Kết Hôn Không Có Cô Dâu

Chương 1




Tiếng huýt sáo nhẹ nhàng vang lên trên đường đi, mọi người rối rít ngừng chân nhìn mặt ông chủ xem ra hưng phấn dị thường, hắn rốt cuộc làm sao vậy? Coi như công ty thu được khoản lãi hơn tiền tỷ cũng không  thấy hắn cười thành như vậy, loại cảm giác đó chính là...... Hắn nhất định là có chút không bình thường rồi, không sai! Khẳng định chính là có chút gì đó không bình thường!

Cảm giác được người xung quanh rối rít ngừng lại nhìn mình một cách kinh ngạc, Chương Uẩn hướng bọn họ cười cười, cất giọng nói: “Chúc mọi người buổi sáng tốt lành!"

Một câu nói này càng làm cho mọi người cằm như rơi trên mặt đất, thật lâu không thể nhặt lên, ông chủ cho tới bây giờ đều không cùng người khác chào hỏi, mà hắn hôm nay......

Một bàn tay đặt lên vai Chương Uẩn, một tay khác  sờ lên  trán của hắn, giọng nói rất lo lắng: "Anh không sao chứ?"

Chương Uẩn cười nhìn em trai kiêm quản lý của công ty - Chương Thành, lắc đầu một cái: "Tôi làm sao có thể có chuyện?". Vừa đi được hai bước, bỗng nhiên hắn lại quay người sang đối diện với Chương Thành nói: "Đúng rồi, ngày hôm qua tôi đã kết hôn, cậu về nhà nói với các trưởng bối một tiếng."

Nhìn bóng lưng của Chương Uẩn rời đi, Chương Thành  miệng hồi lâu mới khép lại được: "Anh ta mới vừa nói cái quái gì vậy?" Hy vọng là lỗ tai của mình không có vấn đề, bất quá rất nhanh xung quanh có người liền quát to: "A! Ông chủ kết hôn!". Tiếng nghị luận lẩn quẩn không ngừng bên tai, xong đời, anh trai thế nào lại âm thầm kết hôn, mà hắn thế nhưng không tự mình đi về nhà nói một tiếng, muốn mình trở về làm vật hi sinh, ô.... Mạng nhỏ của Chương Thành nếu không bảo vệ thì chắc sẽ không còn đi?

Ơ, đợi chút......Anh trai kết hôn với người thế nào? Muốn mình như thế nào trở về báo báo với các trưởng bối “Như lang như hổ “ trong nhà đây?

Cửa phòng làm việc rất nhanh bị người đá ra, Chương Uẩn đặt cây bút trong tay xuống, mỉm cười nhìn vẻ mặt kinh hãi quá độ của Chương Thành: "Thế nào? Có chuyện gì không?"

Chương Thành hai tay chống lên mặt bàn làm việc, cúi nhìn gương mặt quen thuộc nhưng lại đang mang nét biểu cảm kì quái: "Em cũng phải biết cô dâu là ai chứ? Trở về mới phải báo cáo được."

"Không có cô dâu, tốt lắm, cậu nên đi làm đi!" Chương Uẩn vừa đẩy đem Chương Thành đuổi ra khỏi phòng làm việc, chợt đóng cửa lại, hoàn toàn không thèm để ý cái mũi của em trai có thể bị đụng cho bẹp dí hay không.

Mũi của Chương Thành dí sát trên cánh cửa, cặp mắt ngơ ngác nhìn cánh cửa kia, lẩm bẩm nói: "Kết hôn...... Không có cô dâu......" Suy nghĩ năm phút đồng hồ, hắn thực sự không rõ lời nói đó có ý gì, nổi giận đá vào cửa một cước, mắng ra một chuỗi Tam Tự kinh.

Khuya lắm rồi, trên đường cũng không có mấy người đi, hắn phải chăng là đói bụng? Hắn bây giờ đang làm cái gì? Chương Uẩn vô  thức  lái xe, suy nghĩ đã sớm bay vào trong nhà, căn bản không có chú ý tới phía trước có một bóng đen, đợi đến khi bóng đen đụng phải kính chắn gió hắn mới khôi phục lại tinh thần lại, một tiếng phanh gấp trong đêm vô cùng chói tai.

"Ngươi vừa mới nói cái gì? Lặp lại lần nữa cho ta!" Ngay sau đó cái quải trượng mạnh mẽ vụt lên mông hắn.

Trời ạ, ông nội thực sự đã tám mươi tuổi sao? Như thế nào khí lực lại lớn như vậy? Chương Thành vẻ mặt đau khổ vuốt cái mông đáng thương, nhỏ giọng nói lại một lần nữa: "A Uẩn kết hôn hôm qua, nhưng lại không có cô dâu!".

Lại là âm thanh của mấy cái chén trà rơi vỡ, chương thành liếc nhìn đống mảnh vụn trên mặt đất, nghĩ thầm hiện tại cũng không sai biệt lắm đến lúc bịt tai lại rồi, còn chưa kịp che hai lỗ tai, mấy tiếng rống giận cộng thêm mấy tiếng thét chói tai trong nháy mắt xuyên thấu màng nhĩ của hắn: "A Uẩn!"

Ông nội, bà nội, Nhị gia gia, Nhị nãi nãi, Tam gia gia, tam nãi nãi lại thêm một cô nãi nãi khác tất cả đều không hẹn mà cùng vỗ lên mặt bàn: "A Thành, ngươi nhanh đi gọi điện thoại gọi A uẩn về đây!"

Đáng thương cái bàn tội nghiệp, trước kia là cây, bị người cưa xuống làm cái bàn còn mà vẫn còn phải chịu ngược đãi như thế này, Chương Thành run rẩy không ngừng nhìn cái bàn, vội vàng lánh ra xa: " Cháu sẽ đi ngay bây giờ......"

Lời còn chưa nói hết, trong phòng khách điện thoại liền vang lên, Chương thành vội vàng phi thân qua ghế sa lon cầm lên ống nghe: "Alo, xin hỏi tìm ai vậy?...... Hô, A Cần...... Cái gì?" Ống nghe trong tay chợt rơi trên mặt đất, hắn xoay người, hốt hoảng nhìn  các trưởng bối vẫn đang ồn ào không ngừng, khàn giọng nói: "Ông nội, bà nội, Nhị gia gia, Nhị nãi nãi, Tam gia gia, tam nãi nãi, cô nãi nãi, mọi người không cần ầm ỹ nữa, A cần gọi điện thoại mà nói A Uẩn bị tai nạn giao thông phải đưa vào bệnh viện......"

"Cái gì?" Cái bàn đáng thương không chịu nổi bảy bàn tay cùng lúc đập xuống, rốt cục cuối cùng cũng  phát ra tiếng kêu thảm thiết: "Rắc" —— chân bàn gãy nát.