Kế Hoạch Xuyên Không Của Vật Hy Sinh

Chương 47




CHƯƠNG 47

Cho đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người thì Lăng Hạ lại không được tự nhiên, mọi cử động đều cảm thấy hết sức khó chịu. Nhưng nên hỏi vẫn phải hỏi, hắn cẩn thận nói: “Mộ Dung cô nương, trước đó nàng. . . . . . Biết A Tuyệt sao?”

Mộ Dung Tuyết gật đầu một cái, giọng nói hơi trầm thấp: “Lúc ta còn nhỏ có gặp qua huynh ấy.”

Từ nhỏ đã vậy, dù nàng đi tới chỗ nào, xung quanh đều là một đám thị nữ cung kính như hình với bóng. Nơi nàng đi xa nhất chính là từ tẩm cung đến y quán. Nàng bị cáo giới không thể nói chuyện với người xa lạ, không thể xuống núi, thậm chí không thể có bằng hữu —— cuộc sống ở đó, mọi người đều là thuộc hạ của nàng.

Lúc nàng bốn tuổi, trong một lần trùng hợp, ở vườn thảo dược nàng nhìn thấy mấy phụ nhân đang mắng một đứa bé chưa từng thấy qua, tiểu hài tử này cỡ tuổi mình, lại gầy đến đáng thương.

Ngay cả khi bị mấy người lớn vây quanh vừa đánh vừa mắng như vậy, hắn vẫn mím môi, không nói tiếng nào.

Khóe mắt hắn có một nốt ruồi đỏ thẫm như máu.

Trong lòng Mộ Dung Tuyết nho nhỏ hoảng sợ không dứt, lúc này khóc rống lên. Thị nữ của nàng lập tức đi tới ra lệnh cho mấy nữ nhân kia quỳ xuống vả miệng 100 lần, hơn nữa phân phó: “Nhanh đưa tên nghiệt chướng này ra sau núi, chớ làm Thánh nữ kinh sợ!”

Đứa bé kia bị người thô bạo lôi cổ áo kéo ra ngoài, Mộ Dung Tuyết thì bị nhũ mẫu của nàng ôm vào ngực đi về. Trong nước mắt nàng nhìn thấy vẻ mặt đứa bé kia, quật cường cắn răng, trên mặt có dấu bàn tay rành rành, nhưng không có một giọt nước mắt.

Mộ Dung Tuyết rất muốn nói người nọ buông tiểu hài này ra, cũng không biết nên làm sao để nói.

Luôn là người khác tới dạy nàng nên làm gì, những gì nàng muốn làm thì lại bị thị nữ nhún nhường không chút tình cảm báo cho: “Đây là điều không thể, Thánh nữ.”

Lúc trở về nàng hỏi nhũ mẫu thân cận nhất của nàng: “Trà ma ma, tiểu hài kia là ai?”

Trong mắt Trà ma ma không còn sự hiền lành trước sau như một, mà là khinh bỉ cùng thống hận chưa từng có: “Đó là nam nhân thô bỉ đáng hận! Chỉ biết gạt nữ nhân chúng ta, Thánh nữ nhớ ngàn vạn lần không thể chung đụng với những thứ ô vật này.”

Sau đó, rốt cuộc nàng không kềm chế được tò mò, len lén chạy ra ngoài lúc ngủ trưa, muốn nhìn thế giới bên ngoài một chút. Chỉ là, nàng chạy chạy, vậy mà lại lạc đến sau núi, ngoài ý muốn thấy nam hài kia.

Bầu trời chiều màu tím nối liền với mặt đất, nam hài kia đang chơi đùa với một con chó nhỏ dưới tàng cây. Hắn móc ra một chút bánh màn thầu trong ngực, thái độ khác với lần trước, nét mặt nhìn con chó nhỏ hết sức dịu dàng. Mộ Dung Tuyết tò mò nhìn động vật nhỏ lông lá đó, rất muốn sờ một cái, nhưng lại không dám. Nàng chỉ có thể núp sau cây, len lén nhìn.

Nàng cảm thấy nam hài này không kinh khủng như Trà ma ma nói.

Một nữ nhân rất cao lớn đột nhiên đi tới, tát lên mặt đứa bé trai một cái. Nàng tiện tay nắm cổ con chó nhỏ cười lạnh nói: “Tiện đồ, không đi làm việc còn nuôi chó? Ngươi trộm bánh màn thầu của phòng bếp đúng không?” Nàng nói xong, còn ném con chó nhỏ kia xuống vách núi.

Nam hài như điên rồi nhào qua cắn tay của nàng.

Tim Mộ Dung Tuyết nhảy lên thình thịch, trong lòng rất khổ sở. Nhưng nàng nắm thật chặt cành cây khô, gót chân như bị đóng đinh, trơ mắt nhìn đứa bé trai kia bị nữ nhân đánh đến hôn mê bất tỉnh, từ đầu đến cuối không đi ra. Sau đó nàng bị người tìm thấy cõng về, lại bị nghiêm ngặt trông coi dạy bảo rất nhiều ngày, cho đến khi nàng bảo đảm với mọi người, không bao giờ chạy loạn nữa.

Sau này, nàng nghe có người bẩm báo hộ pháp, nói đứa bé trai kia mất tích.

Mộ Dung Tuyết nói tới đây, chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp trong suốt như nước tràn đầy tự trách: “Huynh nghe có phải cũng rất ghét ta không? Mặc dù ta ở Thánh Nữ Phong được tôn xưng là Thánh nữ, nhưng ngay cả một chút việc mình muốn cũng làm không được.”

Giọng nói của nàng vô cùng nhu hòa, bởi vì không giỏi nói chuyện nên nói rất đơn giản, lòng Lăng Hạ lại hít thở không thông, đau đớn không nói ra được. Nàng nói, đều là tuổi thơ của Ngự Chi Tuyệt a. . . . . . nữ thần khi còn bé cũng là đứa bé làm người đau lòng.

Rốt cuộc hắn kéo ra một nụ cười: “Không có, khi đó nàng vẫn là tiểu hài tử.”

—— Trẻ con không nên gánh chịu tội nghiệt của người lớn.

Có một việc Lăng Hạ cảm thấy cần phải làm rõ, nữ thần là em gái dịu dàng như vậy, nếu như nàng có thể phát triển với Ngự Chi Tuyệt, cũng có thể tiêu trừ chấp niệm của Ngự Chi Tuyệt đối với mình, chưa chắc đã là chuyện xấu. Hắn liền thận trọng nói: “Như vậy, nàng chấp nhận mạo hiểm ra ngoài tìm A Tuyệt, là vì sao?”

“Có lẽ là vì áy náy, ta luôn không tin, người có thể mỉm cười với một con chó nhỏ, sẽ là người xấu.” Mộ Dung Tuyết cười hiền lành nói, “Mỗi lần nghĩ tới chuyện này ta liền cảm thấy rất xấu hổ, may là, bây giờ hắn rất được, còn có các ngươi làm bằng hữu có thể tin tưởng lẫn nhau.”

Nàng nói tới đây thì cúi đầu, ánh mắt nhanh chóng lướt qua đôi môi Lăng Hạ một chút, mặt liền đỏ lên.

Lăng Hạ cứng đờ liếm môi lướt qua nơi bị Ngự Chi Tuyệt cắn, trong lòng khóc không ra nước mắt —— nữ thần nhìn thấy ư? Sá! Xem ra cơ hội của nữ thần và Ngự Chi Tuyệt, bị chính mình trảm đứt. . . . . .

Ngay cả khi đang vi vu trong gió, hắn vẫn mặt dày đem nghi ngờ cuối cùng hỏi ra: “Mộ Dung cô nương, vì sao nàng không nhớ rõ ta? Ta còn chưa chính thức cảm tạ ân cứu mạng của nàng. Nàng không nhớ ta sao? Ta là người mà vị tiền bối mang mặt nạ đưa đến Thánh Nữ Phong cầu y. . . . . .”

Mộ Dung Tuyết ngẩng đầu lên mờ mịt quan sát hắn một hồi, ngượng ngùng cười: “Là vậy, từ nhỏ ta đã tương đối đần, chỉ có người tiếp xúc rất thân rất nhiều lần mới có thể nhận ra. . . . . . Có thể nhận ra người đó là A Tuyệt đó cũng là vì khóe mắt hắn có một nốt ruồi son.”

“. . . . . .” Quả thực là sấm sét giữa trời quang! Nữ thần lại là người mắc bệnh trí nhớ kém! Không trách được ánh mắt nhìn mình vẫn giống như nhìn người qua đường!

Cáo từ Mộ Dung Tuyết đi ra ngoài, Lăng Hạ rất nhanh tìm được Ngự Chi Tuyệt ở đuôi thuyền.

Lý trí nói cho hắn biết, cách xa mới là tốt nhất, nhưng hắn vẫn không khống chế được đi tới, dùng rất ánh mắt dịu dàng nhìn chăm chú Ngự Chi Tuyệt —— từ trong miệng Mộ Dung Tuyết nghe được tuổi thơ Ngự Chi Tuyệt, đột nhiên hắn rất muốn xoa xoa tóc hắn.

Đây chỉ là một thiếu niên khả ái rất quật cường cũng rất kỳ cục, không phải nhân vật phản diện trong truyện, cũng không phải là người diệt thế.

Ngự Chi Tuyệt bị hắn nhìn gò má ửng đỏ, có chút không biết làm sao chuyển ánh mắt sang nơi khác, hừ một tiếng: “Huynh chịu đi ra?”

Lăng Hạ không khỏi mỉm cười: “Đương nhiên, ta nói rồi, sẽ luôn luôn ở bên cạnh đệ.”

Bây giờ không chỉ Thánh Nữ Phong đang tìm Ngự Chi Tuyệt, còn có người ma tu đạo, chỉ là, may mắn hai phe này không gióng trống khua chiêng. Về phần những chuyện khác, chỉ có thể tạm thời để qua một bên rồi tính sau.

Hành trình không có gì cản trở, rất thuận lợi tới Thành Vân Tiêu. Cách thành Vân Tiêu vạn dặm, chính là địa bàn thành Sùng Minh phái Thiếu Dương.

Dưới sự khuyên răn của Lăng Hạ, cuối cùng Mộ Dung Tuyết cũng không rời đi một mình, mà là dịch dung thành nam tử cùng bọn họ tới phái Thiếu Dương. Lăng Hạ cũng hiểu rõ, dù sao bây giờ nàng chỉ muốn hô hấp không khí tự do, trải nghiệm đủ rồi, vì lòng trách nhiệm có lẽ nàng sẽ trở về, hắn cũng rất đau lòng tiểu cô nương đơn thuần dịu dàng này, đi cùng bọn họ có lẽ an toàn hơn một chút.

Đi vào thành Vân Tiêu, Lăng Hạ nhớ tới đám người Thủy Vũ, không khỏi cảm thán một tiếng, lời nói cuối cùng kia, lại là Thúy Vũ chuyển cho Ngự Chi Tuyệt . . . . . .

Ngự Chi Tuyệt hiển nhiên cũng nhớ tới, sắc mặt âm trầm rất nhiều.

Dọc theo đường đi Tống Tiểu Hổ và Mộ Dung Tuyết lại quen thuộc rất nhiều, tính tình Tống Tiểu Hổ hòa đồng, cộng thêm Mộ Dung Tuyết sau khi dịch dung thật là một thiếu niên phong thần tuấn lãng, Tống Tiểu Hổ luôn xem nàng là anh em mà đối đãi. Có lúc Lăng Hạ nhịn không được thầm dạy bảo Tống Tiểu Hổ mấy câu, nói hắn chú ý, ít ghẹo hoa đào.

Nếu tương lai đả thương lòng của nữ thần, mặc kệ có phải là nhân vật chính trâu bò hay không, Lăng Hạ nhất định sẽ hung hăng đánh hắn một trận!

Bây giờ Tống Tiểu Hổ rõ ràng không hiểu tình yêu nam nữ, chỉ có chút mờ mịt hỏi: “Cái gì gọi là hoa đào?”

Lăng Hạ liền nghiêm trang dạy hắn: “Nói hoa đào, chính là nói cô nương gia. Mặc dù nam nhân tam thê tứ thiếp rất bình thường, nhưng tâm tư nữ nhi rất tinh tế, tình cảm luôn phải lưỡng tình tương duyệt, một lòng không phân mấy phần, hiểu không?”

Truyện cho ngựa đực nói thật ra thì xem một chút là được, trên thực tế, hắn thật sự không nghĩ tương lai Tống Tiểu Hổ mang đến cho mình một đoàn đệ muội ——bao gồm nữ thần!

Tống Tiểu Hổ liền đỏ mặt: “Tương lai đệ muốn trở thành Vũ Thần lợi hại nhất đại lục! Sao có thời giờ để ý những nữ nhân phiền phức kia? Đệ không có ý định lấy vợ. . . . . .”

“. . . . . .” Được rồi, cường giả độc thân dù sao cũng hơn gay được chứ, nhân vật chính, ngươi làm được!

Lúc ở khách sạn vì phòng ngừa trường hợp quá lúng túng xuất hiện, Lăng Hạ luôn vượt lên trước đặt riêng mỗi người một phòng, bình thường cũng luôn tránh lúc hai người ở chung một chỗ. Mỗi khi Ngự Chi Tuyệt có ý đồ muốn ôm, Lăng Hạ liền nghĩ biện pháp ngăn lại, cho nên mặt Ngự Chi Tuyệt càng ngày càng tối, Lăng Hạ chột dạ xem như không nhìn thấy.

Sắp tới lúc rời thành Vân Tiêu, Lăng Hạ không ngờ gặp phải Thủy Vũ cùng bảy tám đệ tử thành Vân Tiêu.

Hắn nhìn một cái liền nhận ra Thủy Vũ đang tới, bởi vì đại cô nương Thủy Vũ vẫn cởi ma thú tả mã cấp bảy, ngang hông quấn roi, một thân váy hồng chói mắt. Nhưng hắn cũng bén nhạy phát hiện, dường như Thủy Vũ thay đổi không ít. . . . . . Nói chính xác là trưởng thành, chững chạc không ít.

Thành Vân Tiêu và đệ tử phái Thiếu Dương đều quen biết nhau, tuy những năm gần đây hai phái ma sát nhỏ không ngừng, nhưng ngoài mặt vẫn tính là hòa thuận.

Tống Tiểu Hổ ở trước mặt người ngoài hiển nhiên cũng có thể đảm đương một phía, lễ số chu toàn hành huyên với người thành Vân Tiêu, Lăng Hạ tự giác xoay mặt qua một bên. Ngự Chi Tuyệt rất thống hận thành Vân Tiêu, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn mọi người một cái, vẫn đứng ở Lăng Hạ bên cạnh.

Lăng Hạ rất kinh ngạc nhìn Thủy Vũ, trước đây tiểu cô nương Thủy Vũ nhìn thấy Ngự Chi Tuyệt luôn là một dạng siêu cấp hoa si, nhưng bây giờ chỉ hơi hơi hướng bên này gật đầu, giống như hắn và Tống Tiểu Hổ không có gì sai biệt lắm.

Chỉ là, như vậy cũng tốt, Lăng Hạ thở ra, hắn e sợ vị đại tiểu thư này lại làm ra tiết mục cướp người gì đó ngoài đường.

Khi hai đội sắp tách ra, ánh mắt Thủy Vũ lại lướt qua mặt Lăng Hạ, liền cứng ở nơi đó.

Trong lòng Lăng Hạ “Lộp bộp” một tiếng vội vàng nghiêng mặt đi, bốn năm nay tướng mạo của hắn thay đổi không ít, nếu như vậy cũng có thể bị nhận ra, ánh mắt Thủy Vũ không khỏi quá độc!

“Huynh . . . . .huynh là. . . . . .” Thủy Vũ nhảy xuống khỏi tả mã, xinh đẹp tung người rơi xuống trước người Lăng Hạ. Nàng ngạc nhiên nhìn chằm chằm Lăng Hạ, đôi môi khẽ run, hiển nhiên rất kích động.

Trong lòng Lăng Hạ liền cảnh giác, nếu Thượng Khai và Thúy Thiên Thành biết mình còn sống. . . . . . Trong lòng hắn mơ hồ có chút hối hận khi không dịch dung.

Linh mộc kiếm của Ngự Chi Tuyệt trước đó bị Khắc Lan Mẫn Bạch bẻ gảy, lúc này âm thầm hội tụ năng lượng nguyên trong lòng bàn tay —— hắn không ngại giết người diệt khẩu!

Nhưng rốt cuộc Thủy Vũ cũng bình tĩnh lại, không nói ra tên tuổi Lăng Hạ.

Nàng lướt qua mọi người, nhảy lên tả mã lần nữa, giương dây cương lên nói: “Thật xin lỗi, nhận lầm người.” Nàng nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn kỹ Lăng Hạ một cái lẫn nữa, trực tiếp theo mấy đệ tử kia rời đi.

Nói thật, biểu hiện của vị đại tiểu thư này bây giờ so với lúc nàng kêu to càng làm Lăng Hạ giật mình.

Tống Tiểu Hổ có chút không hiểu nói: “Lăng đại ca, vừa rồi nàng nhận ra huynh sao?”

Ngự Chi Tuyệt lật tay, năng lượng tụ trong tay biến mất, nhưng cùng lúc đó trong lòng lại vọt ra tức giận phiền não ngút trời không nói ra được—— ánh mắt vừa rồi nữ nhân kia nhìn Lăng Hạ . . . . . .

Trên thực tế, từ ngày đó hai người chưa từng có tiếp xúc thân mật. Ngự Chi Tuyệt phiền não nhìn Lăng Hạ một chút, đối phương mỉm cười với Mộ Dung Tuyết bên cạnh. Người này vốn là vậy, đối với ai cũng rất tốt!

Hắn khát vọng lúc nào cũng có thể ôm người này, hôn trán của hắn cùng đôi môi hơi nóng, ôm hắn ngủ chung. . . . . .

Ngự Chi Tuyệt luôn một mực suy nghĩ, tại sao Lăng Hạ nói sẽ luôn ở bên cạnh mình, nhưng lại cứ không biến sắc tránh mình?