Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại

Chương 52: Đại kết cục




Đợi vết thương trên người Hàn Lạc Tuyển khỏi hẳn thì đã sang tháng mười đầu đông rồi. Lá phong bắt đầu nhuộm đỏ, bầu trời gió nhẹ mây mờ, xanh thẳm xa xăm. Nội loạn đi qua, tân quân thượng vị, kinh thành đã từ từ khôi phục bình yên như xưa.

Bởi vì có Lâm gia trợ giúp, Hàn gia đã tra ra được đám người mai phục xuống tay với Hàn Lạc Tuyển. Thì ra là, trong lúc lòng người toàn thành sợ hãi đối phó với nghịch tặc thì người Đỗ gia lại mua chuộc cai ngục trôm nom nhà giam, nhân cơ hội lén trốn đi. Đỗ Linh Nguyệt không cam lòng thấy Triệu Á Thanh cứ như vậy mà thất bại, liền dùng đám thế lực cuối cùng do Triệu Á Thanh lưu lại, mai phục trên con đường buộc phải đi qua để hồi kinh. Mất sức lực rất lớn, dùng thuốc nổ đối phó với Hàn Lạc Tuyển. Cho dù không thể cứu Triệu Á Thanh thì cũng muốn báo thù thay hắn ta. Kết quả cuối cùng, không cần nói cũng biết.

Tâm vui vẻ, tinh thần thảnh thơi ngồi ở trong viện, Hàn Lạc Tuyển từ từ thưởng thức trà. Dịch Vương phi vừa tới liền thấy bộ dạng nhàn hạ tự đắc của nhi tử, giận dễ sợ, đi tới đoạt lấy chén trà trong tay Hàn Lạc Tuyển, cả giận nói: "Tuyển nhi! Con vẫn còn lòng dạ ở chỗ này uống trà à! Bà mối đến Lâm gia, bị người Lâm gia từ chối rồi! Người Lâm gia không hề có ý gả Lâm tiểu thư đâu!"

Hàn Lạc Tuyển mù mờ một lát, khó tin nói: "Làm sao có thể! Mấy ngày trước con đã bàn bạc tốt với tam ca của Lâm Thư rồi mà, hắn đã cam đoan với con, hôn sự của con và Lâm Thư nhất định hoàn thành!" Nhớ tới ý cười xấu xa của Lâm Kỳ lúc đó, Hàn Lạc Tuyển đã hơi hiểu ra. Tên hồ ly có lòng dạ hiểm độc này, thì ra là có lệ với hắn! Đôi tay nắm thành quyền, hắn hận không thể lập tức đi tìm Lâm Kỳ hỏi cho rõ ràng.

Dịch Vương phi nghe thế, buồn bực hỏi: "Nhưng nếu Lâm tam công tử đã đồng ý rồi thì vì sao bà mối của chúng ta đến lại bị từ chối không tiếp chứ?"

Hàn Lạc Tuyển lắc đầu, nhíu mày trầm tư.

Lúc này Hàn Cửu liền chạy tới, bẩm báo: "Khởi bẩm Vương phi, Thế tử, có bà mối đến viếng thăm, nói là làm mối cho Thế tử và Lâm gia."

Lần này Dịch Vương phi và Hàn Lạc Tuyển đều không thể hiểu nổi. Vì sao bọn họ phái bà mối đi thì bị từ chối, rồi sau đó Lâm gia lại phái người đến Hàn gia làm mối? Nào có chuyện nhà gái đến cửa làm mai chứ!

Dịch Vương phi phản ứng nhanh nhất, trước tiên mời bà mối Lâm gia vào phủ, chiêu đãi tốt đẹp thì sẽ biết đáp án thôi.—ll.,,q,q,q,..do,,,n....=- Vẫy khăn lụa, Dịch Vương phi kích động dặn dò: "Mau mời bà mối Lâm gia vào phủ! Phải chiêu đãi thật tốt! Bổn Vương phi thay y phục khác sẽ tới ngay!"

Dặn dò xong, thấy nhi tử vẫn đang suy tư, Dịch Vương phi vỗ con mình một cái, giục: "Còn ngây ngốc suy nghĩ gì thế! Thay y phục khác rồi cùng mẫu thân đi xem bà mối Lâm gia nói như thế nào đi."

Hàn Lạc Tuyển gật đầu, trở về phòng thay y phục khác rồi đi theo Dịch Vương phi đến đại sảnh, gặp bà mối Lâm gia.

"Ai da! Đây hẳn là Vương phi rồi! Dân phụ tham kiến Vương phi!" Bà mối Lưu vừa thấy một nữ nhân ăn vận đoan trang cao quý thì đoán ngay ra được thân phận, vội vàng đứng dậy hành lễ lấy lòng.

"Đứng lên đi! Không biết phải xưng hô như thế nào?" Dịch Vương phi nhỏ nhẹ hỏi.

"Dân phụ là Lưu thị! À? Mặt mày vị công tử này như Phan An, chắc hẳn là Hàn thế tử rồi! Quả thật là tuấn tú, lịch sự, tác phong nhanh nhẹn!" Bà mối Lưu hết sức khen ngợi.

"Bà mối Lưu quá khen rồi! Không biết ngươi được Lâm gia nhờ vả chuyện gì vậy?" Còn chưa có ngồi xuống, Dịch Vương phi đã hỏi thẳng.

Bà mối Lưu vốn đang cười không khép miệng, nghe Dịch Vương phi nói thế, nhất thời thu lại nục cười. Châm chước một phen, mới chậm rãi nói: "Điều này, dân phụ được Lâm gia nhờ vả, đến Dịch Vương phủ, cầu hôn hộ Lâm gia."

Hàn Lạc Tuyển nhíu chặt mày, im lặng. Còn Dịch Vương phi nghe xong thì chấn động, kinh ngạc nói: "Lâm gia tới cửa Hàn gia ta để cầu hôn? Hàn gia ta đâu có con gái nào chứ! Có phải lầm hay không?"

"Không hề lầm! Tiểu thư dòng chính của Lâm gia muốn cưới Hàn thế tử, nhờ vả dân phụ đến trước làm mai.—ll,,,q,q, ==--d,,,===Mặc dù chuyện này hơi kinh thế hãi tục, nhưng cũng rất khác biệt đặc sắc ạ!" Bà mối Lưu phát huy uốn ba tấc lưỡi, ra sức nói.

"Khác biệt rất đặc sắc, khác biệt rất đặc sắc..." Dịch Vương phi đã không cười nổi nữa, quay đầu nhìn nhi tử phía sau lưng, sử dụng ánh mắt hỏi thăm ý tứ của Hàn Lạc Tuyển.

Lúc này bà mối Lưu cũng đang nhìn chằm chằm Hàn Lạc Tuyển. Chuyện này vô cùng kinh thế hãi tục, xưa nay chưa từng có, không biết vị Hàn thế tử này có thể đồng ý không đây.

Ai ngờ Hàn Lạc Tuyển trầm tư hồi lâu, đột nhiên thoải mái cười một tiếng, cười đến như gió xuân phơi phới, chậm rãi mở miệng: "Bản công tử chấp nhận lời cầu hôn của Lâm gia."

Dịch Vương phi trợn trừng mắt, lập tức hỏi: "Tuyển nhi, con phải nghĩ kỹ càng, con muốn gả cho Lâm tiểu thư sao? Nếu như con gả đi thì phải ở rể Lâm gia đó! Hàn gia chỉ có một mình con thôi!"

Hàn Lạc Tuyển cười trấn an Dịch Vương phi, nói: "Mẫu phi đừng lo lắng, hài nhi đã nghĩ kỹ rồi. Hài nhi nguyện ý gả cho Lâm tiểu thư!"

Dịch Vương phi biết nhi tử không phải là một người chịu thua thiệt, thấy nhi tử cười bình tĩnh như thế, cho là nó đã có chủ ý, lúc này mới từ từ yên lòng. Tiếp đãi bà mối Lưu ngồi xuống, cùng bà thảo luận chuyện hai nhà.

Chờ sau khi tiễn bước bà mối Lưu, Dịch Vương phi vội vàng hỏi: "Tuyển nhi, con nói xem vì sao Lâm gia lại làm như thế? Con đường đường là một nam nhi, thật sự phải gả cho một nữ nhân làm trượng phu sao?"

Hàn Lạc Tuyển cười lắc đầu, chậm rãi nói: "Mẫu phi, con cảm thấy đây là sự dò xét của Lâm gia với chúng ta. Lâm Thư là bảo bối của Lâm gia, nếu gả cho con dễ dàng quá thì người Lâm gia sẽ yên tâm sao?"

"Cho nên con nghĩ rằng đây là người Lâm gia thử dò xét chúng ta à? Sau đó sẽ đồng ý!" 

Dịch Vương phi hơi hơi hiểu rồi, nhưng vừa nghĩ, lại hỏi tiếp: "Nếu như bọn họ thật sự tính toán muốn con gả vào Lâm gia thì sao! Tuyển nhi, con sẽ không đùa mà thành thật gả đi đó chứ! Phụ vương con chỉ có mỗi mình con, nếu như con ở rể Lâm gia, chưa nói đến toàn bộ kinh thành sẽ chê cười Hàn gia thế nào, chỉ nói đến sau này Hàn gia sẽ do ai thừa kế vẫn là một vấn đề lớn đấy! Con đã từng nghĩ qua những điều đó chưa?"

Hàn Lạc Tuyển lắc đầu một cái, nói: "Mẫu phi đừng lo lắng, Lâm gia là thế gia trăm năm, sẽ có chừng mực thôi."

Dịch Vương phi vẫn hơi thấp thỏm, không quá yên tâm. Hàn Lạc Tuyển đành phải liên tục an ủi, phân tích theo hướng tốt cho mẫu thân mình nghe.

Lại nói về Lâm gia, kể từ mấy tháng trước qua thăm Hàn Lạc Tuyển, bị hắn dọa cho hoảng sợ, Lâm Thư chạy trở về Lâm gia liền thấy rất phiền não.

Mặc dù còn chưa nhớ ra những ký ức mà Hàn Lạc Tuyển đã nói đến, nhưng kết hợp với chuyện trong mộng, nàng đã đoán ra được mình là được sống lại, đã nghĩ thông suốt mọi chuyện rồi. Bí mật giấu ở trong lòng, khiến nàng khó chịu.--..,...’’’^L^E^_^?^Q,,,U))(((Y....D&&&^0^,,,,11...**** Nghe nói Hàn Lạc Tuyển sắp chết, lòng nàng lại nảy sinh sự thương hại, đi gặp mặt hắn một chút. Đối mặt với người sắp chết, Lâm Thư liền buông bỏ cảnh giác mà nói ra chuyện khiến nàng phiền lòng. Không ngờ, Hàn Lạc Tuyển lại tỉnh dậy! Lâm Thư không dám chắc hắn có nghe hết những lời nàng đã nói hay không, cho nên vài ngày đó luôn tràn đầy phiền não. Nếu như hắn đã nghe toàn bộ điều nàng nói, chắc chắn sẽ hoài nghi nàng bị vật bẩn thỉu gì đó dây dưa không?

Càng nghĩ Lâm Thư càng lo lắng. Đối với Hàn Lạc Tuyển, nàng cũng không nói rõ được là có cảm giác gì. Lúc trước, chưa mơ về chuyện xưa thì nàng có chút chán ghét hắn, nhưng nằm mộng rồi, đã biết chuyện kiếp trước rồi, nàng liền không thể chán ghét nổi hắn. Dù sao, đời trước  Hàn Lạc Tuyển si tình với nàng như thế, cả đời đều không lập thất, mãi đến khi nghe được nàng xảy ra chuyện, lúc này mới bỏ cả thể diện quay về bên cạnh nàng. Đối với một nam tử si tình như thế, nàng không thể sinh ra được chút chán ghét nào, ngược lại còn nổi lên ít cảm xúc khác thường.

Ngay lúc Lâm Thư quyết định về sau sẽ cắt đứt liên hệ với Hàn Lạc Tuyển thì Hàn gia lại phái bà mối đến Lâm gia làm mai. Lần này làm cho Lâm Thư sợ chết khiếp, nàng không biết Hàn Lạc Tuyển đang tính toán cái gì. Là thật sự muốn thành thân với nàng hay là có mục đích khác. Vì vậy, nàng đã từ chối không chút khách khí.

Sau lại được người Lâm gia khuyên bảo, nói Hàn Lạc Tuyển là một phu quân tốt, nàng liền do dự rồi. Suy đi nghĩ lại, tính toán thử dò xét xem có phải hắn thật sự thích nàng, nghiêm túc muốn chung sống với nàng cả đời hay không. Sau đó, mới có màn bà mối Lưu đến Dịch Vương phủ làm mai kia.

Người Lâm gia vốn cho là lần này Lâm Thư gây khó dễ thì Dịch Vương phủ sẽ từ chối hôn sự này. Không ngờ, bà mối Lưu trở về nói là Hàn gia đồng ý rồi! Hàn Lạc Tuyển nguyện ý gả cho Lâm Thư! Điều này khiến mọi người ngạc nhiên hết cỡ.

"Thư nhi, một người nam tử vì con mà làm đến mức đó, ở Đại Chu không tìm được người thứ hai đâu. Con đồng ý gả đi! Nếu như nó dám đối xử tệ bạc với con, còn có Lâm gia làm chỗ dựa cho con mà!" Lâm lão phu nhân ý vị sâu xa khuyên nhủ.

Thật ra thì lòng dạ Lâm Thư đã dao động, nói không cảm động là giả. Một người nam tử có thể vì một nữ nhân mà làm đến mức đó, bỏ qua thân phận và thể diện gả cho một nữ nhân, có thể thấy được hắn quan tâm nữ nhân kia nhiều thế nào. 

Nhếch miệng cười, Lâm Thư khẽ gật đầu. An thị bên cạnh thấy vậy, vui mừng dặn dò bà mối Lưu để bà đến Dịch Vương phủ một chuyến nữa, giải thích với Hàn gia một phen, kính xin Hàn gia bỏ qua cho màn thử lúc trước của Lâm gia.

Bà mối Lưu lặng lẽ chạy đến Dịch Vương phủ một chuyến nữa, giải thích rõ ràng mọi chuyện. Sau đó hai nhà trao đổi thiếp canh, nạp cát nạp chinh, rồi đến thỉnh kỳ, đón dâu.

Ngày Lâm Thư xuất giá, trời đổ tuyết trắng bay bay. Hàn Lạc Tuyển đón dâu với một đầu phủ tuyết trắng đợi ở bên ngoài cửa phủ Định Quốc Công. –ll..,e,e,q...q,,quuyyd,,,,doonn,,,..==--Mãi cho đến khi Lâm Thư lên kiệu hoa, người Lâm gia vẫn không ai ra ngoài hắt một chậu nước cả. Nhận được ánh mắt tràn đầy cảnh cáo của Lâm Kỳ, Hàn Lạc Tuyển hết sức trịnh trọng chắp tay vái lạy, nghênh đón Lâm Thư đến Dịch Vương phủ.

Lòng đầy nhớ nhung, Hàn Lạc Tuyển ứng phó với tân khách qua loa, có lệ, rượu mới uống được một nửa đã muốn về tân phòng rồi. Lại bị đám thư sinh của học viện Thánh Tài vây lấy, không cho đi.

"Haizz! Hàn thế tử, rượu này còn chưa uống xong đâu, gấp gáp muốn rời khỏi như thế, muốn làm gì thế!" Người ngăn hắn lại là Thế tử Tạ Dịch Hoa của phủ Mục Hầu, lúc nói chuyện còn cười đến đáng đánh đòn.

"Đúng đó! Hàn thế tử chạy nhanh như vậy làm gì! Tân nương tử ở trong phòng sẽ không chạy đâu, uống vài chén với chúng huynh đệ đi!" Hoàng Hữu Tài cười xấu xa phụ họa.

Bị người lôi kéo, hôm nay lại là ngày đại hỉ của hắn nên Hàn Lạc Tuyển cũng không tiện tức giận, đành phải mời rượu đám đồng học lúc xưa.

Cũng may đám đồng học không quá khốn kiếp, không hoàn toàn chuốc say Hàn Lạc Tuyển. Thấy hắn đã say bảy phần liền bỏ qua cho hắn. Lúc này Hàn Lạc Tuyển mới được Hàn Cửu dìu về tân phòng.

Đẩy cửa phòng ra, Hàn Lạc Tuyển kêu hạ nhân trong phòng đi ra ngoài. Hỉ nương có chút do dự, muốn nói gì đó, nhưng đối diện với gương mặt than của Hàn Lạc Tuyển, đành lui ra ngoài.

Đợi tất cả mọi người đi hết, Hàn Lạc Tuyển đi về phía trước giường có người đang mặc một thân hỉ phục, ngồi đoan trang.

"Thư nhi." Nhẹ hô một tiếng, Hàn Lạc Tuyển từ từ vén khăn voan đỏ trên đầu nàng.

Ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người hắn, nàng ghét bỏ nhíu đôi mày thanh tú, bịt mũi tránh người đi, ghét bỏ nói: "Sao chàng uống nhiều rượu thế, người toàn mùi rượu, hôi chết được. –ll,,,q,q,q....d,,,ô...nn---Mau đi tắm! Nếu không tối nay chia giường ngủ!"

Hàn Lạc Tuyển vừa nghe, sắc mặt không tốt lắm, uất ức nhìn nàng, nói: "Thư nhi, chúng ta vừa mới thành thân mà nàng đã chán ghét ta, sau này ta già đi thì nàng chán ghét ta chết luôn hả!"

"Ai bảo toàn thân chàng hôi như vậy! Hoặc là tắm sạch sẽ rồi trở lại, hoặc là chia giường ngủ!" Lâm Thư kiên quyết không nhượng bộ.

Hàn Lạc Tuyển dứt khoát trở thành kẻ vô lại, nhào vào nàng, vây nàng ở trong ngực, dụi đầu vào cổ nàng thì thầm: "Thư nhi, đừng ghét bỏ ta. Ta rất yêu nàng!" 

Hàn Lạc Tuyển đột nhiên cảm thấy lòng hơi chua xót, trước kia là hắn ghét bỏ nàng, phong thủy luân chuyển, biến thành Lâm Thư ghét bỏ hắn.

Nhìn hắn say, lòng nàng mềm nhũn, đôi tay ôm lấy hắn, giọng nói cũng dịu dàng: "Chàng thích ta nhiều thế nào? Bây giờ ta vẫn chưa nhớ ra những hồi ức với chàng, phải làm sao đây?"

"Trước kia khi nàng yêu thích ta, ta không biết quý trọng, giờ nàng không nhớ rõ ta, ta lại rất yêu nàng.---;;;....lll.q.q....,,yyyy,,,,doo....==-= Không nhớ rõ cũng tốt, hôm nay nàng đã thành thê tử của ta, có ta yêu nàng là đủ rồi." Hàn Lạc Tuyển ôm chặt nàng, nói.

Nàng có chút hoài nghi hắn đã say đến mức nào, suy nghĩ một chút, hỏi: "Chàng còn nhớ lúc chàng hôn mê bất tỉnh, ta đã nói những gì với chàng không?"

"Nói cái gì? Thư nhi, lúc đó nàng đã nói gì với ta?" Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt mơ hồ hỏi.

Giờ khắc này, nàng đã hoàn toàn an tâm, cảm thấy cuối cùng trong lòng càng thêm kiên định. Nàng dịu dàng, nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, mở miệng nói: "Vậy chàng mau buông ra, đi tắm rửa mau đi!"

Hàn Lạc Tuyển câm nín trong lòng, dứt khoát làm nũng: "Đừng! Không muốn tách khỏi nàng đâu."

Lâm Thư nhướng mày, véo cánh tay hắn, cao giọng hỏi: "Có đi tắm rửa hay không?"

Hắn bị đau kêu to, sợ sệt nói: "Ta đi, ta đi! Lập tức đi! Thư nhi chờ ta!"

Nhìn hắn say lảo đảo chạy đi, nàng liền cười hài lòng, thỏa mãn thở dài, không nghe thấy là tốt rồi. Mặc dù đến bây giờ nàng vẫn chưa nhớ ra tình cảnh ở chung với Hàn Lạc Tuyển sau khi nàng sống lại. Nhưng đúng như hắn nói, chỉ cần hắn yêu nàng, cưng chiều nàng là tốt rồi. Có một người thật tâm thật ý yêu thương, cưng chiều mình, dù cho nàng không nhớ rõ thì đã sao?

Trong phòng ấm áp dễ chịu, ngoài phòng thì tuyết trắng rơi dày. Nhân sinh còn thật dài nữa...

****HOÀN****