Khán Bất Kiến Nhĩ Đích Ôn Nhu

Chương 8




Đêm đen huyền, trên giường, hai bé trai nặng nề chìm vào mộng đẹp, thân hình nho nhỏ dựa sát vào nhau, Dudley tóc vàng ôm chặt Harry tóc đen, còn Harry vẫn như cũ cố chấp ôm chặt con thỏ bông của mình.

Ngủ được một lát Harry chợt cảm thấy phía sau mình không biết từ khi nào có một cái bếp lò nóng rực, khiến cho cậu phi thường khó chịu, theo bản năng giãy dụa cách xa xa một chút, nhưng giãy mãi không được, cậu mơ mơ màng màng mở mắt, đưa tay đẩy Dudley phía sau.

“Không đúng.” Harry cảm thấy rõ ràng mình đụng vào thân hình nhiệt độ cao doạ người, giật mình thanh tỉnh hoàn toàn, vội vàng sờ trán Dudley, trời ơi, sao nóng như vậy!

Harry luống cuống tay chân từ trên giường đi xuống, nghiêng ngả lảo đảo chạy đến phòng ngủ Petunia, dùng sức gõ lên cửa: “Dì, dượng, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại a!”

“Thằng nhóc, sao tự dưng lại nổi điên lên thế.” Từ trong cánh cửa truyền đến tiếng rít gào của Vernon.

Vernon nổi giận đùng đùng mở cửa phòng, nhìn thấy Harry đang đứng trước cửa, áo ngủ lộn xộn, mái tóc vốn luôn không nghe theo lời nay lại càng rối giống tổ quạ, cà lăm nói với Vernon: “Dượng, Dudley ca… Ca, thực nóng, sốt rất cao.”

“Cái gì?” Petunia chạy ra từ phía sau Vernon, thét chói tai: “Duddie, Duddie làm sao vậy?”

Petunia chạy nhanh đến gian phòng của hai đứa nhỏ, đưa tay sờ trán Dudley đang nằm trên giường: “Thượng Đế a, anh Vernon, tới đây mau, Duddie bảo bối sốt rất cao, cần phải đưa đi bệnh viện ngay lập tức.”

“Thượng đế a, Petunia, em nhanh đi chuẩn bị đi, anh ôm Duddie xuống trước.” Vernon đã thay quần áo xong, một phen ôm lấy Dudley đi ra ngoài, vừa đi vừa nói với Harry đang đứng một bên: “Thằng nhóc, con ngoan ngoãn ở nhà chờ cho ta, nếu ở nhà mà gây rắc rối, ta sẽ đánh đòn con đó.”

”Dì, Duddie ca ca sẽ không có chuyện gì, đúng không?” Harry mắt đã sớm đẫm lệ nhìn Petunia, cậu không muốn thấy thêm người thân nữa rời bỏ mình mà đi.

Petunia xoa nhẹ đầu nhỏ của Harry, an ủi bé và cũng an ủi chính mình: “Yên tâm, Duddie sẽ không có chuyện gì, Harry một mình con ở nhà phải ngoan nha, chúng ta đến bệnh viện xem bệnh cho Duddie.”

“Dạ, dì, con sẽ ở nhà ngoan ngoãn.” Hary gật gật đầu, rất biết điều đáp. Petunia nhìn Harry một cái, không nói gì thêm, vội vàng đi ra ngoài.

Harry không lên giường đi ngủ tiếp mà một mình ôm con thỏ bông ngồi lẳng lặng ở phòng khách, chờ tin tức của Dudley.

“Harry, tỉnh, tỉnh.” Không biết từ khi nào Harry ngủ thiếp đi bị Petunia lay tỉnh lại: “Sao con lại ngủ ở phòng khách thế này?”

“Dì, con lo lắng nên muốn ở chỗ này chờ.” Harry có chút ngượng ngùng cúi đầu nói: “Dì, Duddie ca ca không có chuyện gì chứ?”

“Bác sĩ nói là viêm amidan, chỉ sốt cao một lát rồi khỏi thôi.” Petunia vào phòng bếp, vừa đi vừa nói với Harry: “Một mình con ở nhà, ta cùng Vernon không yên tâm lắm nên ta mang con đến bệnh viện, con nên đi chuẩn bị đi, nhanh lên, ta không đợi lâu đâu.”

Harry nghe xong liền nhanh chóng chạy trở về phòng thay áo ngủ, ôm lấy con thỏ bông của mình rồi lại rất nhanh chạy trở về.

“Dì, con xong rồi.” Harry nhìn Petunia đang chuẩn bị cặp lồng cơm trưa cho dượng Vernon, thở dốc nói.

Petunia liếc Harry ôm con thỏ bông, phân phó nói: “Nhanh ăn phần sandwich cùng sữa này của con đi.”

Harry ngoan ngoãn ngồi xuống bàn, tiêu diệt hết sữa cùng sandwich.

Trong bệnh viện luôn tràn ngập mùi thuốc khiến cho Harry thật sự không có hảo cảm với nơi này. Cậu ôm con thỏ đi theo Petunia trực tiếp đến phòng bệnh của Dudley. Dudley đáng thương đang nằm trên giường, tiếp nhận truyền nước.

“Duddie ca ca, ca khá hơn chút nào không?” Harry tiến đến bên giường bệnh, nhìn Dudley đã tỉnh lại nhưng cả người đều không có tinh thần, thân thiết hỏi han.

Dudley kéo khoé miệng, vô lực nói: “Không tốt, ca thật khó chịu, Harry.”

Harry cẩn thận đưa tay sợ trán Dudley, vẫn nóng đến lợi hại, xem ra sốt không hề lui. Harry nhìn Dudley lại càng thấy được sự bất lực của mình, hiện tại cậu chỉ có thể tự an ủi mình rằng trong sách Dudley sống khoẻ mạnh ngay cả lúc cậu đã nhập học Hogwarts, cho nên Dudley hẳn sẽ không có chuyện gì.

Nhưng sự tình không giống như Harry hi vọng, Dudley sốt cao chẳng những không lui xuống mà cứ như vậy kéo dài ba ngày, thời gian ba ngày đủ khiến cho người lớn phát điên lên, nói gì là đứa bé mới năm tuổi như Dudley.

Petunia nhìn Dudley nằm trên giường mà chỉ biết chảy nước mắt. Cô không biết nên làm thứ gì mới có thể cứu con mình. Bác sĩ đã nói cho cô biết, nếu cứ sốt cao không lui như vậy thì cho dù có chữa tốt, Dudley rất có thể sẽ bị nhược trí.

Harry nhìn dì rơi lệ, lại nhìn Dudley mặt đỏ rực nằm trên giường, cậu ôm con thỏ bông trong lòng, cậu không muốn chính mình tiếp tục phải hối hận, cuối cùng cố lấy dũng khí đi đến trước mặt Petunia nói: “Dì, con nói… Nếu con có biện pháp cứu Duddie ca ca, dì có tin không?”

“Cái gì?” Petunia hoài nghi tai mình có nghe lầm không, ngay cả bác sĩ cũng không có cách nào vậy mà tiểu bánh bao trước mặt nói nói sẽ có biện pháp?

Harry nhìn quanh phòng bệnh, tiến đến nói nhỏ bên tai Petunia: “Dì cũng biết mẹ từng cho con uống loại thuốc hoàn toàn không giống thuốc ở đây…”

“Không! Ta tuyệt đối không để Duddie bảo bối uống mấy thứ cổ quái.” Petunia không chờ Harry nói xong, lập tức cắt đứt lời cậu: “Con cũng phải quên hết mấy điều này đi, có biết hay không, đây đều là ảo giác, là chính con tưởng tượng mà thôi.”

Harry co rúm lại, nhưng vẫn nói với Petunia: “Dì, mặc kệ thuốc kia như thế nào nhưng nó có thể cứu Duddie ca ca a.”

“Này…” Petunia chần chờ, nhìn con trai bảo bối đang nằm trên giường, khẩn trương nuốt nước miếng, nói: “Con chắc chắn thuốc của mình luôn hữu hiệu?”

“Dì, hiện tại bệnh viện cũng không có cách nào tốt, chúng ta thử một chút vẫn hơn là cứ ngồi đây chờ đợi.” Harry giống như người lớn giải thích với Petunia.

Petunia không nói gì, nhìn Dudley thật lâu, mới chậm rãi nói với Harry: “Con lấy ra thử xem đi, bất quá, không được để cho dượng Vernon biết, nhớ chưa?”

Harry gật gật đầu, ôm con thỏ bông trốn vào trong phòng rửa mặt, một lúc sau đi ra đưa cho Petunia một cái bình thuỷ tinh nhỏ.

Petunia nhìn bình thủy tinh trong tay mình tựa như đang cầm một quả bom hẹn giờ, hận không thể ngay lập tức ném nó ra ngoài, nhưng rồi lại nhìn Duddie bảo bối đáng thương của mình, Petunia vẫn mở nắp bình ra, đem chất lỏng không biết là cái gì bên trong cho vào trong miệng Dudley rồi lập tức ném cái bình đi, ôm Dudley, vuốt ve khuôn mặt, tóc bé, nức nở lên: “Duddie bảo bối đáng thương của mẹ, con nhất định phải khoẻ, không có con thì mẹ biết sống thế nào?”

Thời gian chậm chạp trôi qua khiến cho Harry vô cùng lo lắng còn Petunia thì rất tức giận, rất muốn biết xem thuốc có hiệu quả hay không nên hai người thường xuyên sờ lên trán Dudley hi vọng. Theo thời gian chậm rãi bước đi, mãi đến khi Petunia đột nhiên phát hiện trán vốn nóng phỏng tay đã không còn nóng lợi hại như trước nữa, nhất thời kinh hỉ chạy ra khỏi phòng bệnh tìm bác sĩ đến xem.

Cảm tạ Thượng Đế, không, phải nói cảm tạ Merlin mới đúng, độc dược Hary lấy ra cuối cùng cũng có tác dụng, Dudley sau nhiều giờ rốt cục hạ sốt. Điều này khiến cho Petunia thở phào nhẹ nhõm, nhưng điều này cũng không có nghĩa cô sẽ bỏ qua chuyện về mấy đồ vật kỳ quái này nọ, cô đứng ở đầu giường, nhìn Harry đang chăm chú ngắm Duddie ngủ say, nghĩ nghĩ vẫn quyết định nói: “Harry, con lại đây.”

“Dì, chuyện gì vậy?” Harry ngoan ngoãn đi đến trước mặt Petunia, nghi hoặc nhìn cô ấy, Dudley đã khoẻ rồi, còn chuyện gì nữa?

Petunia họ nhẹ mới nói: “Harry, lần này dì cảm ơn con, nếu không có con, Dudley liền…”

“Dì, Duddie cũng là ca ca của con nha.” Harry cắt đứt lời cảm tạ của Petunia.

“Harry, nhưng con phải nhớ kỹ, đây là bí mật của ta và con, tuyệt đối không nói cho bất luận người nào biết, nhớ chưa?” Petunia dặn dò: “Nhất là dượng Vernon của con.”

“Con đã biết, lúc trước dì nói với con rồi.”

“Mặt khác!” Thanh âm Petunia bất chợt cao lên: “Sau này đừng để cho dì gặp con chơi đùa mấy thứ linh tinh khó hiểu đó, đừng giống mẹ con luôn phát sinh chuyện cổ quái.”

“Đã biết.” Thanh âm Hary có điểm thấp, hiển nhiên cậu không thể khiến cho Petunia tiếp nhận thế giới pháp thuật, bất quá lần này cậu cứu Duddie thật không tồi a. Hary nghĩ, có lẽ Duddie trong sách bởi sốt cao lần này nên mới có vẻ trở nên nhược trí như vậy a?

Sau khi ở lại bệnh viện quan sát một ngày, xác định bệnh Dudley sẽ không tái phát, dì Petunia cùng dượng Vernon mang theo Dudley và Harry về nhà số 4 đường Privet Drive. Ngày cuối tuần, để ăn mừng Dudley hoàn toàn hồi phục, dượng Vernon quyết định tổ chức cho cả nhà đi du lịch, địa điểm do Dudley quyết định.

Tin tức này khiến cho Harry động tâm tư, từ khi đi vào thế giới Harry Potter, tiểu Cửu Cửu của chúng ta phi thường tưởng niệm mỹ thực Trung Quốc, nhất là khi kiếp trước cậu lại là đầu bếp, thức ăn của Anh thực sự quá khô, nhưng là lúc trước ở trong nhà phù thuỷ, sau lại ở nhà dì, cậu không có năng lực đi nếm thử, hiện tại có cơ hội này, Harry Cửu Cửu Potter tất nhiên là ra sức ca ngợi mỹ thực Đông Phương trước mặt Dudley, khiến cho nước miếng Dudley chảy ra rất nhiều, cuối cùng quyết định cuối tuần cả nhà đi đến khu phố Trung Quốc, Dudley muốn thưởng thức tất cả các mỹ thực mà đệ đệ đã nói đến.