Kết Hôn Không Đơn Giản

Chương 5




Cuộc sống vợ chồng đại khái cũng bình an thuận hòa, cũng không hấp tấp oanh liệt gì cả, ngược lại còn như quảng cáo bán dưa — “Mình ơi, em muốn mình đút đồ ăn…”.

Quen nhau đã mười sáu năm, quan niệm cuộc sống vợ chồng tân hôn bình thường, dung hợp tính cách nhau không khó khăn đối với họ, vấn đề là mỗi người vẫn có những thói quen khó bỏ — dù sao lúc trước cũng đã có kinh nghiệm sống chung, nhưng nay ở cùng một chỗ, ngủ cùng một giường, có những tính xấu bộc lộ ra, Từ Minh Bồng sắp cáu lần thứ một nghìn lẻ một.

“Anh đi toilet đóng cửa lại cho em!”.

“Nhưng Lady sẽ vào với anh…”. Cố Hằng Chỉ ủy khuất, chỉ cần anh ngồi xuống bồn cầu, Lady sẽ “nghe thấy mùi” từ rất xa mà đến, làm bạn với anh qua một đoạn-đường-tịch-mịch-thâm-thúy, hiện tại…

Từ Minh Bồng nghiêm khắc cấm. “Lady, mày cũng vậy! Không được vào!”.

“Meo meo….”. Vẻ mặt Lady mếu máo đáng thương, “thời gian riêng tư” giữa hai người đàn ông trong phòng bị cướp đoạt, một người một mèo cùng ôm nhau. “Kháng nghị cường quyền! Phản đối áp chế! Chúng ta sẽ chống lại thế lực ác bá!”.

“Vậy nha?”. Từ Minh Bồng nhướng mày, ngậm con cá nhỏ ở miệng. “Lady ơi?”.

Tròng mắt màu hổ phách của Lady lập tức lóe sáng, bay nhanh khỏi trận tuyến của “đồng minh”, định chụp lấy con cá nhỏ ngấu nghiến, Cố Hằng Chỉ nhìn xem trợn mắt. “Ngươi đồ quỷ sống không có nguyên tắc!”.

Từ Minh Bồng hừ hai tiếng, gãi gãi cái cằm mập mạp của Lady, nó ngoạm luôn con cá ở miệng cô, nhưng Lady chưa kịp cắn trúng con cá, có người đã nhanh nhẹn ra tay trước. “Uy, anh, chờ một chút… Là ai vừa nói ‘đồ quỷ sống không có nguyên tắc’…. Ưm…”.

Bị hôn, cá nhỏ cũng bị người kia cho vào miệng. Vì là đồ ăn thú cưng nên có vị mặn mặn đắng đắng, Cố Hằng Chỉ nhai nhai nhíu mày, trừng mắt nhìn vẻ mặt ai oán của Lady. “Chỉ vì đồ ăn dở thế này mà phản bội đồng minh?”.

Từ Minh Bồng bị anh đặt lên sofa ánh mắt nhíu lại, ngữ điệu nguy hiểm. “Anh nữa, chỉ vì đồ ăn dở thế này mà phản bội đồng minh?”.

“Nha, ý của anh là, phải vì đồ ăn độc nhất vô nhị đây nè…”. Cố Hằng Chỉ cười hắc hắc, nuốt cá nhỏ xuống bụng, hôn thật kêu lên môi ai đó.

Ai để ý đến cá nhỏ làm gì? Một đôi môi mềm mại hồng hồng trước mắt này đương nhiên hấp dẫn hơn nhiều!

Lady ở một bên meo meo kháng nghị. Không, tôi muốn cá nhỏ cơ ~~~

Vì thế quân địch tan rã, chỉ vì… À ờm, một con cá nhỏ.

Hai người ở chung một chỗ chính là như vậy, có ầm ỹ có nháo. Thâm tâm Từ Minh Bồng hiểu Cố Hằng Chỉ phi thường bao dung cô, mọi việc đều ưu tiên cô trước, cá tính của cô lại không tốt, coi những việc như vậy là bình thường, vì cô vốn ít khi cảm thấy u buồn, luôn thấy không an toàn, có lẽ di chứng bị xa lánh thời trung học khiến cô có thời gian mất hết cảm xúc, không thèm để ý tới người khác.

Nhưng khi kết hôn, hai người ở chung một nhà, muốn tránh đi không gian có người khác cũng không được, huống chi Cố Hằng Chỉ hoàn toàn khác biệt với cô, hoàn toàn không chịu nổi cô đơn. Anh ở với người nhà lúc học trung học, học đại học thì ở trọ chung với bạn bè, tham gia quân ngũ thì có cuộc sống đoàn thể, sau sống một mình thì kéo bạn gái đến ở chung nhà, hơn nữa còn có Lady ở chung.

Anh trời sinh là ông thần lải nhải, ba giây không nói lời nào khẳng định nghẹn chết, nhưng có đôi khi cái mà Từ Minh Bồng muốn chính là sự tĩnh lặng. Đây là cái Cố Hằng Chỉ khó cho cô nhất.

Bầu trời tháng chín đang mùa thu đượm buồn, nhưng Từ Minh Bồng không phải là người quá để ý đến ngày tháng, chỉ bận rộn lo bản thảo, lịch trình mỗi ngày về nhà chính là ăn cơm, đọc bản thảo, ngủ. Cố Hằng Chỉ có điểm bất mãn, cảm thấy vợ chồng gì mà ít trao đổi quá, hai ngày đã bất đắc dĩ lắm rồi, cô còn như vậy suốt nửa tháng, anh pha ly cafe đưa cho cô, nhịn không được hỏi. “Gần đây tụi em bận lắm hả?”.

“Dạ”.

Cũng chỉ trả lời có một chữ, Cố Hằng Chỉ biết không nên nói gì thêm, sờ sờ cái mũi tự mình xem tivi, nhưng bật đi bật lại mấy kênh chẳng có gì đáng xem. Từ Minh Bồng không cố ý như vậy, chỉ là sắp đến hạn chót nên rất bận bịu, anh thấy hơi cô đơn tịch mịch, thấy hơi bị lạnh nhạt, nhịn không được cọ cọ lên người bà xã đại nhân. “Em nghỉ ngơi chút đi, chúng ta tâm sự được không?”.

Từ Minh Bồng nhướng mày, vì anh làm run tay, hại cô quẹt một đống kí hiệu không rõ lên bản thảo, có điểm bực mình, đẩy người ta ra. “Đừng có phá em—”.

“Rầm” một tiếng, cũng không biết làm sao Cố Hằng Chỉ ngồi không vững, lăn xuống giường.

Từ Minh Bồng giật mình, bỏ laptop qua một bên, nhìn xem anh bị sao. “Anh không sao chứ?”.

Cố Hằng Chỉ không lên tiếng trả lời. Anh ôm cái đầu u, còn đang không dám tin, Từ Minh Bồng thấy anh không có việc gì, nhẹ nhàng thở ra, đang muốn mở miệng nói gì đó, anh bỗng nhiên đứng dậy, ôm đầu đi ra cửa. “Đi, không phá em nữa, em tiếp tục làm công tác vĩ đại của em đi, về sau muốn vác hai ba trăm trang bản thảo về cũng không sao cả, anh sẽ tìm người làm giúp em cái biển ngay cửa, ghi là Chi nhánh nhà xuất bản Mặc Tướng….”.

“Vậy em cảm ơn anh nha”. Anh chu miệng ra, giống y như con nít cáu kỉnh, Từ Minh Bồng nghe được dở khóc dở cười, tiếp tục đọc bản thảo trên tay, không nháo với anh.

Cố Hằng Chỉ tức giận nha, vốn chỉ buồn bực chút xíu thôi, kết quả cô không thèm nhìn tới làm cục buồn nhân lên mười ngàn lần thành cục tức, cô còn chẳng màng cãi nhau với anh!

Anh hiểu Từ Minh Bồng phải mang việc về nhà là bất đắc dĩ, nhưng suốt nửa tháng cả hai người cả nói chuyện cũng không có, cô gần đây âm dương kỳ quặc cũng khiến anh thực bất mãn, ngày xưa quen nhau không phải không có lúc như vậy, nhưng không ở chung một chỗ nên cũng chưa cảm thụ trực tiếp điều đó.

Cố Hằng Chỉ tuyệt không vui vẻ, Lão Tử không phải đã nói quan tâm đến nhau là phẩm chất cần có để bảo vệ cuộc sống tốt đẹp sao?

Anh tức mình đá cửa, rời khỏi phòng, thở phì phì ôm Lady. “Cuộc sống hai người trở thành như vầy, mà cũng không thèm quan tâm”.

Đây là khuyết điểm của Cố Hằng Chỉ, tính tình nói làm là làm, thời điểm bốc hỏa càng muốn đốt trụi luôn những thứ xung quanh, cũng may Từ Minh Bồng đã sớm luyện đến cảnh giới miễn dịch tối cao, nếu không bình thường đá cửa kiểu đó, hai vợ chồng sẽ nhảy dựng lên cãi lộn ầm ỹ.

Nếu có ầm ỹ chắc Cố Hằng Chỉ cũng không buồn khổ như vậy.

Mười một giờ đêm, ngày mai còn phải đi làm, đã đến giờ nên đi ngủ, Từ Minh Bồng đánh dấu một nửa tập bản thảo, tắt laptop để ở đầu giường. Cô nhìn nửa giường kia trống không, ga giường nhăn nhúm, nhìn rõ dấu vết của một người vừa ngồi tại đó, cô nhìn cánh cửa đang đóng.

Có dấu hiệu đại lão gia sẽ không thèm về phòng, là muốn kêu phu nhân ra ngoài thỉnh vào sao?

Đáng tiếc một “Phu nhân” khác đã bị anh ôm ra ngoài.

Từ Minh Bồng cười khổ. Cô hiểu được mình là người lạnh lùng, bình thường thể hiện tinh thần hớn hở trước mặt các đồng nghiệp đã hao hết khí lực rồi, thật vất vả về nhà đương nhiên sẽ không muốn lấy lòng ai nữa, kỳ thật ngay cả ba cô bạn thân cũng chưa nhìn thấy bộ mặt này của cô, chỉ có mình Cố Hằng Chỉ là cô không giấu giếm. Aizz, ngẫm lại lúc trước có lần hẹn nhau đi ăn, cảm xúc trong lòng cô không hiểu vì sao xuống thấp thậm tệ, buổi tối khi bọn họ ở tiệm cháo, cô chẳng nói câu nào, nghẹn ngào khóc suốt một giờ…

Người qua đường còn tưởng là anh đá cô, nên cô mới khóc, đều nhìn chằm chằm vào Cố Hằng Chỉ với ánh mắt khiển trách — đá con gái nhà người ta khóc thành như thế, ý chí nhà ngươi có cần sắc đá vậy không?!

Cố Hằng Chỉ cũng không nói thêm gì, chỉ yên lặng uống rượu, nghe cô khóc, không ngại phiền chút nào.

Có đôi khi gặp ít chuyện không thoải mái cô cũng không có ý kiến gì, chỉ khi nào tích lũy nhiều quá, bị ai chọt đúng chỗ đau, sẽ tuôn ra ồ ạt, Từ Minh Bồng hấp hấp cái mũi. “Thực ra cũng không phải chuyện gì to tát…”.

Cô vừa khóc vừa nói, Cố Hằng Chỉ nghe, ngực cũng đau theo. “Chuyện to tát hay nhỏ xíu là do cậu quyết định, nếu ngay cả cậu cũng cho việc này là nhỏ, thì còn muốn người ta nhìn nó thế nào?”.

Câu này đánh vào thâm tâm Từ Minh Bồng, làm cô tỉnh mộng, anh nói. “Nếu thật sự cậu cho việc này là nhỏ, hiện tại sẽ không khó chịu uất ức như vậy, cho dù cậu có khăng khăng chẳng có gì, tớ vẫn biết nó không phải”. Thấy cô khổ sở như thế, anh đau lòng lắm.

Cho nên kể từ lúc đó, Từ Minh Bồng hiểu được, trên thế giới này, chỉ có một người là anh mới đặt cảm xúc của cô vào lòng, bất luận vui mừng hay đau khổ.

Thở dài, Từ Minh Bồng ra ngoài, đèn phòng khách lờ mờ, có một người đàn ông đang nhắm mắt nằm ở cái sofa mà so với thân hình anh nó quá nhỏ hẹp, Lady nằm bên cạnh anh, cuộn mình ấm áp.

Cô đi qua lay nhẹ Cố Hằng Chỉ. “Đã ngủ chưa? Hằng Chỉ?”.

Anh không phản ứng, đuôi mày cau lại, như người bị quấy rầy giấc ngủ. Từ Minh Bồng không nề hà, nhìn thời tiết ngoài cửa sổ, nghe nói hai ngày nay bão sẽ đổ bộ vào, trước mắt mưa gió chỉ là dấu hiệu, trời tháng chín vẫn đang nóng nực, cô vỗ vỗ mặt Cố Hằng Chỉ. “Ngủ ở đây nóng lắm, tỉnh tỉnh anh”.

Xem ra Cố Hằng Chỉ ngủ say như chết, không có chút phản ứng nào, Từ Minh Bồng kêu vài lần, cũng không còn cách nào khác, đành phải mở máy lạnh, rồi đắp cho anh cái chăn mỏng ngang bụng, sau đó trở về phòng —

“Cạch” một tiếng, cửa phòng đóng lại, Cố Hằng Chỉ nằm trên sofa mở mắt, cái, gì, đây?!

Bà xã đuổi anh ra khỏi phòng, kết quả một câu nói ngọt cũng không có, chỉ kêu anh hai tiếng cho có, rồi bỏ đi, làm cho có lệ lắm!

Anh cắn cắn chăn bông, trong lòng ủy khuất tràn trề, hiện tại không được trở về phòng, nhất định phải ngủ trong phòng khách một đêm. Thật là hận cũ chưa qua hận mới đã tới! Đàn ông lòng dạ hẹp hòi không chấp với đàn bà, anh hừ hừ hai tiếng, lần này mặc kệ năn nỉ cái gì, anh cũng không dễ cúi đầu đâu!

Ngày hôm sau bão đổ bộ vào thành phố, nhưng mưa gió chưa mạnh lắm, Từ Minh Bồng sáng sớm rời giường liền phát hiện sofa trống không, anh đã đi làm rồi chăng. Cô cũng ra khỏi cửa, trong lòng tự nhủ với tính cách của anh thì giỏi lắm là giận đến bữa trưa thôi, kết quả thẳng đến sau mười hai giờ trưa, điện thoại của cô cũng không reng lên.

Từ Minh Bồng hơi sợ, người nào đó cả ngày không gọi điện làm nũng với cô? Quả thực khó nghĩ!

Cố Hằng Chỉ công việc tự do, hơn nữa bản tính không nói lời nào sẽ nghẹn chết, một ngày ba cuộc điện thoại là bình thường, anh nói đó là để thắt chặt quan hệ vợ chồng, cô cũng cam đoan không có ai nhẫn nại như cô nghe anh lảm nhảm vô nghĩa, từ sự kiện thịt bò kho rút ra được anh sẽ không bỏ cái tính dông dài bẩm sinh, hôm nay lại im hơi lặng tiếng đúng ngày bão đổ bộ…

Cô cảm thấy không an tâm, vội vàng rút điện thoại bấm gọi, nhưng rất lâu không ai nhấc máy, gọi lại mấy lần vẫn như vậy, càng làm cho cô lo lắng hơn. Vì tính chất công việc nên điện thoại của Cố Hằng Chỉ luôn ở tình trạng mở máy 24/24, để tiếp điện thoại khách hàng… Cô nhíu mày, gọi đến công ty anh, bắt máy là một giọng nói xa lạ. “Cố tiên sinh? Anh ấy hiện tại đã ra ngoài, không tìm được anh ấy… Cố phu nhân? Vâng, anh ấy vừa mới xuống xưởng, hôm nay không biết có về hay không…”.

Từ Minh Bồng nhìn gió ngoài cửa sổ thổi càng lúc càng mạnh, không thể chịu đựng được. Tan tầm, cô cố gắng gọi vài lần nữa, nhưng vẫn bị chuyển vào hộp thư thoại. Cô để lại ba tin thoại, nhắn tin, e-mail. Thời tiết bắt đầu chuyển xấu, gió thổi bạt đi, đồng hồ vừa điểm năm giờ là mọi người lập tức về nhà, tạt qua siêu thị mua đồ ăn trữ qua bão, Từ Minh Bồng hoàn toàn không có tâm tư làm việc đó, vất vả lắm mới gọi được taxi, cả người cô cũng ướt hơn nửa.

Về nhà, trong phòng vẫn nguyên trạng như lúc rời đi, nhưng Lady bị tiếng gió thổi mạnh sợ hãi chui vào trong góc. Lúc còn nhỏ nó bị vứt bỏ nên rất mẫn cảm với mưa gió, Từ Minh Bồng bế nó lên ôm, lại phát hiện mình cũng đang run rẩy, không biết do lạnh hay do bất an.

Cô sắp phải khẳng định Cố Hằng Chỉ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nếu không trong trời bão thế này sao điện thoại của anh lại không liên lạc được. Từ Minh Bồng vội vàng tắm rửa, cầm remote mở tivi lên xem thời sự. Trước mắt chưa có thông báo tai nạn xuất hiện, nhưng có thể phóng viên chưa tới được, hoặc anh bị khuất ở đâu đó không được người ta chú ý, cô ôm Lady, từng phút từng phút thời gian trôi qua, hốc mắt bất giác nóng lên.

“Làm sao bây giờ….”. Cô cảm thấy mình sắp điên lên.

Lady meo meo vài tiếng, liếm liếm ngón tay run rẩy của cô, Từ Minh Bồng mở máy tính lên mạng, tra số điện thoại các bệnh viện trong thành phố, gọi đến từng nơi từng nơi một.

“Alo? Thật ngại quá, bệnh viện của anh có nhận được bệnh nhân nào tên Cố Hằng Chỉ không? Cố trong Gia Cố, Hằng trong Vĩnh Hằng, đình trong Đình Chỉ…”.

Khi cô gọi đến bệnh viện thứ mười, ngoài cửa lớn vang lên tiếng khóa lạch cạch, cô lập tức nhảy dựng lên từ ghế, lật đật chạy ra.

Cố Hằng Chỉ vừa mở cửa ra, đầu tiên bị Lady meo meo meo meo meo bám dính vào người, sau đó là thân hình mềm mại thơm tho của bà xã chui vào lòng….

“Cả hai làm sao vậy?”. Sau cuộc oanh tạc, anh ngây ngốc, đóng cửa lại. mới phát hiện ra bà xã đang chôn trong lồng ngực run rẩy hoảng sợ, miệng anh nhếch lên dở khóc dở cười. “Không phải bị bão dọa sợ chứ?”.

Từ Minh Bồng rốt cuộc ngẩng đầu, hốc mắt đỏ ửng oán giận nhìn anh. “Anh còn biết hôm nay có bão hả?! Di động tắt máy, không gọi được, là thế nào?!”.

Cô tức điên lên, cảm thấy cả ngày lo lắng thật uổng phí, cứ nghĩ anh xảy ra chuyện gì rồi.

Cô đẩy anh ra, đi vào phòng đọc sách khóa cửa lại, Cố Hằng Chỉ đuổi theo gõ cửa phòng. “Em có ý gì đây?”.

“Anh đi đi!”.

“Em……”. Cố Hằng Chỉ cũng giận, làm sao lại không nghe người ta giải thích chứ?

Anh trở về phòng ngủ, hôm qua không ngủ ở đây, buổi sáng không muốn quấy nhiễu giấc ngủ của cô, vội vàng ra khỏi cửa, kết quả bỏ quên di động ở nhà.

Anh tìm nó, phát hiện ra hết pin, phải cắm sạc, trong lúc chờ máy khởi động, anh chú ý thấy máy tính đang mở, nhấp nhấp chuột, màn hình hiện lên số điện thoại của các bệnh viện trong thành phố, anh ngây người, giây tiếp theo bị tiếng tin nhắn liên tiếp vang lên làm giật mình, anh cầm lấy nhìn xuống, lập tức cười khổ.

“Thật là….”.

Năm mươi mốt cuộc gọi nhỡ, mười một tin nhắn, ba tin nhắn thoại, chắc cô đã gọi đến nỗi cháy máy luôn cũng nên.

Anh nhấn mở tin nhắn.

“Anh ở đâu? Trả lời điện thoại của em”.

“Sao anh không nhấc máy, còn giận em sao?”.

“Hiện giờ mưa to gió lớn, van cầu anh trả lời điện thoại của em được không?”.

“Nhanh gọi cho em”…………

Nội dung từng tin từng tin thể hiện cô rất sốt ruột, tin nhắn cuối cùng, anh rất đau lòng. “Em lo cho anh lắm, xin anh gọi lại cho em đi mà, em về nhà rồi, Lady không có việc gì, nhưng em rất sợ….”.

Sợ cái gì? Đương nhiên không phải sợ bão, mà là lo sợ cho an nguy của anh.

Lòng Cố Hằng Chỉ nhói lên. Độc thân thì cứ việc tự do, nhưng không ai quan tâm đến sống chết của mình như cô ấy, sự quan tâm của bạn bè cũng có hạn, ba mẹ cũng không phải lúc nào cũng theo sát từng bước chân của mình.

Anh nghĩ đến cô vừa rồi nhào vào lòng anh, dáng vẻ yếu ớt, trên bàn máy tính còn có điện thoại của cô, có phải cô vừa gọi tới mấy bệnh viện đó không?

Anh vừa nghĩ đến hình ảnh đó, vừa thấy áy náy, vừa thấy ấm áp, cô hỏi anh có phải giận chuyện hôm qua hay không, kỳ thật anh đã sớm quên mất, cũng chẳng phải chuyện gì to tát, vợ chồng sống với nhau, cũng phải có lúc cãi qua cãi lại như thế này không đúng sao?

Anh đến phòng đọc sách, gõ gõ cửa. “Bồng Bồng“.

Người ở bên trong không đáp lại, anh hiểu cô đang giận. Quả thật, làm cô lo lắng hãi hùng cả ngày như vậy, anh không có chút tin tức nào, khó trách cô phản ứng như thế. Cố Hằng Chỉ vừa bực mình vừa buồn cười thở dài. “Em có muốn nghe anh giải thích không?”.

Thật lâu sau, đằng sau cánh cửa có tiếng đáp lời, thanh âm buồn rầu. “Được”.

“Anh quên đem di động theo, lúc sáng đúng là anh có chút không vui, nên không gọi em dậy, buổi chiều thì ôi thôi, chi nhánh công ty có vấn đề, anh phải chạy xuống xưởng giám sát, điện thoại công ty thì bận máy, mưa to gió lớn, thiếu điều ngập nước toàn bộ, mọi người đành phải chờ ở sở làm…“.

Sau khi anh xử lý công việc ở xưởng, mệt muốn chết. Nhìn trời đã bớt mưa đôi chút, liền đi ké xe công nhân về nhà luôn, vì thấy rất mệt, ngày mai còn phải đi làm… Kết hôn chưa đầy một năm, anh vẫn không quen có người ở nhà chờ đợi mình báo đã bình an, nhưng anh không dám nói ra điều này, hôm qua nằm cả đêm trên sofa, đau nhức hết người, tối nay còn mưa to gió lớn, nói ra làm sao được ngủ trên giường êm nệm ấm…………

“Như vậy được chưa? Vợ yêu à”.

Anh kêu một tiếng “vợ yêu” vừa dẻo vừa ngọt, bên trong im lặng, Từ Minh Bồng rốt cuộc cũng chịu mở cửa đi ra.

Cố Hằng Chỉ thở phào, mắt cô vừa đỏ vừa sưng, chắc đã khóc một hồi. Áp lực tích lũy cả ngày, vừa rồi biết anh không có vấn đề gì nên bộc phát ra. Cố Hằng Chỉ đau lòng ôm lấy cô, nghe cô nói. “Về sau cho dù cãi nhau, ít nhất cũng báo cho em biết anh an toàn…..”.

Cô biết không phải anh cố ý, nhưng nếu sáng sớm hoặc trưa anh liên lạc với cô, thì cô cũng không biến thành bộ dạng như vậy.

“Được rồi”. Cố Hằng Chỉ cười khổ, vỗ vỗ lưng cô. Không thể phủ nhận cảm giác này, thật là dễ chịu. Cảm giác được người khác đặt trong lòng, cảm giác được quý trọng.

“Gần đây tâm tính em không tốt lắm, thực xin lỗi”.

“Aizz, có gì đâu mà”.

Cô gái này nói ra lời đó làm gì, đàn ông mà, mặc kệ có đang giận tím ruột, tất nhiên vẫn độ lượng với bà xã của mình. Lòng tự tôn đàn ông của Cố Hằng Chỉ được thỏa mãn, lập tức quên mất chuyện mình cáu kỉnh đêm hôm trước. “Có gì đâu em, cảm xúc con người mà, có khi tốt khi xấu, là do anh quá trẻ con, còn muốn gây lộn với em… Em cũng biết đó, con người anh rất sợ tịch mịch, không thể im lặng được…”.

Đại khái từ nhỏ đã được ba giáo dục theo lối quân nhân, không hề ôn nhu thân thiết gì cả, không khí gia đình luôn trầm tĩnh nghiêm trọng. Anh chỉ hy vọng được vui vẻ, ngập tràn tiếng cười thôi…

Cuộc sống sau này đa số đều ồn ào rộn rã, nhưng khi trước, lúc nào anh cũng cảm nhận được không khí buồn bã đó.

“Vợ ơi vợ ơi”.

“Hửm?”.

“Làm lành nhé em yêu”.

Từ Minh Bồng còn chưa kịp phản ứng, đã bị người ta hôn lên môi một cái, cô lập tức nóng mặt, hai gò má, ánh mắt, cái mũi và lỗ tai cũng đỏ lên hết.

Cố Hằng Chỉ cười hì hì, vốn chỉ hôn lướt qua như trẻ nít hôn nhau thôi, dần dần chìm đắm sâu hơn, ngấu nghiến như muốn xác nhận sự tồn tại của nhau. Lòng Từ Minh Bồng hồi hộp lo sợ cả một ngày, nay được thả lỏng, môi của anh, lưỡi của anh đều ấm áp, làm cho trái tim cô đập dữ dội…

“A!”.

Cô sợ hãi la, cả người bị anh ôm ngang bế lên, theo bản năng vòng hai tay ra ôm lấy cổ anh, không biết đụng trúng chỗ nào, Cố Hằng Chỉ bỗng nhiên hét lên, cả người nhũn ra, quỳ rạp xuống đất.

Từ Minh Bồng mất hồn, vội vàng nhảy xuống bên người anh, xem tình trạng của anh. “Làm sao vậy? Em đụng trúng chỗ nào sao?”.

“Không, không có việc gì…“. Anh cố gượng cười, không dám nói thật cho cô biết thật ra trên đường về, anh gặp một tên điên đột ngột qua đường, hại anh thắng gấp, trượt lốp xe, đầu văng mạnh vào kính cửa xe, đau đến ngất xỉu. Dù sao cũng không phải sự cố gì quan trọng, huống chi cô đã lo lắng hãi hùng vì anh cả ngày rồi, anh không muốn làm cô lo thêm nữa. “Chắc do gió lạnh bất chợt, làm anh trúng gió”.

Anh thuận miệng nói bừa, chờ ngày mai xem tình huống thế nào đã rồi mới đi bệnh viện kiểm tra, nhưng không được để lộ ra. Không khí tình cảm ban nãy bị đánh tan, Từ Minh Bồng tái nhợt nghiêm mặt đứng dậy. “Em đi pha cho anh ly trà nóng”.

“Được”. Đầu anh choáng váng quá, không có cách nào suy nghĩ đến chuyện yêu vợ được. Cố Hằng Chỉ thấy đỡ hơn đôi chút, ngồi lên ghế sofa. Ngoài cửa mưa xối gió giật, tin tức trên tivi liên tục truyền động thái của bão, ngập nước ở đâu, địa phương này địa phương kia ban bố lệnh cho học sinh nghỉ học…

Đèn trong phòng sáng tỏ, tiếng gió cách một lớp kính cửa sổ vẫn gào thét vào tai người, ánh đèn đường nhòe ra vì màn mưa. Cố Hằng Chỉ thấy hơi lạnh, Lady nhảy lên đùi anh, chủ động cọ cọ người, làm công việc của một “túi giữ ấm”. Từ Minh Bồng pha cho anh một ly cafe, hơi nóng vẫn còn nghi ngút bốc lên, cẩn thận uống xong, người ấm lên, mà lòng cũng ấm lên.

“Anh muốn tắm không?”.

“Anh muốn nghỉ ngơi một chút“. Anh thở dài một hơi, kéo cô ngồi bên cạnh mình.

Họ siết chặt tay nhau, trong căn hộ nhỏ của hai người, mặc dù thế giới ngoài kia tràn ngập hiểm nguy, họ lại cảm thấy thật an toàn. Từ Minh Bồng ngắm nhìn gò má anh tuấn của anh, nhận ra cô rất thích những lúc như thế này, không cần ngôn ngữ dư thừa nào, hai người cứ tựa vào nhau, cảm thấy hơi ấm tỏa ra từ nhau….

Dần dần, cô không còn nghe thấy tiếng mưa ngoài kia nữa, trên thế giới, giống như chỉ còn lại tiếng hít thở của cả hai.

Từ Minh Bồng nhẹ nhàng luồn tay vào tóc anh, hỏi. “Thật sự không có việc gì?”.

Cố Hằng Chỉ cắn môi, trên đời này anh có thể lừa dối tất cả mọi người, chỉ có mình cô là không, vì ngay cả trong bụng anh có bao nhiêu con giun đũa cô cũng biết. “Anh thấy không có gì, nếu ngày mai vẫn không thoải mái, anh sẽ đi viện khám, hôm nay trời bão to, có người còn cần bác sĩ hơn anh nữa, không nên đi, thêm phiền”.

Cô như đang nghĩ ra gì đó, đột nhiên kéo cánh tay phải của anh vòng qua vai mình, cánh tay phơi nắng ngăm ngăm, chỗ da trắng ở cổ tay in rõ dấu vết cái đồng hồ. Cố Hằng Chỉ hiểu được cô đang nghĩ gì, cười, hôn lên thái dương của cô, nói. “Không cần nhìn, đã khỏi lâu rồi em”.

Khi anh tham gia giải đấu tennis hồi đại học, vào trận chung kết, dù là giải nghiệp dư nhưng vẫn thi đấu nảy lửa như trong giải đấu lớn môn tennis khắp Đài Loan. Anh là tay vợt chính, mọi người kỳ vọng rất cao, nên trước vòng thi đấu, anh luyện tập hăng say quá khiến tay bị thương.

Cố Hằng Chỉ vốn tưởng cứ nghỉ ngơi vài ngày sẽ chẳng sao cả, nói dối huấn luyện viên, thắng ván đấu xong trở lại phòng nghỉ, bạn bè còn chưa kịp chúc mừng, Từ Minh Bồng liền xông lên trước, ngước mặt hỏi ngay. “Tay cậu làm sao vậy?!”.

Mọi người bất ngờ, Cố Hằng Chỉ đang tính trả lời, cô đã không thèm nói thêm gì, nắm lấy cánh tay phải của anh, hại anh la oai oái. “Đau đau đau đau —”.

Khi đó cô còn chưa dùng tí sức nào! Chỗ cô nắm vào vừa nóng vừa sưng, thấy rõ là đã nhiễm trùng nặng. Cô trừng mắt liếc anh một cái, gọi nhân viên y tế đến, đưa đi bệnh viện khám gấp, phát hiện là tổn thương dây chằng, phục hồi phải mất hơn một tháng, đừng nói đánh ván tiếp theo, ngay cả cử động đơn giản cũng chưa chắc được.

Sau lầm đó, anh rất tò mò, hỏi cô. “Trong ván đấu biểu hiện của tớ kém lắm sao? Làm sao cậu biết tay tớ bị thương?”.

Từ Minh Bồng đáp lại anh bằng một cái quắc mắt. “Chẳng qua lần đó đối thủ của cậu quá yếu! Cậu đã quên ngày nào tớ cũng nhìn cậu tập rồi hả, bình thường cậu luôn dùng một tay để đập bóng, nhưng khi đó lại phải dùng hai tay, vài lần bất đắc dĩ phải dùng tay không thuận để đánh trả bóng, tay kia nhìn rõ là đã nhũn ra không còn sức nữa, sắc mặt cũng xấu đi, đau đến vậy sao không kêu huấn luyện viên thay người?”.

Cố Hằng Chỉ cảm động muốn chết. Từ khi bắt đầu học trung học anh đã chơi tennis, Từ Minh Bồng khi đó còn chẳng biết tennis là cái gì, hiện tại còn có thể phân tích chi tiết rõ ràng. “Tớ nghĩ mình còn chịu đựng được, muốn làm anh hùng chút chút”.

“Anh hùng?“. Cô hừ một tiếng, nâng cánh tay phải sưng vù của anh lên, không chút nể nang. “Anh hùng cụt một tay, đúng là anh hùng ngốc!”.

Bây giờ vết thương đã khỏi từ lâu, không còn lưu lại dấu vết nào nữa, Cố Hằng Chỉ nghĩ ngợi, vuốt vuốt đầu cô. “Đã lâu không chơi tennis lại, bà xã có muốn đi chơi với ông xã một ván không?”.

“Bà xã gì, bà xã anh đang nằm trên đùi anh kìa! Nhàm chán muốn chết, em không có rảnh vậy đâu!”. Cô sẽ không bao giờ động tới cái môn thể thao đó.

“Vậy hả?”. Cố Hằng Chỉ lim dim mắt, hơi bị ngạc nhiên. “Vậy sao khi đó em lại…”.

Mỗi lần anh tập đánh, Từ Minh Bồng luôn bất chấp mưa gió đến theo dõi, mỗi lần anh tập đều tập suốt hai, ba tiếng đồng hồ, cô vẫn ngồi đợi, có khi cầm sách theo, có khi xem rất chăm chú, không ngại phiền chút nào, anh nhớ khi đó cũng từng hỏi. “Cậu không thấy chán sao?”.

Cô đã trả lời sao nhỉ?. “Không có đâu! Nhìn rất thú vị”.

Từ Minh Bồng cũng hồi tưởng lại, mặt không khỏi nóng lên. “Trước khác nay khác chứ anh!”.

Cô cũng không hiểu lúc trước mình nghĩ cái gì nữa, mỗi lần anh nói muốn đi tập đánh bóng, cô cũng nhịn không được chạy theo nhìn. Cô chẳng hứng thú gì với việc vận động, nhưng lại thuộc tên các tuyển thủ tennis như lòng bàn tay, đáng tiếc có mở tivi coi trận chung kết cúp này cúp kia trên thế giới, cũng chẳng hiểu được gì dù chỉ là một nửa.

Cô còn đang chán nản giới thể thao sóng sau đè sóng trước, Cố Hằng Chỉ đã hì hì nhìn cô cười cợt. “Hóa ra, em đã yêu anh từ trước rồi đúng không?”.

“A?”. Cô ngẩn người, tim đập như chạy đua, như cô gái ngày nào đút lá thư tình vào ngăn tủ cậu bạn lại bị cậu ta túm được… Đợi chút, so sánh kiểu gì thế này?. “Em, em đâu có biết”.

Cô nói thật đấy, lúc học trung học còn xác định là thích anh ấy, nhưng khi đến đại học, tình cảm bạn bè xen lẫn với tình yêu, không phân chia rõ ràng làm cô không xác định được, huống chi tên nhóc này vừa vào đại học đã bị một cô gái theo đuổi, luôn mang bộ mặt tí tởn….

Cố Hằng Chỉ nhìn bộ dạng khó xử của cô, nở nụ cười. Có một số việc không cần dò xét lại làm gì, tình cảm mười năm trước trong lòng anh cũng rất phức tạp không hiểu được, anh chỉ cần biết đến hiện tại là được.

“Sao, anh bây giờ tốt hơn nhiều, có muốn tự mình xác nhận không?”. Anh cúi người, tiếng nói trầm ấm dán bên tai cô, hai chữ “tự mình” càng làm không khí thêm mờ ám.

Từ Minh Bồng chịu không nổi anh. “Ba không phải là quân nhân sao? Sao ba lại huấn luyện anh thành bộ dạng thiếu đứng đắn như bây giờ vậy hả?”.

Cố Hằng Chỉ cười ha ha. “Trò giỏi hơn thầy thôi em!”.

Dùng sai từ rồi chồng ơi?! Mặt cô dở khóc dở cười, nhưng lười sửa lưng anh.

Một đêm bão bùng, gió lạnh thổi vù vù ngoài cửa sổ, nhưng trong phòng vẫn có hai người ôm nhau nóng hầm hập. Một đêm xuân đáng giá ngàn vàng*, cho dù ngàn cân mưa gió có đột kích hay bao phủ thì giờ khắc này tình cảm cả hai vẫn tràn trề nồng nhiệt, vợ chồng cãi nhau xong rồi, cuối cùng vẫn hòa hảo ôm hôn nhau thôi, chuyện như vậy chẳng phải rất bình thường không đúng sao?