Kế Hoạch Xuyên Không Của Vật Hy Sinh: Cải Tạo Nhân Vật Phản Diện

Quyển 4 - Chương 89




Cùng nhân vật cấp bậc ảnh đế nói chuyện chỉ khiến mình tức thêm thôi, Lăng Hạ liền ngậm miệng lại.

Bây giờ đầu óc của hắn hỗn loạn vô cùng, suy nghĩ rối bời trước nay chưa từng có. Nhưng làm cho chính hắn kỳ lạ là, cơn tức giận và chân tình bị tổn thương lúc đầu, nhờ cách phát tiết mất thể diện vừa rồi đã giảm bớt không ít.

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Lăng Hạ bình tĩnh lại, liền không được tự nhiên —— Ngự Chi Tuyệt vẫn giả thâm tình ôm chặt mình không thả đấy.

Hơn nữa cái tên Ngự Chi Tuyệt này, sao lại quen thuộc như vậy? Hắn hoảng hốt một hồi, nội dung về một quyển sách càng ngày càng hiện ra rõ ràng trong đầu hắn.

Tác giả rau chân vịt canh trứng lừa đảo vào năm 2013 đã tạo ra một tác phẩm lừa đảo đại ác vô lương tâm ——《 Dị Giới tiếu ngạo thiên hạ 》!

Nhân vật chính Tống Tiểu Hổ, nhân vật phản diện Ngự Chi Tuyệt!

Mục tiêu của nhân vật phản diện chính là hủy diệt thế giới này!

. . . . . .

Mặc dù kết cục rất lừa bịp, nhưng bản chất vẫn là truyện cho ngực đực nhiệt huyết thuần túy, căn bản không có nhân tố gay được chứ?

Lăng Hạ bật thốt lên: “Ngươi là Ma Tôn ma tu đạo, Càn Khôn giáo giáo chủ Ngự Chi Tuyệt?”

Ngự Chi Tuyệt sững sờ, buông hắn ra cười nói: “Đúng, Lăng sợ sao?”

Lăng Hạ không đáp, chỉ cảnh giác cẩn thận quan sát vẻ mặt Ngự Chi Tuyệt, nhân vật trong truyện đột nhiên xuất hiện trước mặt, hắn có cảm giác thần kỳ không thể tưởng tượng nổi. Người trước mặt có hô hấp, có nhịp tim, có tình cảm. . . . . . Là một người sống sờ sờ.

Hắn vẫn còn nhớ cuộc sống cực khổ đêm đêm theo dõi câu chuyện kia! Nhưng trong truyện mình đảm nhận vai gì? Ngự Chi Tuyệt nói dóc vừa thấy đã yêu mình, chẳng lẽ. . . . . . Mình xuyên vào truyện đồng nhân sao? !

[Đồng nhân là đại loại là fanfic về các nhân vật có sẵn]

Phải biết, trong truyện Ngự Chi Tuyệt mặc dù vừa ngốc lại cố chấp, đam mê hủy diệt thế giới, nhưng vẫn là một người rất cao ngạo tự phụ, không đến nỗi tốn nhiều thời gian với người bình thường như mình được, còn nói nhiều câu van xin như vậy?

Nghĩ tới đây, mặt Lăng Hạ liền đỏ, chẳng lẽ đối phương thật sự thích mình?

Nhìn mặt Lăng Hạ lúc đỏ lúc trắng đổi tới đổi lui, Ngự Chi Tuyệt thấp thỏm không thôi.

Rốt cuộc Lăng Hạ cũng yên tĩnh lại, trầm giọng nói: “Ta không giận ngươi cũng không hận ngươi, nhưng kính xin Ma Tôn đại nhân thả ta và Đại Bạch rời đi, những chuyện trước đây chúng ta liền xóa bỏ, sao nào?”

Ngự Chi Tuyệt căng thẳng, một hồi lâu sau mới nâng khóe miệng cười nói: “Trừ chuyện này, tất cả đều tùy huynh.”

Lăng Hạ lười nói lại với y, xoay người rời đi.

Ngự Chi Tuyệt nhìn bóng lưng của hắn, ánh mắt vừa dịu dàng lại không biết phải làm thế nào, trước khi trí nhớ Lăng Hạ hoàn toàn khôi phục, y chỉ có thể ép buộc hắn ở bên cạnh mình.

Lăng Hạ buồn bực trở lại chỗ ở, xa xa đã nhìn thấy Đại Bạch nhàn tản híp mắt ở trên nóc nhà. Hắn không khỏi tức giận, uổng phí hắn thương nó như vậy, được lắm, lúc quan trọng lại quăng sạch sẽ. Hắn không nhịn được khiển trách Đại Bạch mấy câu.

Đại Bạch bị xem thường rất nhanh xoay người lại, đưa cái đuôi rụng lông về phía Lăng Hạ, mặc cho hắn tức giận.

Hắn không biết Đại Bạch cũng rất bất đắc dĩ, da gà nổi lên đều rớt đầy đất rồi, nó vì mấy cọng lông vũ còn lại mà suy tính, loại tràng diện này sau này vẫn nên tránh đi thôi. . . . . .

Đẩy cửa ra, trong phòng trống rỗng, Lăng Hạ ngẩn ngơ một hồi mới đi vào, chán nản ngồi trên ghế.

Rất nhanh có người đưa thùng tắm cùng nước nóng tới, còn có thức ăn nóng hổi, lúc này Lăng Hạ mới phát hiện y phục trên người mình có nhiều nếp nhăn cùng vết máu, bụng cũng đã đói kêu thầm thì. Nghĩ đến những vết máu này đều là mình cắn ra , Lăng Hạ mơ hồ có chút đau lòng.

Mặt hắn không thay đổi ăn cơm, ăn xong cởi quần áo bắt đầu tắm.

Mới vừa rồi làm ầm ĩ một phen, cả người hắn đều là mồ hôi nhớp nhúa, thân thể và tinh thần đều rất mệt mỏi, xác thực phải tắm nước nóng buông lỏng mình.

Quên cầm khăn lông, Lăng Hạ theo thói quen kêu một tiếng: “A Tuyệt?” Sau đó liền ngây ngẩn cả người.

Hắn bất đắc dĩ thở dài, mẹ nó, nhất định phải quên cái tên ảnh đế miệng đầy lời nói dối này!

Lau khô thân thể lại đổi y phục, vẫn còn rất sớm, khoảng hai ba giờ chiều. Đại não Lăng Hạ trống rỗng cái gì cũng không muốn nghĩ, tứ chi mở ra mơ màng ngủ thiếp đi.

Hắn cho rằng mình sẽ mơ thấy một ít chuyện rất tức giận, rất tức giận. Nhưng trên thực tế, hắn ngủ tương đối thoải mái, thậm chí không hề nằm mộng, ngủ thẳng hơn nửa đêm mới mê mệt tỉnh lai, tứ chi đều mềm nhũn.

Lăng Hạ nhìn thấy cái đầu quen thuộc đặt trên ngực mình, liền theo thói quen sờ sờ đầu của y, lầm bầm một câu “A Tuyệt” lại nhắm hai mắt lại.

Năm giây sau, hắn mở choàng mắt, tức giận đá một cước: “Con mẹ nó ngươi làm gì?”

Thiếu niên Ngự Chi Tuyệt không nhúc nhích mặc cho hắn đạp, một hồi lâu mới nâng cặp mắt đen láy hơi hơi ướt lên nói: “Ca, huynh vẫn giận ta sao?”

“. . . . . . Xin ngươi đừng diễn nữa có được không?” Lăng Hạ vừa nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ thanh tú của thiếu niên liền đá không nổi nữa, khóe miệng co giật , “Ngươi là người đa nhân cách sao? Ta thấy ngươi đừng làm Ma Tôn ngu ngốc hủy diệt thế giới nữa, chuyển nghề đi làm diễn viên luôn cho rồi đi?”

Ngự Chi Tuyệt nghe không hiểu bao nhiêu, hơi ủy khuất nhìn Lăng Hạ nói: “Còn không phải là vì huynh ưa A Tuyệt này? Trước kia ta đều nói thật, không ở bên huynh, ta căn bản không ngủ được.”

Lòng Lăng Hạ mền nhũn, nhưng hắn nghĩ tới chuyện dưới túi da thiếu niên nghiêm túc đơn thuần này là một Sắc Ma biến thái thì liền có cảm giác buồn nôn. Hắn cứng rắn nói: “Vậy cũng không có cách nào, ngươi ngủ ở đây ta liền ngủ không được.”

Thiếu niên không nói nữa, chỉ co rúc ở trên giường, dùng cặp mắt xinh đẹp kia không chớp mắt nhìn hắn, vẫn nhìn, tay bất an lo lắng nắm ga giường, Lăng Hạ nhìn muốn chửi má nó.

Biết rõ đây chỉ là giả vờ, nhưng hắn vẫn không có một chút sức chống cự a sá!

Thật là muốn gầm lên một câu “Ta nên làm gì với ngươi bây giờ” a sá!

Cuối cùng Lăng Hạ xoay người sang chỗ khác hướng về phía vách tường, lùi vào tận trong, lạnh lùng nói: “Đừng đụng vào ta.”

Ánh mắt Ngự Chi Tuyệt sáng lên, y biết, Lăng Hạ cuối cùng vẫn sẽ mềm lòng.

Y “Ừ” một tiếng, khóe miệng khẽ nhếch nhắm hai mắt lại.

Lăng Hạ hoàn toàn tỉnh táo lại, cẩn thận suy tư sau này mình nên làm thế nào.

Hắn và Ngự Chi Tuyệt Chi khác biệt quá lớn, đối phương là người đứng đầu một giáo, còn là Ma Tôn đại nhân của ma tu đạo, đây chính là đại nhân vật kẻ địch số một của nhân vật chính bàn tay vàng a! Dù mình chạy đi, hay là vẫn trong địa bàn ma tu đạo, đoán chừng sẽ bị bắt về rất nhanh. Cho nên, chạy trốn chắc chắn không được, nếu chọc giận đối phương đoán chừng hơn phân nửa là cúc hoa của mình khó giữ được.

Hắn chợt ngồi dậy, lúc này mới phát hiện đôi mắt Ngự Chi Tuyệt đang nhìn mình, ánh mắt kia dịu dàng như nước, mặt Lăng Hạ vậy mà lại nóng lên. Hắn cứng ngắc nói: “Ta biết rõ mình đi không được, nhưng mà, chúng ta phải nói rõ, ta không thích nam nhân, cũng không thích bị ép buộc, về sau ngươi không được làm mấy việc kia.”

Ngự Chi Tuyệt kinh ngạc nói: “Việc gì?”

Lăng Hạ lạnh lùng nhìn y, hắn không tin tên khốn kiếp này không biết mình nói cái gì!

Ngự Chi Tuyệt bị hắn nhìn chăm chú một hồi lâu, từ từ thở dài, một bộ “Ta nên làm gì với ngươi bây giờ”. Cả người Lăng Hạ rét run, bà nó ảnh đế, ông đây phục!

“Được rồi, chỉ cần huynh không rời đi, toàn bộ sẽ nghe theo huynh.” cuối cùng Ngự Chi Tuyệt thỏa hiệp, nhưng vẫn rất cứng rắn nói, “Nhưng mà ta vẫn ở đây sống cùng huynh như trước kia.”

Ngươi cho rằng mang cái bản mặt non nớt đó là có thể trở về như xưa sao? Lăng Hạ lười vạch trần điểm này, dù sao chỉ cần không động vào mình, đều là nam nhân cũng không bị thua thiệt cái gì. Hắn nghĩ nghĩ, lại tăng thêm một điều: “Ta vẫn muốn tiếp tục tu hành, còn nữa, ta không thể bị ngươi nhốt ở chỗ này mãi chứ? Phải đi ra ngoài dạo xem một chút chứ.”

“Tốt.” Ngự Chi Tuyệt mỉm cười nói, “Ta nhất định sẽ hảo hảo dạy huynh, huynh muốn đi ra ngoài, ta liền đi cùng huynh, có được hay không?”

Tạm thời đã đạt được điều lệ có thể xem là công bằng, Lăng Hạ liền thở ra một hơi nằm xuống lần nữa, cố gắng xem Ngự Chi Tuyệt là tượng gỗ. Thần kinh hắn vốn đang căng thẳng, sau lại ngủ thiếp đi.

Liên tiếp năm ba ngày, Lăng Hạ đều xem Ngự Chi Tuyệt như không khí, bình thường xem như không thấy, cũng không nói chuyện với y. Chỉ có khi tu hành lúc xế chiều hắn mới đưa ra một vài vấn đề, nhưng chỉ giới hạn trong vài vấn đề, bình thường đều là tu luyện.

Có lúc hắn ngồi tu luyện, vừa mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt thiếu niên của Ngự Chi Tuyệt đang ở nơi đó trơ mắt nhìn mình, như tiểu miêu tiểu cẩu bị người vứt bỏ, Lăng Hạ cũng cứng rắn không để ý.

Thân thể Đại Bạch thường thường run rẩy dưới bầu không khí lạnh lẽo áp suất thấp này, mỗi lần Lăng Hạ sờ sờ đầu nó, sẽ có một đôi mắt ở chỗ tối lạnh lùng nhìn nó chằm chằm được chứ? Cặp mắt kia rõ ràng nói rằng muốn biến nó thành gà nướng được chứ?

Nó vẫn nên trở về sơn động của mình tiếp tục làm trạch ưng thôi. . . . . .

Một buổi tối nọ Lăng Hạ bị Ngự Chi Tuyệt đánh thức.

Ngự Chi Tuyệt dùng thân thể thiếu niên rất lừa người kia, vừa dùng thanh âm trong trẻo nhu hòa khẽ gọi “Lăng Hạ”, vừa nhanh chóng ma sát hạ thể, giường nhỏ theo động tác của y phát ra một tiếng động bất đắc dĩ, tần số cùng tốc độ hết sức kinh người.

Lăng Hạ kinh hãi lúng túng nhìn sang, đối phương dùng một đôi mắt mang theo hơi nước tà tà nhìn mình, đôi môi ướt át hé mở, khóe mắt đuôi mày vốn phong lưu, mang theo hấp dẫn ngây ngô của thiếu niên. Lăng Hạ xấu hổ đến đỏ mặt.

Ngây ngẩn một hồi hắn mới phản ứng kịp, sá a! Kêu tên của mình làm chuyện như vậy, rốt cuộc ngươi muốn cái gì? Hắn là một thanh niên nghiêm túc, tại sao chạy đến cổ đại lại toàn gặp những cảnh hạn chế người xem thế này hả?

Hắn đỏ mặt quay đầu, Ngự Chi Tuyệt không cố ý mới là lạ a sá!

Ngự Chi Tuyệt như sợ chưa đủ kích thích, dùng thanh âm trầm thấp khêu gợi nói nhỏ: “Lăng, ta muốn huynh. . . . . . Giúp ta. . . . . .”

Tim Lăng Hạ thình thịch nảy mấy cái, không thể nhịn được nữa xoay người, quả nhiên, Ngự Chi Tuyệt đã khôi phục thân thể thành niên.

So với sự quyến rũ, Ngự Chi Tuyệt trưởng thành hiển nhiên càng thêm tăng thêm 10% mị lực, ánh mắt y khẽ nhướng lên, môi mỏng vì dục vọng mà mím thật chặt, vô số tóc đen tán lạc trên gối, quả thật có thể khiến vô số nữ nhân dán lên.

Hơn nữa áo lót của Ngự Chi Tuyệt đã bị kéo ra, để lộ cơ ngực hoàn mỹ cùng xương quai xanh xinh đẹp, y thấy Lăng Hạ nhìn sang, liền khàn giọng nói: “Lăng. . . . . .”

Mồ hôi theo cái cằm đẹp của y rơi xuống ngực, khêu gợi muốn chết.

Lăng Hạ liếc mắt nhìn phía dưới một cái, vội vàng nâng tầm mắt lên —— được rồi, bộ phận ngạo nghễ ưỡn lên trên không trung kia cũng có thể khiến cho tất cả nam nhân ước ao ghen tị.

Hắn thở dài, yên lặng nhìn trời, sau đó dứt khoát đá một cước. [Anh quá tàn nhẫn a! Sự nghiệp mỹ nam kế của A Tuyệt đến đây đã hoàn toàn thất bại =.= ]

Hắn không thể ra tay không thể mắng thiếu niên Ngự Chi Tuyệt, nhưng mà với cái tên thành niên này lại hoàn toàn không bị áp lực được chứ? Bỏ qua nội tâm hơi rung động không thể giải thích được, ông đây hoàn toàn yêu em gái được không?

Một cước kia rất dùng lực, Ngự Chi Tuyệt không biến sắc mặt, mà là lặng lẽ uất ức theo dõi hắn, giống như đang tố cáo, động tác trên tay cũng ngưng.

Lăng Hạ bị y nhìn mà da đầu tê dại, hắn thật không chịu nổi Ngự Chi Tuyệt thành niên còn dùng. . . ánh mắt giống tiểu A Tuyệt nhìn hắn, hình tượng tà mị cuồng bá trước đây đi đâu hết rồi a. . . . . .

“Ta nhớ huynh. . . . . .” Ngự Chi Tuyệt thở hổn hển nói: “Nhớ đến tim đều đau. . . . . .”

Mặt Lăng Hạ sung huyết đỏ bừng, muốn nhảy xuống rời đi lúc này, nhưng chân lại như bị cố định không thể động đậy.

Bạn đang �

Không biết vì sao, lòng hắn cũng khẽ đau.

Cuối cùng hắn cứng đờ lên tiếng: “Nam nhân đều cần, ta hiểu. . . . . . Ngươi có thể đi nơi khác lén làm có được không?” Nhìn nam nhân khác kêu tên của mình làm chuyện đó rất áp lực a Giáo chủ đại nhân!

“Nhưng không nhìn thấy huynh ta bắn không được.” Ngự Chi Tuyệt cắt đứt lời của hắn.

“. . . . . .” Một câu nói thành công nghẹn chết Lăng Hạ, cuối cùng hắn hung hăng cầm gối đập lên mặt Ngự Chi Tuyệt, gầm hét lên, “Vậy ngươi vĩnh viễn không cần bắn!”

Đối với Dị thế ép mình ngày càng đàn bà này, Lăng Hạ đã hoàn toàn tuyệt vọng!