Kế Phụ

Chương 32




Tia ban mai từ ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, Điền Vũ Mặc rốt cuộc đã tỉnh. Hàng mi dài như cánh bướm khẽ run lên mấy cái, sau đó mở mắt.

“Tiểu Mặc!” Y ngồi bên giường cao hứng cười, khẽ kêu.

“Tại sao?” Thấy y, Điền Vũ Mặc sửng sốt, sau đó đau khổ nhắm mắt lại. “Tại sao ngay cả hạnh phúc cuối cùng của tôi mà cũng cướp mất!”

Tại sao không để cho tôi chết, y thật sự quá tàn nhẫn! Vốn tưởng lần này cắt sâu như vậy, mình nhất định sẽ chết, không ngờ lại bị y cứu sống!

Chết, sẽ thoát khỏi kiếp khổ nạn. Hắn muốn hạnh phúc, quả nhiên không thể được! Y tuyệt đối sẽ không cho hắn hạnh phúc! Cho dù là một cái chết hạnh phúc, y cũng không muốn cho!

Tiếng khóc nức nở đè nén trong cổ họng, giọng nói yếu ớt, tuyệt vọng làm tim Nghiêm Ký Hạo như bị dao cắt, áy náy nói: “Tiểu Mặc, thật xin lỗi!” Y đã tổn thương Điền Vũ Mặc quá sâu, so với tưởng tượng của y còn sâu hơn!

Điền Vũ Mặc không nói gì, chỉ nhắm chặt hai mắt, không buồn liếc y một cái. Trong lòng hắn cười khổ: thật xin lỗi? Y nếu quả thật cảm thấy có lỗi với hắn thì tuyệt sẽ không đối với hắn tàn nhẫn như vậy. Không để cho hắn sống tốt, cũng không cho hắn chết yên. Làm hắn sống không bằng chết, sống so với chết còn thống khổ hơn gấp vạn lần!

Cuộc đời của hắn sao lại đáng thương, bất hạnh đến như thế. Hai lần tự sát nhưng không lần nào thành công, muốn lấy cái chết để đạt tới hạnh phúc cũng bị y phá hư…Hắn thật sự không muốn sống như vậy nữa, cuộc sống so với con kiến còn hèn mọn, đáng thương hơn, so với kĩ nử còn cảm thấy hạ tiện hơn!

“Tiểu Mặc. . . . .” Thấy con riêng chán ghét, căm hận mình như thế, Nghiêm Ký Hạo khổ sở vô cùng, hối hận không lời nào diễn tả.

Sai lầm, toàn bộ đều là sai lầm. Y hoàn toàn sai thật rồi! Cả đêm hôm qua ngồi nói chuyện với Cửu, y rốt cuộc đã hiểu bản thân có bao nhiêu sai! Tình yêu của y không sai nhưng cách yêu của y hoàn toàn sai!

Y sẽ không bao giờ có được tâm của Tiểu Mặc. Y cường bạo Tiểu Mặc như vậy thì làm sao Tiểu Mặc có thể thích y cho được! Loại tình yêu bạo lực đáng sợ này, cho dù bản thân y yêu Tiểu Mặc nhiều đến thế nào đi chăng nữa thì Tiểu Mặc cũng sẽ không tiếp nhận y. Quan hệ của bọn họ đi đến tình trạng như hôm nay tất cả đều do y gieo gió gạt bão! Hiện tại vì sai lầm của mình mà y phải trả giá thật nhiều, phải nghĩ cách vãn hồi ‘tâm’ đã chết từ lâu của con riêng, làm hắn cho mình thêm một cơ hội nữa….

“Tiểu Mặc, ba có một chuyện muốn nói với con nhưng con cần phải bình tĩnh. Ngàn vạn lần đừng kích động. Con….đã mang thai!” Y nhìn con riêng hít một hơi, lấy hết dũng khí nói ra. Hiện tại cảm xúc của con riêng đã xấu như thế, y phải là nên tạm thời giấu diếm chuyện hắn mang thai. Chờ tâm tình hắn khá hơn thì mới nói cho hắn biết nhưng y cảm thấy sớm muộn gì con riêng cũng sẽ biết, nói sớm hay trễ gì thì cũng vậy. Để càng lâu càng tổn thương sâu, chi bằng hiện tại nói cho hắn biết!

“Ông nói gì? Tôi có thai?” Nghe xong, hắn lập tức mở mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm y. Vẻ mặt khó có thể tin được, trong nháy mắt cả người sợ đến choáng váng.

“Hôm qua mới kiểm tra ra! Con đã mang thai hơn nửa tháng. Đứa bé đương nhiên là của ba!” Y gật đầu.

“Không….tôi không muốn đứa bé này, tôi không muốn….” Điền Vũ Mặc thét lên, sau đó đau khổ lắc đầu khóc lớn. Lời nói của y hoàn toàn đánh hắn xuống tầng địa ngục sâu nhất! Hắn sao cũng không thể ngờ, không chỉ tự sát không thành công, khi tỉnh lại còn nghe được tin đáng sợ như thế!

Hắn mang thai ?! Hắn sao có thể mang thai. Hắn sao có thể mang trong mình đứa bé của y? Đứa bé trong bụng là nghiệt chủng, là chứng cứ tội ác của hắn. Là chứng cứ cho việc lên giường loạn luân với cha kế! Hắn không cho phép bản thân có thêm sai lầm nào nữa….

“Tiểu Mặc, thật xin lỗi!” y nhìn thấy hắn đau khổ như vậy, trong lòng cũng khó chịu không nói nên lồi. Phản ứng của con riêng quả nhiên giống như những gì mình suy đoán. Hắn quả nhiên không muốn đứa bé này, hắn quả nhiên rất hận mình…..

“Ông cút đi, tôi hận ông….tôi vĩnh viên cũng không muốn gặp lại ông. Ông là ma quỷ….Cút ngay…..” Điền Vũ Mặc căm hận khóc lớn, kích động điên cuồng, giãy dụa muốn bò ra khỏi giường. Nhưng tối hôm qua cắt cổ tay máu chảy quá nhiều nên lúc này vô cùng suy yêu, căn bản không có cách nào ngồi dậy được.

“Tiểu Mặc, con đừng như vậy. Con chớ lộn xộn! Cẩn thận rách vết thương….” Y thấy thế, ngăn hắn lại, lo lắng kêu lên. Có lẽ mình đã sai rồi, mình không nên cho con riêng biết sớm như vậy. Tiểu Mặc hoàn toàn không thể chấp nhận chuyện hắn mang thai con của mình….

“Ác ma, buông…đừng đụng vào tôi. Cút ngay…..” Điền Vũ Mặc khóc dữ dội càng hơn, giãy dụa ác liệt hơn. Hắn điên rồi, thật điên rồi! Ông trời ơi tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Không cho tôi chết lại còn phải mang thai nghiệt chủng của y. Y thật quá ác độc!

“Tiểu Mặc, hãy bình tĩnh một chút!” Y cau mày, đột nhiên hét lớn với con riêng.

Y hét rất lớn, làm cho Điền Vũ Mặc sợ ngây người, tạm thời ngừng giãy dụa.

“Tôi biết em hận tôi. Tôi biết tôi thật có lỗi với em. Tất cả, tất cả đều là lỗi của tôi! Bây giờ tôi sẽ trả lại hết cho em….” Nghiêm Ký Hạo liếc nhìn con riêng hận mình tới tận xương, ánh mắt lóe lên. Đột nhiên lấy con dao nhuốm máu, đó là con dao tối qua con riêng dùng để cắt cổ tay tự sát.

Đối diện ánh mắt nghi ngờ của Tiểu Mặc, y lộ ra nụ cười kỳ quái, dịu dàng nói: “Tiểu Mặc, thật xin lỗi! Người đáng chết không phải là em. Người đáng chết chính là tôi!”

Điền Vũ Mặc kinh hãi, lời này của y là có ý gì?

Điền Vũ Mặc định mở miệng, đã thấy y cầm con dao hắn cắt cổ tay lên, đâm thẳng tới bụng mình. Một dòng chất lỏng đỏ tươi, ấm nóng phun ra ngoài, một phần bắn lên mặt Điền Vũ Mặc.

Hắn sợ ngây người, cảm thấy vô cùng kích động, khó có thể tin được, kêu to: “Ông làm gì vậy?” Y có phải điên rồi hay không. Y thế nhưng lại lấy dao đâm mình?!

“Dao này là tôi thiếu em! Tiểu Mặc, thật xin lỗi! Tôi sai rồi, van xin em tha thứ cho tôi! Van xin em đừng làm tổn thương tới bản thân nữa, ngàn vạn lần đừng làm chuyện điên rồ gì nữa….” Y mỉm cười, hoàn toàn không quan tâm đến vết thương của bản thân, để mặc cho máu chảy xối xả.

Y đã làm tổn thương con riêng quá sâu, muốn con riêng tha thứ cho mình chỉ có thể dùng khổ nhục kế. Mặc dù làm vậy thật sự quá hèn hạ nhưng chỉ có như vậy mới có thể làm con riêng tha thứ cho mình, không còn tìm đến cái chết nữa. Cho dù phải làm nhiều chuyện hèn hạ, hạ lưu hơn, y cũng nguyện ý! Hơn nữa, nếu thật có thể làm con riêng tha thứ cho mình, không hận mình nữa. Cho dù phải chết, y cũng nguyện ý!

Y thật sự rất muốn trừng phạt bản thân. Y đã làm nhiều chuyện không thể tha thứ với con riêng, nếu như không trừng phạt bản thân, y sao có thể yên lòng! Con riêng tự cắt cổ tay một dao, y cũng phải bù lại cho hắn một dao…..

“Ông điên rồi! Mau gọi cấp cứu, ông chảy thật nhiều máu….” Nước mắt không ngừng chảy ra từ hốc mắt Điền Vũ Mặc, hắn vừa khóc vừa nói. Trái tim giống như bị ai bóp lấy. Hắn hận y, hận y tại sao lại hành hạ mình. Nhưng cho tới bây giờ, hắn cũng không muốn y chết….

Nhìn dòng máu đỏ không ngừng chảy ra từ bụng y, hắn hoàn toàn không có khoái cảm báo thù, ngay cả một chút vui sướng cũng không có. Có chăng là trái tim kịch liệt nhói đau…..

Đúng vậy, thấy y bị thương chảy máu, tim hắn thế nhưng lại nhói đau, đau giống như bị ai bóp nát…..

“Tôi không sao! Tiểu Mặc, cầu xin em tha thứ cho tôi, đừng bao giờ….tự sát nữa!” Nghiêm Ký Hạo đau khổ cầu khẩn nói. Đối với vết thương dọa người của mình hoàn toàn không để tâm tới. Một dao này của y đâm không phải là nông, nhưng y lại không cảm thấy đau. So với đau khổ con riêng phải chịu, chút đau đớn này có gọi là gì!

“Đừng nói nữa, ông nhanh nhanh cầm máu lại, nếu không ông sẽ chết….” Điền Vũ Mặc gấp muốn chết, y chảy thật nhiều máu, áo cũng nhiễm đỏ. Hắn giờ phút này ngoài đau lòng ra thì chỉ có đau lòng, ngoại trừ sợ ra thì chỉ có vô cùng sợ hãi. Thấy y tự đâm mình chảy máu nhiều như vậy, sợ là phản ứng bình thường, nhưng tại sao lại phải đau lòng? Hắn không dám nghĩ tới nguyên nhân.

“Không! Nếu em không đồng ý với tôi. Tôi thà bị chảy máu mà chết….” Nghiêm Ký Hạo lắc đầu, gương mặt tuấn tú bởi vì mất quá nhiều máu nên tái nhợt đi không ít, so với sắc mặt của Điền Vũ Mặc còn dọa người hơn.

Hôm nay bất kể giá nào thì y nhất định phải làm cho con riêng tha thứ cho mình, đồng ý không tự sát. Nếu không y chẳng thà cứ như vậy mà chết!

“Tôi đồng ý với ông! Ông nhanh một chút cầm máu lại, nhanh gọi cấp cứu….” Điền Vũ Mặc không chút do dự liền gật đầu. Y làm hắn sợ muốn chết, khiến hắn căn bản không còn nghĩ được chuyện gì khác, chỉ muốn y ngàn vạn lần đừng chết!

“Em thật đồng ý tha thứ cho tôi, không tự sát nữa?” Gương mặt tái nhợt hiện lên nụ cười vui mừng, y cao hứng kêu lên.

“Ông mau cầm máu!” Điền Vũ Mặc liều mạng gật đầu, nước mắt chảy ròng, dao còn cấm trên bụng y chưa rút ra, máu sắp chảy thành sông tới nơi rồi.

“Tiểu Mặc, cám ơn em! Cám ơn em chịu tha thứ cho tôi!” Nghiêm Ký Hạo nắm bên tay không bị thương của con riêng, hưng phấn mà kêu lên. Thật tốt quá! Tiểu Mặc rốt cuộc cũng chịu tha thứ cho mình. Chỉ cần hắn chịu tha thứ cho mình, mình sẽ có cơ hội vãn hồi tâm của hắn…..

“Ông đừng nói nữa, mau rút dao ra, nhanh bôi thuốc cầm máu….” Điền Vũ Mặc lo lắng khóc nói, muốn nhìn xem y rốt cuộc bị thương nặng đến thế nào. Nhưng hắn không tài nào nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn y máu chảy không ngừng.

Nhìn con riêng gấp như thế, còn vì mình không ngừng rơi lệ, Nghiêm Ký Hạo vui không thể tả. Đây là con riêng đang quan tâm đến mình ư? Thế thì mình và con riêng còn có hi vọng!

Sợ mình không ngừng chảy máu, thật sẽ mất quá nhiều máu mà chết; cuối cùng Nghiêm Ký Hạo cũng rút dao ra chân mày lập tức cau chặt. Mặc dù y cố gắng cắn chặt răng không kêu ra tiếng nhưng quả thật rất đau!

Ném dao xuống, y vội vàng lấy hòm thuốc đã chuẩn bị trước đó, nhanh chóng bôi thuốc cầm máu, sau đó buộc chặt băng vải lại. Chờ chuẩn bị tất cả xong xuôi, y đã sớm đau tới đổ đầy mồ hôi lạnh nhưng y không hối hận. Một dao kia là y cam tâm tình nguyện đâm xuống. Chỉ đâm một dao mà đổi lại sự tha thứ của con riêng. Thật sự rất đáng giá!

Nhìn thấy cha kế rút dao, bôi thuốc, cả quá trình quá kinh hãi. Điền Vũ Mặc cũng bị dọa cho hoảng sợ, đầu đổ đầy mồ hôi, tim vẫn thắt chặt lại. Biết cha kế đã xử lý tốt vết thương, cũng không thấy chảy máu nữa, hắn mới có chút thở phào nhẹ nhỏm.

Nhưng hắn vẫn không yên lòng, nói với Nghiêm Ký Hạo: “Ông mau đến bệnh viện đi, để bác sĩ giúp ông kiểm tra kĩ lại, băng bó lại lần nữa!”

“Tiểu Mặc, em đang lo lắng cho ba ba sao?” Nghiêm Ký Hạo mỉm cười, hi vọng con riêng có thể gật đầu nói phải.

“Làm sao có thể!” Điền Vũ Mặc lập tức lắc đầu, ngó mặt đi chỗ khác, lạnh lùng nói, quên mất cơn đau thắt tim kỳ quái khi nãy. Hắn lo lắng cho y?! Không, hắn mới không phải! Hắn chẳng qua là không hi vọng y chết trước mặt mình. Đúng, chỉ có thế thôi!

Gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ thất vọng, y áy náy nói xin lỗi lần nữa: “Tiểu Mặc, thật xin lỗi! Tôi biết mình đã gây ra rất nhiều sai lầm, khiến em bị thương tổn vô cùng sâu. Nhưng xin cho tôi một cơ hội chuộc tội! Từ nay về sau, tôi sẽ không bao giờ….ép em yêu tôi nữa. Như em hi vọng, tôi sẽ cố gắng làm một người cha thật tốt! Chỉ cầu xin em hãy sống tốt….”

Cửu nói muốn lấy được tâm của Tiểu Mặc, trước tiên phải xóa tan hết sợ hãi và oán hận trong lòng hắn đối với mình. Làm cho hắn một lần nữa tin tưởng mình, không tiếp tục sợ hãi mình. Như thế thì y mới có hi vọng!

Điền Vũ Mặc nghi ngờ nhìn y, hoài nghi không biết mình có nghe lầm hay không. Y thế nhưng lại nói không bao giờ….ép mình yêu y. Muốn làm một người cha tốt?! Lời y nói là thật sao?

Không! Điền Vũ Mặc lập tức lắc đầu. Y thật biết nói giỡn, y đối với mình làm ra nhiều chuyện cầm thú như vậy, sau đó lại làm mình mang thai. Làm ra hết thảy mọi chuyện cuối cùng lại nói bản thân sai, nói muốn làm một người cha tốt. Xem như tất cả mọi chuyện chưa từng phát sinh qua?!

Hiện tại mới nói những lời này, không phải đã quá muộn! Không biết y rốt cuộc có âm mưu gì?

Đối mặt với ánh mắt giễu cợt, không tin tưởng của con riêng. Nghiêm Ký Hạo thầm thở dài, lộ ra nụ cười ấm áp, chân thành nói: “Tiểu Mặc, xin hãy tin tưởng tôi! Những lời này của tôi hoàn toàn đều là lời thật lòng. Sau chuyện con tự sát đã làm tôi suy nghĩ rất nhiều, tôi rốt cuộc đã hiểu thì ra mình đã sai rồi. Tôi thật sự rất xin lỗi em! Từ nay về sau, hãy để chúng ta trở thành cha con thực sự, có được không?”

“Không thể nào!” Điền Vũ Mặc lạnh lùng lắc đầu. Hắn và y đã xảy ra nhiều chuyện không thể cứu vãn được, gây ra quá nhiều sai lầm không thể tha thứ được. Cho dù hắn có thể tha thứ cho những việc y đã gây ra cho mình, nhưng hắn tuyệt không có cách nào xây dựng lại mối quan hệ ‘cha con’ chân chính với y, xem y như cha của hắn! Nào có cha con nào lại lên giường với nhau, nào có người cha nào lại làm con mình mang thai?

“Tiểu Mặc, tại sao? Chẳng lẽ em vẫn không chịu tha thứ cho tôi? Tốt! Bây giờ tôi sẽ lập tức chết trước mặt em, dùng cái chết để chuộc tội!” Y cười khổ nói, cầm con dao dính máu dưới đất lên, lần này là hướng tới trái tim…..