Khả Tằng Ký Đắc Ái (Có Từng Nghĩ Đến Yêu?)

Chương 5




Vương theo nụ cười, Lý Khỉ Lục kết thúc cuộc trò chuyện. Mọi chuyện đều thuận lợi, xem ra Anh Lê đúng là một người tính tình sảng khoái, cùng anh ta tiếp xúc nhất định sẽ vui vẻ.

Đến cuối tuần, một chiếc ô tô đen bóng dừng trước cửa nhà Anh Lê.

Anh đang tưới nước cho hoa, nghe tiếng động cơ vang đến, liền đóng vòi nước, tay còn ướt nhẹp đã đi ra.

Xuống xe, Lý Khỉ Lục trước tiên ngước nhìn chung quanh một chút.

Anh Lê sống trên một con phố yên tĩnh, trong một khu biệt thự độc lập giữa lưng chừng núi.

Nơi này quả là một tiểu khu xa hoa, bảo an nghiêm mật, an ninh trật tự tốt. Toàn bộ tiểu khu đều hướng theo thế núi, xây dựng nối tiếp nhau là những ngôi biệt thự nhỏ hai tầng độc lập, mỗi tòa nhà lại được bao bọc bởi một khu vườn có hàng rào bạch sắc, lối đi lát bằng đá Tử Lộ nối thẳng đến trước cửa biệt thự, thật hài hòa đẹp mắt.

Môi trường an tĩnh của khu biệt thự này, Lý Khỉ Lục rất thích. Toàn bộ tiểu khu như được xanh hóa hết thảy, không khí mới mẻ, cây cối xanh tươi, cây cỏ như nhung, còn có thể nghe được cả tiếng chim hót líu lo.

Đứng trong tiểu khu, nhìn ra xa là miên man những con sóng Nam Hải biếc xanh, nước biển trong như gương, sóng vỗ nhấp nhô, làm cho tâm hồn thoáng chốc cũng khoáng đạt hẳn lên.

Tại Hương Đảo tấc đất tấc vàng thế này, có thể có được một nơi ở như vậy, cùng với căn nhà của anh ta, Lý Khỉ Lục đã hoàn toàn hiểu rõ, Anh Lê hẳn phải là một người có năng lực tương xứng. Theo như tin tức trong tạp chí tài chính và kinh tế, bất luận là trong lĩnh vực truyền thông hay bất động sản, anh ta đều kinh doanh cực kỳ xuất sắc, là một nhân tài kiệt xuất trong ngành.

Mở cổng, Anh Lê cười đón khách, “Mời vào.”

“Đã quấy rầy rồi.”

Lý Khỉ Lục đi vào sân.

Sân trước của biệt thự có ga ra. Theo lối đá Tử Lộ, khách đến chơi sẽ đi vào nhà của Anh Lê.

Anh Lê không bởi vì có khách đến chơi mà thu dọn gì cả, Lý Khỉ Lục thấy trên bàn trà phòng khách bừa bãi vài quyển tạp chí cùng tuần san tài chính và kinh tế.

Toàn bộ không gian phòng khách rất rộng rãi, đặt hai chậu cây lớn, đồ dùng trong nhà cũng thể hiện rõ cuộc sống đơn giản của một người đàn ông độc thân. Đi qua phòng khách đến vườn cây phía sau là một cánh cửa bằng thủy tinh, có thể thấy được một mảnh hoa hồng lớn đang nở rộ.

“Anh trồng loại nào vậy?” Lý Khỉ Lục không kiềm được hỏi.

Anh Lê nhanh chóng sắp chỗ ngồi cho khách, sau đó nhìn thoáng qua vườn cây, gật đầu, “Hoa hồng là loại cây khỏe mạnh, hoa giữ được thời kỳ đẹp đẽ khá lâu, vậy nên tôi trồng nhiều loại hoa hồng.”

Ngồi trên sô pha, Lý Khỉ Lục không để ý vừa quay đầu lại, liền bị một phen giật mình, “A…”

Một đám lông tròn tròn ở đâu đang động đậy phía dưới sô pha.

Anh Lê quay đầu nhìn một chút, nở nụ cười, “Đó là A Ngốc, con chó tôi nuôi.”

Hóa ra là có một chú chó đang ngủ say trong góc tường dưới sô pha, bị người khách đến làm đánh thức mới loạng choạng ngóc đầu lên.

Vừa thấy chú chó đứng lên, Lý Khỉ Lục liền không khỏi kinh hãi, thật là rất lớn, phải cao bằng nửa người. Một đám lông mềm mại vừa rậm vừa dài, màu trắng xen với tro xám, ngay cả con mắt cũng chẳng thấy đâu nữa.

Để ý thấy vẻ mặt của Lý Khỉ Lục, Anh Lê giải thích: “Loại chó này hình thể khá lớn, đừng cho rằng nó hay gây chuyện, thực ra nó rất ôn thuần, không nguy hiểm gì đâu.”

Chó đi rồi, giữa phòng khách lại xuất hiện một con mèo vàng đang đùa nghịch.

Lúc mèo con đi tới, phát hiện thấy chân sau nó hơi kỳ quái, Lý Khỉ Lục nhíu mày. Không đợi nàng hỏi, Anh Lê đã giải thích: “Đây là con mèo tôi nhặt được, cho nó một chỗ trú ở lại nhà của tôi. Lúc ấy nó bị thương rất nặng, đưa đến bác sĩ thú y thì nghe bác sĩ bảo đã lỡ mất lúc có thể chạy chữa kịp thời. Vậy nên chân sau của nó không được điều trị dứt điểm, thành ra mới như vậy. Nó lúc nào cũng ầm ĩ đúng bản tính của mèo, vậy nên được gọi là Tiểu Nháo.”

Mèo con cọ cọ bên chân người khách một cái, rồi đi.

Xem qua chó cùng mèo, Lý Khỉ Lục quay sang Anh Lê, “Còn… con chuột nhỏ? Nó ở đâu ạ?” Vừa nói vừa thầm nghĩ, chắc là không bị con mèo ba cẳng kia ăn tươi rồi chứ.

Anh Lê chỉ một ngón tay về phía cạnh cửa thông từ phòng khách ra sân sau, ngay sát cạnh tường. “Ở đó.”

Người đàn ông tên Anh Lê này, cư nhiên lại nuôi chuột trong bể nuôi cá, trách không được đi qua cửa nãy giờ mình không để ý thấy.

Lý Khỉ Lục đứng lên, đi qua đó nhìn.

Trên cái khung kê sát tường, một cái bể cá đẹp đẽ hình chữ nhật bằng thủy tinh, bên dưới bể còn lót một lớp mạt cưa, ở bên góc có một cái giường nhỏ chuyên dùng cho chuột, có bát cho ăn, bình nước, còn có một cái xe quay cho chuột nhỏ tập thể dục.

Bể cá lớn, chuột nhỏ ở bên trong có thể tự do chạy nhảy. Qua lớp thủy tinh trong suốt, nó có thể từ đây nhìn ra toàn bộ phòng khách, lại có cái khung, có thể di chuyển ra sân sau để phơi nắng.

Chú chuột nhỏ lông tơ mềm mại, đôi mắt to tròn long lanh như hạt đậu đen, đương thoải mái nghỉ ngơi trong bể cá.

Lý Khỉ Lục thấy yên tâm hẳn.

Một chó, một mèo, một chuột, xem ra đều được Anh Lê nuôi dưỡng rất tốt.

“Có thể thăm quan một chút nữa được không?” Quay đầu lại, Lý Khỉ Lục hỏi.

Anh Lê đứng lên, cười nói, “Vậy để tôi dẫn đường.”

Tham quan một vòng, từ cách bài trí trong nhà, Lý Khỉ Lục có thể nhận thấy được cuộc sống sinh hoạt độc thân của Anh Lê cũng như sở thích hàng ngày của anh.

Lần nữa ngồi lại trên sô pha, Anh Lê cùng Lý Khỉ Lục nhìn nhau một lúc, mỗi người lại lộ ra một tia mỉm cười khác nhau.

“Tôi đã qua được bài kiểm tra chưa?” Hai bàn tay đan vào nhau, cánh tay đặt trên đầu gối, Anh Lê cất tiếng hỏi, chăm chú nhìn Lý Khỉ Lục.

Lý Khỉ Lục nghiêng đầu, miệng điểm một nụ cười nhẹ: “Cái gì?”

“Nghe nói gia đình cô, trẻ còn vị thành niên nếu muốn kết giao bạn bè phải được người lớn cho phép. Tôi muốn cùng lệnh đệ trở thành bạn bè. Nếu như cô thấy tôi đủ tư cách, có thể đồng ý chăng.”

Thấy Anh Lê nói có vẻ rất chân thành, Lý Khỉ Lục trái lại lại cảm thấy áy náy, “Xin lỗi, Anh tiên sinh…”

Anh Lê lắc đầu, “Đừng nói vậy, cô đang lo lắng điều gì tôi cũng đã đoán ra được, tôi rất hiểu. Nếu như thấy tôi đủ tư cách, rất mong cô đồng ý cho tôi cùng lệnh đệ kết bạn. Tôi rất vui nếu cậu ấy thường xuyên đến làm khách nhà tôi.”

Nghe đối phương chủ động thể hiện ý muốn kết bạn, Lý Khỉ Lục trong lòng thực vui vẻ. Thầm mỉm cười, nhưng nàng vẫn thấy lo lo.

“Chắc là anh cũng đã nhìn ra, Liên Y có chút không bình thường.”

“Cậu ấy tên là Liên Y.” Anh Lê cuối cùng cũng đã biết được tên của cậu thiếu niên đáng yêu đó, rất đặc biệt, cũng thực êm tai.

Anh Lê gật đầu, “Lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy tại cửa hàng bán vật nuôi trên phố dành cho người đi bộ, tôi đã cảm giác được.”

“Liên Y chính xác là có điểm không giống với người bình thường.” Lý Khỉ Lục thở dài một hơi, đưa tay chống lên trán.

“Cậu ấy sợ người lạ, cũng sợ nơi có nhiều người, đúng không?” Chú ý tới vẻ mặt của Lý Khỉ Lục, Anh Lê giải thích: “Hồi học đại học, tôi đã từng chọn môn tâm lý trong chương trình học trong một năm, ít nhiều có thể nhận ra ít nhiều.”

“Đúng vậy.” Lý Khỉ Lục gật đầu.

Anh Lê suy nghĩ, hay là thử tìm hiểu một chút xem sao, “Liên Y, cậu ấy năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Tháng mười hai tới, là vừa tròn mười tám tuổi.”

Anh Lê không khỏi kinh ngạc. Lý Liên Y làm cho anh có cảm giác cậu vẫn còn đang ở giữa thời kỳ thiếu niên. Chính mình cũng chỉ nghĩ cậu ấy khoảng mười lăm thôi.

Hóa ra, cậu ấy sắp thành niên rồi.

Xem ra, thời gian đối với cơ thể cậu ấy tương đối chậm.

Anh Lê thực rất muốn biết, câu chuyện đằng sau cậu thiếu niên này là gì, điều gì đã khiến cậu tự khép kín chính mình như vậy.

Thế nhưng, vấn đề riêng tư như vậy, bất quá cũng chỉ mới quen biết chút ít, thế nào dám hỏi. Hơn nữa, đối phương cũng không phải người thường. Bọn họ là hoa thương thế gia (*) có tiếng, càng không thể tùy tiện hỏi được.

Thăm quan nhà cửa của Anh Lê xong, Lý Khỉ Lục càng thêm yên tâm. Đối phương là một người đàn ông có thói quen sinh hoạt tốt, có thể yên tâm để Liên Y đến đây.

Lý Khỉ Lục hỏi, “Sau này tôi sẽ dẫn Liên Y đến thăm quý gia đình, được chứ ạ?”

Anh Lê vui vẻ nở nụ cười, gật đầu, “Đương nhiên, tôi rất vui lòng.”

Con người trước mắt này, đã đồng ý làm bạn với em trai, Lý Khỉ Lục vừa cười vừa nói: “Đã nhiều năm qua, cậu em trai bé nhỏ của tôi rất ít khi bước ra khỏi nhà, thậm chí đối với người nhà còn từng sợ ngay cả anh chị em chúng tôi. Bây giờ, nó thoạt nhìn có vẻ không sợ anh, lại còn có ý muốn đến chơi nhà anh, nói thực là tôi rất vui mừng.”

Anh Lê nhớ lại cái lần hai người mới gặp gỡ, lộ một nụ cười dịu dàng, “Có lẽ, là duyên phận chăng?”

Lý Khỉ Lục nghĩ đến cậu em trai luôn trầm lặng, nỗi lo lại ùa về, “Kỳ thực, mọi người trong nhà đều mong muốn nó dũng cảm hơn, đi ra ngoài ngắm nhìn thế giới trước mắt. Thế nhưng, nó là đứa nhỏ ít tuổi nhất trong nhà, được ông nội vô cùng thương yêu, chuyện gì nó không muốn chúng tôi cũng chẳng thể ép buộc. Có một số chuyện xảy đến, một năm rồi lại một năm nó càng trầm lặng hơn.”

Dứt lời, Lý Khỉ Lục ngẩng đầu, sắc mặt đột nhiên tươi sáng trở lại, “Anh tiên sinh, tôi cảm thấy, nếu quen với anh, biết đâu Liên Y sẽ có một chút thay đổi nào đó.”

Anh Lê vội gật đầu, “Tôi cũng mong vậy.”

Mở một đĩa nhạc nhẹ, rót cho khách một chén trà nóng, Anh Lê cùng Lý Khỉ Lục tiếp tục hàn huyên, từ tin tức về tình hình chính trị hiện nay, cho đến tin đồn thú vị gần đây nhất ở Hương Đảo, sau đó lại chuyển sang vấn đề về biến động nhà đất. Hầu như những người trong thương giới đều có một ngôn ngữ chung, trò chuyện hết chủ đề này đến chủ đề khác, Lý Khỉ Lục đối Anh Lê càng thêm hài lòng và tin tưởng. Con người này, bề ngoài anh tuấn cởi mở, nội tâm lại ôn hòa nho nhã, tri thức cũng thực uyên bác.

Chỉ là, có lúc ánh mắt anh, vô ý lộ ra một tia cô tịch.

Điểm này có lẽ những con người sống nơi đô thị đều có.

Giơ cổ tay nhìn đồng hồ, Lý Khỉ Lục nói: “Làm phiền cũng đã lâu, tôi xin phép về thôi.”

Anh Lê đứng lên.

Lúc tiễn khách đi ra, A Ngốc cùng Tiểu Nháo cũng chạy tới. A Ngốc lò dò theo sau Lý Khỉ Lục, Tiểu Nháo cọ cọ bên chân nàng, thỉnh thoảng còn cào cào lên quần của Lý Khỉ Lục.

Nhìn chiếc xe có rèm che rời đi, lại nghĩ tới người bảo vệ vận đồ đen đứng ở xa khi nãy, Anh Lê không khỏi thở dài.

Nếu như Lý Liên Y không phải là đứa trẻ trong một thương gia hiển hách như vậy, có lẽ cậu đã cùng anh trở thành bạn bè từ lâu rồi, đã hiểu rõ khúc mắc của cậu, nghĩ được biện pháp giúp đỡ cậu.

Xuất thân trong một gia đình giàu có trong thương giới, đối với Lý Liên Y mà nói, có thể là chuyện tốt. Cậu ấy sẽ nhận được nhiều sự bảo hộ, nhưng cũng bởi vì bảo hộ quá tốt, nên có khi trái lại lại khiến cậu ấy trở nên yếu đuối.

(*)hoa thương thế gia: gia đình phú quý thành công trong sự nghiệp kinh doanh.

——-o0o——-