Khách Điếm Lão Bản

Chương 42: Gai góc 4




Từ ngày bị thụ thương, thời gian cứ thế trôi đến năm sáu ngày. Mỗi ngày, đại phu đều đến bôi thuốc cho y. Lúc đầu, Mạc Ly còn không muốn bị người khác thấy vết thương ở hạ thân, khăng khăng muốn tự mình bôi thuốc, nhưng thái độ của đại phu rất kiên quyết. Mạc Ly biết, đại phu này chỉ theo ý Văn Sát mà thôi.

Ở Vô Xá cốc, Văn Sát chính là chúa tể thượng thần. Mọi người đã quen với cái khí thái áp bức của hắn mà răm rắp nghe lời. Nếu một ngày không thấy ai dũng cảm, không sợ chết đứng ra khiêu chiến, thế mới là chuyện lạ.

Tuyết dày ba thước, một ngày không lạnh. Khi những gai góc được mài mòn, thiện lương và mỹ hảo trong nhân tính cũng trống rỗng.

Cung điện này thật vừa hoa lệ, vừa tiện nghi.

Từ đầu đến chân,y chẳng chỗ nào là không có mùi thuốc, không muốn ngửi cũng phải ngửi.Dần dần, Mạc Ly bắt đầu tự thỏa hiệp với bản thân, tìm đường lui. Trước kia mình cũng là bác sĩ, mỗi năm đều kiểm tra sức khỏe là chuyện bình thường. Hiện giờ thuốc thang trên người đãquen, không cần thiết phải tìm cách trốn. Cho nên ba ngày sau, Mạc Ly thận trọng suy nghĩ, cảm giác thật mâu thuẫn, mới thấy hoảng sợ.

Nhìn vào mắt Văn Sát mà xem, có lẽ chỉchút xíu gì đó, nhưng đối với Mạc Ly thì là một tín hiệu hết sức nguy hiểm. Y rốt cục cũng phải khuất phục rồi sao? Giống những người trong cốc?

Nghĩ đến hồi đầu ở đây, y còn dùngánh mắt thương hại và bi ai nhìn những cái xác không hồn này. Giờ đây, y lại dần dần làm một trong số họ.Rồi có lẽ, đến lúc nào đóy cũng sẽ nhận được ánh mắt như vậy từ một người quen, người đócó lạnh lùng cười một cái “Không biết tự lượng sức,” rồi quay lưng bỏ đi không?

Mạc Ly bắt đầu sợ. Y sợ ngày qua ngày, dần dần lạc mất bản thân — một người tuy đạm bạc nhưng cứng cỏi, yêu ghét phân minh.

Thực sự, nếu nói roi vọt có thểkhiến người ta đau đớn và uất hận, nhưng cũng phải thừa nhận, nó khiến ta kiên cường. Chí ít, Mạc Ly bây giờ đối với sự bạo hành dành cho mình, lúc nào cũng ngoan cường chống đỡ, tâm lý luôn luôn vững vàng.Bất cam và khuất phục chỉ càng làm cao tường lũy trúc trong lòng Mạc Ly thêm lớn mạnh.

Nhưng, nếu roi vọt đổi thành kẹo ngọt?

Mạc Ly mê mẩn.Nhìn Văn Sát trước mặt, an tĩnh ngồi ở đối diện. Mạc Ly tự mình gắp thức ăn cho vào miệng mà chẳng thấy vị gì. Hắn không bảo y phải gắp thức ăn hay bón thức ăn cho nữa, nhưng từ lần vô ý làm Mạc Ly bị thương, Văn Sát vẫnchưa chạm vào y, chỉ có buổi tối vẫn ôm chặt lấy y đi vào giấc ngủ.Lúc vào bữa, Văn Sát bao giờ cũng bất động, lẳng lặng nhìn y ăn, sau đó mới động đũa.

Tuy Văn Sát không nói lời nào, nhưng Mạc Ly rất rõ ý tứ của hắn.Buộc phải tự giác gắp món ăn vào bát hắn, nếu có canh thì phải chan canh, có cá thì phải gỡ xương.

Siêu cấp ác ma? Mạc Ly lắc đầu.Coi như thế này, là người, ai chẳng có lúc cô đơn đúng không?Thế nên, A Vong nhỏ bé bảy tuổi mới quấn quít y như vậy?

A Vong tuổi nhỏ luôn muốn y phảiđút cho ăn, trước khi ngủ phải vuốt ve, khi sinh bệnh phải có người chăm sóc…

Là như vậy.

Hành vi của Văn Sát, cũng giống vậy.

Bởi thế, đến khoảnh khắc này, những gai góc của Mạc Ly, như nói ở trước, suýt nữa thì bị Văn Sát mài mòn.

Suýt nữa.

Nếu Văn Sát không quá tham lam, không quá vì cái lợi trước mắt, chuyện sắp tới sẽ đâu xảy ra. Chúng ta cũng chưa biết là gì.

Có điều, không có lửa sao có khói. Mà, chắc đã không có nghĩa lý gì nữa.

Vết thương của Mạc Ly đã được đại phu chẩn hạ, sắp khỏi rồi. Văn Sát gọi quỳ thủ tổng quản vào Thanh Vũ các. Quỳ thủ tổng quản họ Vương tên Chấn, vốn là một người hầu từ hồi vị đường chủ trước tại vị trong Vô Xá cốc. Đến khi Văn Sát lên ngôi, Vương Chấn được thăng lên chức tổng quản.

Văn Sát và Vương Chấn tiếp xúc không nhiều, nhưng lão cũng không gây bất lợi chi, lúc này vừa hay ngược lại.Chính là bởi Vương Chấn làm việc chu toàn, không để ai nắm được nhược điểm của mình, cư xử cũng khôn khéo, tất cả các phương diện đều chiếu cố, mà cũng không ai dám tùy tiện tìm lão gây phiền toái. Cai quản và sống yên ổn nhiều năm trong Vô Xá cốc như vậy, trừlão chưa có người thứ hai.

Ấn tượng của Văn Sát với Vương Chấn không sâu đậm, hôm nay lão mới vào Thanh Vũ các, gặp trực tiếp lần đầu.

“Chủ thượng vạn an.”Giọng nói gian xảocất lên, chỉ có hoạn quan mới có. Khom người một chút, rồi lại đứng thẳng. Chưa mở mồm nói lời nào, lão trông khoảng chừng hơn năm mươi, là một lão giả mập mạp đôn hậu.Nhưng nhìn người không thể bắt hình dong, trong ánh mắt Vương Chấn đã mơ hồ hiện ra sự sắc bén không tưởng, nhìn là biết chẳng phải là kẻ bình thường.

Văn Sát “Ừm” một tiếng, đặt quyển sách trên tay xuống, “Tình huống của hắn, ngươi đại khái rõ.”

Vương Chấn chắp tay thưa: “Hồi chủ thượng, trước đó vài ngày nô tài đã theo đại phu đến xem bệnh, nói chung đã hiểu được. Công tử bẩm sinh yếu ớt, quả thực cần phải điểu chỉnh thích ứng.”

Văn Sát nhíu mày: “Bẩm sinh yếu ớt? Có cần bồi bổ bằng thức ăn không?”

Vương Chân lắc tay nói: “Không hẳn, đây chỉ là điều đầu tiên.”

“Chỉ cần thân là nam tử, chuyện này bẩm sinh đều yếu ớt, bất quá cũng không sao. Nhưng đường chủ thực sự mạnh mẽ hơn người thường, vì vậy công tử không chịu được, càng yếu thôi.”

Vương Chấn dài dòng, với hạ thân của đường chủ, dám thẳng thắn đàm luận mà không đổi sắc mặt.Nhìn không ra thái độ Văn Sát thế nào, Vương Chấn cũng không do dự, nói trực tiếp vào trọng tâm.

“Theo Long Dương, muốn điều chỉnh độ chặt lỏng, chỉ có hai từ‘thích ứng’ mà thôi.”

Ngón trỏ của Văn Sát khẽ gõ gõ mặt bàn, phát ra vài tiếng động theo quy luật, “Ngươi muốn lấy yếu nhân của ta?”

Vương Chấn cười: “Không dám, đã có Lâm phân đường chủ là vết xe đổ, lão hủ còn muốn sống thêm vài năm.”

Lâm phân đường chủ chính là kẻ vì sờ soạng Mạc Ly ngày đó mà bị Văn Sát chặt một cánh tay, suýt mất mạng.

Văn Sát nghe vậy, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười khẩy, “Ngươi rất thức thời.”

Vương Chấn khom người: “Chủ thượng quá khen.” Lão gọi một tiểu tùy thị đang quỳ bên cạnh dâng lên một chiếc khay, bên trên đặt một hộp gấm. Mở chiếc móc vàng ra, đập vào mắt là những khối bạch ngọc được chế thành hàng loạt những viên cầu lớn bằng ngón cái.

“Chủ thượng, phương kế này đặc biệt dành cho công tử mà chế thành, những viên ngọc thạch này, đều được lấy từ Hán phương.”Vừa nói vừa lấy ra hai chiếc hộp, một sơn vàng, một sơn bạc, “Cách dùng rất đơn giản, tẩm từng quả cầu vào thuốc mỡ, đẩy vào bên trong. Năm viên một sợi, mười ngày một viên, tối đa là mười viên. Một tháng sau, sẽ đổi kích cỡ ngọc cầu.Thực ra thế này vẫn chưa là gì, chỉ có một việc, không phải Đường chủ làm thì không được.”

Văn Sát chưa từng tiếp xúc với những chuyện như vậy, nghe thế cũng nhướn mi.

“Sau khi ngọc cầu vào được một nén nhang, kính nhờ đường chủ để công tử bài ra từng ngọc cầu một. Nhất định phải từ từ, nhanh quá cũng không được, mà chậm quá cũng không được.”

Vương Chấn cười, tiếp: “Công tử được hưởng ân sủng, tính tình khó tránh cao ngạo, nếu để nô tài ở bên, nô tài cũng không dám hoàn hảo vô khuyết với công tử, thứ nô tài vô năng, làm phiền chủ thượng.”

Văn Sát nhìn chằm chằm Vương Chấn, hoàn toàn u ám, “Lá gan ngươi cũng không nhỏ.”

Vương Chấn chỉ cười không đáp, “Thỉnh chủ thượng lúc đầu dùng dược du ở hộp vàng, về sau dùng ở hộp bạc.Phương pháp này chỉ cần kiên trì nửa tháng là thấy tác dụng. Lâu dài mà nói, với thân thể công tử có lợi vô hại.Nếu chủ thượng không ngại, nô tài có thể nấp vào một chỗ bí mật gần đó, nếu không đúng phương pháp, nô tài có thể sửa ngay.”

Văn Sát tiếp nhận hộp gấm, thâm ý liếc Vương Chấn một cái. Người này, khá thú vị. Là một hoạn quan sao? Thật đáng tiếc.