Khả Tằng Ký Đắc Ái (Có Từng Nghĩ Đến Yêu?)

Chương 11




Lại một đoạn thời gian tiếp xúc, Anh Lê cảm thấy Lý Liên Y ngoại trừ vẻ ngoài lộ ra chút ngạo khí đặc biệt, còn lại quả thực là một đứa trẻ rất tốt, không mắc bệnh công tử như nhiều kẻ nhà giàu khác.

Tại thư phòng, Anh Lê mang ra rất nhiều sách truyện ngụ ngôn cho Lý Liên Y đọc.

Còn anh ngồi trước bàn làm việc xem tài liệu trong máy vi tính, chỉnh lý lại tư liệu cần cho buổi họp tới. Lý Liên Y ngồi trên sô pha, lật xem quyển truyện đang đặt trên bàn trà.

Thư phòng một mảnh an tĩnh, chỉ nghe tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ kiểu cổ.

Hoàn thành xong đống tài liệu, Anh Lê rời mắt khỏi máy tính, ngẩng đầu lên, thấy Lý Liên Y đang đọc truyện cười, lật giở từng trang sách một, khóe miệng khẽ nhếch, mang theo tia cười nhàn nhạt.

Cậu ngồi yên lặng ở đó, lông mi dài chớp động, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt, toàn thân tựa hồ đang tỏa sáng, dung mạo thanh tú, thực sự… rất đáng yêu.

Anh Lê thầm nghĩ, trách không được có những người cứ nhất định muốn sinh con, nếu có được một đứa trẻ như Lý Liên Y thì còn gì tuyệt vời hơn.

Sắp xếp lại tài liệu trên tay, đóng dấu, đóng sách xong, Anh Lê đứng lên.

Lúc anh bưng hai tách trà đến bên cạnh Lý Liên Y, mùi hồng trà kem đã tỏa ngát hương làm cậu đang cắm cúi đọc sách cũng phải ngẩng đầu lên.

Uống trà, Anh Lê hỏi: “Những cuốn sách này, cậu thích nhất truyện nào?”

Lý Liên Y lấy ra một quyển đặt trên cùng, Anh Lê thoáng nhìn, là “Tam Mao phiêu lưu ký” của Trương Nhạc Bình.

Ừm, quả nhiên anh quan sát đúng, vốn dĩ truyện này không phải đứa trẻ nào thời nay cũng có thể đọc được, nó ghi lại một đoạn lịch sử tiêu biểu, nếu như không có chút tri thức nhất định về lịch sử, e là khó có thể thực sự hiểu hết hàm nghĩa của từng bức tranh.

“Những cuốn sách này, nhà cậu cũng có?” Anh Lê lại hỏi.

Anh Lê sưu tập được một số tranh truyện, khá lẫn lộn, và đều là những câu chuyện cũ từ nhiều năm trước, như “Tam Mao phiêu lưu ký”, “Bỉ Đức thỏ” (*), “La Tân Hán” (**), vv.vv…

Lý Liên Y nghe xong, gật đầu, “Những truyện này nhà tôi đều có, còn một ít tôi chưa đọc đến.”

Anh Lê nghe xong, không khỏi khẽ tự giễu: “Quả nhiên.”

Nhận ra ý tứ trong lời nói của Anh Lê, Lý Liên Y bỗng nhiên thốt một câu: “Không phải dựa vào tiền.”

Anh Lê vô cùng kinh ngạc, vội nhấc đầu nhìn Lý Liên Y chăm chú, cậu cụp mắt, né tránh ánh nhìn của anh.

Nghĩ một lúc, Anh Lê nở nụ cười, “Tôi biết, không phải dựa vào tiền hay nhờ có tiền. Gia đình cậu làm kinh thương, gia cảnh nhất định không thể tầm thường, dù vậy tôi cũng tin tưởng người thân của cậu chắc hẳn đã nói với cậu rằng đồng tiền không phải là vạn năng.”

Lý Liên Y con ngươi mở lớn, sau đó hỏi: “Anh muốn nói đến chuyện của chuột nhỏ?”

Hai nghìn để mua một con chuột trị giá ba trăm, Anh Lê đích xác vẫn còn nhớ rõ chuyện này.

Trầm tư một lúc, Anh Lê đáp: “Không, tôi lại nghĩ việc này cũng không có gì là thái quá. Nếu như không phải vì tôi, cậu chắc hẳn sẽ không làm như vậy.”

Anh Lê tưởng rằng Lý Liên Y sẽ biện giải một chút, thế nhưng cậu lại không hề nói gì, chỉ cúi đầu.

Thấy cậu lại trầm mặc, anh càng khẳng định điều mình nghĩ là đúng, không muốn tranh luận, không giải thích, rõ ràng lần đó làm như vậy là bởi Lý Liên Y có lý do.

Thế nhưng, cậu không muốn nói cho anh biết.

Vào phòng bếp lấy ấm trà, Anh Lê đem tách của mình cùng Lý Liên Y đi đổ.

Lật lật trang sách trên tay, Anh Lê hỏi: “Vì sao cậu không tiếp tục đi học?”

Lý Liên Y nghe đến vấn đề này, lập tức rụt vai, trừng mắt nhìn anh, “Trường học nhiều người lắm.”

“Đều là bạn cùng lứa tuổi, tiếp xúc một chút sẽ có bạn bè.”

Lý Liên Y lắc đầu, “Tôi không thích nơi có nhiều người.” Sau đó, bổ sung thêm một câu: “Tôi thích được các anh trai dạy hơn.”

Anh Lê nghe xong câu này, không khỏi ước ao, trên đời này liệu có mấy người có thể nhận được sự dạy dỗ của những anh tài Lý thị như thế này. Những người anh của Lý Liên Y, trong thương giới đều là những nhân vật danh tiếng, điều hành những công ty kinh doanh vượt trên cả tầm cỡ quốc gia, tất cả đều có khả năng viết sách hướng dẫn kinh nghiệm quản lý xí nghiệp, ngay cả trong trường đại học cũng chưa chắc có được một làn sóng lớn những anh tài từng trải như vậy.

Vậy mà, cậu bé này, lại luôn luôn ở trong nhà, đến khi nào mới mở được khúc mắc đây?

Anh Lê những muốn lại gần, nhưng bản thân liệu khá hơn cậu được bao nhiêu? Cũng đã từng quen biết những người phụ nữ tốt, cuối cùng vẫn chẳng thể nào tiến thêm dù chỉ một chút.

Chính mình cùng Lý Liên Y, thực sự có phần giống nhau.

Thời gian quen biết dài hơn, Anh Lê dần cảm nhận được, Lý Liên Y càng ngày càng tin tưởng anh, hiện tại đã nguyện ý tựa lên vai mình.

Lại một ngày Lý Liên Y đến chơi nhà Anh Lê, anh nói với cậu một chuyện.

“Thứ sáu tới tôi phải ở lại công ty, không thể ở nhà tiếp đón cậu. Thật có lỗi, nhất định thứ sáu tuần sau sẽ để cậu được nhìn thấy chuột nhỏ.”

Lý Liên Y nghe xong, chỉ cười cười đáp: “Sao lại có lỗi được, anh phải làm việc, rất bình thường, là tôi làm phiền anh mới đúng.”

Khó có dịp nghe được một câu nói dài như vậy, Anh Lê thoáng kinh ngạc.

Thấy vẻ mặt của anh, ánh mắt cậu xẹt qua một tia ngại ngùng, hơi đỏ mặt.

Anh Lê vội nói: “Hiếm khi được nghe cậu nói một câu dài như vậy.”

Lý Liên Y ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, “Tôi không phải là người không bao giờ nói chuyện.”

Thấy cậu nhóc trước mặt bày ra bộ dáng trẻ con, là thực sự biểu lộ, Anh Lê không khỏi vui mừng.

Lý Liên Y một mình ở sân sau cùng chuột nhỏ ngắm cảnh biển, Tiểu Nháo lượn quanh chân cậu một vòng rồi chạy đi.

A Ngốc gần đó tựa hồ không muốn hoạt động nhiều, lúc nào cùng nằm dựa bên sô pha.

Qua một hồi lâu, Lý Liên Y không thấy Anh Lê, nghĩ có chút kỳ quái, bèn đi tìm anh.

Cậu tìm thấy anh trong phòng bếp.

Mặc một chiếc T-shirt ở nhà, Anh Lê đeo tạp dề, đang vội vàng đun một nồi nước.

Tựa lên khuông cửa, Lý Liên Y hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”

Anh Lê quay đầu lại, thấy cậu tới, nở nụ cười, “Xin lỗi vì không ở cùng cậu, tôi đang chuẩn bị đồ nấu cơm.”

Cầm trên tay một cây măng đặt lên thớt, Anh Lê vừa thái vừa nói: “Dù cậu không ở lại dùng bữa thì tôi vẫn cần ăn a, phải chuẩn bị một chút, cậu cứ tự nhiên đi, tôi làm lát là xong ngay.”

Lý Liên Y chưa rời đi, vẫn tựa bên khuông cửa, nhìn Anh Lê đương xắt xắt thái thái, thấy anh rửa, rồi xắt, động tác thành thạo, hứng thú hỏi: “Anh đang làm cơm?”

Anh Lê không quay đầu lại, cười cười đáp: “Sống một mình, bản thân cũng phải có khẩu vị tương đối tốt.”

“Người nhà anh đâu?”

“Cha mẹ tôi ở Thụy Sĩ, tôi ở đây trông coi việc kinh doanh.”

“Còn bạn gái anh?”

Nghe Lý Liên Y hỏi vậy, Anh Lê ngừng động tác trên tay, quay đầu nhìn cậu, cười nói: “Chuyện này cậu cũng quan tâm?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu thoáng trở nên đỏ hồng, con ngươi đen bóng xẹt qua một tia sắc bén, trừng mắt nhìn anh.

Anh Lê vừa nhìn, không khỏi âm thầm hối hận, lời vừa nói có hơi không được thỏa đáng cho lắm, Lý Liên Y vốn dĩ luôn sống trong nhà chỉ tiếp xúc với người thân, mà cậu cũng còn nhỏ như vậy, hẳn là không thể hiểu nhiều chuyện nam nữ, mình nói vậy có khác gì đang ăn đậu hũ cậu bé, anh vội vàng them vào: “Tôi hiện tại không hẹn hò bạn gái, thực ra cũng có một vài người bạn là nữ, đều là bạn rất tốt của tôi.”

Lý Liên Y vẻ mặt trở nên lạnh nhạt, đi vào phòng bếp ngồi cạnh bàn ăn, khuôn mặt nhỏ nhắn không thèm nhìn Anh Lê, “Ý tôi chỉ là, nếu như bạn gái anh đến, tôi sẽ không tới.”

Anh Lê nghe xong, tựa hồ thấy cậu càng hiểu sai ý mình, có chút bối rối, “Sao vậy? Mọi người có bạn bè, tụ tập với nhau có gì không được?”

Lý Liên Y quay đầu, giọng điệu cứng ngắc nói: “Không được. Tôi ghét con gái.”

“Vì sao?” Anh Lê càng thêm kỳ quái, “Sao cậu lại tức giận, con gái nhiều người rất đáng mến, vì sao lại đáng ghét?”

Lý Liên Y vẻ mặt cứng lại, ánh mắt trở nên mờ mịt nhìn đăm đăm về một hướng, không trả lời.

“Chị gái cậu cũng là phụ nữ.”

“Chị ấy khác.”

Nghe cái giọng điệu ương ngạnh ấy, cảm thấy trong đó có phần hờn giận, Anh Lê không tiếp tục nói về chuyện này nữa.

Anh Lê chuẩn bị nguyên liệu cho bữa cơm xong xuôi, rửa tay, pha trà, lấy bánh ga tô ra, ngồi xuống bên cạnh Lý Liên Y.

Ăn bánh xong, Lý Liên Y liếc nhìn chỗ nguyên liệu cho bữa ăn đang đặt trên bếp, hỏi Anh Lê: “Vì sao anh muốn mời tôi ở lại dùng cơm?”

Anh Lê vừa cười vừa nói: “Không vì sao cả, tôi là bạn của cậu, muốn cậu nếm thử tay nghề của tôi, kéo gần khoảng cách, tay nghề nấu nướng của tôi không tệ đâu nhé, những ai ăn qua rồi đều khen ngon.”

Lý Liên Y giật giật đôi mắt to, “Thật sao?”

Anh Lê khoanh tay đặt trên bàn, nâng cằm nhìn cậu, “Phải ăn mới biết được.”

Thấy Lý Liên Y không có ý gì là chấp thuận, Anh Lê hỏi: “Nghe Khỉ Lục bảo, cậu không thích ăn uống bên ngoài, vì sao? Sợ không sạch sẽ?”

Lý Liên Y không nói gì.

“Cậu có thể nhìn tôi nấu.”

“Có thể sao?”

Anh Lê vui vẻ đứng lên, “Có thể.”

“Bây giờ?”

“Không, bây giờ còn hơi sớm. Nếu như cậu bằng lòng ở lại, nói với người nhà một tiếng.”

Lý Liên Y gọi điện báo cho bác Kim, thấy thoải mái hơn hẳn.

Trước đây đến chơi luôn nhớ đúng ba giờ phải trở về, trong lòng có chút bận tâm sẽ không được vui chơi tận hứng. Hiện tại nếu ở lại ăn cơm, có thể tùy ý lựa giờ giấc trở về, nghĩ đến đó khiến cậu không khỏi thấy thoải mái hơn.

Anh Lê cùng Lý Liên Y trở vào phòng khách, kéo cậu ngồi xuống, “Ngồi đi, chúng ta cùng chơi điện tử.”

“Nhà anh có sao?”

“Đương nhiên.”

Sau một tiếng đồng hồ bị bắn hạ, Anh Lê càng thêm nhìn Lý Liên Y với con mắt khác.

Vốn dĩ vẫn nghĩ cậu ấy an tĩnh và nhu thuận, luôn luôn rụt rè, sợ người lạ, không muốn giao tiếp với người ngoài, ít nói, thu mình như một con chuột kiểng.

Giờ đây đã dần quen thân hơn, mới hiểu rằng cậu không khép mình, chỉ là tâm lý có chút ngăn trở không thể giải trừ, thành ra mới khiến cho người khác nhìn vào chỉ thấy dáng vẻ nhỏ bé sợ hãi.

Ai ngờ đâu, cậu bé an tĩnh này, chơi điện tử lại lợi hại như vậy. Trong lúc đối chiến, cậu chỉ huy quân đội của mình khiến Anh Lê phải liên tục bại lui.

Nhăn mặt buông tay điều khiển trên tay, Anh Lê tựa vào sô pha, thở dài, “Tôi thua.”

“Còn chưa mà.”

“Không thể cứu vãn.”

Lý Liên Y cầm lấy tay điều khiển, “Anh đem bộ hạ đến gần biển, đóng thuyền, sau đó…”

Anh Lê ỉu xìu xua tay, “Không phải tôi ngay từ đầu xem thường cậu, chỉ là không ngờ cậu có thể chơi khá như vậy…”

Lý Liên Y lại gần, kéo tay áo anh, “Không nên bỏ cuộc dễ dàng như vậy.”

“Trò chơi mà thôi, bỏ đi.”

Anh Lê thực không muốn tiếp tục chơi nữa, nghĩ mà thấy mất cả mặt, cậu thiếu niên đẹp như từ truyện tranh bước ra này, chưa một lần nếm trải khói lửa nhân gian, lại có thể bức một kẻ dày dặn kinh nghiệm sa trường như anh phải thối lui.

“Anh còn cơ hội, dù là trò chơi cũng không nên dễ dàng bỏ cuộc.”

Anh Lê giương mắt nhìn cậu, “Ai nói vậy?”

“Các anh tôi vẫn nói như vậy. Lúc chơi với bọn họ, bọn họ đều nói vậy.”

Anh Lê không khỏi hiếu kỳ, “Anh em cậu cũng chơi trò này?”

“Cũng không giống lắm. Chúng tôi chơi game kinh doanh online, tự bỏ vốn thành lập công ty buôn bán, chơi cùng tôi bọn họ chưa bao giờ nương tay, thường ra ám chiêu làm cho lũng đoạn, ác ý lừa gạt hoặc làm cho phá sản, hoặc nâng giá ngoại tệ lên, vân vân.”

Anh Lê nhe xong, không khỏi sửng sốt, quả nhiên là thương giới thế gia, trẻ con cũng đều chơi trò này.

Nói đến đây, Lý Liên Y lộ ra một tia buồn rầu, “Đáng tiếc, bọn họ đều đã lớn, không còn ở Hương Đảo nữa, có vài người ở lại thì cũng đều bận rộn công tác.”

“Không phải vẫn còn người dạy cậu học sao? Cậu có thể…”

Lý Liên Y lắc đầu, im lặng.

Anh Lê vỗ vỗ vai cậu như bạn bè lâu năm không gặp, “Cậu đã rất lợi hại rồi.”

Lý Liên Y chọn mi, liếc mắt nhìn anh, “Đương nhiên, tôi là người nhà họ Lý.”

Anh Lê nhìn cậu, cậu lúc này, mày kiếm nâng cao, trên mặt toát lên một cỗ khí khái không thể diễn tả bằng lời, sinh động mà hoạt bát, tựa một luồng sáng từ trong bình ngọc hé lộ, Anh Lê không khỏi khẽ động trong lòng.

Thật muốn khiến cậu vĩnh viễn có được dáng vẻ hoạt bát như vậy.

(*) Bỉ Đức thỏ: Peter Rabbit (để biết thêm thông tin, hãy hỏi gg caca).

(*) La Tân Hán: Robin Hood.



——-o0o——-