Kế Phi Thượng Vị Công Lược

Chương 31




Mấy người nói xong, cùng nhau dùng bữa.

Lâm Bác Chí đi tiền viện đọc sách, Lâm Phương Nghi và Lâm Cẩm Nghi đi thư phòng.

Trịnh Kiểu Nguyệt hầu hạ Trung Dũng hầu phu nhân và Tô thị dùng xong bữa sáng, lại từ trong tay nha hoàn tiếp nhận chung trà, để Trung Dũng hầu phu nhân từ tay nàng uống mấy ngụm trà nóng, còn cẩn thận lấy khăn thay Trung Dũng hầu phu nhân lau lau khóe miệng.

Tô thị thấy nàng hầu hạ săn sóc cẩn thận, nghĩ đến thân mình nàng, bảo nàng về Tri Nhã uyển nghỉ ngơi.

Trịnh Kiểu Nguyệt một đêm trươc mới bị hoảng sợ, thân mình mỏi mệt, quả thật cũng có chút chống đỡ không được, liền không ở lâu.

Bọn tiểu bối đều ly khai, Trung Dũng hầu phu nhân và Tô thị cùng ngồi phẩm trà.

"Trịnh gia cô nương cũng không tệ." Trung Dũng hầu phu nhân tự đáy lòng khen.

Tô thị cũng gật gật đầu, nói: "Thanh Hà bá phủ đến cùng thế gia cường thịnh tiền triều, gia phong đương nhiên là không kém." Chỉ là số phận kém chút.

Tiền triều sụp đổ tồi, thái tổ đăng cơ, Trịnh gia lại đi sai, từ nhất đẳng quốc công, bị giáng thành Thanh Hà bá hiện tại. Triều đại trải qua mấy đời, Thanh Hà bá phủ rốt cuộc không xuất ra một nhân vật xuất chúng, có thể nói đã sớm rời xa trung tâm quyền lực.

Cha Trịnh Kiểu Nguyệt, là đích thứ tử Thanh Hà bá, là một người nhàn tản, năm đó vẫn cũng Lâm Ngọc Trạch hoàn khố một chỗ thực không tệ, hai người lúc trước đã định phải làm thông gia. Đáng tiếc Tô thị vào cửa rồi vẫn không có thể sinh ra nam đinh, lại tiện nghi cho Lâm Bác Chí.

"Nhìn lại đi, con cũng phải giữ tâm nhãn." Trung Dũng hầu phu nhân nhắc nhở.

Tô thị gật gật đầu, tự nói đã hiểu.

Nàng nhiều năm không sinh được, Lâm Bác Chí kế thừa tước vị vốn là chuyện ván đã đóng thuyền. Nhưng hôm nay nàng đột nhiên mang thai, rất có khả năng sinh hạ nam đinh, tước vị này không còn là chuyện của Lâm Bác Chí.

Lâm Bác Chí mấy năm nay đều ở tiền viện đi theo Trung Dũng hầu, tâm tính không xấu. Nhưng êý có người châm ngòi, cũng không phải không có khả năng thay đổi tâm tính.

Tâm hại người, Tô thị không có, tâm phòng người, nàng cũng phải có.

*

Tiêu Tiềm đã nhiều ngày tâm tình tốt lắm.

Thị vệ thống lĩnh Vương Đồng xem ra, là có chút chuyện quỷ dị.

Phải biết rằng vương gia nhà hắn nhiều năm qua vốn vui giận không hiện ra sắc, nhất là sau khi vương phi đi, vương gia nhà hắn lại càng vui giận khó phân biệt.

Nhưng ai biết, vương gia nhà hắn từ hôm đi Trung Dũng hầu phủ dự tiệc về, đi ra ngoài một buổi tối, trở về liền rất không đúng —— trên mặt thường thường còn mang theo ý cười nhợt nhạt không nói, lúc phân phó bọn họ làm việc, ngữ khí cũng ấm áp không ít.

Lúc trước một thư đồng hầu hạ trong thư phòng, không cẩn thận đập vỡ bút ngọc trên đá rửa, hắn cư nhiên một chút cũng không trách tội, phạt nhẹrồi cho qua.

Vương Đồng cảm thấy rất cần tìm đạo sĩ hoặc hòa thượng, tới nhìn vương gia nhà hắn. Nhìn xem có phải đi đêm nhiều, gặp phải quỷ quái gì hay không.

Đương nhiên hắn cũng chỉ dám ngẫm trong lòng, trên mặt một chút cũng không dám biểu hiện ra.

Hôm nay, Tiêu Tiềm phân phó Vương Đồng đi Hoàng Giác tự ngoài thành, bỏ bài vị và đèn dầu của vương phi qua đời.

Vương Đồng càng nghĩ càng không thích hợp, bài vị kia vương gia nhà hắn tự tay khắc, đèn dầu là vương gia nhà hắn tự châm, lúc đó còn quyên rất nhiều tiền bạc cho nhà chùa, dặn dò bọn họ phải cẩn thận chăm sóc, trăm ngàn không thể để đèn tắt.

Qua mấy tháng, vương gia nhà hắn ngoài làm việc cho hoàng đế, chính là đi Hoàng Giác tự trông bài vị và đèn dầu cho vương phi.

Trước mắt, vương gia nhà hắn cư nhiên bảo hắn đều bỏ hết đi.

Bất quá Tiêu Tiềm đã nói, Vương Đồng đương nhiên phải đi làm.

Đến Hoàng Giác tự Vương Đồng nghe ý tứ Tiêu Tiềm, trong lòng lo sợ, gọi lão Phương trượng đến nói chuyện.

Lão Phương trượng nghe hắn miêu tả xong, niệm câu phật hiệu, cẩn thận ngẫm nghĩ nói ra một câu "Chư pháp theo nguyên nhân, Như Lai nói là nhân".

Vương Đồng làm sao nghe hiểu được, sốt ruột nói: "Phương trượng đại sư, ngài xem có nên cho ta bùa hộ mệnh, trừ tà phù linh tinh gì đó hay không, ta trở về đưa cho vương gia nhà ta."

Lão Phương trượng chỉ cười không nói, hai tay chắp thành chữ thập nói cáo biệt.

Hoàng giác tự thuộc hoàng gia, đương kim đều thập phần tôn kính vị phương trượng giữ kín như bưng này. Ông đã không muốn nhiều lời, Vương Đồng cũng không thể bắt buộc, chỉ đành về vương phủ phục mệnh.

Trở lại Trấn Nam vương phủ, Vương Đồng một đường đi thư phòng. Hạ nhân thư phòng lại nói vương gia cũng không ở tiền viện. Vương Đồng đành phải đi Tầng Hương viện.

Theo lý hắn là một thị vệ, vốn không thuân jtiện ra vào hậu trạch. Nhưng nay vương phi đã không còn, bên người vương gia bọn họ không có nữ tử khác, không cần kiêng kị cái gì.

Thủ vệ sai vặt thông truyền một tiếng, Vương Đồng vào phòng.

đi vào, hắn liền phát hoảng.

Vương gia nhà hắn cư nhiên... cư nhiên mặt mang cười đang dùng miếng vải bông mịn chà lau từng món trang sức của vương phi đã quá cố.

Việc này làm hắn sợ tới mức lui về phía sau nửa bước mới đứng vững.

Tiêu Tiềm thả đồ trong tay, trên mặt ý cười cũng phai nhạt xuống, hỏi hắn: "sự tình đều làm thỏa đáng?"

Vương Đồng áp chế kinh ngạc trong lòng, gật đầu nói: "Đều làm tốt."

Tiêu Tiềm lại rũ mắt xuống, lau trang sức, cẩn thận đặt lại.

Vương Đồng thấy hắn hành động kỳ quái, chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh.

... vương gia nhà hắn quả nhiên trúng tà! hắn vừa rồi nên cường ngạnh hơn, dù cướp cũng phải cướp vài cái bùa hộ mệnh, phù trừ tà trở về!

Tiêu Tiềm đùa nghịch cái gì đó trong tay gì đó, nói ra tiếng: "Tháng sau sinh thần thái hậu, ngươi đi bảo Nhụy Hương chọn tốt lễ vật."

Vương Đồng nuốt nuốt nước miếng, gật gật đầu.

vương gia nhà hắn đặc biệt chuẩn bị lễ vật sinh thần thái hậu, cũng là một việc lạ.

Vương Đồng là một tiểu binh lúc Tiêu Tiềm lần đầu lên chiến trường cứu được từ quỷ môn quan, từ đó luôn được hắn mang theo. Vương Đồng là cônhi không cha không mẹ, từ nhỏ tự mình lớn lên, mười mấy tuổi tòng quân, có thể nói Tiêu Tiềm là người tốt nhất trong cuộc đời hắn. hắn ở bên người Tiêu Tiềm đã lâu, cũng biết một ít chuyện Tiêu Tiềm trải qua ——

Mẫu thân của Tiêu Tiềm vốn là cung nữ, tiên đế say rượu sủng hạnh một lần, không lâu liền hoài thai. Tiên đế đối với bà cũng chưa nói tới yêu thích, tùy ý phong ngũ phẩm mỹ nhân, không hỏi đến nữa.

Lúc Tiêu Tiềm tám tuổi, mẫu thân hắn chết bệnh, hắn ở trong cung nhận hết nhân tình ấm lạnh. Lại qua hai năm, tiên đế đột nhiên nhớ tới mình còn có một con trai, đưa hắn cho thái hậu lúc ấy vẫn là hoàng hậu chiếu khán.

Thái hậu có hai hoàng tử một công chúa, chăm sóc con mình còn không kịp, làm sao lo lắng Tiêu Tiềm. Nhiều năm qua cũng chỉ là làm chút mặt ngoài.

Tiêu Tiềm ở trong hoàn cảnh như vậy, sống đến mười tám tuổi, ra cung xây phủ.

Nếu không phải hắn sau này ở trên chiến trường lập kỳ công, đương nhiên cũng sẽ không có vinh quang hôm nay.

"Thất thần làm cái gì? Còn không đi mau!" Tiêu Tiềm phân phó một tiếng, đánh gãy suy nghĩ của Vương Đồng.

Vương Đồng đáp ứng một tiếng, xoay người đi tìm Nhụy Hương.

Nhụy Hương từ trước hầu hạ Sầm Cẩm, Sầm Cẩm đi rồi, nàng bắt đầu trọng trách quản lý công việc trong Trấn Nam vương phủ.

Vương Đồng đơn giản rõ ràng chọn chỗ hiểm yếu chuyển đạt mệnh lệnh của Tiêu Tiềm.

Nhụy Hương sóng mắt lưu chuyển, trong lòng đương nhiên có chút kinh ngạc, nhưng nàng vẫn chưa nói thêm gì, chỉ đáp: "Ta đã hiểu."

*

một tháng sau, thái hậu sinh thần sáu mươi lăm tuổi. Tuy rằng không phải chính thọ, nhưng đến cùng bà là nữ tử tôn quý nhất Đại Diệu, thọ yến tất nhiên là phi thường náo nhiệt.

một nhà Trung Dũng hầu đều tromg danh sách khách mời.

Tuy rằng Trung Dũng hầu phu nhân thân mình còn chưa khỏe hắn, Tô thị lại không tiện, nhưng trường hợp long trọng như vậy, hiển nhiên các bà cũng không thể thất lễ.

Hôm nay sáng sớm, Lâm Cẩm Nghi dậy sớm trang điểm, cùng các trưởng bối ngồi lên xe ngựa tiến cung.

Trung Dũng hầu phủ không phải gia đình cường thịnh bình thường luôn có cơ hội tiến cung. Tô thị rất không yên tâm, trên xe ngựa còn liên tiếp dặn dò Lâm Cẩm Nghi và Lâm Phương Nghi, nhất định phải cẩn thận ngôn hành.

Đến cửa hoàng cung, mọi người Tô thị tách ra Trung Dũng hầu, Lâm Ngọc Trạch, Lâm Bác Chí. Lâm Cẩm Nghi phụ trách đỡ Tô thị, Lâm Phương Nghi và Trịnh Kiểu Nguyệt đỡ Trung Dũng hầu phu nhân. Mấy người vào cửa cung, đi bộ đến Từ Ninh cung.

Lúc tiến cung chính là sáng sớm, bên ngoài cũng không phải rất nóng.

Lâm Cẩm Nghi đỡ Tô thị, thường thường quan tâm hỏi hai câu.

Tô thị hàng năm ở trong phủ quản lý công việc, tinh lực và thể lực vẫn không tồi, tuy rằng thân mình cồng kềnh hơn, cũng có thể ứng phó.

Chỉ có Trung Dũng hầu phu nhân đến cùng tuổi cao đi đứng không tiện, lại bệnh hàng năm, không còn sức.

Đoàn người đi một khắc rồi ngừng lại, để Trung Dũng hầu phu nhân nghỉ một chút.

Cứ như vậy đi một chút ngừng một chút, rốt cục đến Từ Ninh cung.

Trong Từ Ninh cung, nữ quyến các nhà đã ục tục đến, lúc này đang tốp năm tốp ba ngồi một chỗ nói chuyện.

Trung Dũng hầu phủ ở trong huân quý kinh thành cũng không tính là biết nhiều, cho nên đến chào hỏi cũng chỉ mấy nhà. Nóng vội nhất là Thanh Hà bá phu nhân và Gia Định hầu phu nhân. Thanh Hà bá phu nhân cũng chính là tổ mẫu Trịnh Kiểu Nguyệt, hai nhà thành thông gia, quan hệ khác với tầm thường. Gia Định hầu phu nhân là vì Gia Định hầu được Trung Dũng hầu dẫn dắt, hai nhà nhiều năm qua luôn đi lại thường xuyên.

Gia Định hầu phu nhân và Trung Dũng hầu phu nhân nói chuyện, cười tủm tỉm lôi kéo tay Lâm Cẩm Nghi nói: "Cẩm Nghi chúng ta thật sự trưởng thành, mấy tháng không gặp càng lớn hơn."

Lâm Cẩm Nghi hôm nay mặc áo màu hồng mai thêu hoa, càng có vẻ chói lọi. Nàng từ trước cũng tham dự không ít lần, đã vài lần gặp Gia Định hầu phu nhân, chỉ nhớ rõ bà là phụ nhân mặt tròn rất hòa khí.

hiện tại nàng đến cùng vẫn không quá quen với Gia Định hầu phu nhân đột nhiên thân cận, liền cúi đầu xuống giả bộ ngượng ngùng.

Ai ngờ Gia Định hầu phu nhân lôi kéo tay nàng cũng không buông, hỏi nàng gần đây ở nhà chơi gì, đọc sách gì.

Lâm Cẩm Nghi cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đến quan hệ hai nhà thân hậu, có lẽ từ trước Gia Định hầu phu nhân đó vẫn đối xử với biểu muội như vậy, nhất nhất trả lời.

Gia Định hầu phu nhân nghe xong, từ ái vỗ vỗ mu bàn tay nàng, càng biểu hiện yêu thích rõ ràng.

Tô thị và Trung Dũng hầu phu nhân liếc nhìn nhau, hai người hiểu trong lòng mà không nói, cười ăn ý