Kết Hôn Anh Có Dám Không

Chương 7




Thomas bị Lâm Sở thẳng thừng đoạn tuyệt, khóc lóc ầm ĩ, mắng Lâm Sở không phải là người, không trượng nghĩa, Lâm Sở không nén nổi tức giận, chửi ngay: “Tao không muốn nói chuyện trượng nghĩa với mấy thằng lưu manh!”, hắn liền câm họng, không nói được gì nữa.

“Sướng thật! Cậu không thấy đấy thôi… Hắn thế này này…”. Lâm Sở cười hả hê, đạp chân xuống đất.

“Thôi thôi, không được mất cảnh giác đâu dấy, cậu phải cẩn thận mới được! Nhất là A Mông ấy, cứ thấy giai là mắt sáng lên… Chẳng có tí tự trọng gì cả!”. Tôi bảo. Tôi bị cả nhà hạ lệnh cấm uống rượu, chỉ được uống nước hoa quả. Lâm Sở cũng vì tôi mà thay đổi thực đơn, dường như tất cả tình cảm vốn dành cho đứa con chưa được sinh ra của cô ấy giờ chuyển hết sang cho con tôi.

“Ôi, may mà có các cậu, không thì mình chết chắc rồi!”. Lần này, A Mông đã biết ghi nhớ công lao to lớn của chúng tôi.

“Tất nhiên rồi, chúng ta đi chúc mừng tí đi!”. Mắt Lâm Sở sáng rực lên, cứ nhắc đến cái tên Thomas là cô ấy lại muốn đi ăn mừng.

“Thôi, không đi đâu, để dành tiền chữa bệnh cho Dương Siêu trước đã!”. A Mông vừa nói xong, không khí liền chùng ngay xuống.

“Ông trời thật không có mắt! Người tốt lại chẳng được đền đáp. Nhưng thật ra hai người bọn họ cũng không hẳn là người tốt”. Lâm Sở phán xong liền nằm dài lên sô pha.

“Trên đời có những kẻ chỉ suốt ngày ăn không ngồi rồi, đen đủi nhất chính là những người cao không tới, thấp không thông ấy”. Tôi kéo chăn lên đáp, chẳng hiểu sao lúc nào cũng thấy rất khó chịu trong người.

“Mình phải cố giành giải thưởng thôi, tiền thưởng cũng kha khá, bọn mình có thể đưa hết cho anh ấy chữa bệnh”. Lâm Sở ngồi dậy, điệu bộ như định giơ tay lên thề thốt.

“Ờ, nhưng bây giờ cậu thiếu trợ thủ rồi còn gì?”. A Mông gục đầu lên thành ghế. “Mình thì không ổn lắm, tuần sau phải đi kiếm vụ làm ăn nào đó làm mới được, cố kiếm lấy mấy vạn để đưa cho Trần Lộ vậy”.

“Thế cậu thì sao?”. Lâm Sở quay sang tôi hỏi.

“Nếu cậu đánh thắng được Cố Đại Hải thì mình sẽ giúp. Bây giờ anh ấy còn quá cả mẹ mình nữa, không cho mình động tay động chân bất cứ việc gì, nếu không phải là vẫn phải đánh răng, rửa mặt thì ngay cả ngày tay mình chẳng được động đến nước”. Tôi cuộn chăn vào góc người, cười bảo.

“Các cậu đúng là chẳng có người nào trượng nghĩa hết!”. Lâm Sở bực bội, tu một hơi hết sạch lon bia.

“Chẳng phải còn có anh nữa sao?”. Hoa Thiên đã đứng ngoài cửa từ lúc nào.

“Tốt quá! Em đang bực vì chả có ai đây!”. Lâm Sở chạy ngay ra, khoác vai Hoa Thiên. “Nói thật là giao cho bọn nó, em cũng không yên tâm, một lũ ăn hại chỉ biết gây chuyện thôi”.

Lâm Sở và A Mông uống say quá, không ai lo cho tôi cả, tôi đành phải tự gọi taxi về nhà.

“Em đi đâu?”. Hoa Thiên lái xe lên trước mặt tôi.

“Về nhà thôi, anh cứ đi trước đi!”. Tôi liếc anh ta, tất cả chỉ tại An Nguyệt, hủy hoại cả vị trí của một anh chàng đẹp trai trong lòng tôi.

“Em lên xe đi, ở đây khó gọi xe lắm!”. Hoa Thiên giơ tay ra, kéo túi xách của tôi.

“Được thôi!”. Tôi đành phải lên xe.

“Sao em có vẻ coi anh như kẻ địch thế nhỉ?”. Khi xe dừng ở chỗ tắc đường, Hoa Thiên mới lên tiếng hỏi tôi.

“Đâu có…”. Tôi chối cãi.

“Tại chị họ anh sao?”. Anh ấy quay sang, nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

“Ờ… Chắc thế! Chị anh ghê gớm lắm!” Tôi thật thà trả lời.

“Thực ra chị ấy rất yếu đuối, chỉ là tỏ ra như vậy thôi”. Hoa Thiên mở nhạc lên.

“Chịu thôi, em chẳng biết Thẩm Lãng có gì hay ho chứ? Anh ấy chỉ là một tên ngốc thôi mà!”. Tôi nhìn ra ngoài đường, bài hát này nghe rất quen.

“Đây là bài hát ở cửa hàng ngày hôm đó, hôm chúng ta gặp nhau trước khi anh ra nước ngoài…”. Hoa Thiên bảo. Tôi cảm thấy hình như anh ấy vẫn đang nhìn tôi.

“Ha ha, hay lắm, rất hay, mấy bài hát cũ nghe cũng được mà!”. Tôi nhắm mắt lại.

“Nghe nói em và Cố Đại Hải vốn không có tình cảm gì với nhau đúng không?”. Hoa Thiên bỗng hỏi. Xe từ từ nhích lên phía trước.

“Anh nói gì cơ?”. Tôi mở mắt ra.

“Chẳng qua là Cố Đại Hải xuất hiện đúng lúc thôi, nếu hôm đó em gặp anh, chắc chúng ta đã cưới nhau rồi…”. Hoa Thiên buông ra một câu.

“Anh… Em nói cho anh biết, con em đang ở đây đấy, đừng có mà nói linh tinh!”. Tôi bắt đầu tức giận thực sự. Anh ta tuy đẹp trai thật đấy nhưng có hiền lành, lương thiện bằng Cố Đại Hải không? Anh ta có thể để mặc người ta mắng chửi thế nào cũng không đánh lại như anh ấy không?

“Đừng tức giận, ha ha, anh chỉ nói vậy thôi, đùa thôi mà!”. Gương mặt Hoa Thiên đã dần ấm áp trở lại.

2.

Tôi về tới nhà, vừa ăn cơm xong, đang ngồi xem ti vi thì thấy Cố Đại Hải vội vội vàng vàng bước vào, xông tới mở cửa phòng.

“Anh làm cái gì thể hả?”.

“Anh đến chỗ Lâm Sở đón em nhưng cô ấy bảo chẳng biết em về từ lúc nào rồi, anh lại vội vàng qua nhà bố mẹ em để xem thế nào, mệt quá!”. Cố Đại Hải ngồi luôn lên mặt bàn, rót nước.

“Anh ngốc thật hả? Sao không gọi điện thoại?”. Tôi gặm dưa hấu.

“Không phải máy em hết pin sao?... Đúng rồi, em có biết anh gặp ai ở dưới sảnh không?”. Cố Đại Hải hỏi tôi, vẻ mặt rất nghiêm túc.

“Anh Thẩm Lãng hả?”

“Sao em biết?”. Cố Đại Hải trợn tròn mắt.

“Còn có một người nữa, hình như là bồ của anh ấy”. Tôi đẩy Đại Hải ra chỗ khác, đầu anh ấy chắn hết cả màn hình ti vi.

“Em biết rồi hả?”. Cố Đại Hải nhìn tôi.

“Không, em nghĩ là thế, nhưng bây giờ thì không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn Thẩm Lãng có bồ bên ngoài rồi”. Tôi tắt ti vi đi, quay sang nói chuyện tử tế với Cố Đại Hải.

“Trời ạ… Có chuyện đó từ bao giờ thế?”. Cố Đại Hải dường như không thể tin nổi.

“Đừng có kích động, có An Nguyệt rồi thì xảy ra chuyện gì được chứ?’.

Cuối tuần, tôi tiếp tục tới chỗ bác sĩ tâm lý để điều trị, có nhiều việc đã khá rõ ràng, tôi nhớ được cảnh hôm cưới rồi. Bác sĩ bảo cứ từ từ, tình trạng của tôi bây giờ đang rất tốt.

Vừa bước vào cửa, tôi thấy Triệu Bồi đang ở phòng bên cạnh.

“Chị không sao chứ?”. Lúc xong việc, tôi cố ý ngồi lại để đợi chị ấy. Hình như gần đây, Triệu Bồi không được ổn lắm, nghe Cố Đại Hải kể, chị ấy mới có một quyết định hết sức sai lầm, suýt nữa làm công ty phá sản, may mà cuối cùng cũng cứu lại được.

“A, Tiểu Ngư…”. Triệu Bồi cười nhưng khuôn mặt có vẻ rất đau khổ.

“Chị sao thế?”. Tôi hỏi.

“Có lẽ bọn chị sắp ly dị rồi”. Triệu Bồi vừa uống trà sữa vừa trả lời.

“Tại sao chứ?”. Tôi không ngờ Ngụy Tử Lộ dám đề nghị ly hôn, ban đầu chính vì Triệu Bồi mà anh ấy “đá” tôi, anh ấy đã quyết tâm yêu Triệu Bồi đến mức không thèm quan tâm tới tôi nữa cơ mà.

“Việc này chị chẳng biết phải nói thế nào nữa… Mẹ của Ngụy Tử Lộ rất quý em…”. Triệu Bồi nhìn tôi. “Thế nên chuyện gì cũng lôi chị ra để so sánh với em, chị thực sự không bằng em được, thật đấy…”

“Em… xin lỗi nhé, em không biết lại có chuyện như vậy”.

“Thực ra hôm đó, mẹ anh ấy bị bệnh, chị đang tiếp khách ở Quảng Đông, anh ấy gọi hơn hai mươi cuộc điện thoại nhưng thực sự chị không thể đi được…”. Triệu Bồi run run châm thuốc.

“Chị hút thuốc sao?”. Tôi ngạc nhiên. Cố Đại Hải nói Triệu Bồi không bao giờ hút thuốc.

“Hụ hụ… Hút nhiều sẽ quen thôi”. Triệu Bồi đau khổ nhìn tôi, lệ trong khóe mắt như muốn chảy ra.

“Không đâu, Ngụy Tử Lộ sẽ không làm như thế đâu, mấy hôm nữa là ổn cả thôi, nếu không thì để em cho anh ấy một trận!”. Tôi thực sự là chẳng biết phải nói gì nữa, chỉ biết người phụ nữ đang ngồi trước mặt mình có sức cuốn hút rất lớn, mãi mãi tôi không thể sánh kịp.

“Ha ha, không sao… Ly hôn thì ly hôn, dù sao thì chị vẫn chỉ là người thứ ba mà thôi…”. Chị ấy bảo. “Thôi, không nói chuyện nữa, chị còn có việc, phải đi trước đây!”. Triệu Bồi rút ra 100 tệ, để lên bàn. “À, phải chúc mừng em nữa chứ! Em sắp làm mẹ rồi mà”.

“Xin lỗi…”. Tôi chỉ biết nõi mỗi câu đó, những lời khác như bị chặn lại ở họng, không sao thốt ra được.

“Vợ ơi! Xem mấy bộ đồ này đi!” Hôm nay, Cố Đại Hải mua về một đống quần áo trẻ con, sung sướng giơ lên cho tôi xem.

“Đẹp, cứ để đó đi!”. Tôi chẳng muốn nhìn liền đặt xuống.

“Sao thế?”. Cố Đại Hải xoa đầu tôi. “Em khó chịu à?”.

“Em vừa gặp Triệu Bồi…”. Tôi nằm trên giường, Cố Đại Hải ngồi bên cạnh nhìn tôi.

“Cô ấy không sao chứ?”. Anh ấy gấp đống quần áo trẻ con lại.

“Ngụy Tử Lộ đòi ly hôn…”. Hình như tư thế nằm của tôi có vấn đề, chẳng hiểu sao nước mắt cứ trào ra.

Tay Cố Đại Hải hơi run lên. “Cô ấy lúc nào cũng chỉ biết giữ mấy chuyện đó trong lòng thôi, ngày xưa chuyện với anh trai em cũng thế”.

“Họ đã từng yêu nhau sao?”. Tôi ngồi yên nghe Cố Đại Hải kể.

“Chuyện từ lâu lắm rồi, lúc ấy, bọn anh sắp vào đại học…”

Khi đó, bọn họ ngây thơ hơn chúng tôi rất nhiều nam nữ thích nhau chỉ dám dừng lại ở việc lén lút trao đổi thư tay gì gì đó.

Thực ra ông anh tôi được rất nhiều cô gái thích, anh ấy thật thà lại có tài, là học sinh được bồi dưỡng đặc biệt trong lớp năng khiếu của trường, bất luận là cô gái nào cũng mong được Thẩm Lãng để ý tới một lần. Song lúc đó, gia đình tôi quản rất nghiêm, Thẩm Lãng đã được hẹn ước với An Nguyệt rồi, anh ấy rất hiểu chuyện đó. Nhưng những rung động tuổi trẻ thì chẳng ai khống chế được, anh tôi thường đi đọc sách cùng Cố Đại Hải và Triệu Bồi. Gọi là đọc sách chứ tôi nghĩ anh ấy đi ngắm người ta thì đúng hơn, cái tính trăng hoa của ông ấy thì tôi rõ hơn ai hết.

“Bài này tính thế nào nhỉ?”. Triệu Bồi cắn bút nhìn Thẩm Lãng.

“Ờ, thế này này…”. Thẩm Lãng kéo quyển vở lại. “Đừng có cắn bút như thế, không tốt đâu!”.

“Tôi cũng cắn bút đây này, sao không thấy ông nhắc tôi nhỉ?”. Cố Đại Hải tủm tỉm cười, chống tay vào cằm. Anh ấy đã biết chuyện này từ lâu rồi, Thẩm Lãng chỉ coi anh ấy như chân gỗ để tiếp cận người đẹp thôi.

“Thôi đi, ông không học hành cẩn thận là không đỗ đại học đâu đấy!”. Mặt Thẩm Lãng đỏ ửng lên, Triệu Bồi cũng ngại ngùng cúi đầu.

“Tối nay đi xem phim với mình được không?”

Một mảnh giấy rơi ra từ ngăn kéo bàn của Triệu Bồi, thanh niên thời đó toàn dùng cách này để hẹn hò nhau. Triệu Bồi đưa mắt nhìn Thẩm Lãng đang ngồi học ở phía xa, Cố Đại Hải vừa nhìn đã biết ngay.

“Anh còn tưởng chắc chắn Triệu Bồi và anh trai em sẽ thành đôi ấy chứ”. Cố Đại Hải bảo. Tôi dựa đầu lên ngực anh nghe kể chuyện nên nghe rất rõ tiếng tim đập trong lồng ngực anh ấy.

“Nhưng mảnh giấy đó chưa chắc đã là của anh trai em mà”. Tôi thắc mắc. Tôi còn nhớ hồi ấy, Thẩm Lãng làm gì có tiền tiêu vặt, mà nếu có thì cũng bị tôi “vặt” mất, có khi đến cái kem anh ấy còn chẳng mời nổi nữa là…

“Em thông minh thật đấy! Hơn anh trai em nhiều”. Cố Đạ Hải nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.

Hôm đó Triệu Bồi sung sướng đi tới rạp chiếu phim, còn đặc biệt mặc cả bộ váy hoa mà chị ấy thích nhất nữa, nhưng không ngờ người đợi chị ấy lại là An Nguyệt.

“Mày là Triệu Bồi hả?”. Một đứa con gái chạy ra từ hẻm nhỏ gần đó, đứng trước mặt Triệu Bồi, gắt gỏng.

“Bạn là…?”. Triệu Bồi ngạc nhiên nhìn người đối diện.

“Chết tiệt! Đồ yêu tinh! Lại còn ăn mặc như cave thế này nữa chứ! Mày có biết anh Thẩm Lãng là gì của tao không hả?”. An Nguyệt giật ngay cái vé trên tay Triệu Bồi, xé nát tươm rồi ném xuống đất, lấy chân giẫm lên.

“Các cậu đang làm gì thế hả?”. Cố Đại Hải đang đứng ở góc đường, thấy An Nguyệt và Triệu Bồi thì biết ngay là có chuyện không hay, liền vội vàng xông ra.

“Không phải việc của cậu, cậu cũng chả tốt đẹp gì đâu!”. An Nguyệt trợn mắt nhìn Cố Đại Hải.

“Thế cậu nghĩ cậu tốt đẹp hả?”. Cố Đại Hải bực mình, định mắng An Nguyệt một trận.

“Đừng nói nữa!”. Triệu Bồi hét lên rồi bịt chặt tai, chạy đi.

“Sau đó thì sao?”. Tôi hỏi.

“Triệu Bồi đi khỏi đó, chẳng biết là đi đâu nữa, nhà cũng chuyển đến nơi khác. Nếu không phải vì cô ấy gửi thiệp mời cho anh thì chắc anh chỉ thấy cô ấy trong mơ thôi”. Cố Đại Hải thở dài. “Nhưng không có cô ấy thì anh đã chẳng gặp được em”.

“Biến đi! Chỉ thế là giỏi thôi…!”. Tôi thấy hơi buồn ngủ.

“Ngủ đi em, con trai anh cũng phải ngủ nữa chứ!”. Cố Đại Hải kéo chăn đắp lại cho tôi.

“Đồ ngốc! Anh cũng thích Triệu Bồi mà, sao lại không chịu nói ra?”. Trước khi nhắm mắt lại, tôi hỏi anh ấy.

“Anh không bằng anh trai em được, hơn nữa, chẳng phải anh còn đợi em sao?”. Cố Đại Hải thì thầm bên tai tôi, hơi thở ấm áp của anh ấy bỗng dưng khiến tôi cảm thấy thật ngọt ngào.

3.

“Anh ấy sao rồi?”. Tôi hỏi. Cuối tuần đó, tôi tới tìm Dương Siêu. Anh ấy đã hoàn toàn tỉnh táo nhưng vẫn chưa cử động được. Bác sĩ bảo đó là hiện tượng bình thường, có thể tỉnh táo lại đã là kỳ tích rồi, không nên nóng vội.

“Ừ, cũng tạm thôi”. Khuôn mặt đau khổ của Trần Lộ giờ đây đã xuất hiện nụ cười.

“Tiểu Ngư…”. Dương Siêu cũng nhìn tôi, mỉm cười.

“Được lắm, anh mau ngồi dậy cho em, bọn em vẫn đợi cho anh một trận ở lễ cưới đấy!”. Tôi vỗ vai anh ấy.

“Tiền vẫn còn đủ chứ?”. Đứng ngoài phòng bệnh, tôi hỏi Trần Lộ, dạo này không thấy cô ấy tới chỗ tôi vay tiền nữa mà việc điều trị của Dương Siêu thì vẫn tiếp tục.

“Ừ, mình có cách rồi, đừng lo, không sao đâu!”. Trần Lộ mỉm cười, khuôn mặt cô ấy gầy đi và hốc hác nhiều quá, tôi nhìn mà thấy đau lòng.

“Có chuyện gì thì nhớ nói với mình nhé!”. Gần đây, tính từ mẫu của tôi liên tục phát huy, xem mấy bộ phim tình cảm sướt mướt cũng khóc, giờ tôi đã hoàn toàn hiểu được cảm giác của Lâm Sở khi có mang trước đây. Tuy chưa thấy gì bên ngoài nhưng tôi đã có cảm giác thứ bé nhỏ ở trong bụng chính là một phần cuộc sống của mình, ngày nào tôi cũng nói chuyện với con, đi đường cũng cẩn thận, chỉ lo làm nó sợ.

Tôi cầm tài liệu của tòa soạn tới tìm Thẩm Lãng, anh ấy định hợp tác với bên tòa soạn của chúng tôi thật, cùng bàn về vàng bạc gì đó.

“Anh trai chị đâu rồi?”. Tôi vừa nhìn vào trong phòng vừa hỏi cô bé thư ký. Cô gái này hơn đứt thư ký của Cố Đại Hải, vừa làm mấy hôm đã quen hết người trong nhà tôi ròi, còn biết cả Cố Đại Hải nữa, đúng là phải có mắt chọn người như thế chứ!

“Dạ…Tổng giám đốc Thẩm đang có khách…”. Hình như cô ấy không muốn cho tôi vào trong.

“Ai thế?”. Tôi dừng lại.

“À… một khách hàng lớn ạ”. Cô thư ký vẫn ấp úng.

“Ờ, để chị đi gặp xem sao!”. Tôi bảo, đang nghĩ là vị khách hàng này chắc chắn không phải loại thường, nếu không thì cô thư ký đã không ngăn tôi như vậy.

“Không được đâu ạ, chị Thẩm…!”. Cô ấy định kéo tôi lại nhưng không được.

“Tôi mặc kệ! Làm cái gì thế?”. Tôi xông tới đẩy cửa, thấy ngay Cố Tiểu Khê đang ngồi trong lòng Thẩm Lãng.

“Tiểu… Tiểu Ngư…”. Thẩm Lãng giật mình, đẩy luôn Cố Tiểu Khê xuống đất, sau đó lại vội vàng kéo lên.

“Chị dâu… Hi hi… Em tới chơi thôi ạ… hi hi… em… em đi đây!”. Tiểu Khê tất tưởi lấy túi xách rồi chạy ra ngoài, tốc độ như tên bắn, suýt nữa đâm cả vào tôi.

“Ôi… Từ từ thôi nào…!”. Thẩm Lãng nhẹ nhàng đỡ tôi ngồi xuống ghế.

“Ái chà, anh giỏi nhỉ? Bố mẹ đặt tên hay thật đấy! Thẩm Lãng cái gì chứ? Anh là “bất lương” thì có!”. Tôi đập bàn mắng.

“Anh biết, anh biết là anh sai rồi, nhưng mà…”. Thẩm Lãng cứ nhìn chằm chằm xuống đất như đang kiếm cái lỗ hở nào đó để chui xuống.

“Anh bảo em phải giải thích thế nào với chồng em đây?”. Tôi liếc anh ấy rồi cười giả lả. “Hay lúc đấy, em sẽ bảo với anh ấy là chồng ơi, xin lỗi anh, người dụ dỗ em gái anh là anh trai em đấy, anh hãy nể tình anh em tốt với nhau mà cho qua đi nhé!...”. Tôi nắm lấy cà vạt của Thẩm Lãng. “Anh nói xem, em biết phải giấu mặt vào đâu hả?”.

“Anh… anh sai rồi!”. Thẩm Lãng ôm đầu, trông rất đáng thương.

“Các người… không ai để em yên được cả!”. Tôi ngồi trên ghế thở dài, vừa rồi kích động quá, chắc làm con trai tôi sợ mất rồi.

4.

“Đừng hòng!”. An Nguyệt gào lên trong phòng.

“Thẩm Lãng à, con lại làm sao thế hả? Ở yên đó đi, trong đó ghê lắm!”. Mẹ tôi nói rồi vội vàng chạy vào khuyên con dâu.

“Muốn ly dị hả? Còn lâu!”. An Nguyệt lại hét lên.

“Sao thế em?”. Cố Đại Hải tới nhà đón tôi.

“Lại chuyện ly hôn ấy mà”. Tôi nhìn Cố Đại Hải, nếu anh ấy biết nguyên nhân là do em gái anh ấy thì anh sẽ đứng về bên nào đây?

“Tiểu Ngư, con về nhà đi!”. Bố tôi kéo cửa lại.

“Bố, hay để con vào trong xem sao!”. Tôi đứng dậy.

“Thôi, nhỡ lại động phải con con thì sao? Con đi đi, mấy hôm nữa nếu không có việc gì thì đừng về nhà!”. Bố khoát tay rồi mặc áo khoác cho tôi. Lâu lắm tôi không có cảm giác gần gũi với bố thế này rồi. Thực ra tôi hơi sợ bố, ông luôn rất nghiêm khắc với hai anh em tôi, không hay cười nói. Nếu được mẹ khoác áo cho thì tôi đã thấy chuyện đó là bình thường.

“Lại sao thế hả em?”. Trên đường về nhà, Cố Đại Hải quay sang hỏi tôi.

“Anh em đòi ly dị thôi, ngoài chuyện đó ra thì nhà em làm gì có chuyện gì ầm ĩ thế được chứ?”. Tôi ngáp dài.

“Vì có người thứ ba hả?”. Cố Đại Hải hỏi.

“Em cũng không rõ”. Tôi giả vờ chỉnh lại áo.

“Ôi, anh cứ tưởng mỗi nhà anh là ầm ĩ thôi chứ”. Cố Đại Hải thở dài.

“Có chuyện gì thế ạ?”. Tôi hỏi.

“Tiểu Khê ấy, hình như nó yêu một người đã có vợ”. Mặt Cố Đại Hải ỉu xìu như bánh đa gặp nước.

“Anh có biết là ai không?”. Tôi nắm lấy áo Cố Đại Hải.

“Nếu mà biết, anh đánh chết hắn luôn!”. Cố Đại Hải bặm môi lại, trả lời.

5.

“Đúng rồi, dạo này Trần Lộ có tới vay tiền các cậu không?”. Lâm Sở đột nhiên hỏi tôi.

“Không, nhưng mà sao lại không vay nữa nhỉ?”. Tôi cắn tóc.

“Tiền viện phí của Dương Siêu không vị nợ lại đấy chứ?”. A Mông nhìn tôi rồi lại quay sang nhìn Lâm Sở.

“Một người quen của mình bảo nhìn thấy Trần Lộ ở vũ trường “Thiên đường hạ giới” đấy”. Lâm Sở chậm rãi nói.

“Ý cậu là cậu ấy…”. Con ngươi trong mắt A Mông suýt rơi xuống đất.

“Không biết, nhưng tại sao cậu ấy lại không tới vay tiền chúng ta nữa chứ?”. Lâm Sở suy tư.

“Việc này đừng có đoán bừa, biết đâu là nhìn nhầm thì sao?”. Tôi bắt mọi người im miệng lại.

“Hay chúng ta tới hỏi xem sao?”. A Mông rụt rè nêu ý kiến.

“Thế cậu định hỏi thế nào? “Trần Lộ, dạo này cậu đang làm gái ở quán bar phải không?” à?”. Lâm Sở phản đối ngay.

“À, cuộc thi của cậu thế nào rồi?”. Tôi vừa húp canh vừa hỏi.

“Cũng tốt, Hoa Thiên là một trợ thủ đắc lực đấy”. Lâm Sở lấy răng cạy nắp chai bia.

“Cậu quan tâm tới người ta nhiều thế làm gì hả?”. A Mông nheo mắt nhìn tôi.

“Cậu tưởng mình giống cậu à?”. Tôi liền kể lại hết chuyện Hoa Thiên đưa tôi về nhà hôm đó.

“Anh ấy thích cậu thật á?”. Lâm Sở nhất quyết không tin.

“Đừng nói bậy, mình chỉ kể sự thật thôi, còn cậu nghĩ thế nào thì tùy!”. Tôi bị cô ấy làm cho phát bực lên.

6.

Tang lễ mẹ Ngụy Tử Lộ được tổ chức ba ngày sau đó.

Mặc dù Cố Đại Hải bảo không nên đi nhưng tôi vẫn nhất quyết tới dự. Mẹ Ngụy Tử Lộ là người rất tốt, mỗi lần nhìn thấy tôi và Ngụy Tử Lộ, bác ấy đều cười vui vẻ, Thực ra mấy tháng trước, tôi đã gặp bác ấy, bác ấy cứ kéo tay, bảo tôi về nhà chơi, nhưng lúc đó tôi không đi, chỉ sợ gặp lại Ngụy Tử Lộ, sợ sự ngượng ngùng khi giáp mặt nhau. Nếu như tôi tới, không chừng bác ấy sẽ thấy vui, sẽ không đi nhanh thế này.

Trong lễ tang, Ngụy Tử Lộ rất bình tĩnh, không kêu gào khóc lóc, chỉ lặng lẽ cúi đầu chào những người đến viếng, cúi đầu rồi lại cúi đầu.

Tôi biết trong tim anh ấy đang rất đau, nước mắt đã cạn cả rồi.

Gia đình anh ấy rất không may, mấy năm trước, bố mắc bệnh ung thư nên đã qua đời, sau đó, mẹ anh ấy cũng ngã bệnh, vậy nên tất cả gánh nặng đè cả lên vai Ngụy Tử Lộ. Gần đây, anh ấy cứ nhất quyết đòi ly hôn với Triệu Bồi, không ai hiểu anh ấy đang nghĩ gì nữa.

Lặng yên nhìn ngụy Tử Lộ, tôi thừa nhận, đối với con người này, tôi từng hận, cũng từng yêu, khi đó đúng là tôi còn trẻ con, giờ nghĩ lại mới thấy buồn cười. Nhưng điều may mắn lớn nhất vẫn là tôi đã gặp được Cố Đại Hải, giống như Hoa Thiên nói, nếu tôi mà gặp người khác, có lẽ chỉ nguyên giấy đăng ký kết hôn đã có cả một xấp rồi.

“Tại sao Triệu Bồi không đến nhỉ?”. Cố Đại Hải cúi đầu hỏi nhỏ.

“Đúng đấy, cậu có thấy chị ấy không?”. Tôi nhìn Lâm Sở, cô ấy là người cuối cùng tới đây.

“Không. Bên ngoài cũng không có xe của chị ấy, sao thế?”. Lâm Sở đưa tay lên lau nước mắt, khi nãy cô ấy cũng khóc.

“Cố Đại Hải, đưa điện thoại cho em!”. Tôi giơ tay ra để lấy điện thoại.

“Để anh gọi cho!”. Cố Đại Hải bấm số rồi bước ra ngoài.

“A lô, Triệu Bồi! Em sao thế? Đừng có nghĩ linh tinh…!”. Giọng Cố Đại Hải càng lúc càng to.

“A lô, chị sao thế?”. Tôi chạy ra, giật lấy điện thoại, Triệu Bồi nói rất nhỏ, hình như còn chưa tỉnh táo. “Chị nói đi chứ!”.

“Xin lỗi… Xin lỗi Tiểu Ngư…”. Giọng của chị ấy rất yếu, dường như chẳng còn chút sức lực nào nữa.

“Xảy ra chuyện gì à?”. Bọn A Mông cũng chạy ra.

“Để mình đi tìm chị ấy…!”. Tôi xách túi lên định đi thì bị Cố Đại Hải ngăn lại.

“Để anh đi, em cứ đợi ở đây, không sao đâu!”. Anh ấy nói xong liền chạy đi ngay, Lâm Sở cũng đuổi theo sau.

“Bọn mình sẽ về ngay!”. Lâm Sở vẫy tay với tôi.

“Ngụy Tử Lộ! Anh có còn là người không thế?”. Tôi tức đến mức không còn suy nghĩ được gì nữa, kéo áo Ngụy Tử Lộ, đi vào góc tường.

“Tiểu Ngư, từ từ thôi, cẩn thận đấy!”. A Mông kéo tôi ra.

“Cậu đừng có xen vào!”. Tôi đẩy A Mông ra rồi quay lại tát cho Ngụy Tử Lộ một cái thật mạnh. “Ngụy Tử Lộ! Anh là đồ khốn nạn! Anh nhìn tôi đây này!”

“Em đi đi…”. Khuôn mặt anh ấy trông rất khó coi.

“Anh đi với tôi! Đi gặp Triệu Bồi!”.

Vừa tới cửa, Ngụy Tử Lộ đột nhiên đẩy mạnh tôi ra rồi chạy vụt đi. Tôi giật mình, ngã lăn xuống đất. Bỗng nhiên tôi thấy mọi thứ hết thật rồi, trong chốc lát, tôi có cảm giác đứa bé đang bỏ tôi mà đi, nó vừa khóc vừa nói: “Mẹ không cần con nữa…!”.

“Không đâu, con quay lại đi, mẹ sai rồi…!”. Tôi ngồi phịch xuống đất, tưởng như toàn bộ máu trên người mình đã bị rút sạch. A Mông vội lao tới ôm lấy tôi, vừa khóc vừa kêu Lý Triển Bằng gọi xe cấp cứu.

7.

“Tiểu Ngư, cậu muốn uống nước không?”. A Mông đặt tay lên trán tôi. Bố mẹ tôi vừa mới đi, mẹ Cố Đại Hải cũng tới, nói cái gì mà “Đừng để trong lòng!”, thở dài rồi ra về.

“Cố Đại Hải đâu rồi?”. Tôi nhìn lên trần, ánh đèn thật nhức mắt.

“Anh ấy tìm được Triệu Bồi rồi. Chị ta uống thuốc sâu, đang ở trong phòng cấp cứu, Lý Triển Bằng vừa tới đó thay cho anh ấy”. A Mông lau mặt giúp tôi.

“Tiểu Ngư!”. Vừa thấy Cố Đại Hải bước vào, tôi vội lấy chăn trùm kín đầu.

“Anh đừng tới đây! Em chẳng biết phải đối diện với anh thế nào nữa”. Tim tôi rất đau, như có cái gì đang chẹn vào.

“Hai người nói chuyện đi, em ra ngoài một lát”. Giọng A Mông nhỏ dần rồi biến mất.

“Đừng như vậy mà! Anh không trách em đâu, đều tại anh không tốt, nếu anh không đưa em đi… nếu anh không để em nghe điện thoại…”. Cố Đại Hải cố kéo chăn ra, tay run run, giọng nói cũng đứt quãng.

“Em sai rồi… em xin lỗi, em sai rồi..”. Toi ôm lấy Cố Đại Hải, nước mắt anh ấy thấm ướt đẫm cả tay áo tôi. Anh ấy còn khóc nhiều hơn cả tôi nữa, giờ phút này tôi xin thề, sau này sẽ không bao giờ gây chuyện với anh ấy, vì tình yêu của chúng tôi…

Triệu Bồi suýt chết. Ngụy Tử Lộ thì không biết chạy đi đâu, dường như đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này vậy. Cuộc sống của tôi và Cố Đại Hải vẫn tiếp tục như không có chyện gì xảy ra, chỉ có một vết thương vẫn ở trong lòng chúng tôi, không ai dám động vào vì sợ làm đau chính mình và làm đau cả người kia.

“Dạo này hai người không sao chứ?”. Lâm Sở đang đứng đợi ở ga tàu, hỏi.

“Ừ, giờ vẫn yêu thương nhau thôi, nhưng mà.. chuyện đó.. giống một bóng đen…”. Tôi cúi xuống nhặt hòn đá dưới chân rồi ném đi.

“Đừng nghĩ nữa! Giúp mình đối phó với mẹ mình trước đã!”. Lâm Sở choàng vai tôi.

Mẹ Lâm Sở lại tới thăm cô ấy. Thời gian trôi qua thật nhanh. Bọn tôi gây ra bao chuyện, thế mà đã hơn một năm rồi. A Mộng vẫn chưa ly hôn được, Dương Siêu đang trong quá trình hồi phục, chuẩn bị làm đám cưới, Triệu Bồi vẫn đi khắp nơi tìm Ngụy Tử Lộ, Cố Tiểu Khê và Thẩm Lãng vẫn lén lút qua lại với nhau.

“Tiểu Ngư à!”. Mẹ Lâm Sở cứ nắm chặt lấy tay tôi, tôi đã bảo là bác ấy quý tôi lắm mà.

“Mẹ à, con ghen rồi đấy. Mẹ đến thăm con hay thăm cậu ấy thế?”. Lâm Sở vừa lái xe vừa bảo.

“Con bé này, mẹ không tới thăm con thì thăm ai hả?”. Bác gái đánh yêu Lâm Sở mấy cái.

“Bác ơi, con về trước đây ạ, ngày mai con sẽ tới đưa bác đi chơi”. Tôi vội vàng từ biệt bác gái, Cố Đại Hải đang giục tôi về nhà, hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi.

“Em về rồi hả?”. Cố Đại Hải đứng ngay ngoài cửa, tay ôm Bội Bội. Dạo này cả chó và mèo nhà tôi đều béo múp míp.

“Vội gì chứ? Đồ ngốc!”. Tôi nhìn vào bàn ăn, đồ ăn thức uống đã bày biện thịnh soạn trên đó.

“Tiểu tử nhà ngươi cũng khá phết đấy nhỉ?”. Tôi lấy ngón tay kẹp hai môi của anh ấy vào nhau.

“Thôi thôi, em đi rửa tay đi!”. Cố Đại Hải búng mũi tôi. Chiêu này ông chồng tôi học được từ vợ mình, mỗi lần Đu Đu nghịch ngợm, tôi lại búng mũi nó một cái, chồng tôi thấy thế liền học ngay.

“Mai anh đi công tác ở Nhật, em đi cùng anh không?”. Cố Đại Hải nhìn tôi.

“Không được, mẹ Lâm Sở vừa tới, em phải giúp cậu ấy lừa mẹ”. Tôi đang cắt bít tết, Cố Đại Hải còn thắp cả nến nữa. Thích thật!

Nửa đêm, tôi không ngủ được, liền trèo lên sân thượng ngắm trăng. Cố Đại Hải ngủ rất ngon lành. Từ trước đến giờ, anh ấy đều không trách tôi điều gì, cho dù là không còn đứa con nữa, nhưng tôi biết anh ấy còn đau lòng hơn tôi, cứ luôn miệng nói lỗi tại mình, sự việc ấy đã trở thành một vết sẹo trong trái tim cả hai vợ chồng. Cuộc sống như thế này sẽ mãi tiếp diễn cho tới khi ông trời lại ban cho chúng tôi một đứa con. Tôi quỳ bên cửa sổ, ánh trăng rọi lên mặt. “Con cầu xin ngài, xin hãy cho con một đứa con để cuộc sống của chúng con lại bình yên như trước đây, con nguyện trả bất cứ giá nào…”