Kế Hoạch Chiếm Giữ Của Chưởng Quỹ

Chương 2




Tống Thù dung mạo nghiên lệ ( là vẻ đẹp diễm lệ, quyến rũ nhưng hắn là nam nên ta để vậy luôn, không biết giải thích sao) nên đã quen việc bị người khác nhìn chằm chằm, thấy thiếu niên vẫn còn ngơ ngác nhìn mình, hắn vẫn chưa bất mãn,“Cầm lấy.”

Đường Cảnh Ngọc theo bản năng cầm lấy ống trúc.

Tống Thù lại tiếp tục ngồi thẳng, nhắm mắt dưỡng thần.

Đường Cảnh Ngọc chậm rãi lấy lại tinh thần , lại nhìn thoáng qua nam nhân kia liền thu hồi tầm mắt, cố sức ngửa đầu uống nước.

Nước được đựng trong ống trúc mang theo mùi hương thản nhiên nhưng tâm tư Đường Cảnh Ngọc lại không đủ tinh tế để mà thưởng thức, nàng chỉ ngưỡng cổ uống ùng ục ùng ục được nửa ống mới ngừng lại vì sặc .

Tiền Tiến quay đầu lại nhìn nàng, thấy nàng bị nghẹn vẻ mặt đỏ bừng, khuôn mặt vốn đã không sạch sẽ nay bị nước tràn ra làm tèm lem, trông rất mắc cười, hắn đành nhịn cười mà nhắc nhở nàng:

“Tiểu huynh đệ ngươi uống chậm một chút, không có ai dành với ngươi đâu.” Dáng người gầy tong teo, nhìn khuôn mặt khoảng mười một mười hai tuổi, dù là nạn dân hay khất cái thì trông cũng thật đáng thương.

Đường Cảnh Ngọc cười yếu ớt với hắn, chờ Tiền Tiến chuyển qua, nàng nằm nghỉ ngơi một lát, chậm rãi dựa vào xe mà ngồi, thỉnh thoảng uống vài miếng nước, ánh mắt phiêu về rừng cây xanh um trên núi, như có điều suy nghĩ.

Lần đầu tiên thấy Tống Thù là khi nàng bảy tuổi, mất nương, mà Tống Thù năm đó mười tám tuổi đã liên tiếp giành được các giải Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên, cưỡi ngựa tuyên cáo với thiên hạ.

Lần thứ hai thấy Tống Thù là năm nàng mười tuổi, không còn nhà để về, mà Tống Thù đã hai mươi mốt tuổi là sủng thần của thiên tử.

Không nghĩ tới bốn năm sau, nàng lại đụng phải Tống Thù, thoạt nhìn hắn vẫn không có gì thay đổi, vẫn là khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh như sương khiến người khác vừa nhìn liền khó quên, chính là vì sao mỗi lần nàng gặp hắn đều là trong hoàn cảnh nghèo túng vậy?

Đường Cảnh Ngọc khó nén tâm trạng ghen tị. Nàng có nên theo như xa phu gọi hắn là chưởng quầy? Hắn cải trang vi hành sao? Tuy rằng nàng không biết Tống Thù tới nơi này làm gì, nhưng nhìn tơ lụa đẹp đẽ thanh lịch trên người hắn thì khẳng định nàng suy đoán không sai, nàng thì trái lại, mỗi một năm đều kém hơn năm trước, tới mức phải lưu lạc thành khất cái.

Đường Cảnh Ngọc thở dài một hơi.

Tiền Tiến vốn ngại đường dài mà không có người nói chuyện, quay đầu lại nhìn nàng, thấy nàng sau khi uống nước dường như đã lấy lại được hơi thở, nhịn không được liền bắt chuyện:“Tiểu huynh đệ từ Sơn Đông đến đây nương nhờ thân thích sao ?”

Đường Cảnh Ngọc vẻ mặt cô đơn gật gật đầu.

Chuyện thương tâm thường mọi người ít nhắc đến nhiều, Tiền Tiến có điểm xấu hổ, ngược lại lại thân thiện hỏi:“Thân thích của tiểu huynh đệ ngươi ở đâu a? Ngươi có biết đường đi không? Ta biết rõ Tô Châu như lòng bàn tay, để ta chỉ cho ngươi mấy điểm, miễn cho ngươi lạ nước lạ cái bị lừa gạt đi.”

“Đại ca con người ngươi thật tốt.” Đường Cảnh Ngọc là thật tâm cảm kích . Theo kinh thành đến Tô Châu nàng trải qua không ít gập ghềnh, người tốt chân chính không có mấy ai,“Ta muốn đi huyện Gia Định, lúc trước ta có hỏi thăm thì biết cứ đi về phía đông là tới Tô Châu.”

Huyện Gia Định?

Tiền Tiến nhất thời nhếch miệng nở nụ cười,“Đúng đúng đúng, tiểu huynh đệ không đi nhầm đâu, thật không dám dấu diếm, chúng ta hiện tại cũng muốn trở về Gia Định!” Mới nói hết, chỉ thấy thiếu niên mới vừa trầm lặng kia mở to cặp mắt hoa đào, ánh mắt dõi theo hắn như chó hoang thấy chân gà, trong đầu hắn vang lên cảnh báo, không ổn rồi.

Đường Cảnh Ngọc hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn hắn:“Đại ca tiện thể có thể cho ta đi ké không, ta đã đi một đoạn đường dài rồi, ngươi xem hài của ta này!”

Nàng đưa đôi chân về phía Tiền Tiến, đôi giày rơm rách tung toé xém chút đụng trúng mặt hắn, may mắn là hắn đủ thông minh ngửa người ra sau né tránh, nhưng không gây trở ngại cho hắn khi nhìn rõ đôi chân của thiếu niên, càng không gây trở ngại để hắn ngửi được mùi chân thối kia.

“Tiểu huynh đệ ngươi cất chân ngươi đi!” Tiền tiến nín thở thúc giục.

“A, xin lỗi a đại ca, đại ca ngươi đừng tức giận nha.” Tự biết mình thất lễ, Đường Cảnh Ngọc vội vàng lấy chân về, ngồi chồm hỗm bên cạnh Tiền Tiến, tội nghiệp cầu xin hắn. Nếu gặp người hung bạo dĩ nhiên nàng chẳng thèm tốn nước bọt cầu xin hắn, nhưng gặp được người tốt như Tiền Tiến nàng có thể cầu xin.

Tiền Tiến không ngại hỗ trợ, chính là......

Hắn hất cằm về hướng màn xe. Xe ngựa là của chưởng quầy , chưởng quầy không mở miệng, hắn nào dám tự chủ trương.

Đường Cảnh Ngọc giật mình.

Cái người Tống Thù này, nàng chỉ gặp qua hai lần, cũng không rõ ràng nhân cách của hắn a.

“Chưởng quầy của ngươi chắc ngủ rồi, chúng ta nói chuyện nhỏ chút.” Đường Cảnh Ngọc hạ thấp thanh âm, vẻ mặt sầu lo,“Đường đến Gia Định còn xa không?” Động tác nhìn thì giống như nói nhỏ, nhưng thanh âm thì không quá thấp.

Tiền Tiến cảm thấy lời này không dấu diếm ý gì, cũng không nhắc nhở nàng, lập tức trả lời:“Đi thêm một canh giờ nữa là tới một trấn nhỏ, chúng ta ngủ lại qua đêm, sáng mai xuất phát, trước trưa ngày mai là đến Gia Định.” Nếu không cần ngủ lại, chắc chắn chưởng quầy sẽ giúp nhưng hiện tại, hắn suy đoán chưởng quầy có cho thiếu niên đi nhờ xe không, chưởng quầy cũng không phải thiện nam.

Xa như vậy sao?

Đường Cảnh Ngọc rất thất vọng, đã biết đi nhờ xe được nửa đường là tốt lắm rồi, nàng quay đầu lại tấm màn, không yên tâm hỏi lại:“Ta, ta thấy chưởng quầy tướng mạo có chút hung, hắn có thể nào cho ta đi nhờ xe không?”

“Hư......” Tiền Tiến sợ tới mức mồ hôi lạnh đều ứa ra, xe ngựa lảo đảo , chưởng quầy chắc chắn là chưa ngủ. Sợ chưởng quầy hiểu lầm, hắn cố ý đề cao thanh âm,“Tiểu huynh đệ đừng nói bừa, chưởng quầy chúng ta là người tốt, Sơn Đông gặp hoạ, quan huyện kêu gọi giới thương nhân giúp đỡ cứu tế, chưỡng quầy chúng ta góp một ngàn lượng nha!”

Đường Cảnh Ngọc có chút hoang mang , tại sao lại thấy Tống Thù có chút quen thuộc vậy?

Bất quá Tống Thù rốt cuộc đang làm cái gì cũng không quan hệ với nàng, Đường Cảnh Ngọc chờ mong nhìn Tiền Tiến:“Chưởng quầy các ngươi thật là thiện lương, nói như vậy, chắc chắn hơn năm mươi phần trăm là hắn sẽ giúp ta sao?”

Tiền Tiến bỗng nhiên ý thức được mình gặp tình huống tiến thoái lưỡng nan. Nếu gật đầu đi, lỡ như chưởng quầy không chịu giúp, hắn tự tiện chấp nhận cũng không được, nhưng nếu lắc đầu, như vậy chẳng phải nói hắn mạnh miệng, chưởng quầy của hắn căn bản không phải là người lương thiện......

Do dự nửa ngày mà chưa quyết định được gật hay lắc, Tiền Tiến xem xét mặt thiếu niên, nhỏ giọng nói có lệ:“Đến nơi thì chính mình tự cầu xin chưởng quầy đi.”

Nói xong xoay người, kéo vành nón xuống, chuyên tâm đánh xe. Hắn cùng thiếu niên chính là bình thủy tương phùng (bèo nước gặp nhau), không đáng vì hắn mà đắc tội chưởng quầy, ông chủ chưởng quầy của hắn chưa từng mắng chửi người, chỉ là mới quét mắt một cái, cảm giác ấy còn không bằng mắng chửi đâu.

Tiền Tiến không nói nữa, Đường Cảnh Ngọc không cam lòng lay cánh tay hắn, Tiền Tiến giả chết không để ý tới nàng, Đường Cảnh Ngọc không nói nữa, hơn nữa nàng thật sự đói bụng, không có nhiều khí lực, một lần nữa ôm ống trúc nằm xuống.

Mặc kệ , đến trấn trên rồi nói sau, khó có dịp bắt được xe ngựa, nàng cần hảo hảo ngủ một lát.

Đường Cảnh Ngọc thật sự ngủ say.

Cùng đi với bọn Lý lão đầu, nàng chưa từng thực sự ngủ sâu, hiện tại gặp một được một người tốt, không quan tâm nàng là khất cái hay quý nhân, nàng rốt cục có thể tạm thời buông phòng bị, ngủ một giấc sâu.

Xe ngựa nhẹ nhàng xóc nảy, ống trúc nàng ôm chậm rãi rơi ra, trong một lần xe ngựa xóc mạnh, ống trúc từ trong tay nàng lăn ra ngoài. Bởi vì nàng nằm hướng vào màn xe, ống trúc liền lăn đến trong xe, nhẹ nhàng phát ra tiếng nước chảy.

Tống Thù mở to mắt, xoay người kiểm tra ống trúc, cúi đầu thì thoáng thấy một nửa bàn tay của thiếu niên, động tác khẽ chậm lại. Ánh mắt đặt tại bàn tay thực bẩn với móng tay đen thui, Tống Thù lấy khăn từ trong tay áo ra. Đặt khăn phía trên ống trúc, rồi mới nhẹ nhàng đặt nó vào một nơi cố định.

“Chưởng quầy, phía trước gần tới rồi .”

Tống Thù nhấc tấm màn lên nhìn ra ngoài, liếc mắt về phía thiếu niên nhẹ nhàng hô hấp, thấp giọng phân phó nói:“Dừng xe, đặt hắn ở đây đi.”

“...... Dạ.” Tiền Tiến không khỏi cảm thấy may mắn vì chính mình không nhiều chuyện, vững vàng dừng xe lại, ôm lấy thiếu niên vào lề đường.

Đường Cảnh Ngọc tỉnh lại khi được đặt xuống đất, nàng mờ mịt nhíu nhíu mắt, đối diện với đôi mắt đầy áy náy của Tiền Tiến, nhìn về phía trước là trấn phụ cận, lập tức liền hiểu. Nàng cười khổ, giật giật miệng, rốt cuộc không có giả bộ đáng thương cầu Tống Thù giúp nàng.

Nếu là người khác, nàng khẳng định cầu xin tiếp, đối với Tống Thù, nàng cho dù không biết con người hắn nhưng những nhân vật như vầy một khi đã quyết định thì dù là ai cũng không thay đổi được.

Xoay người đứng lên, Đường Cảnh Ngọc ôm bụng đi đến trước xe ngựa, cầu xin người bên trong xe:“Đại gia, ngài làm ơn thưởng ta một chút tiền cơm đi, ta đã hai ngày chưa ăn cơm , van cầu ngươi , nếu không ăn cơm ta sẽ đói chết ......” Thanh âm khàn khàn vô lực.

Tống Thù đem ống trúc cùng với khăn lụa vứt ra bên ngoài.

Đường Cảnh Ngọc thấy, trong lòng thầm mắng nam nhân keo kiệt, trên mặt lại diễn sự cảm động đến rơi nước mắt:“Cám ơn đại gia thưởng nước, đại gia là người tốt sẽ có hồi báo, chuyện làm ăn của ngài chắc chắn càng ngày càng tốt .” Ống trúc đề ở trong tay, khăn lụa thì nhét vào cái túi tiền bên trong người. Loại tơ lụa tốt nhất này, ít nhất có thể bán được mấy chục đồng, không cần cầu xin nữa.

Thu được thứ tốt, nàng lưu luyến tội nghiệp nhìn về phía Tiền Tiến,“Cám ơn đại ca quan tâm, ngày khác hữu duyên sẽ tái kiến, tiểu đệ nhất định mời đại ca một bữa thật ngon!”

Thiếu niên người thì gầy như que củi, nói chuyện lại hào khí ngất trời, Tiền Tiến bất đắc dĩ lắc đầu, nâng tay sờ sờ ngực, tính đưa thiếu niên vài đồng để buổi tối có thể ăn no.

Đường Cảnh Ngọc mừng rỡ, trông mong nhìn theo hắn.

Hai người đứng ở vị trí vừa khéo động tác kia của Tiền Tiến lọt vào mắt Tống Thù, hắn mở miệng hỏi:“Tiền tiến, ngươi còn bao nhiêu tiền?”

Tiền tiến ngẩn người, lập tức vui vẻ nói:“Còn hơn bốn hai đồng.” Nếu chưởng quầy mở miệng, hắn liền lấy từ tiền của chưởng quầy, có thể tiết kiệm cho mình được mấy đồng.

“Cho hắn tròn năm mươi đồng đi.” Tống Thù thản nhiên nói.

Năm mươi văn, cũng đủ để thiếu niên này thay bộ quần sao sạch sẽ đi gặp thân thích a.

Tiền tiến đưa cho Đường Cảnh Ngọc ánh mắt “Chúc ngươi gặp may mắn” rồi đưa túi tiền cho hắn.

Đường Cảnh Ngọc liên tục nói lời cảm tạ, chờ xe ngựa rời đi rồi, nàng mới hướng về xe ngựa đánh một quyền.

Năm mươi tiền, nàng nghĩ Tống Thù cho nàng bốn lượng bạc ai ngờ người này lại nhỏ mọn như vậy a, quả nhiên chuyện trên đường đi gặp quý nhân thì gặp được chuyện tốt toàn là kịch bản dối trá a!

Hờn dỗi trong chốc lát, Đường Cảnh Ngọc nhìn trái nhìn phải, lặng lẽ tiến đến một cái cây, dọc theo đường đi nhổ một loạt ba mươi gốc mạ, nàng dừng lại, ngồi xổm xuống rút một gốc cỏ mạ ra, đem kia ba mươi văn tiền kia bọc kĩ trong khăn, đem bỏ lại chỗ cũ, dọn dẹp một chút xác định nhìn không ra dấu vết gì mới nhanh chóng đi ra ngoài.

Sắc trời đã có chút tốt, bên ngoài vẫn không có người.

Đường Cảnh Ngọc sắp xếp những gốc mạ gẫy kia để làm kí hiệu, lúc này mới mang theo ống trúc đi vào trấn.

Mới đến bên ngoài trấn, nàng uống hết nước trong ống, sau đó tiếp tục đi, vào thôn trấn đi chưa được mấy bước, xa xa có hai khất cái đột nhiên đứng lên. Đường Cảnh Ngọc xoay người bỏ chạy, đáng tiếc nàng vốn đói bụng không còn mấy khí lực, chạy không được bao lâu đã bị người đè lại , thuần thục sờ cái túi đựng tiền trên người nàng.

Nhưng không tìm được đồng nào, hai cái khất cái hùng hùng hổ hổ đá nàng một cước, mang theo ống trúc rồi rời đi.

Đường Cảnh Ngọc cả người đau nhức, nhích nhích thân thể, trên đầu bầu trời đã nhuộm hồng một vùng.

Nàng nâng cánh tay lên, nhìn cánh tay áo rách tung toé, quyết định sáng mai nhất định phải mua một bộ đồ sạch nếu không cho dù nàng mang theo túi tiền kia vào huyện Gia Định, chỉ sợ chưa kịp mua gì đã bị bọn du côn cướp sạch.

Một thân xiêm y sạch sẽ bằng vải thô, nàng vẫn có khả năng mua.