Kế Hoạch Xuyên Không Của Vật Hy Sinh: Cải Tạo Nhân Vật Phản Diện

Quyển 4 - Chương 84




Liên tiếp ba bốn ngày gió êm sóng lặng, không có ai điều tra gì, lúc này Lăng Hạ mới dần dần yên tâm. Xem ra mấy người kia chạy trốn không phải là chuyện lớn nhỉ?

Làm cho hắn khó chịu là, mấy ngày nay luôn mơ thấy tên biến thái khốn kiếp kia giở trò với hắn, hắn né phía trên không tránh được phía dưới, nhếch nhác luống cuống như hai lần đó. Còn có một vài giấc mộng lộn xộn lung tung khác, đều là một vài hình ảnh mơ hồ, hình như hắn gặp rất nhiều người, xảy ra rất nhiều chuyện. . . . . .

Giấc mộng lần này càng kỳ quái hơn, hắn thấy hắn đang ở chỗ cao, nhìn hai thân thể trần truồng phía dưới thân mật dây dưa, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được cảm xúc của người phía dưới. Nụ hôn nóng bỏng kịch liệt làm cho người ta thở không nổi, còn có loại cảm giác thân thể chân thật bị tiến vào, lúc bị va chạm thân thể tê dại từng chút từng chút dâng lên, điên cuồng mất khống chế. . . . . . Hắn nghe thấy mình phát ra tiếng rên rỉ cùng cầu khẩn dinh dính, thanh âm từ tính mang theo dục vọng của tên biến thái kia một mực thở hổn hển bên lỗ tai hắn, dán lỗ tai của hắn kêu “Lăng. . . . . .”

Lăng Hạ đột nhiên mở mắt miệng to thở hổn hển, lúc này mới phát hiện cả người toàn mồ hôi, giữa hai chân là một mảng chất lỏng ướt dính ấm áp, vậy mà lại xuất tinh trong mơ! Mặt hắn đỏ lên nhẹ nhàng đẩy tay Lăng Tuyệt đặt ngang hông ra để ở một bên, như tên trộm cởi quần lót xuống, dọn dẹp chất bẩn giữa hai chân.

Sá, hắn đây là làm sao? Bị người ta thượng mà cũng xuất a sá! Hắn khóc không ra nước mắt, cũng muốn tát mặt mình hai cái.

Lăng Hạ sợ bị Lăng Tuyệt phát hiện, vội vàng rón rén nhảy xuống giường đổi y phục, vo quần áo dơ thành một cục ngâm ở trong chậu.

Nhưng khi hắn lên giường Lăng Tuyệt lại tỉnh, mơ mơ màng màng dụi mắt nói: “Lăng đại ca, huynh làm gì vậy?”

Lăng Hạ chột dạ xoa xoa tóc của y nói: “Đi vệ sinh một chút, đệ nhanh đi ngủ đi.”

Lăng Tuyệt “Ừm” một tiếng ngủ tiếp, Lăng Hạ nhìn khuôn mặt thuần khiết vô hạ khi ngủ của thiếu niên quấn tới mình lần nữa, vội vàng lui vào góc tường né tránh —— nếu lúc hắn nằm mộng không kìm chế được sờ Lăng Tuyệt thì phải làm sao?

Hắn than thở, vì sao hắn không mơ thấy các em gái mà lại là đàn ông? Đều do cái tên biến thái chết tiệt đó, hành hạ khiến hắn bị ám ảnh luôn rồi !

Liên tiếp vài ngày ngủ không ngon, buổi sáng Lăng Hạ có chút mệt mỏi. Theo những người khác cho ưng ăn xong, hắn và Lăng Tuyệt ngồi trên tảng đá ở vách núi nhìn Đại Bạch bay trên trời.

“Ca, mấy ngày này huynh sao vậy?” Lăng Tuyệt lo lắng nói, “Có phải buổi tối ngủ không ngon hay không?”

Mặt Lăng Hạ nóng lên nói: “Chỉ là gặp ác mộng. A Tuyệt, đệ nói xem trên thế giới này có những người có tên giống nhau, dáng dấp cũng rất tương tự hay không?”

Mắt Lăng Tuyệt khép hờ nói: “Không biết a, nhưng thế giới rộng lớn không gì không có, có lẽ thật sự sẽ có.”

Lăng Hạ gật đầu một cái, có lẽ thật sự là trùng hợp? Nhưng hắn không nhịn được lại nói: “A Tuyệt, có khi nào đệ có loại cảm giác quen thuộc hay không, chính là, lúc nhìn thấy một số đồ vật hoặc là người, đệ sẽ cảm thấy rất quen thuộc, giống như đã gặp qua, nhưng lại không gọi tên được?”

Hắn nói tới chỗ này nhịn không được cười một cái: “Giống như, lần đầu tiên gặp A Tuyệt, ta liền cảm thấy rất quen thuộc.”

Ngự Chi Tuyệt hơi biến sắc, y vẫn cho rằng Lăng Hạ đối tốt với mình là vì mình ngụy trang thành dáng vẻ hắn thích. Theo điều kiện trao đổi, y không thể nói những ký ức trước kia cho Lăng Hạ, nhưng bản thân Lăng Hạ lại không có bất kỳ trí nhớ gì về nơi này. . . . . . Chẳng lẽ, trong tiềm thức Lăng Hạ vẫn bảo lưu một phần trí nhớ sao?

Y thử dò xét nói: “Ta cũng vậy, lúc nhìn thấy ca ta cảm thấy hình như trước kia đã gặp huynh, có lúc nằm mộng lại cảm thấy như thật. Ca, huynh có nằm mộng giấc mộng nào như vậy không?”

Đây quả thực là hỏi trúng tâm bệnh của Lăng Hạ, hắn không được tự nhiên nói: “Có lúc sẽ. . . . . .”

Ngự Chi Tuyệt suy nghĩ cúi đầu, chẳng lẽ, trí nhớ Lăng Hạ vẫn có thể khôi phục? Nghĩ đến đây, ngực liền nóng lên.

Lại qua hai ngày, quản sự đệ tử đột nhiên tới gọi Lăng Hạ nói: “Ừm, Tiểu Đao, lần này ngươi phát tài rồi! Phía trên có một vị đại nhân muốn tìm hai người đi trông hộ ma thú, thời hạn là một năm, ta đề cử ngươi và Lăng Tuyệt, tiền công gấp mười lần a!”

Lăng Hạ rất kinh ngạc, gấp mười lần? Trời sập hay sao? Nhưng đại nhân vật ở ma tu đạo hắn không tiếp xúc nhiều, thu nhập cao thì nguy hiểm càng cao, suy nghĩ một chút thì đó chính là phiền phức.

Hắn vội vàng từ chối: “Quản sự đại ca, chuyện này có thích hợp không? Ta mới làm không bao lâu, hơn nữa Lăng Tuyệt cũng là người mới, người có kinh nghiệm hơn chúng ta còn nhiều mà. . . . . .”

Quản sự đệ tử cắt đứt lời của hắn nói: “Ngươi bình thường kiên nhẫn tỉ mỉ học tập cũng mau, đừng từ chối. Nói thật với ngươi, vị nhân vật lớn kia rất kỹ tính, chỉ muốn người tướng mạo đàng hoàng chỉnh chu, chúng ta nơi này chỉ có ngươi và Lăng Tuyệt. Một năm sẽ qua rất nhanh, ngươi lo cái gì chứ?”

Lăng Hạ nghe vậy không nói được lời nào, động vật không phân rõ người đẹp người xấu a, hắn phục vụ động vật chứ đâu có phục vụ vị đại nhân kia, còn phải tuyển tướng mạo gì chứ?

Giọng quản sự đệ tử hết sức cứng rắn, làm cho người ta không thể thương lượng lại. Lăng Hạ cau mày suy nghĩ một hồi, thời gian một năm, nói chính xác thì cũng không dài. . . . . . Hơn nữa tính xa hơn, làm xong cũng có chút của để dành.

Hắn chỉ lo cho Đại Bạch, ma thú này do hắn và Lăng Tuyệt trông chừng, thời gian rãnh chắc có thể trở về thăm Đại Bạch nhỉ? Hơn nữa tên nam nhân biến thái kia đoán chừng đã biết chỗ mình ở rồi, không biết khi nào sẽ trở về quấy rầy, đi ra ngoài lại có thể lánh mặt một chút.

Hắn liền ngẩng đầu lên nói: “Tốt, vậy đa tạ quản sự đại ca, lúc nào thì chúng ta lên đường?”

“Ngày mai đi, ngươi nhanh về nói với Lăng Tuyệt, dọn dẹp đồ một chút.” Quản sự đệ tử cười híp mắt vỗ vỗ vai của hắn nói, “Phục vụ cho tốt, không chừng Tiểu Đao ngươi sẽ thăng chức rất nhanh.”

Ngày đó Lăng Hạ nhanh đi tìm Đại Bạch, cho nó ăn một khối thịt lớn sau đó nói tin này ra, khoa tay múa chân nói mình phải rời khỏi một khoảng thời gian. Lông Đại Bạch liền dựng lên, đôi mắt nhỏ ngày thường giờ trợn tròn, Lăng Hạ chưa từng thấy nó tinh thần như vậy! Còn sợ hắn chạy mất dùng miệng ngậm chặt áo hắn không thả.

Lăng Hạ có chút cảm động cũng có chút buồn cười, vuốt lông cho nó rồi an ủi: “Đại Bạch ngoan, ta thật sự không có cách nào mang theo ngươi, lúc rãnh nhất định sẽ trở lại thăm ngươi. . . . . .”

Đại Bạch cụp đầu, đột nhiên lăn xuống đất, xương cốt bắt đầu kêu răng rắc vang dội, thỉnh thoảng còn khổ sở gào khóc mấy tiếng, móng vuốt cũng khổ sở vung vẩy trong không trung.

Lăng Hạ sợ hết hồn, căng thẳng tiến tới nói: “Đại Bạch, ngươi làm sao vậy?”

Thân thể Đại Bạch lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được từ từ thu nhỏ lại, cuối cùng thu nhỏ cỡ một con gà con, Lăng Hạ giương mắt mà nhìn.

Hắn không biết ma thú cao cấp sau khi trưởng thành cũng có thể chuyển đổi kích thước thân thể, giống như A Ly, còn có Chu nhi của Khắc Lan Mẫn Bạch đều như thế. Nhưng Đại Bạch rất ít khi chuyển đổi hình thể, cho nên hơi cực khổ chút.

Đại Bạch nằm trong bụi cỏ “Chiêm chiếp” kêu lên vài tiếng, uỵch cánh rơi vào trong tay Lăng Hạ, lấy lòng dụi đầu vào lòng bàn tay hắn. Lăng Hạ giơ nó lên cẩn thận quan sát một hồi, Đại Bạch bây giờ hoàn toàn không khí phách giống ác ma như lúc mở cánh, ngược lại hơn mấy phần ngây thơ. Chỉ là, lông vẫn thưa thớt, không đáng yêu như gà con.

Hắn không nhịn được sờ sờ đầu Đại Bạch, cười nói: “Vậy ngươi phải ngoan ngoan nghe lời.”

Lúc hắn đem Đại Bạch về, sắc mặt Lăng Tuyệt lại không được tốt lắm. Lăng Tuyệt nhìn hắn nói: “Ca, con chim này rất phiền phức, nó nếu là gây chuyện thì làm thế nào?”

Lăng Hạ sờ sờ đầu Đại Bạch cười nói: “Không sao, Đại Bạch rất nghe lời.”

Lăng Tuyệt nhàn nhạt liếc Đại Bạch một cái, Đại Bạch không khỏi co rúm lại một chút, sao nó lại có cảm giác khí lạnh thổi tới đây?

Hành lý không có bao nhiêu, đều được Lăng Hạ để trong túi đựng đồ, lại đi cáo biệt đám người An Huy Yên. Ngoài dự đoán, phía trên lại còn phái một chiếc xe kéo tới đón hai người, phu xe lễ phép mời bọn họ lên xe.

Lên xe Lăng Hạ mới phát hiện bên trong rất có huyền cơ, mặc dù bên ngoài nhìn không thu hút, nhưng bên trong lại được bố trí vô cùng thoải mái, đồ đạt cũng đầy đủ mọi thứ. Có một cái giường tơ lụa mềm mại thật dầy để nghỉ ngơi, trên giường còn có bàn nhỏ đặt mứt hoa quả trái cây … Điểm tâm nhỏ.

Lăng Hạ không khỏi cười nói: “Lần này thật đúng là đại nhân vật, người hầu đều được đối xử tốt.” Lúc trước hắn có hỏi, quản sự đệ tử cũng không biết rốt cuộc là ai.

Theo tình tiết thường có trong truyện xuyên không, mấy anh chàng xuyên không luôn luôn gặp mấy em gái, chẳng lẽ, chủ nhân ma thú này là một mỹ nhân? [Vâng J Chính là một mỹ nhân a!] Lăng Hạ đột nhiên cảm thấy có chút kích động.

Lăng Tuyệt thấy có giường êm liền tiến lên ngồi, tiện tay kéo Lăng Hạ lại ngồi bên mình. Lăng Hạ thấy trên bàn có thịt khô, liền đặt Đại Bạch lên bàn.

Xe đi hết sức vững vàng, tốc độ cũng nhanh, trước khi trời tối cuối cùng cũng đến nơi cần đến.

Lăng Hạ nhảy xuống xe hoạt động cánh tay vài cái, cẩn thận quan sát hoàn cảnh chung quanh, không khỏi sững sờ ngây người.

Kiến trúc ở đây thật tốt quá, quả thật tráng lệ như hoàng cung của hoàng đế, nơi này cũng rất lớn, lâm viên được thiết kế hết sức xinh đẹp. Nhưng nếu nói có khuyết điểm thì chính là quá lạnh lẽo buồn tẻ rồi, không có chút nhân khí.

Rất nhanh có một thị vệ phong cách lạnh lùng tiến lên tiếp đón, khép mi buông mắt nói: “Hai vị là chăn nuôi viên mới tới sao? Ta mang hai ngươi tới chỗ ở trước.”

Vẻ mặt của gã quá mức trang trọng nghiêm túc, Lăng Hạ không khỏi thu lại tia buông lỏng trên mặt, gật gật đầu nói: “Ừ, làm phiền đại ca dẫn đường.”

Đại Bạch đã bị hắn giấu trong túi bên hông, lúc này không nhúc nhích, bốn phía đều vắng lặng. Lăng Hạ chỉ sợ Lăng Tuyệt căng thẳng, liền cầm tay của y dẫn y đi. �

Ngự Chi Tuyệt sững sờ, bất giác khẽ nhe răng cười một tiếng.

Nơi này hình như mới xây, dụng cụ bên trong đều mới, bố trí hết sức sạch sẽ thanh lịch, so với căn phòng nho nhỏ ở Bách Thú uyển trước kia đâu chỉ tốt gấp mấy lần?

Thị vệ chỉ chỉ treo bên trong tủ quần áo nói: “Bên trong là y phục chuẩn bị cho các ngươi, những thứ kia đều có thể sử dụng. Ngày mai giờ Thìn, sẽ có người đưa đồ ăn sáng tới, dùng qua cơm canh rồi sẽ mang bọn ngươi tớ chỗ ma thú đó.”

Lăng Hạ vội vàng chắp tay nói tạ, đợi thị vệ kia đi rồi, Lăng Hạ mới cẩn thận dò xét gian phòng, lúc này mới phát hiện có chỗ kỳ lạ. Phòng hết sức rộng rãi, phân biệt hai gian, nhưng chỉ có một cái giường. Hơn nữa giường này nhỏ quá đáng, không lớn hơn giường ở Bách Thú uyển là bao, có vẻ hết sức không tương xứng với gian phòng.

Lăng Tuyệt có chút ngượng ngùng nói: “Chỉ có một cái giường, ca, xem ra chúng ta phải chen chúc một chút rồi.”

“Không có việc gì.” Lăng Hạ siết chặt lỗ tai của y cười nói, “Bây giờ trời cũng không lạnh, ta xem trong ngăn kéo có chăn hay không, ta ngủ dưới đất cũng được.”

Lăng Tuyệt liền nhíu mày: “Như vậy sao được? Hay là ta ngủ trên đất đi, thân thể ta tốt.”

Hai người đẩy tới đẩy lui, buổi tối vẫn như trước nhét chung một chỗ. Lăng Hạ dùng y phục làm tạm một cái ổ cho Đại Bạch ở bên ngoài, Đại Bạch ngủ rất say.

Đổi tới nơi xa lạ, Lăng Hạ đầy bụng tâm sự, có chút không muốn ngủ. Lăng Tuyệt đột nhiên ôm eo hắn thấp giọng nói: “Ca, mấy ngày nay hình như ta bị bệnh.”

Lăng Hạ cả kinh, vội vàng ngồi dậy nói: “A Tuyệt, đệ không thoải mái nơi nào?”

Lăng Tuyệt rụt đầu vào trong chăn, chỉ lộ ra chút mái tóc đen bóng như gỗ mun, làm sao cũng không nói. Lăng Hạ càng nóng nảy, vội vàng sờ sờ trán của y. Nhiệt độ cơ thể của Lăng Tuyệt bình thường tương đối thấp, da xúc lành lạnh nhẵn nhụi, nhưng bây giờ lại hơi nóng.

Người cổ đại phát sốt rất dễ chết, Lăng Hạ vội vàng hấp tấp nhảy xuống nói: “A Tuyệt, đệ sốt rồi. . . . . . Ta đi tìm thị vệ nói một chút, để bọn họ mời đại phu !”

Lăng Tuyệt bắt tay hắn lại, hô hấp dồn dập nói: “Không phải, không phải nơi đó khó chịu.”

Cánh tay của y mạnh đến đáng sợ, Lăng Hạ đành phải xoay người: “A Tuyệt, nơi nào khó chịu?”

Lăng Tuyệt quay đầu sang một bên, một hồi lâu mới thấp giọng lắp bắp nói: “Ca, ta…ta, nơi đi tiểu khó chịu. . . . . . Mấy ngày nay đêm nào cũng căng căng đau vô cùng. . . . . . huynh đừng nói cho người khác biết. . . . . .”

. . . . . . Gì? Lăng Hạ ngạc nhiên mở to hai mắt.

Lăng Tuyệt đã cúi thấp đầu xột xột xoạt xoạt cởi quần lót ra, hai chân trắng gầy thon dài thuộc về thiếu niên khẽ mở. Tai của y đều đỏ, ôm thật chặt hai đầu gối, tóc dài đen láy che nửa gương mặt, sống lưng run rẩy như động vật nhỏ đang lo lắng, làm cho người ta muốn tới trấn an.

. . . . . . Đây là, không phải đệ sắp chết, mà là đệ đã lớn rồi.

Lăng Hạ im lặng nhìn phương xa, mặt cũng hơi nóng lên.

Ừ, A Tuyệt đích xác là đã đến tuổi trổ mã rồi. Cổ đại dĩ nhiên không có giáo dục giới tính, A Tuyệt lại không cha không mẹ, ngày thường ở trước mặt người khác cũng rất hướng nội. . . . . .

Ánh mắt hắn hoảng hốt một hồi, tại sao lại có cảm giác rất quen thuộc?

“Ca. . . . . .” Thanh âm thiếu niên mềm mềm, hình như tràn đầy lo sợ nghi hoặc lo lắng, “Ta…ta có phải sắp chết hay không?”

Lăng Hạ nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu y, dịu dàng an ủi: “Không phải, là A Tuyệt trưởng thành.”