Khả Tằng Ký Đắc Ái (Có Từng Nghĩ Đến Yêu?)

Chương 23




Lý Liên Y đứng giữa sân bay nườm nượp người qua lại, nhìn đoàn người đông nghịt lại chẳng có một chút cảm giác gì là sợ hãi, mà trong lòng chỉ cảm thấy đầy nôn nóng.

Đã từng rất sợ nơi có nhiều người, nhưng hiện tại, người đông thì có gì đáng sợ chứ, đáng sợ chính là, người nhiều như vậy, muốn tìm người kia ở đây, coi bộ không có khả năng.

Hao hết tâm lực, ngay cả cầu khẩn cùng dọa dẫm cũng đem ra dùng tất, tử triền lạn đả (*), rốt cục cũng moi được từ công ty hàng không cái tin là Anh Lê bay sang Nam Phi.

Thế nên Lý Liên Y cũng mua vé máy bay, bay tới Nam Phi.

Trên thảo nguyên Phi Châu rộng lớn, trước mắt là vùng quê mênh mông vô bờ, phía chân trời là một vùng bao la hùng vĩ cùng đẹp đẽ phi thường, làm người đứng trước nó chỉ có thể tán thán không thôi.

Vẫn luôn muốn được đến Châu Phi một lần, nên Anh Lê đã lựa chọn nơi đây làm đích đến của chuyến du lịch lần này.

Tuy rằng đã bỏ lỡ thời điểm tuyệt vời nhất để đi du lịch ở nơi đây, thế nhưng, cảnh mặt trời mọc trên thảo nguyên Nam Phi to lớn, vẫn mang đến ấn tượng mãnh liệt đối với Anh Lê.

Một hòn lửa đỏ rực từ xa xa đang dần dần nhô lên, mặt trời đỏ giữa bầu trời xanh biếc, hé nhìn xuống vùng quê bao la, linh dương chạy nhảy trên thảo nguyên, nổi lên cuồn cuộn bụi mù, toàn bộ vùng đất rộng lớn như đang sôi trào, tràn đầy hơi thở.

Cảnh sắc đẹp đến ngây ngất này đã từng xem trên TV biết bao lần, hôm nay lại chân chính xuất hiện trước mắt, và kia những sự sống hoang dã xinh đẹp, khiến cho ta có cảm giác như đang sống trong một thế giới không thực.

Tuy có trời xanh cảnh đẹp say lòng người, nhưng trong thâm tâm Anh Lê, lại chẳng thể thoát khỏi nỗi u buồn sâu kín.

Lúc đến đây, đã thuê một hướng dẫn viên du lịch, Anh Lê đi theo cậu ta, còn cậu ta lái xe đi phía trước, du ngoạn qua nhiều phong cảnh thiên nhiên, xuyên qua từng thôn làng cùng thị trấn nhỏ. Thỉnh thoảng bọn họ còn dừng lại nghỉ ngơi ngoài trời.

Anh Lê dọc đường đi đã chụp được không ít ảnh.

Hôm nay, hướng dẫn viên dẫn Anh Lê theo, dừng chân tại một thôn xóm phụ cận, nơi đây là một mảnh xanh hóa, có không ít động vật hoang dã đang sinh sống, hi vọng rằng sẽ được nhìn thấy một đàn ngựa vằn.

Dưới bầu trời xanh, trước mắt là thảo nguyên bao la vô tận, Anh Lê đứng một mình trên gò đất cao.

Khoảng diện tích cực lớn trước mắt, khiến anh có cảm giác mình như một vương giả giàu có.

Thế giới thực sự rất lớn.

Ngay lúc anh đang một mình đứng cảm khái, theo tiếng gió thổi, chợt nghe thấy một âm thanh đang gọi tên mình.

“Anh Lê… Anh Lê…”

Phía chân trời, dần dần hiện ra một chiếc xe jeep, từ nhỏ biến thành lớn dần, đang tiến tới.

Xe dừng lại, một người từ trên xe nhảy xuống, đang hướng về phía anh chạy tới.

Trong tiếng gió thổi, người đó càng lúc càng tới gần, tiếng gọi cũng càng ngày càng ầm ĩ rõ ràng hơn.

“Anh Lê… Anh Lê…”

Anh không khỏi vì tiếng gọi ấy mà quay lại, nhìn thật kỹ, sau đó giơ cái ống nhòm trước ngực lên.

“Liên Y…”

Khi anh đã nhìn thấy rõ người đang chạy tới là ai, liền không kìm lòng được mà kêu to tên cậu, chạy về hướng người đó.

“Anh Lê…”

“Liên Y…”

Càng lúc càng gần hơn, Anh Lê đã rõ ràng nhận ra, người xuất hiện trước mắt mình, chính là Lý Liên Y.

Trời đất, em cư nhiên từ Hương Đảo chạy theo tới tận đây.

Khoảng cách xa như vậy, em vẫn đuổi theo tôi.

Ôm chặt lấy cậu, Anh Lê gần như sắp khóc.

“Trời ạ… Liên Y… Liên Y… Là em… thật đúng là em rồi…”

Lý Liên Y vùi trong lòng anh, cứ không ngừng kêu lên cái tên “Anh Lê”.

“Anh Lê… Anh Lê…”

Thật vất vả mới bình ổn lại được tâm tình kích động, anh thầm quan sát người yêu trong lòng.

Cậu lúc này thực sự rất bẩn, hầu như không còn nhận ra được màu da nguyên trạng, bộ quần áo cowboy cũng đã biến thành màu vàng đất, chỉ có đôi mắt, to tròn mọng nước, chỉ thuộc về Liên Y.

Linh động mà tươi sáng, đang ngước nhìn mình.

“Trời ạ, em làm thế nào mà tìm được tôi? Làm sao em tìm được đến tận đây?”

Lý Liên Y không chút khách khí đánh Anh Lê một cái, cả giận nói: “Sao anh lại chuồn đi xa vậy hả? Nói mau!”

“Tôi… Tôi không biết em sẽ tìm tôi, tôi định…”

Lý Liên Y kéo kéo áo anh: “Ai cho phép anh chạy đi xa vậy? Nói mau!”

Anh Lê liền ôm chặt cậu vào trong lòng, “A, Liên Y, Liên Y, xin lỗi em, là tôi sai, là lỗi của tôi, tôi không nên để lại em một mình ở Hương Đảo, tôi không nên…”

“Tìm anh mệt chết đi được ấy!” Lý Liên Y lên án.

“Thật may, em đã tìm được anh rồi…”

Đối diện ánh mắt đang trở nên vô cùng thâm tình, Anh Lê kìm lòng không đậu hôn lên đôi môi đang không ngừng khép mở.

Ôm hôn triền miên một lúc lâu, Lý Liên Y gần như không thể thở nổi nữa, mãi mới được buông ra, cậu trừng mắt với anh, “Người lớn các anh, cứ thấy đuối lý là tỉnh bơ đánh trống lảng.”

Anh Lê ha ha cười, bao u buồn thoáng chốc như được quét sạch.

Bầu trời dường như trở nên trong xanh lạ thường, hít thở bầu không khí nơi đây, Anh Lê cảm nhận một nỗi thỏa mãn trước nay chưa từng có.

Hiện tại, Lý Liên Y đang ở bên anh.

Cùng Lý Liên Y trở về cái thôn nhỏ mà mình đang ngụ tạm, Anh Lê vội vàng hỏi cậu vì sao lại tới được đây.

“Ông nội nói, ông sẽ không giúp em, em phải tự mình đi tìm anh.”

Anh Lê nghe đến đó, không khỏi sửng sốt.

“Em đã nói cho ông biết?”

Lý Liên Y gật đầu, “Vâng.”

Ánh mắt anh thoáng chốc đầy dịu dàng, “Ừm, Liên Y, cảm ơn em, tôi thấy em còn dũng cảm hơn cả tôi đấy, tôi…”

“Vậy sao anh còn chạy trốn!”

Anh Lê không khỏi cúi đầu, “Tôi…”

Lý Liên Y tiếp tục: “Em đã phải rất vất vả, van xin đe dọa mãi mới biết được là anh đi Nam Phi. Ông nội bảo sẽ không giúp em, em cũng không muốn xin xỏ ai trong Lý gia, cuối cùng chỉ đem theo một ít tiền tiêu vặt. Em mua vé máy bay đến Johannesburg, kết quả, đến khách sạn điều tra được thì không thấy tên của anh. Lúc ấy em tưởng mình điên luôn mất, biển người mênh mông biết tìm anh ở đâu.”

Anh Lê vừa nghe, vừa mở to hai mắt nhìn, “Em…”

Trước đây Lý Liên Y luôn sợ chốn đông người, không muốn tiếp xúc với người lạ. Vậy mà hiện tại, chỉ để tìm kiếm mình, cậu bé cư nhiên lại làm được đến vậy… Có thể thấy cậu bé đã cố gắng bằng mọi giá.

“Đương nhiên, không thì làm sao bây giờ, may mà một chi nhánh của khách sạn đã giúp em tra ra được anh đang ở Cape Town. Tức chết đi được, tự nhiên lại đi đến tận đó, tiền để bay thêm chuyến nữa thì chẳng đủ, không thể làm gì khác hơn, em đành phải đi xe lửa, được một đoạn thì xuống, rồi đi xin quá giang xe của người ta, thật vất vả mới đến được Cape Town.”

“Em… xin đi nhờ xe? Làm như thế nào?”

Lý Liên Y liếc mắt nhìn anh, “Vì anh, em cái gì cũng có thể hi sinh!”

Anh Lê nghe mà rưng rưng xúc động, “Liên Y…”

“Rốt cục cũng hiểu được thế nào là cảm giác ‘nhất văn tiễn nan đảo anh hùng hán’ (**)!”

“Ừm, Liên Y…” Anh Lê nhịn không được mà ôm lấy cậu, không ngừng hôn môi, “Xin lỗi, xin lỗi em…”

Lý Liên Y ngẩng đầu lên, bĩu môi trừng mắt với anh, “Vì tìm anh, em phải đến từng cái khách sạn một để tra danh sách xem có tên anh không, không nói cho em là em bám không tha; xin người ta cho đi nhờ xe, nói mãi mới được, hừ, anh đâu có thấy em lúc ấy như thế nào chứ!”

Anh Lê không nói nên lời.

Lý Liên Y vốn là một cậu bé kiêu ngạo như vậy, lại xuất thân trong một thương giới thế gia giàu có, từ xưa đến nay chưa từng biết cầu xin người khác là gì, vậy mà vì anh, cậu lại có thể làm được đến vậy.

“Để tiết kiệm tiền, em không dám mua đồ ăn bừa bãi, ăn cái gì cũng phải chọn thứ rẻ nhất mà ăn, đi qua trạm xăng dầu, cửa hàng tiện lợi, nhà hàng, đều hỏi có cần người phụ việc không, sau đó làm công cho người ta, không cần trả tiền, chỉ cần người ta cho ăn là đủ… Còn có, nhà nghỉ khách sạn chỉ rất hiếm khi mới dám vào, toàn phải ngủ ngoài trời, anh xem xem em…”

Nói đến đây, Lý Liên Y đã trút xuống bộ quần áo trông không còn ra cái hình dạng gì nữa, “Cho tới giờ em chưa từng để mình bụi bẩn đến vậy, từ khi xuống máy bay chưa từng tắm lần nào, có nhiều đêm em phải ngủ chung với lũ động vật, trâu chẳng hạn, vân vân mấy con nữa, đều có cả.”

“Trời… Em một mình, cứ như vậy… Trời…”

Anh Lê nghe mà muốn té xỉu.

Lý Liên Y hầu như chưa bao giờ bước chân ra khỏi biệt thự Lý gia, cư nhiên lại có can đảm một mình đi một quãng đường xa đến vậy. Nếu như vạn nhất trên đường cậu xảy ra chuyện gì, anh thực sự không biết phải làm sao đây.

Cậu nắm nắm tay, kêu lên với anh, “Mà, vốn dĩ em cũng định vừa đi vừa ngắm cảnh thảo nguyên.”

“Sau đó là tìm kiếm anh, trên đường hỏi thăm từng làng một, nếu gặp được người đang tiện đường đi đến nơi em cần thì sẽ xin người ta cho đi nhờ một đoạn, vất vả lắm, em phải vất vả lắm mới tìm được anh đó!”

Anh Lê liều mạng gật gật đầu, “Biết, tôi biết mà, tôi biết em đã rất khổ sở!”

Từ câu chuyện lộn xộn mà Lý Liên Y kể lại, anh cũng có thể tưởng tượng được, mấy ngày nay, cậu đã trải qua những chuyện gì, càng nghĩ, càng vô cùng cảm động.

Lý Liên Y bấu lấy anh, loạng choạng, muốn anh nghe mình nói: “Đáng ghét! Ngay cả ảnh chụp của anh em cũng không có! Lúc đi hỏi người ta, chỉ có thể so sánh với người nào giông giống sau đó nói anh có vóc dáng rất cao, da vàng tóc đen, em cư nhiên một bức ảnh của anh cũng chẳng có mà đem ra nữa!”

Anh Lê đến giờ mới nghĩ đến vấn đề này.

“Xin lỗi, Liên Y…”

Ngoại trừ lời xin lỗi, anh thực sự không biết hiện tại phải nói gì nữa.

Cậu vươn một tay hướng về phía anh, “Máy ảnh đâu? Anh nhất định có mang theo, lấy ra đi.”

Anh Lê ngoan ngoãn đem cái máy cơ của mình ra.

Lý Liên Y đem máy ảnh chỉnh chỉnh một chút, giơ lên đặt phía trước hai người, sau đó chạm đầu với anh, “Cười lên nào…”

“Chờ một chút, Liên Y, chúng ta có thể tìm một ai đó chụp hộ mà.”

“Thôi khỏi phiền đi anh, ai mà để ý chứ, cười đi nào!”

“Tách” một tiếng, Anh Lê và Lý Liên Y, đã chụp được bức ảnh ưng ý.

Về sau, lúc đi tẩy rửa ảnh, Anh Lê chỉ thấy, mình đang cười rất chi là ngượng ngùng, nhìn vào ảnh trông ngố cực kỳ, còn Lý Liên Y thì thoạt nhìn lấm lem như một chú cún nhỏ, ánh mắt đen láy cùng nụ cười rộ lộ ra hàm răng trắng bóng, đặc biệt bắt mắt.

Không muốn để Lý Liên Y phải nghỉ ở khách sạn ngàn sao nữa, anh dẫn cậu trở lại Cape Town.

Trên đường đi, cậu vẫn không ngừng kể lại chuyến phiêu lưu mạo hiểm đầy ly kỳ vừa qua của mình, gặp những ai, nhìn thấy những chuyện gì.

Anh Lê chú tâm lắng nghe.

“Em a, mấy ngày nay, đã đi qua biết bao con đường, cầu xin biết bao người, quá giang biết bao cái xe, làm biết bao nhiêu là việc; lau bàn nè, cho động vật ăn nè, rửa xe nè, lợp mái nhà gỗ nè, một đống việc, mệt chết được…”

Vừa nghe một câu này, Anh Lê liền dựa sát lại, xoa bóp vai cho cậu như để cậu được thư giãn hơn.

“Thật may, may là đã tìm được anh, nếu không em sẽ điên mất…”

“Tôi cũng sẽ phát điên…”

“Anh thì điên cái gì, anh biết điều thì đừng có chạy nữa là được.”

Nắm tay Lý Liên Y, Anh Lê nhìn cậu, chân thành hứa hẹn : “Tôi sẽ không bao giờ rời xa em nữa! Liên Y, tôi tuyệt đối tuyệt đối sẽ không rời xa em một lần nào nữa!”

Lý Liên Y nhìn Anh Lê, cảm động trước cử chỉ chân thành khi đang chăm chú nhìn mình mà thề thốt của anh, “Đừng” một tiếng, rồi nhỏ giọng nói: “Em có thể có một yêu cầu được không?”

Nhìn khuôn mặt khả ái của người yêu, Anh Lê biết cậu muốn gì, nâng cằm cậu lên, lần trượt theo đường cong xinh đẹp, sau đó cúi xuống, đặt một nụ hôn lên bờ môi người đối diện.

Từ dịu dàng dần dần đã chuyển thành ngày càng nồng cháy, tinh tế giao triền, Lý Liên Y ôm lấy cổ Anh Lê, gắt gao dán chặt lên người anh.

Cape Town, trong khách sạn, Anh Lê mang quần áo mới cho cậu thay, thay xong Lý Liên Y cũng không đành lòng ném đi bộ quần áo cũ.

“Em phải lưu lại làm kỷ niệm, mỗi một vết rách trên đó, đều rất có ý nghĩa.”

Lúc cùng nhau tắm rửa, Anh Lê vốn chỉ định thay cậu chà lưng, kết quả sau một màn lau lau gội gội, tinh thần và thân thể đều nóng rực cả lên.

Quên phứt cái gọi là ngượng ngùng, hai người ngay tại trong phòng tắm, triền miên không dứt.

Lúc nằm trên giường ôm nhau, Anh Lê bảo Lý Liên Y nên gọi điện báo cho gia đình biết là mình vẫn bình an.

Cậu suy nghĩ một hồi rồi đáp, “Không cần, em nghĩ là bọn họ đã biết.”

Anh Lê chợt nhớ tới mấy bảo vệ như bóng với hình luôn theo sát cậu.

“Lý thị có một công ty bảo vệ, không mấy khi làm bảo an cho bên ngoài, chủ yếu là có trách nhiệm bảo vệ người nhà em thôi.”

Anh Lê suy nghĩ một hồi, “Vậy người trong nhà em, như Khỉ Lục chẳng hạn, nhất định cũng biết lúc em đi tìm anh đã trải qua không ít khổ cực.”

Vừa nghĩ đến những gì mà Liên Y đã từng trải qua, Anh Lê cứ mãi tự trách mình. Đáng ra mình không nên rời đi.

Cậu nhìn biểu tình hổ thẹn của anh, cười nói: “Ông nội nói, nếu như em tìm được anh, anh sẽ ở lại bên em chứ.”

Anh Lê vội vã gật đầu, “Đúng vậy!”

Đôi mắt to của cậu xẹt qua một tia nhìn linh động, “Vậy, nếu em muốn đến Mỹ du học, thì anh…”

Anh lập tức đáp: “Tôi sẽ đi theo em!”

“Vậy còn công ty của anh?”

“Mở thêm chi nhánh ở Mỹ, từ Hương Đảo vượt đại dương vậy.”

Lý Liên Y gật đầu, sau đó nói: “Em muốn ở lại Hương Đảo.”

Ôm lấy Lý Liên Y, Anh Lê nhẹ nhàng an ủi, “Em đi đâu, tôi sẽ theo đó, vậy nên, em chỉ cần lựa chọn một trường đại học ưng ý là được, không cần lo cho anh.”

Lý Liên Y cười nhìn anh, tiếu ý còn mang theo vài phần bướng bỉnh khiến Anh Lê tâm động không thôi, “Em thấy học ở đại học Hương Đảo cũng được đấy, như vậy là thành đàn em (qt: học đệ) của anh rồi.”

“Đàn em…”

Lý Liên Y bất mãn nhìn chằm chằm anh, sẵng giọng trách móc: “Thế nào, anh không thích à?”

“Được chứ, được chứ.”

Cầm tay cậu, anh thấy trong mình tràn đầy dũng khí.

Dũng khí đối mặt với cuộc sống sau này, đối mặt với tình yêu.

Tuy rằng còn chưa xác minh được rõ ràng thái độ của mọi người trong Lý gia đối với chuyện tình cảm của mình và Liên Y, thế nhưng, hiện tại anh đã biết mình phải làm gì.

Sẽ trực tiếp thỉnh cầu ông nội của Liên Y, cũng sẽ đến Canada gặp cha của cậu, đương nhiên, còn có cha mẹ của mình nữa.

Mặc kệ sắp tới có ra sao, Anh Lê cũng quyết phải nắm chặt tay người thương, tuyệt đối sẽ không bao giờ buông ra nữa, tuyệt đối sẽ không bao giờ xa nhau nữa.

Đem khuôn mặt dán lên vòm ngực anh, Lý Liên Y hai mắt đã trũng xuống.

Thấy người yêu có vẻ muốn ngủ, nghĩ cậu đã một thời gian dài không được nghỉ ngơi đầy đủ, Anh Lê dịu dàng ôm cậu vào lòng, âu yếm dỗ dành.

“Anh Lê… Trở lại Hương Đảo rồi, trước tiên anh sẽ làm gì?”

Trước khi chìm vào giấc ngủ, Lý Liên Y lên tiếng hỏi.

Anh mỉm cười hôn lên mặt cậu, “Tôi sẽ đi làm nhẫn, để đeo…”

Đặt tay cậu chạm lên ngón áp út của mình, Anh Lê nói: “Đeo ở chỗ này…”

(*) tử triền lạn đả: tử – chết, triền – quấn, lạn – rối bời, đả – đánh, quậy; đại loại là liều chết quấn lấy không buông.

(**) nhất văn tiễn nan đảo anh hùng hán: một đồng tiền cũng đủ ép bức anh hùng.



——-Hoàn——-

Phiên ngoại