Kế Phụ

Chương 6




“Ừ ngô… Hừ a…” Điền Vũ Mặc không trả lời y, chỉ dùng sức mút lấy côn th*t của y. Trong đầu hắn hiện tại chỉ có một việc duy nhất chính là nhanh chóng được bắn ra. Dục vọng bị cha kế nắm chặt, không cách nào bắn ra được làm hắn khó chịu muốn chết.

Tràng cảnh vô cùng *** loạn, phóng đãng, những tiếng rên rỉ không ngừng truyền ra từ cửa phòng. Trên chiếc giường king size có ba người nằm, cả ba người bọn họ thân thể đều trần như nhộng. Trong đó có một mỹ phụ trung niên rất đẹp nhưng toàn thân dơ bẩn, tục tĩu nằm ngủ mê man ở một bên. Hai nam nhân cạnh nàng, một người anh tuấn tà mị giống như ác ma. Y ngồi trên người một cậu bé trai, hai tay cậu bé bị trói lại, khuôn mặt bị đánh sưng đỏ không nhìn rõ dung mạo. Y để cho cậu nhóc giúp mình khẩu ***, đại nhục bổng màu đen thô to dọa người, hung hăng đâm vào cái miệng nhỏ nhắn của cậu bé. Cậu nhóc đang ra sức mút lấy đại nhục bổng dữ tợn, xấu xí của y; hai chân vòng lên cổ y. Đồng thời, hạ thể kỳ lạ có cả bộ phận sinh dục nam và nữ đang nâng lên trước miệng nam nhân; để cho y dùng lưỡi bú liếm, đùa bỡn. Bị nam nhân siết chặt, tiểu côn th*t cứng rắn sưng phồng đến sắp nổ tung. Nam nhân không chỉ chơi đùa hạ thể dị thường của cậu nhóc, đồng thời còn giày xéo vòm ngực trắng nõn mê người của hắn. Y làm hắn sảng tới phát điên, nếu không có đại côn th*t chặn ngay miệng thì hắn đã sớm sảng đến mức la bể nhà.

“Tiểu *** ô, mút mạnh lên, ba ba muốn ra….” Tuy Điền Vũ Mặc không có bất kỳ kỷ xảo nào đáng nói nhưng mút liếm vô cùng nhiệt tình làm nam nhân rốt cuộc cũng bắn ra ngoài. Một lượng lớn dịch thể phun vào miệng Điền Vũ Mặc

Điền Vũ Mặc không thể nhịn được, sắp nổ tung rồi. Y đột nhiên buông “cậu nhỏ” của hắn ra. Mười ba tuổi, Điền Vũ Mặc đã bắt đầu thành thục, đã có thể xuất tinh. Bị giam giữ một hồi lâu, dịch thể màu trắng ngà cuối cùng cũng bắn ra ngoài. Mật ngọt từ hoa huy*t cũng bị đầu lưỡi tà ác của y làm phun ra đầy đùi.

Khoái cảm lúc xuất tinh quá thoải mái, Điền Vũ Mặc vẫn chỉ là một cậu bé 13 tuổi làm sao có thể chống cự được khoái cảm đánh ập tới, sảng tới mức hôn mê bất tỉnh. Đồng thời trong miệng trào ra dịch thể đặc sệt của nam nhân….

Sau khi Điền Vũ Mặc tỉnh lại đã là ngày hôm sau. Nhẹ nhàng ưm hai tiếng, đôi mi cong dài như cánh bướm khẽ động sau đó từ từ mở ra, lộ ra một đôi mắt hoa đào làm rung động lòng người.

Điền Vũ Mặc quay đầu nhìn chung quanh, chẳng biết hắn trở về phòng của mình lúc nào, trên người đã được mặc một bộ đồ ngủ sạch sẽ. Điền Vũ Mặc ngây ngốc, cặp mày xinh đẹp khẽ nhíu lại. Một lát sau mới nhớ tới sự tình phát sinh tối qua. Nhưng ngay sau đó, một loạt hình ảnh *** loạn xẹt qua làm khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ bừng.

Hắn lại bị tên ác ma kia xâm phạm, hơn nữa còn có mẹ nằm bên cạnh. Nhắc tới mẹ, hắn nhớ tối qua sau khi bị tên ác ma kia chuốc thuốc, mẹ ngủ li bì. Không biết sau đó mẹ có phát hiện ra chuyện của bọn họ không?

Nghĩ tới mẹ có thể tỉnh lại trước thời gian và phát hiện ra chuyện của bọn họ. Điền Vũ Mặc lập tức sợ hãi rùng mình một cái, cả người co lại.

“Đinh đinh đinh… Đinh đinh đinh đinh…” đồng hồ báo thức đặt đầu giường đột nhiên réo lên ing ỏi. Điền Vũ Mặc lấy lại tinh thần, vươn tay ra tắt chuông báo thức. Thì ra mới bảy giờ.

Điền Vũ Mặc ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ. Bởi vì đã là cuối mùa thu, mặt trời mọc týõng ðối trễ, sắc trời vẫn còn chưa sáng hẳn. Điền Vũ Mặc kéo chăn ra muốn xuống giường, nhưng chân vừa mới đặt xuống đất đã lập tức truyền đến một trận vô lực, dưới thắt lưng đau ê ẩm.

Gương mặt ửng hồng càng thêm đỏ bừng, Điền Vũ Mặc trong lòng thầm mắng Nghiêm Ký Hạo mấy câu. Sau mỗi lần bị tên ác ma kia đùa bỡn, ngày hôm sau cả người hắn sẽ trở nên vô lực. Nhất là dưới hạ thân tê dại, một chút khí lực cũng không có.

Cắn môi, Điền Vũ Mặc cố đè nén cơn khó chịu dưới hạ thể, miễn cưỡng đứng dậy. Muốn đến trước gương xem sao, tối hôm qua bị cái tên ác ma kia đánh mấy bạt tai, thiếu chút nữa là bị đánh đến ngất xỉu, làm cho mặt hắn vừa đau vừa sưng. Hắn muốn nhanh một chút nhìn xem mặt có nghiêm trọng không. Hi vọng không quá mức dọa người nếu không mẹ mà thấy được nhất định sẽ sinh nghi. Hơn nữa gương mặt sưng phù kinh dị như thế cũng không cách nào đến trường học, nhất định sẽ bị mọi người chú ý. Bởi vì thân thể dị thường nên hắn rất sợ bị người khác chú ý, rất ghét bị nhìn chòng chọc. Rất sợ bị người ta dễ dàng phát hiện hắn không giống người bình thường.

Điền Vũ Mặc đưa tay sờ lên mặt nhưng ngạc nhiên phát hiện ra tối hôm qua vốn bị đánh đến sưng giống như đầu heo thế nhưng lúc này lại không thấy đau, hơn nữa cũng không thấy sưng. Sao lại có thể như vậy? Tối qua rõ ràng lại bị tên ác ma kia đánh rất thảm, hắn đến nay vẫn còn chưa quên cái loại đau nhức ghê người đó!

Điền Vũ Mặc vội vàng xoay người chạy đến trước gương xem. Chỉ thấy mặt trong gương đã hết sưng, phản chiếu ra vẻ đẹp mỹ lệ giống trước đây. Trừ hai má có chút sưng ra thì hoàn toàn nhìn không ra dấu vết bị đánh sưng như cái đầu heo.

Ánh mắt Điền Vũ Mặc lóe lên, xem ra đã có người giúp hắn bôi thuốc! Khẽ hừ nhẹ một tiếng, ai cần “y” giúp mình bôi thuốc! Đánh hắn cho đã rồi sau đó lại giúp hắn bôi thuốc. Đúng là cái loại giả mù sa mưa!

Điền Vũ Mặc mấp máy môi đỏ mọng, trong lúc vô tình quay đầu lại thì phát hiện một cái hộp xinh đẹp nằm trên bàn. Cặp lông mày khẽ nhíu lại, hắn nhớ lúc trước chỗ này không có cái hộp nào cả mà.

Điền Vũ Mặc đi tới, cầm cái hộp lên mở ra. Trước mắt lập tức sáng ngời. Là chocolate! Hắn thích ăn nhất là chocolate của Pháp! Nhưng tại sao hộp chocolate này lại ở đây? Là ai để? Ai lại biết hắn thích ăn chocolate?

Lúc còn nhỏ, Điền Vũ Mặc vô cùng thích ăn đồ ngọt, thích nhất là chocolate. Nhưng bởi vì thân thể dị thường nên Điền Vũ Mặc cảm thấy chỉ có con gái mới thích ăn chocolate. Hắn là con trai, tuyệt đối không giống con gái. Cho nên Điền Vũ Mặc không nói cho bất cứ ai chuyện hắn thích ăn chocolate. Càng không nói cho người khác biết hắn thích ăn loại chocolate nào. Chuyện này ngay cả Điền Nhược Vân cũng không biết. Cho nên hộp chocolate này chắc chắn không phải của Điền Nhược Vân. Nếu chocolate không phải của mẹ, vậy trong nhà này chỉ còn có một người…..

Chân mày Điền Vũ Mặc nhíu càng chặt hơn. Tên ác ma kia sao lại biết hắn thích ăn chocolate, ngay cả nhãn hiệu mình thích nhất y cũng biết!

Bàn tay nhỏ xinh cầm một viên chocolate đưa lên trước mặt ngắm nghía một hồi. Nhưng cuối cùng cũng không đút vào miệng mà để trở về. Sau đó vứt cả hộp chocolate vào thùng rác.

Hắn mới không cần ăn đồ của tên ác ma đó đưa. Y làm chuyện biến thái, kinh tởm với mình xong rồi lại mua cho mình một hộp chocolate, nghĩ vậy mình sẽ tha thứ cho y sao? Y nghĩ mình là con nít chắc! Những chuyện y làm với mình, mình sẽ vĩnh viễn không bao giờ tha thứ!

Lúc này chuông báo thức lại vang lên, Điền Vũ Mặc sắp trễ học, vội vàng thay quần áo, rửa mặt sau đó xách cặp chuẩn bị đi học.

Rời khỏi phòng ngủ xuống lầu, Điền Vũ Mặc tâm sự nặng trĩu. Trong lòng tràn ngập cảm giác lo lắng, sợ mẹ biết chuyện của hắn và Nghiêm Ký Hạo. Đồng thời hắn cũng sợ nhìn thấy tên ác ma biến thái đã hành hạ hắn cả một đêm. Hắn rất sợ gặp y, mỗi lần nhìn thấy y hắn vừa sợ vừa hận.

Hắn thật sự rất sợ y, mặc dù bây giờ y vẫn chưa chính thức ăn hắn nhưng hắn tin tưởng sớm muộn sẽ có một ngày nào đó tên nam nhân háo sắc, hạ lưu này sẽ không nhịn được tiến vào thân thể hắn. Thật sự phá hủy hắn! Không! Hắn tuyệt đối không thể để chuyện này phát sinh. Hắn nhất định phải nghĩ cách thoát khỏi tên ác ma này. Bất cứ giá nào đi nữa hắn cũng không thể làm chuyện loạn luân với cha kế của mình. Nếu không đời này coi như xong, hắn và mẹ cả đời cũng vĩnh viễn không cách nào ngẩng đầu lên nhìn người khác! Chỉ vì là người song tính nên cả đời này hắn mãi mãi không có cơ hội ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, đường đường chính chính làm người!

Điền Vũ Mặc sầu mi khổ não, xuống lầu lúc nào cũng không hay biết. Dưới lầu Nghiêm Ký Hạo và Điền Nhược Vân cũng đã thức dậy. Nghiêm Ký Hạo đang ngồi trước bàn ăn xem báo, mà mẹ hắn đang bận bịu làm bữa sáng.

“Tiểu Mặc, con dậy rồi à! Mẹ đang chuẩn bị bữa sáng, định lên lầu gọi con dậy đây!” Điền Nhược Vân thấy con mình lập tức lộ ra nụ cười xinh đẹp.