Kẻ Nhắc Tuồng

Chương 27




Họ đã gọi tên nó.

Con bé chắc chắn như vậy. Nó không mơ. Lần này, tiếng gọi là thứ đã lôi nó ra khỏi giấc ngủ, không phải nỗi sợ, cũng không phải sự nhận thức đột ngột về nơi nó đang nằm từ lúc nào chẳng biết.

Tác dụng làm trì trệ các giác quan của thuốc đã tan biến ngay khi nó nghe thấy tên mình vang dội trong cái bụng của con quái vật. Gần giống như một tiếng vọng đến tìm nó từ nơi chẳng ai biết là đâu, và rốt cuộc đã tìm thấy nó.

“Tôi ở đây!” Nó muốn hét lên nhưng không được, mồm nó khô khốc.

Giờ thì có những tiếng động vang lên. Những âm thanh nó chưa từng nghe. Có phải là tiếng bước chân không? Phải, đó là những tiếng giày nặng nề. Nhiều chiếc giày đi cùng nhau. Có người! Ở đâu? Họ đang ở phía trên con bé, xung quanh con bé. Ở khắp mọi nơi, nhưng xa rất xa. Họ làm gì ở đây? Họ đến tìm nó à? Đúng, đúng rồi. Họ đến đây là vì nó. Nhưng họ không thể nhìn thấy nó, trong cái bụng của con quái vật. Phương cách duy nhất là làm cho họ nghe thấy.

Cứu với, nó cố gắng thốt lên.

Giọng nói của nó nghèn nghẹt, bị ảnh hưởng bởi những ngày ngắc ngoải, bởi giấc ngủ thô bạo và hèn hạ được đưa vào nó một cách lung tung tùy hứng, chỉ để làm cho nó ngoan ngoãn trong khi con quái vật tiêu hóa nó trong cái dạ dày đá này. Còn thế giới bên ngoài kia, họ đã hoàn toàn quên nó.

Nhưng nếu họ đang ở đây, thì tức là họ chưa quên mình!

Suy nghĩ ấy đã thổi vào nó một sức mạnh mà nó tưởng không có được. Một kho dự trữ nằm bên trong cơ thể nó, tại một nơi rất sâu kín, chỉ được sử dụng trong những trường hợp cấp bách. Nó nghĩ ngợi một lúc.

Làm thế nào báo cho họ biết về sự hiện diện của mình đây?

Cánh tay trái của con bé vẫn đang bị băng kín mít. Đôi chân nó nặng trịch. Khả năng cử động duy nhất là cánh tay phải của nó, thứ duy nhất giữ nó ở lại với cuộc đời. Cái điều khiển từ xa vẫn đang được gắn vào lòng bàn tay nó dùng để bật một đoạn phim hoạt hình từ giờ chỉ khiến nó điên tiết. Nó nhấc tay lên, hướng vào màn hình. m lượng đang ở mức bình thường, nhưng nó có thể tăng lên. Nó cố thử, nhưng không tìm ra được phím đúng. Có lẽ là do chúng chỉ điều khiển một chức năng duy nhất chăng? Trong lúc đó, trên đầu nó vẫn tiếp tục vang lên tiếng ồn. Nó nghe thấy một giọng phụ nữ. Nhưng còn có một người đàn ông đi cùng. Thậm chí là hai.

Mình cần phải gọi họ! Phải khiến họ nhận ra sự tồn tại của mình, nếu không mình sẽ chết!

Đó là lần đầu tiên con bé nghĩ đến khả năng bị chết. Cho đến lúc ấy, nó vẫn tránh nghĩ tới điều đó. Có lẽ là do mê tín. Cũng có thể là vì một cô bé gái không nên nghĩ tới cái chết. Nhưng vào lúc này, nó nhận ra nếu không ai đến cứu thì định mệnh của nó sẽ là cái chết.

Điều vô lý nhất là kẻ sẽ kết liễu nó cũng chính là người hiện đang chăm sóc nó. Người đó đã băng bó cánh tay nó, cho nó dùng thuốc qua đường tiêm truyền. Người đó lo cho nó một cách chu đáo. Tại sao hắn ta làm thế, nếu đằng nào cũng sẽ giết nó? Câu hỏi không khiến nó yên lòng chút nào. Chỉ có một lý do duy nhất: hắn muốn giữ cho nó còn sống. Và nó sợ là hắn sẽ còn bắt nó chịu đựng nhiều hơn nữa.

Như vậy đây có thể là cơ hội duy nhất để nó thoát khỏi nơi này, quay về nhà và gặp lại người thân. Bố, mẹ, ông, cả con Houdini nữa. Nó thề sẽ chăm sóc con mèo đáng nguyền rủa ấy nếu như cơn ác mộng này chấm dứt.

Con bé giơ tay lên và bắt đầu đập cật lực cái điều khiển vào thành giường thép. Tiếng động vang lên nhức óc, ngay với chính bản thân nó, nhưng lại có tính chất giải thoát. Mạnh hơn, càng lúc càng mạnh hơn. Cho đến khi nó cảm thấy món đồ bằng nhựa bắt đầu nứt vỡ. Nó mặc kệ. Tiếng kim loại vang lên càng lúc càng điên cuồng. Một tiếng thét đau đớn cuối cùng cũng thoát ra khỏi cổ họng con bé.

- Tôi ở đây!

Cái điều khiển từ xa rời ra khỏi lòng bàn tay nó, buộc nó ngừng lại. Nhưng nó nghe thấy thứ gì đó ở trên đầu. Có thể tốt, hoặc không tốt. Im lặng. Có lẽ họ đã nghe thấy gì đó và đang căng tai lên để nghe ngóng cho rõ hơn. Phải rồi, họ không thể nào đã đi mất được! Thế là nó đập tiếp, mặc dù cánh tay phải của nó đau nhói. Mặc cho cơn đau chạy qua vai sang phía bên trái. Cho dù nếu chuyện này chỉ làm tăng thêm sự tuyệt vọng của nó cũng mặc. Bởi lẽ, nếu không ai nghe thấy nó thì sau này mọi thứ sẽ càng tệ hơn, nó biết như thế. Ai đó sẽ trả đũa nó. Và bắt nó trả giá.

Những giọt nước mắt lạnh lăn trên má con bé. Nhưng tiếng động đã lại tiếp tục, nó tiếp tục huy động sự can đảm của mình.

Một cái bóng tách ra từ bức tường đá và tiến lại chỗ con bé.

Nó nhìn thấy cái bóng nhưng vẫn không dừng lại. Khi cái bóng đã đến đủ gần, nó nhận thấy đôi bàn tay dịu dàng, chiếc váy ngắn màu xanh, mái tóc màu nâu dẻ mềm mại buông trên hai vai.

Cái bóng nói với nó bằng chất giọng của một cô bé:

- Thôi, đủ rồi đấy. Họ sẽ nghe thấy chúng ta.

Rồi cô bé đặt một bàn tay lên bàn tay của nó. Sự đụng chạm đó đủ để dừng nó lại.

- Xin cậu đấy. - Cô bé nói thêm.

Lời khẩn khoản của cô bé nghe buồn rầu đến nỗi nó bị thuyết phục và không gây ồn ào nữa. Nó không biết tại sao cô bé này lại thích một thứ nhảm nhí như việc ở lại đây. Nhưng nó nghe lời cô bé ngay lập tức. Nó không biết liệu nó phải khóc lóc vì cố gắng bất thành này hay phải vui mừng vì khám phá ra mình không cô độc. Nó cực kỳ biết ơn vì sự hiện diện đầu tiên của con người mà nó biết đến là một cô bé gái giống như nó, người mà nó không muốn làm thất vọng. Nó quên bẵng cả chuyện nó muốn ra khỏi chỗ này.

Ở trên đầu nó, tiếng người nói và tiếng ồn đã ngừng cả lại. Lần này là một sự im lặng tuyệt đối.

Cô bé nhấc tay ra khỏi tay nó.

- Ở lại đi... - Nó van nài.

- Đừng lo, chúng ta sẽ còn gặp nhau...

Cô bé đi xa dần, quay trở vào trong bóng tối. Còn nó, nó để cho cô bé đi. Và nó thì bám víu vào lời hứa nhỏ nhoi vô nghĩa ấy để tiếp tục hy vọng.