở đây. Không biết vì sao, trong ngực bỗng xuất hiện một chút trống vắng. Quả nhiên, thói quen không phải là chuyện tốt.

Tân Việt Trạch lại làm ra vẻ rất gấp gáp, nhắc cô một câu ‘chú ý cẩn thận’ rồi cũng chạy về một hướng khác.

Một mình Tô Y Thược đi dạo trên đường, gió đêm lành lạnh, giống như tình nhân dịu dàng vuốt ve khuôn mặt cô. Hình như, đã lâu lắm rồi cô không đi bộ một mình trên đường. Nghĩ đến đây, trong đầu Tô Y Thược đột nhiên xuất hiện hình bóng của Lâm Mạc Tang. Anh cũng đã từng đi cùng cô trên con đường này.

Tô Y Thược bất giác cầm tay trái của mình, cảm giác ấm áp đó vẫn còn khắc ghi trong đầu cô. Cô không muốn tham lam sự ấm áp này, nhưng lại không tự chủ được.

“Nước mắt lưng tròng, nhưng không hề rơi xuống. Tựa như những lời anh còn chưa kịp nói năm xưa, trong lòng tự nhủ, chờ anh đi rồi nén xuống…” điện thoại di động của Tô Y Thược bỗng vang lên trong đêm tối vắng vẻ, phá vỡ sự yên tĩnh hiện tại.

Tô Y Thược cầm điện thoại lên nhìn, thấy trên màn hình ba chữ “Tổng giám đốc”.

Ông chủ kỳ quái này gọi điện cho cô vào lúc này làm gì? Giải quyết tình hình trong công ty sao? Tô Y Thược do dự một chút, rồi ấn nút nghe.

“Alo.” Tô Y Thược lên tiếng trước.

“Ừ.” Người ở đầu dây bên kia cũng lặng lẽ đáp lại.

Hiện giờ, Tô Y Thược đang một mình đứng trên đường dành cho người đi bộ yên tĩnh, xung quanh thỉnh thoảng có một vài đôi tình nhân đi ngang qua.

“Có việc gì ạ?” Tô Y Thược vừa nhìn những cột đèn đường sáng rực rỡ vừa hỏi.

Qua một phút đồng hồ, đối phương vẫn không hề trả lời, ngay khi Tô Y Thược cho rằng điện thoại đã bị ngắt thì một câu nói truyền tới: “Không có việc gì.”

Sau đó cúp điện thoại.

Nhìn điện thoại di động bị cúp máy, Tô Y Thược không còn gì để nói. Không phải đầu óc tổng giám đốc này có bệnh đấy chứ? Thế này là quấy rối điện thoại sao?