Kế Hoạch Tóm Gọn Lão Sư Tạc Mao

Chương 10: Buông ra tô lão sư, để cho ngụy sư huynh đến!




“Muốn cho sủng vật đối với chủ nhân sinh ra cảm giác ỷ lại, tín nhiệm, phương pháp đơn giản nhất là tại thời điểm nó cần ở bên cạnh làm bạn nó, giúp nó giải quyết vấn đề.”

————《 Như thế nào bắt và thuần dưỡng tiểu mèo hoang 》(Nhà xuất bản năm 2013 ra 69 bản ) Quyển 1 chap 3.

Với tư cách là một giáo viên, kỳ thật công tác bình thường cũng không có gì quá khó khăn, mà những công việc này là của “Trợ lý” Nguỵ Khiêm Ngữ, cơ bản là hoàn toàn không cần quan tâm, bồi dưỡng được tính ỷ lại, nhưng cái này hoàn toàn không đủ.

Vì vậy, đại hội thể dục thể thao sắp tới liền trở thành thời cơ hành động tốt nhất của “Liên minh công hãm Tô Nam” lần đầu tiên liên hợp. Về phần tại sao Ngụy sư huynh có thể sớm nhận được tin tức, loại vấn đề này còn cần nói sao? Phía trên có người ah!



“Tô lão sư, gần đây bên kia công việc bận rộn, ta muốn rời đi một thời gian ngắn, sắp tới có lẽ cũng không có công tác gì cần ta hỗ trợ.” Nguỵ Khiêm Ngữ trước sau như một ôn hòa, chỉ là ngẫu nhiên hướng Tô Nam lộ ra ánh mắt đi săn người hung ác.

Sư huynh: Ồ? Căn cứ kinh nghiệm những năm qua, không phải sắp khai mở đại hội thể dục thể thao sao? Đây chính là thời điểm phiền toái nhất một học kỳ rồi.

Nguỵ Khiêm Ngữ lạnh lùng đem một đạo liếc xéo văng qua, sư huynh trọng thương, thổ huyết ngã xuống đất.

Sư huynh: Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi. Ta chỉ lo lắng cho Tô Nam thôi, không nghĩ tới… Thời điểm bọn hắn tại văn phòng ta không nên tồn tại ah! Tại trước mặt Ngụy thiếu gia, sức chiến đấu chính là còn chưa đủ 5 cặn bã a cặn bã !

Tô Nam nghĩ đến gần đây rất nhiều công tác đều là Nguỵ Khiêm Ngữ chủ động giúp hắn hoàn thành, hiện tại hắn có chuyện của mình, chính mình đương nhiên không có khả năng cự tuyệt, vì vậy hào sảng hồi đáp: “Không có việc gì, ngươi an tâm làm chuyện của mình, không cần lo lắng bên này, ta có thể tự lo, ngươi chừng nào xong việc hẵng nói.”

Nguỵ Khiêm Ngữ ý vị thâm trường mà cười cười cảm tạ.

Buổi chiều, Tô Nam nhận được thông tri ” Thông báo về việc tổ chức đại hội thể dục thể thao mùa thu lần thứ xx “, sau đó, hắn ngây ngẩn cả người… Ô ô ô, ta có thể hay không thu hồi lời nói buổi sáng? Nguỵ Khiêm Ngữ, ngươi trở về a…

Bởi vì là hoạt động ở đại hội thể dục thể thao, bình thường vì cam đoan số lượng học sinh tham gia, đặc biệt là đối với Thương mại, nghệ thuật, nhân văn là một loại văn khoa mang tính chất học viện, trường học đều đưa ra chỉ tiêu cưỡng chế, mà những chỉ tiêu này, dưới tình huống bình thường lại là cùng tiền lương tiền thưởng giáo viên có móc nối đấy.

Theo kinh nghiệm thời còn đi học, học sinh ghét nhất là tham gia loại chuyện hoạt động lặt vặt này đấy, cho nên… Tô Nam phảng phất đã chứng kiến tiền thưởng chính mình cứ như vậy mọc thêm đôi cánh bay mất… Bay mất… Đi nha…

“Sư huynh… Ngươi sáng hôm nay vì cái gì không đề cập tới cho ta?” Tô Nam quay đầu, vẻ mặt ai oán mà nhìn sư huynh thân yêu. 【 Sư huynh: Đừng nên hỏi ta tại sao, ta còn chưa muốn chết 〒_〒】

“Nhắc nhở ngươi cái gì? Ah! Đều đến lúc này rồi! Ta còn có lớp, đi trước!” Sư huynh chạy trối chết. Ta làm lão sư dễ dàng sao? Ta chẳng phải trùng hợp là sư huynh Tô Nam sao? Mạng của ta thật khổ ah!

Vì vậy, Tô Nam lão sư cũng chỉ có thể lấy gương mặt ủy khuất u oán lần nữa tổ chức sinh hoạt lớp, bất kể như thế nào, đại khái xem trước một chút mức độ tham dự a.

“Sự tình chính là như vậy, yêu cầu của ta cũng không cao, từng hạng mục cũng phải có người báo danh tham gia là được rồi.” Đơn giản hướng các học sinh truyền đạt lại thông báo của trường học, quả nhiên trông thấy tất cả mọi người cúi đầu hiện lên hình dáng trầm mặc.

Đừng cùng ca cos cương thi ah! ! Đậu moá! Mau mau nhấc tay cho lão tử báo danh! ! Tiền thưởng của ta ah! ! Tô Nam gầm thét. Hắn rốt cục hiểu rồi, năm đó giáo viên của hắn đối mặt với cái kiểu “Im lặng như tờ”, “Im lặng là vàng”, “Một cây kim rơi đều có thể nghe thấy”, tâm tình lúc này khổ bức lại phẫn nộ.

“Không có học sinh tự tiến cử? Chúng ta đối với thành tích không có yêu cầu, chỉ cần dự thi là tốt rồi. Tích cực tham gia hoạt động trường học, cũng là gia tăng kinh nghiệm chính mình. Đây cũng là trường học hướng toàn bộ 12 khoa Thương mại cơ hội thật tốt.” Tô Nam ý đồ lấy lý động tình, cổ động học sinh tích cực tham dự.

Một học sinh báo danh, tiền thưởng có thể thêm một phần ah! !

Tô Nam càng không ngừng quét mắt phía dưới, nguyên một đám đầu đen nhánh, tâm, càng ngày càng lạnh, hiện tại hài tử… Thật sự là quá không thông cảm lão sư rồi! 〒_〒

Mà lúc này ở bên trong liên minh chim cánh cụt, mọi người thảo luận khí thế ngất trời ——

Tổng công đại nhân: Oa ha ha ha, các ngươi xem Tô Tiểu thụ nét mặt bây giờ, thật đáng thương, dễ chọc người trìu mến ah ┏(^ω^)=

Ta không phải Tiểu hoa cúc: Ai! Nếu không phải đã đáp ứng sư huynh ta thật đúng là không đành lòng đâu ╮(╯▽╰)╭

Dưa leo: Cặn bã (#‵′)凸Tiểu hoa cúc chỉ có ngươi vui vẻ nhất! Bất quá sư huynh là của Tô Tiểu thụ đấy, ngươi cũng đừng suy nghĩ! Ngoan ngoãn đầu nhập ôm ấp của bản vương a!

Ta yêu trà hoa cúc: Cút! Tiểu hoa cúc là của ta!

Dưa leo: Ôi ~ Trà trà ~ Ngươi công được sao?

… …

Vì vậy, vì vậy Tô Nam bị mọi người quên lãng… …

“Các ngươi cái bọn khốn kiếp! Ta mặc kệ! Lớp trưởng! Trong tuần này đem danh sách đến cho ta! Bằng không thì… Bằng không thì… Bằng không thì hậu quả các ngươi tự chịu! ! (#‵′)凸” vì vậy, sau khi Tô Nam lão sư tạc mao, liền ngạo kiều mà quay đầu, ưỡn ngực thẳng bước đi.

Mọi người: Ôi ~ Tô Tiểu thụ ngạo kiều ╮(╯▽╰)╭