Kén Cá Chọn Canh

Chương 27




Ngoại truyện 2: Nói chuyện

Hồi Tiểu Duệ Duệ mới học nói thường được cô hai Lục Gia Anh dắt đi chơi. Lục Gia Anh là người yêu mạt chược đến phát cuồng, nên có một đợt, mỗi khi Lục Gia Anh chơi mạt chược đều mang theo Tiểu Duệ Duệ.

Cho nên câu đầu tiên Tiểu Duệ Duệ nói không phải là mẹ, cũng chẳng phải là ba, càng không phải là cô.

Là: “Bính." (*)

* Lại là từ trong mạt chược, ta chịu thôi T____T

Về sau khi Tần Dư Kiều và Lục Cảnh Diệu đã xác định mối quan hệ, Tần Dư Kiều lại bị đẩy vào bàn mạt chược do cô hai Lục Gia Anh tụ tập.

Đang lúc khó xử, Tiểu Duệ Duệ lại kéo áo cô: “Chị Dư Kiều đừng sợ, em giúp chị.”

Chương 27

Đàn ông thấy hứng thú với phụ nữ thường có hai nguyên nhân, một là không hiểu nổi cô ấy, hai là không trị được cô ấy. Đàn ông thích một người phụ nữ thường cũng có hai nguyên nhân, một là chiếm giữ cô ấy, hai là chinh phục cô ấy.

Nhưng thường thì một người đàn ông đã chiếm được một người phụ nữ rồi sẽ không muốn tiếp tục chinh phục cô ấy nữa. Có điều ngoại trừ ép buộc thì có lẽ anh ta chỉ có hứng thú chứ không phải thích hay yêu cô ta.

Song, hiện giờ Lục Cảnh Diệu cũng không muốn chinh phục Tần Dư Kiều, bởi vì anh đã từng chinh phục được cô, cũng bị cô chinh phục, hơn nữa cũng già đầu rồi, cảm thấy những thứ này là quan niệm tình yêu của đám thanh thiếu niên ngây thơ mới biết yêu.

Còn anh, trước mắt việc muốn anh làm nhất chính là trói buộc: Buộc chặt Tần Dư Kiều bên người.

Thực ra quan niệm tình yêu hiện tại của anh rất đơn giản, một đôi nam nữ ở bên nhau thì thứ gì cũng sẽ có, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Trước khi ra ngoài ăn cơm, Tần Dư Kiều lấy từ trong túi ra một lọ kem cho trẻ em, sau đó gọi Lục Hi Duệ tới. Lục Hi Duệ thấy thứ đồ trên tay cô thì làm như thấy thuốc độc: “Em không muốn bôi.”

Tần Dư Kiều không ngờ Lục Hi Duệ lại không muốn bôi, kéo nó đến trước mặt mình, nghiêm mặt nói: “Trời rất lạnh, nếu như không bôi, da của Duệ Duệ sẽ xấu đi nhiều đấy.”

Lục Hi Duệ lắc đầu như trống bỏi, cứ như cô sắp bôi thuốc độc lên mặt nó vậy: “Trời lạnh da không xấu đi đâu, hơn nữa ba không bôi, con trai không bôi cái này đâu…”

Ai nói với nó là con trai không thể bôi vậy, Tần Dư Kiều không ngờ Lục Hi Duệ lại ghét bôi kem như vậy, ngẩng đầu liếc nhìn Lục Cảnh Diệu: “Ba em da mặt dày nên không cần bôi, Duệ Duệ sau này cũng muốn da mặt dày như ba em sao?”

Lục Hi Duệ hơi dao động, đúng lúc này, Lục Cảnh Diệu lập tức đứng bên nói: “Dư Kiều, không quan trọng đâu. Trước kia anh cũng không chuẩn bị đồ chơi này cho Hi Duệ, con trai đâu cần coi trọng cái này?”

Sáng sớm, Lục Cảnh Diệu mới xuống giường nên bất giác nói chuyện với Tần Dư Kiều bằng giọng điệu nịnh bợ, như đang chịu ảnh hưởng của hoóc-môn nam giới, vẻ trịch thượng cũng giảm bớt.

Tần Dư Kiều trừng mắt nhìn Lục Cảnh Diệu, hơi đau lòng xoa mặt Hi Duệ: “Bởi vì bình thường anh không chú ý nên Hi Duệ mới có thể đen như vậy.”

Tội này nặng nề quá, Lục Cảnh Diệu lặng lẽ đứng bên không nói gì.

Lục Hi Duệ nhìn Lục Cảnh Diệu, xua tay với Tần Dư Kiều, nói: “Chị Dư Kiều, không phải vậy đâu, da em đen có thể là do di truyền, di truyền từ mẹ em.”

Tần Dư Kiều: “…”

Lục Cảnh Diệu cười khẽ, liếc nhìn Tần Dư Kiều với vẻ sâu xa, vui vẻ ung dung nói: “Cũng có thể. Tốc độ đen mặt của mẹ con nhanh lắm, cho nên ảnh hưởng đến con rồi.”

Chẳng liên quan! Khi Tần Dư Kiều đang định ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Diệu với ánh mắt căm tức, Lục Cảnh Diệu đã cười tươi rói với cô: “Mẹ mới, đi thôi.”

Hành vi tóm lấy điểm yếu rồi khiêu khích trắng trợn này của Lục Cảnh Diệu khiến cô cảm thấy mình như thịt cá nằm trên thớt, mặc người chém giết. Tần Dư Kiều rất không thích cảm giác như vậy, nhưng Lục Cảnh Diệu nắm lấy điểm yếu của cô hết lần này đến lần khác, cứ như anh đang nhân từ cho cô phạm vi hoạt động. Nhưng phạm vi này do anh vạch rõ, hơn nữa giới hạn của phạm vi còn liên quan đến tâm trạng của anh.

Có điều cùng một chuyện, sẽ có góc nhìn khác nhau. Ví dụ như câu trả lời vừa rồi của anh, chính là muốn nói thêm mấy câu với Tần Dư Kiều, tốt nhất cô nên toàn tâm chú ý tới anh, tốt nhất là cô có thể quan tâm đến anh như anh quan tâm đến cô.

Người đàn ông bị bơ rất dễ lên cơn khó chịu trước mặt người phụ nữ mình yêu, cho nên muốn trêu chọc cô một chút. Chuyện giường chiếu cũng như vậy, biết rõ Tần Dư Kiều không vui, anh không chỉ tiến vào cô, còn muốn bắt cô thích việc anh tiến vào.

Cho nên đàn ông bá đạo vốn rất trẻ con, không có quy tắc, hơn nữa chưa bao giờ nhận thức được hành vi của mình có thể quy vào “làm phiền người khác”. Nhưng nếu có một người đàn ông khác có hành vi tương tự như anh, hành vi tương tự đó sẽ lập tức biến thành “làm phiền người khác”.

Ví dụ Hi Duệ, sau khi đi ra ngoài lập tức bám dính lấy Tần Dư Kiều như cao dán, Lục Cảnh Diệu hận không thể kéo nó xuống vứt sang một bên.

***

Bữa cơm “một nhà ba người” này diễn ra tại một nhà hàng Tây. Khi chọn món, Tần Dư Kiều sẽ hỏi ý Hi Duệ, tuy rằng kết quả hệt như trước, Hi Duệ chỉ có thể ăn thức ăn do Tần Dư Kiều chọn, nhưng đây cũng là điểm khác biệt giữa Tần Dư Kiều và Lục Cảnh Diệu.

Trước kia Lục Cảnh Diệu vui vẻ sẽ đưa Hi Duệ ra ngoài ăn, có điều khi chọn món, Lục Cảnh Diệu không cho con trai có cơ hội lựa chọn mà bắt Hi Duệ ăn những món bổ dưỡng mà anh muốn nó ăn. Nếu Hi Duệ kháng nghị không muốn ăn, Lục Cảnh Diệu nhất định ném cho nó một câu: “Nếu không muốn ăn thì về nhà ngay cho ba.”

Nhưng Tần Dư Kiều không giống vậy, ví dụ Hi Duệ muốn chọn món này, Tần Dư Kiều sẽ vô cùng dịu dàng mà giải thích món ăn đó không tốt cho quá trình phát triển của trẻ con.

Lục Hi Duệ là một đứa trẻ biết nghe lời, huống chi là lời của Tần Dư Kiều. Cho nên Tần Dư Kiều nói gì nó cũng gật đầu đồng ý, ngoan ngoãn bất ngờ.

Tần Dư Kiều chọn cho Hi Duệ phần ăn trẻ em, lúc món bít-tết được đưa lên còn cắt ra cho nó. Khi Tần Dư Kiều cắt bít-tết xong chuyển cho Hi Duệ, Hi Duệ thật sự rất vui, lần đầu tiên nó được hưởng thụ đặc quyền của trẻ con. Cho đến bây giờ, nó luôn cố gắng hết sức hoàn thành nhiệm vụ của trẻ con, ví dụ như làm bài tập đánh đàn piano. Quyền lợi của trẻ con là gì, nó chưa từng thấy.

Tần Dư Kiều nhìn dáng ăn rất vui vẻ của Hi Duệ, thuận tiện dạy dỗ nó luôn, ví dụ như cái gì nên ăn, cái gì không nên ăn, bắt dầu có khuôn cách của người mẹ: “Bây giờ đang là thời kỳ phát triển trổ mã của em, quan trọng nhất là không được kén chọn, có biết không?”

Lục Hi Duệ gật đầu, sau đó hỏi chỗ khó hiểu: “Trổ mã là sao ạ?” Phát triển thì nó biết, còn trổ mã là gì?

Tần Dư Kiều: “…”

“Trổ mã chính là sau này con sẽ trở nên giống ba.” Lục Cảnh Diệu thật sự không biết tính chân chó của Lục Hi Duệ từ đâu ra nữa, xen vào câu chuyện: “Dư Kiều, cuối tuần này là tiệc mừng thọ của bác em, anh sẽ dẫn Hi Duệ qua.”

Tần Dư Kiều đang cắt gân bò ra cho Hi Duệ, ngẩng đầu lên, vẻ mặt dịu dàng: “Có thể không đến được không?”

Tần Dư Kiều nói rất uyển chuyển, mong rằng Lục Cảnh Diệu đừng làm loạn, cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng công bố chuyện mình sinh con với một người đàn ông từ năm mười chín tuổi.

Lục Cảnh Diệu chỉ liếc mắt cũng nhận ra tâm tư của Tần Dư Kiều, cảm giác bị ghét bỏ không hề dễ chịu, hơn nữa còn một lần ghét bỏ cả đôi. Vừa nghĩ vậy, Lục Cảnh Diệu lại cảm thấy Hi Duệ thuận mắt hơn chút, rút một tờ khăn ướt đưa cho Hi Duệ: “Lau miệng, đừng ăn như mèo hoang vậy chứ.”

Tần Dư Kiều nhìn Lục Cảnh Diệu, cô thật sự rất sợ, quyết định giả bộ đáng thương với Lục Cảnh Diệu: “Lục Cảnh Diệu, không phải anh nói sẽ cho em thời gian sao?”

Nội dung cuộc nói chuyện của hai người rất trừu tượng, Lục Hi Duệ không hiểu họ đang nói gì, chỉ có thể giương mắt lên ngó rồi tiếp tục ăn, sau đó lại ngó…

Dù là ai cũng có điểm yếu, điểm yếu của Lục Cảnh Diệu chính là dáng vẻ này của Tần Dư Kiều, nói với anh bằng vẻ mặt và giọng điệu nũng nịu lại còn đáng thương như vậy, thật sự làm cho người ta chịu không nổi. Dừng một chút mới nói: “Em đừng lo, bình thường anh cũng có vài mối làm ăn với Bạch Diệu, cũng nên tham gia tiệc mừng thọ của ông ấy.” Mà không phải muốn dẫn Hi Duệ đi nhận ông gì cả.

Cuối cùng Tần Dư Kiều cũng thở phào nhẹ nhõm, bởi vì áy náy nên đối xử với Lục Hi Duệ càng thêm tốt, đối xử với Lục Cảnh Diệu cũng ôn hòa. Thật ra Lục Cảnh Diệu rất dễ dàng bị Tần Dư Kiều lấy lòng bằng nụ cười tươi rói sáng ngời đó. Cho nên người bên ngoài đều thấy gia đình ngồi trước cửa sổ thủy tinh nơi đại sảnh hòa thuận biết bao, khiến người ta ghen tỵ chết đi được.

***

Sau bữa trưa, Tần Dư Kiều và Lục Cảnh Diệu cùng đưa Lục Hi Duệ đến lớp năng khiếu. Hi Duệ là đứa trẻ thích giao tiếp với bạn bè, thích đến lớp hơn là mời gia sư.

Lúc xuống xe, Lục Hi Duệ vui vẻ vẫy tay tạm biệt Tần Dư Kiều, trước khi đi còn ghé vào tai cô nói thầm một câu: “Chị Dư Kiều, nếu như chị làm mẹ em, em sẽ vui lắm.”

Tần Dư Kiều xoa đầu Hi Duệ, chất tóc mềm mại giống cô, tiếp đó hôn lên trán Hi Duệ, nói: “Tạm biệt.”

Sau đó Lục Hi Duệ đỏ bừng mặt trốn xuống xe.

Tần Dư Kiều định về nhà họ Bạch dọn đồ, Lục Cảnh Diệu biết Tần Dư Kiều nhất định phải chuyển nhà, có điều anh cũng không nóng vội muốn cô dọn đến chỗ anh, nguyên nhân lớn nhất là anh không muốn nghe người nào nói huyên thuyên, bàn tán quan hệ của anh và cô.

Song Lục Cảnh Diệu có thể cho phép Tần Dư Kiều tạm thời không sống chung với anh, nhưng quyết không cho phép chỗ ở của cô không có liên quan gì đến anh.

“Nhà của Bạch Quyên cách trường của Hi Duệ quá xa, em dọn đến khu chung cư Nhã Lâm này, anh đã đặt mua một căn hộ ở đây, nội thất đầy đủ cả rồi.”

Tần Dư Kiều kiểm tra vị trí của chung cư Nhã Lâm, ở đối diện vườn hoa trung tâm, hơn nữa còn gần trường tiểu học số hai hơn cả vườn hoa trung tâm.

Đưa đón Hi Duệ từ chung cư Nhã Lâm này đúng là rất thuận tiện, Tần Dư Kiều suy nghĩ: “Em trả tiền nhà cho anh.”

Lục Cảnh Diệu: “Giữ lại mua kẹo cho Hi Duệ đi.”

Tần Dư Kiều ghét nhất giọng điệu này của Lục Cảnh Diệu, quay đầu đi nhìn ra ngoài cửa xe.

Lục Cảnh Diệu ấn còi, "Ê" một tiếng với người phụ nữ ở bên cạnh, Tần Dư Kiều quay đầu nhìn anh: “Có chuyện gì hả?”

Lục Cảnh Diệu cũng nhìn Tần Dư Kiều, sau đó thu hồi tầm mắt: “Không có gì.”

Thật ra anh rất muốn hỏi Tần Dư Kiều xem cô nghĩ thế nào về chuyện trước kia của cô và anh. Quan hệ có, con cũng có, vậy mà vẫn muốn chạy theo hướng khác.

Tuy rằng anh không quan tâm đến suy nghĩ của cô, dù gì cô cũng sẽ trở thành vợ của Lục Cảnh Diệu anh, nhưng anh vẫn muốn hỏi ý kiến của cô. Còn có rất nhiều chuyện cần cô tham dự, chẳng hạn như cô thích hôn lễ như thế nào, chụp ảnh cưới có muốn mang theo Hi Duệ hay không, có muốn sinh thêm đứa thứ hai không…

Có điều Lục Cảnh Diệu vẫn không nói gì. Anh biết mình và Tần Dư Kiều còn một mâu thuẫn rất lớn, một người quá gấp, còn một người quá chậm chạp.

Thật ra anh cũng hiểu được sự do dự của Tần Dư Kiều. Người phụ nữ này cứ như vậy, không bao giờ nhìn ra điểm tốt của anh. Vốn nên vui mừng hớn hở chấp nhận chuyện như trúng số độc đắc này, nhưng cô lại cảm thấy mất mặt.

Ngoài ra, anh cũng không thấy mình có gì gấp gáp. Trống rỗng mất mát trong bảy năm như vậy, có một số việc chỉ hận không thể chạy đua với thời gian. Anh muốn đòi về tất cả những năm tháng và hơi ấm mà ông trời đã nợ anh.

***

Tần Dư Kiều vẫn dọn đến chung cư Nhã Lâm, bởi vì lúc xuống xe Lục Cảnh Diệu nhẹ nhàng nói một câu với cô: “Trong căn nhà đó có ảnh chụp hồi bé của Hi Duệ.” Nói xong, Lục Cảnh Diệu vươn tay vuốt ve mặt cô, sau đó hôn lên trán cô như cô hôn Hi Duệ, và cả miệng nữa.

“Kiều Kiều, em có muốn xem không?” Lục Cảnh Diệu lại ngứa tay trêu chọc cái tai của Tần Dư Kiều: “Nếu như em không chuyển tới, anh lập tức dọn sạch đống ảnh đó. Dù sao anh cũng xem ảnh rồi, ngoài ra anh cũng không định rửa thêm nữa.”

Tần Dư Kiều cảm thấy Lục Cảnh Diệu đôi khi đứng đắn hơn người, đôi khi rất vô lại, đúng là đã thành tinh rồi.

“Anh biết em muốn xem lắm, hồi bé Hi Duệ còn kháu khỉnh hơn bây giờ đấy.” Lục Cảnh Diệu giở đủ mọi trò từ cứng đến mềm, vươn tay ôm eo Tần Dư Kiều, động tác dịu dàng nhưng thực ra lại siết chặt vòng tay. Như bắt con thỏ vậy, nhẹ tay bắt, sau khi đến tay lại hận không thể nắm chặt trong lòng bàn tay. Anh không thể chấp nhận được việc Tần Dư Kiều từ chối anh bất cứ chuyện gì.

“Như vậy đi, tối nay em chỉ cần đóng gói vài bộ quần áo em thích mặc qua đây là được rồi, các nhu yếu phẩm khác chỗ này đều có đủ.” Nói xong, Lục Cảnh Diệu lại liên tục hôn môi mới bỏ qua, “Buổi tối anh tới đón em.”

***

Nhu yếu phẩm đúng là không thiếu thứ gì, có điều Tần Dư Kiều không ngờ trong số nhu yếu phẩm mà Lục Cảnh Diệu nói còn có cả bảy hộp bao cao su đủ các vị.

Mà Lục Cảnh Diệu giải thích thế này: “Em không biết trước kia em kén chọn thế nào đâu. Thứ bảy nhất định là vị cam, thứ hai tốt nhất là vị chuối, thứ ba là…”

Tần Dư Kiều đau đầu như muốn nứt: “Có thể đừng nói nữa không…”

“Xấu hổ gì chứ? Em cũng làm mẹ rồi mà.” Lục Cảnh Diệu cho Tần Dư Kiều một gáo nước lạnh.

Tần Dư Kiều tức giận quay đầu lại: “Lục Cảnh Diệu.”

Ánh mắt Lục Cảnh Diệu tràn đầy vẻ bỡn cợt, tiến lên ôm lấy eo cô, áp cô lên cánh cửa: “Bây giờ có muốn dùng một cái không? Dùng vị cam em thích nhất…”

Bị trêu trọc như vậy, mặt Tần Dư Kiều lập tức đỏ lên, chẳng qua ánh mắt vẫn thản nhiên như cũ.

Thực ra trước kia cô cũng không khác gì bây giờ. Tần Dư Kiều trước kia cũng rất hay đỏ mặt, có điều bởi vì cô thích Lục Sáu, nên dù đỏ mặt cũng sẽ nhảy lên hông của anh, sau đó cười hì hì khẽ hôn lên môi anh: “Lục Sáu, anh nói có vị sầu riêng không? Chúng ta có nên thử một lần không?”

Lục Cảnh Diệu hậm hực buông Tần Dư Kiều ra, sau đó nói: “Anh đi lấy ảnh hồi bé của Hi Duệ cho em.” Nói xong, xoay người rời đi.

Tần Dư Kiều nhìn bóng lưng rời đi của Lục Cảnh Diệu, gọi anh lại: “Lục Cảnh Diệu.”

Lục Cảnh Diệu quay đầu, ánh mắt lóe lên, sau đó yên lặng nhìn cô.

Tần Dư Kiều hơi khó mở miệng: “Em xin lỗi vì mình không nhớ chuyện của chúng ta, mấy năm nay khổ cực cho anh rồi. Anh nuôi Hi Duệ… cũng không dễ dàng.”

Lục Cảnh Diệu cúi đầu mỉm cười, lười biếng nói: “Thật ra Hi Duệ cũng dễ nuôi lắm.”

Tần Dư Kiều: “Em biết.”

Lục Cảnh Diệu có phần không hài lòng với câu trả lời của Tần Dư Kiều, ngừng lại chút: “Nhưng có rất nhiều chuyện phiền lòng, rất nhiều chuyện phải quan tâm.”

“Em biết anh rất vất vả, được rồi chứ?” Tần Dư Kiều chợt cười, sau đó phất tay ý bảo Lục Cảnh Diệu mau đi lấy ảnh lại đây.

Lục Cảnh Diệu cũng bật cười, ôm tâm trạng nịnh nọt Tần Dư Kiều khuân mộtt cái hộp đựng đầy ảnh tới.

Nhìn cái hộp đựng ảnh, Tần Dư Kiều thật sự rất kinh ngạc. Ảnh đầy trong hộp, có Hi Duệ, cũng có anh và cô.

“Em xem, anh không lừa em chứ, khi đó chúng ta thật sự là một đôi.” Lục Cảnh Diệu đưa ảnh cho Tần Dư Kiều xem, đặt cằm lên vai cô: “Đừng tưởng rằng mập rồi là anh nhận không ra em nữa.”

Tần Dư Kiều ghét điều gì nhất, đó chính là người khác nói cô mập. Đang định giậm chân, Lục Cảnh Diệu đã hôn lên mặt cô: “Mập chút cũng tốt, mập chút cũng tốt.”

Tần Dư Kiều yên lặng nhìn tấm ảnh. Trong ảnh nam tuấn nhã nữ xinh đẹp, cảnh nền là tòa thành kiểu châu Âu phủ đầy tuyết. Hai người mặc áo khoác cùng kiểu, ngay cả khăn quàng cổ cũng cùng một màu. Họ nở nụ cười rực rỡ khiến mọi vật xung quanh đều mất đi sắc màu.

Nhìn dáng vẻ này, đích thực là tình yêu cuồng nhiệt không thể cuồng nhiệt được hơn.

Tần Dư Kiều nhìn tấm ảnh chăm chú, bật thốt một câu: “Không phải ghép ảnh đấy chứ?”

“Đúng, ghép đấy.” Lục Cảnh Diệu hừ lạnh một tiếng. “Hi Duệ cũng được ghép mà có.”

Tần Dư Kiều giận dỗi, lại lật bức ảnh khác ra xem. Phần lớn ảnh của cô và Lục Cảnh Diệu đều được chụp vào mùa đông, có lẽ bởi vì lạnh nên hai người không ôm vai thì ôm eo, thậm chí còn hôn môi.

“Tấm này do em chụp.” Lục Cảnh Diệu bỏ cái khung ra, “Thật ra anh cũng không thích chụp ảnh lắm, nhưng em lại rất thích, anh không muốn từ chối em.”

Anh không muốn từ chối em…

Rốt cuộc Tần Dư Kiều đã hiểu vì sao cô lại có cảm giác “người là dao thớt ta là thịt cá” mãnh liệt như vậy rồi, chuyện tốt gì cũng do Lục Cảnh Diệu chiếm. Tuy anh không nõi rõ cô không đúng, nhưng từ câu chữ của anh cũng có thể nhận ra khi đó Tần Dư Kiều là kiểu người gì.

Xoi mói, yêu cái đẹp, khó chơi, thậm chí còn buông thả dục vọng quá độ.

Tần Dư Kiều cầm lấy bức ảnh chụp Hi Duệ lên xem. Khi đó nó được một tuổi, nhỏ như nắm gạo nếp, miệng cười toe toét để lộ sáu cái răng nhỏ.

Tần Dư Kiều cảm thấy chuyện mình rời bỏ Lục Cảnh Diệu cũng có khả năng, nhưng tuyệt đối không có chuyện cô vứt bỏ Lục Hi Duệ. Quay đầu nhìn vào mắt Lục Cảnh Diệu, “Xin anh thành thực nói cho em biết, nguyên nhân năm đó em rời bỏ anh.”

Ánh mắt Lục Cảnh Diệu lóe lên, nói: “Không phải đã nói cho em rồi sao, khi đó em bị mắc chứng trầm cảm sau khi sinh, rồi bỏ đi biệt tăm.”

Tần Dư Kiều nửa tin nửa ngờ: “Thật không?”

Lục Cảnh Diệu: “Lừa em làm gì.”

Thật ra một người đàn ông tốn tâm tư lừa gạt một người phụ nữ đôi lúc cũng bởi vì muốn tình yêu càng sâu đậm, biến câu chuyện cổ tích càng thêm thần kỳ.

Mặc dù trên căn bản, nguyên nhân chia tay của các cặp đôi đều là cãi vã và chiến tranh lạnh.

Là anh đã chất vấn cô trước: “Quả Quả, có phải em đã hối hận vì theo anh rồi không?”

Cô quay lại: “Đúng vậy, tôi theo con heo còn hơn.”

Khi ấy tình yêu của anh và cô đều hơi lý tưởng, nhưng thế giới này nào có tình yêu nào lý tưởng. Cho dù tình yêu của anh và cô diễn ra tại Edinburgh với khung cảnh tựa như cổ tích, cho dù tất cả điều kiện đều thỏa mãn yêu cầu của chuyện cổ tích, nhưng đời thực không phải là câu chữ, chỉ là một tình yêu tương tự cổ tích mà thôi.

Không có mối tình nào hệt như thế giới hư cấu, bất cứ cặp tình nhân nào cũng có mâu thuẫn, sẽ khắc khẩu, sẽ hiểu lầm, thậm chí sẽ mệt mỏi.

Sống bên nhau đã lâu, cũng sẽ có vài ngày hận không thể bóp chết đối phương rồi lại bóp chết… sau đó nhắm mắt làm ngơ.