Khán Bất Kiến Nhĩ Đích Ôn Nhu

Chương 30




Thời gian cứ thế yên lặng vượt qua. Mùa đông lạnh lẽo đã lơ đãng buông xuống Hogwarts. Màu xanh biếc của trường học không biết từ khi nào đã trở nên u tối, chạc cây bao chùm trong tuyết, mặt hồ đen đã kết thành một tầng băng cứng rắn, vào buổi sáng, mặt đất cũng xuất hiện sương giá.

Mùa thi đấu Quidditch cũng bắt đầu trong khí trời rét lạnh như vậy. Harry và Draco đáng thương bị đội trưởng Flint nhiệt huyết sôi trào bắt ép huấn luyện cường độ cao, khiến cho cậu thời gian đến hầm để học tập cũng không có, vì thế, sắc mặt của Severus rất đen, đương nhiên trừ bỏ nhà Slytherin, các nhà còn lại dù giáo sư khác cố gắng thêm điểm nhưng bảo thạch trong bảng vẫn giảm xuống rõ ràng, biểu thị bất mãn của giáo sư Độc dược.

Trận đấu Quidditch được xếp vào cuối tuần, như vậy toàn bộ học sinh đều có thể đến tham dự sự kiện trọng đại này của Hogwarts.

Sáng sớm thứ bảy, khí trời tốt, Harry và Draco ngồi trước bàn ăn, cố gắng cho thức ăn vào bụng, cả nhóm rắn nhỏ Slytherin đều cao hứng trò chuyện, chờ mong trận đấu Quidditch này có thể đánh bại đàn sư tử Gryffindor ngu xuẩn kia.

“Thật may, chúng ta ở Slytherin.” Harry nhìn đội viên ngồi bên bàn Gryffindor đang bị đội trưởng Quidditch Wood liều mạng nhét thức ăn vào mồm.

“Đó là đương nhiên.” Draco ngẩng cao đầu lên, kiêu ngạo nói.

“Potter, Malfoy, hai đứa ăn nhiều một chút, hôm nay là trận đấu đầu tiên của hai đứa, ngàn vạn lần không cần khẩn trương, ăn nhiều một chút, bảo trì thể lực tốt.” Flint bước nhanh đến bên người bọn họ, giảm thấp thanh âm xuống nói, còn duỗi thẳng tay lấy thức ăn do mọi người để giành đặt trước mặt hai người trên bàn, hoàn toàn không còn lễ nghi quý tộc trước đây.

“Merlin a, chẳng lẽ đội trưởng Quidditch đều vậy sao?” Draco nhìn đống thức ăn trước mặt mình chất lên như một ngọn núi nhỏ, lại nhìn Flint đang đi đến chỗ người khác vơ vét thêm thức ăn cho bọn họ, cúi đầu không nói gì.

“Draco, thế là tốt rồi, tối thiểu anh ấy không giống Gryffindor ôm đầu chúng ta mà nhét thức ăn vào.” Harry nhìn thức ăn trước mặt mình, đột nhiên ợ một tiếng, cậu không muốn ăn nữa.

Nhìn đồng hồ, Flint thúc giục mọi người tiến vào phòng thay quần áo, Harry và Draco được thành viên Quidditch cấp cao bao quanh, đi vào phòng thay quần áo, thay đồng phục Slytherin xanh biếc của đội, cầm Nimbus 2000, đứng ở lối ra vào nhìn sân thi đấu Quidditch.

Cả sân bãi ồn ào tiếng người, tựa hồ toàn bộ giáo sư cùng học sinh đều ngồi trên khán đài, Harry ngửa cao đầu, tìm trên khán đài, Severus, Quirell, Dumbledore ngồi cùng một chỗ, nhóm tiểu động vật từng học viện cũng tụ tập lại. Hermione và Neville không ngồi chỗ học viện của mình mà ở bên cạnh Blaise, Pansy ngồi trên khán đài Slytherin, bốn người giơ cao biểu ngữ “Harry, Draco cố lên!”

Harry kéo Draco, chỉ chỉ khán đài nói: “Draco, cậu xem.”

“Bọn họ thật đúng là... Không có một chút Slytherin nào.” Draco ngoài miệng thì ra vẻ oán giận nhưng trong ánh mắt toát lên cao hứng.

Harry nhìn biểu ngữ, an ủi mình năm nay không có Voldemort, không có Quirrell trùm khăn, không có Dobby, cho nên hẳn sẽ thi đấu an toàn, hơn nữa cậu cũng không phải Tầm thủ, đó là vị trí của Draco, cậu chỉ là Tấn thủ nho nhỏ, cho nên sẽ không có chuyện gì, không có chuyện gì.

“Được rồi, được rồi, tất cả mọi người lại đây, chúng ta cần vào sân.” Flint ở phía sau bọn họ cao giọng hô.

Harry, Draco trở lại phòng thay quần áo, xếp thành hai hàng phía sau Flint, nghe giọng bà Hooch vang lên ngoài phòng thay quần áo: “Xin mời mọi người cưỡi chổi bay.”

Tiếng của bà vừa kết thúc, mười lăm người đội bóng Quidditch của Slytherin theo thứ tự lên không trung. Trận đấu bắt đầu rồi.

“Merlin a, đội Slytherin lại có hai học sinh năm nhất!” Thanh âm của bình luận viên Lee Jordan khiến tầm mắt của mọi người tập trung vào Harry và Draco trên không trung: “Chẳng lẽ Slytherin quyết định đem trận đấu này tặng cho Gryffindor sao, lại để cho hai đứa trẻ gia nhập.”

Harry không rảnh rỗi đi nghe lời nói của Lee Jordan, lực chú ý của cậu hiện tại dang tập trung vào trái Bludges, còn về phần Draco, Harry tin tưởng cậu ta nhất định sẽ bắt được trái Snitch trước.

Harry đi vòng quanh trên không trung, thỉnh thoảng dùng gậy đánh quả Bludges bay đi chỗ khác, cậu chỉ cần không lại gần các thành viên khác là được, cho nên cậu thường nhắm thân ảnh hồng sắc của Gryffindor mà đánh.

Mà Draco không đứng lẫn trong đám người, cậu ta đang bay lượn cao cao trên bầu trời, ánh mắt không ngừng tìm tòi bóng loang loáng của trái Snitch.

Một quả Quaffle nữa lại được quăng vào giỏ, điểm số hai đội luân phiên tăng lên, tạm thời chưa biết ai thắng ai thua, vẫn chưa thấy tung tích của trái Snitch.

Harry một lần nữa lại đánh trái Bludges đi, đột nhiên nghe Lee Jordan thét chói tai: “Nhìn kìa, trái Snitch!” Trong lúc đó, chổi Draco đã nhanh chóng bay theo hướng xuất hiện trái Snitch, đồng thời, tầm thủ Gryffindor cũng bay theo. Phần lớn mọi người đều tập trung vào hai tầm thủ của hai độ, các thành viên của đội trên không trung cũng hơi phân tán, nhìn tầm thủ đội mình.

Harry lại vụt một trái Bludges bay tới mình, quả khác lại bay tới cậu, cậu vội cúi người né, quơ gậy vụt nó đi. Phát hiện hai trái Bludges hiện tại không ngừng vọt tới chỗ cậu, giống như từ người cậu toả ra lực hấp dẫn, cho dù bị đánh bay đi, chúng nó sẽ lại tiếp tục quay đầu lại.

Harry bắt đầu khống chế chổi, bay xuyên qua chỗ các thành viên khác, nhưng hai quả Bludges như biết rõ cậu, vẫn đuổi theo rất nhanh, cảm giác duy nhất của Harry lúc này là may mắn, cậu là Tấn thủ, tốt xấu gì trong tay cũng có một cây gậy, lúc không tránh thoát được còn có thể đánh văng nó đi, nếu không thì cậu chắc phải bị nó đánh tới bao nhiêu lần. Nhưng lần này là ai? Là ai muốn mạng cậu, sai khiến hai trái Bludges.

Cho dù lực chú ý của mọi người đều ở trên trái Snitch vàng và Tầm thủ, nhưng việc Harry không bình thường vẫn khiến một số người chú ý. Người thứ nhất phát hiện chính là Severus Snape, hắn không có hứng thú với Quidditch, nếu không phải hôm nay là trận đấu của nhà mình, hắn sẽ không bao giờ đến, bởi vậy lúc mọi người chú ý Draco, tầm mắt của hắn lại đảo lung tung, sau đó liền phát hiện Harry có lực hấp dẫn rất mạnh với Bludges, bởi vì không thể gỡ bỏ, rất dễ trúng phải Harry, hắn chỉ có thể nhìn chằm chằm Harry, yên lặng đặt mấy bùa bảo hộ, phòng ngừa vạn nhất.

Mặt khác, đồng đội của Harry cũng rất nhanh phát hiện, trong trận đấu bọn họ phát hiện trái Bludges cơ hồ đều vây quanh Harry, lập tức Tấn thủ kia bay đến giúp đỡ Harry quật Bludges, đương nhiên mục tiêu chính là mà áo đỏ của Gryffindor.

Thời gian dần trôi qua, người phát hiện chuyện không ổn của Harry ngày càng nhiều, Hermione, Blaise, Pansy và rất nhiều Slytherin đều không có cách gì. Harry cũng phát hiện thể lực của mình đã bị Bludges nhanh chóng xói mòn, nếu không phải cậu hàng năm tập võ, hẳn đã sớm ngã xuống.

“Merlin a, Tầm thủ Slytherin đã bắt được trái Snitch.” Thanh âm phóng đại của Lee Jordan vang lên, khiến Harry cảm thấy cả người vui sướng, bà Hooch thổi còi kết thúc trận đấu, hai trái Bludges kia giống như nghe được mệnh lệnh, liền trở về. Hết thảy tựa hồ giống như một trận đấu Quidditch bình thường, hoàn toàn không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.

Harry trở lại phòng ngủ tắm rửa cẩn thận, phát hiện hai tay mình vô lực, thậm chí cầm lấy sách vở cũng có thể run nhè nhẹ, xem ra lúc Draco bắt được trái Snitch, cậu đã bị Bludges đụng vào rồi.

Slytherin vì thắng lợi tuần này chuẩn bị tiệc tối chúc mừng phong phú, đáng tiếc Harry căn bản không vội tham gia tiệc chúc mừng, đã bị Draco, Blaise kéo vào thư viện, nơi đó Hermione, Neville và Pansy đã sớm chờ.

“Harry, cậu không sao chứ?” Không đợi Harry ngồi xuống, Hermione đã sốt ruột hỏi, “Merlin a, vừa rồi thật sự doạ người.”

“Không có việc gì, tớ hiện tại rất ổn.” Harry ngồi xuống, giấu hai tay mỏi nhừ xuống dưới mặt bàn.

“Đúng vậy, không có việc gì, cậu đặt tay lên đi.” Draco sắc sảo lập tức nhìn thấu Harry, bóc mẽ cậu.

Blaise nhìn Hermione đang lo lắng cầm tay Harry xem, mở miệng nói: “Harry, cậu biết là ai không? Vì sao hai trái Bludges cứ nhắm vào cậu?”

“Đúng rồi, trong trận đấu tớ thấy giáo sư Snape nhìn chằm chằm Harry niệm cái gì.” Hermione buông tay Harry, nói lên phát hiện lúc trận đấu.

“Không có khả năng!” Harry, Draco, Blaise và Pansy trăm miệng một lời nói.

“Vậy sẽ là ai? Lại muốn mạng của Harry, Merlin a, quá kinh khủng.” Neville nghiêm mặt, nhìn Harry, run lên nói.

“Vì cái gì không có khả năng, tớ tận mắt nhìn thấy.” Hermione không đồng ý với phản bác của bốn con rắn nhỏ.

“Ai cũng đều có thể, chỉ riêng giáo sư sẽ không!” Harry chắc như đinh đóng cột nói với Hermione.

Nghe Harry khẳng định vậy, Hermione cũng chỉ có thể tạm thời tin tưởng, nhưng về việc hoài nghi giáo sư Snape, cô tuyệt đối không buông, nhưng lời nói sau đó của Neville khiến nữ phù thuỷ thông minh này cũng mơ hồ, không biết nên xác định người nào, thậm chí Harry luôn biết trước mọi chuyện cũng không biết người nguyền rủa Bludges là ai.