Khanh Bản Hắc Manh: Yêu Phi Đột Kích

Quyển 1 - Chương 13: Khống chế Cốc Khiếm




Editor: Tiểu Ngữ

Mặt trời lên cao, khoảng chừng chín giờ sáng, người trong Tuyết Viện đã chuẩn bị xong dụng cụ rửa mặt đi tới chỗ Tuyết Y.

Đây là quy cũ mà đầy tớ trong Tuyết Viện đều biết, ở Tống gia, đại thiếu gia không giống những người khác ngủ tới năm, sáu giờ mới thức giấc, bởi vì thân thể không tốt nên phải ngủ thật nhiều, phải ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao mới có thể dậy.

Tống Tuyết Y thay đồ rửa mặt xong xuôi mới quay sang bên cạnh, hỏi Hà Nghiên: “Cưu Nhi còn chưa thức dậy à?”

“Vâng.” Trong lòng Hà Nghiên càng thêm chán ghét Linh Cưu. Nha đầu kia thật sự là không hiểu chuyện, thiếu gia hết lòng thương yêu nàng, còn cho nàng quyền làm chủ, đáng lí nàng nên cảm kích và hết lòng với thiếu gia mới đúng, không nên ỷ vào được cưng chiều mà kiêu căng. Ngày đầu tiên đến đây lại thức dậy trễ hơn thiếu gia.

Tống Tuyết Y nhẹ nhàng gật đầu, động tác nhỏ nhẹ đẩy cửa phòng của Linh Cưu ra, một đường đi đến bên cạnh giường, cẩn thận đem cây nến vẫn còn đang cháy thổi tắt.

Rèm của giường vẫn như tối hôm qua, không có dấu hiệu kéo lên. Nhưng không thấy bóng dáng của bé đâu, chỉ nhìn thấy một quả cầu tròn cuộn trong áo ngủ bằng gấm.

Tống Tuyết Y sửng sốt, nhìn chằm chằm quả cầu tròn trong chăn một hồi lâu, thầm nghĩ cái này thật là tròn, người không biết còn tưởng rằng bên trong thật sự là một quả cầu tròn lớn.

Lúc này quả cầu tròn bên dưới áo ngủ bằng gấm nhúc nhích, ngay sau đó giống như bất động cứng đờ.

"Hì hì... Khụ." Tống Tuyết Y nghĩ tới đều gì đó, cười một tiếng rồi cố gắng nhịn xuống.

Đối với vẻ mặt ngây ngô của đám người Hà Nghiên ở đằng sau phất tay, ý bảo bọn họ không nên cử động, sau đó khom người đem áo ngủ bằng gấm vén lên, thử kêu một tiếng: “Cưu Nhi?”

Quả cầu tròn trong áo ngủ bằng gấm hiện hình, chính là Linh Cưu đang cuộn tròn.

Linh Cưu chỉ mặc một bộ quần áo phong phanh, hai chân co lên như con tôm luộc, một tay ôm chân, một tay đặt phía dưới, chôn đầu ở đầu gối.

Hèn gì lại tròn như vậy. Tống Tuyết Y nhìn thấy dáng ngủ này của Linh Cưu, trước tiên cảm thấy buồn cười, nhưng sau đó liền nhíu mày. Đứa trẻ này đáng yêu như vậy, có đôi lúc khiến người ta cảm thấy mỏng manh, hơn nữa có một chút cô quạng và thành thục, khiến trái tim hắn không khỏi căng thẳng.

"Cưu Nhi?"

Lại nghe âm thanh mềm mại ấm áp của thiếu niên, một lần nữa Linh Cưu tự khinh bỉ bản thân tự đánh mất mặt mũi. Sau đó không cam lòng ngẩng đầu, nhìn mặt nạ quen thuộc trước mắt.

Chân mày Tống Tuyết Y nhíu chặt hơn: “Ngủ không ngon?” Ánh mắt mông lung ngập nước của bé không che giấu được tơ máu trong mắt, còn có quầng thâm dưới mí mắt.

Linh Cưu yên lặng nhìn chằm chằm thiếu niên, sau đó bất đắc dĩ thở dài một hơi, ‘A’ coi như là đáp lời.

Cái bộ dạng giả vờ giống như cụ già đầy tang thương thở dài than thở, rất là buồn cười. Tống Tuyết Y dở khóc dở cười, bởi vì hắn chợt nhớ tới tối hôm qua mình trêu chọc bé thế nào, lẽ nào là do mình hại bé mất ngủ? Sớm biết chuyện sẽ như vậy, hắn nhất định sẽ không…

Sẽ không sao? Trong lúc Tống Tuyết Y tự hỏi, nhìn chằm chằm khuôn mắt trắng noãn của bé, cảm thấy rất tốt nhìn.

“Cưu Nhi không ngủ ngon là vì ta…” Dừng một chút, ngày hôm qua chính mình làm ra hành động như thế, bản thân Tống Tuyết Y cũng không có lường trước được, hắn lớn bằng tuổi này, lần đầu tiên mới làm chuyện như vậy. Cho nên không có biện pháp lạnh nhạt: “Ngày hôm qua…”

Lời nói của Tống Tuyết Y chưa dứt, Linh Cưu liền phất tay một cái: “Cũng không phải ngươi… Hử? Ngày hôm qua? Ngươi muốn nói chuyện gì?” Linh Cưu nhìn chằm chằm Tống Tuyết Y, ánh mắt nghi ngờ.

Trong nháy mắt Tống Tuyết Y có chút xấu hổ, thanh âm nhẹ nhàng săn sóc: “Không phải vì ta, đó là vì cái gì?” Lúc nói chuyện, hắn đem bé ôm vào lòng, mượn lúc xoay người nhanh chóng đem tâm trạng của mình bình phục lại.

Cái này giống như cảm xúc chột dạ lại kích thích của kẻ trộm, thật sự là mới mẻ lại kỳ quái.

Hành động của Tống Tuyết Y rất tự nhiên trot lọt, chờ khi mặt nàng được lau sạch, miệng được một cây bàn chải đánh răng nhét vô mới sững sờ phản ứng: “Ngươi… Ê ừ! Khụ khụ khụ!”

Tống Tuyết Y vội đem bàn chải đánh răng lấy ra, bưng chậu nước tới trước mặt Linh Cưu, một tay nhẹ nhàng vỗ lưng Linh Cưu: “Mau nhổ ra.”

"Phốc!" Linh Cưu không chút do dự hướng chậu nước phun ra, nghiêng đầu hung hăng trừng Tống Tuyết Y. Chị muốn hộc máu vào mặt của ngươi, có được hay không!

Nhưng nàng lại không biết dáng vẻ này của nàng trong mắt Tống Tuyết Y đáng yêu biết chừng nào! Ánh mắt long lanh ngập nước của bé cưng, lông mi dài đậm thấm ướt nước mắt, gương mặt nhỏ nhắn vì bị sặc mà đỏ lên, khóe miệng còn dính bọt biển, con ngươi ủy khuất lại lên án trợn tròn lên, cực kì dễ thương.

Sau đó, lần thứ hai, Tống Tuyết Y làm ra một chuyện mà hắn không ngờ tới, dùng môi mềm mại hôn lên hai gò má đáng yêu của bé.

Ừ… Còn ấm hơn ngày hôm qua nữa chứ.

(⊙ 口 ⊙) Đám người Hà Nghiên hóa đá, may là tố chất của các nàng tốt, đồ vật đang cầm trong tay không có bị rơi xuống đất.

— 皿 — Đây là vẻ mặt máu của Linh Cưu, một giây sửng sốt, sau đó vẻ mặt không thay đổi nhìn chằm chằm Tống Tuyết Y.

Tống Tuyết Y bị nàng nhìn có chút chột dạ, cũng có một chút ảm đạm. Cưu Nhi… không thích mình hôn nàng sao?

Ai dè, thình lình mặt nạ bị kéo xếch lên, sau đó, gò má lạnh như băng bị một vật mềm mềm âm ấm, lại có chút ẩm ướt chạm vào.

“Ăn miếng trả tát.” Vừa dứt lời, Linh Cưu 囧. Cho nên mới nói, đứa nhỏ này chính là khắc tinh của nàng!

Tống Tuyết Y rõ ràng ngẩn ra, sau đó cười nhẹ, cười đến sung sướng, cười hai vai run rẩy, dựa sát vào bé khẽ nói: “Cưu Nhi dùng từ sai rồi.”

“Ngượng ngùng. Sự nghiệp học tập không đủ.” Linh Cưu nhún nhún vai.

Vốn là một câu nói đùa, lại khiến cho Tống Tuyết Y ngưng cười, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy thương tiếc.

Tróng khi Linh Cưu nghi hoặc, ánh mắt cũng vụt tắt, cầm mặt nạ trong tay của bé chuẩn bị mang lên.

"Chờ một chút." Linh Cưu đưa tay hướng tới mặt hắn, đem bọt biển trên mặt hắn lau đi: “Được rồi.” Lập tức, nàng nhớ đến chuyện nếu trên mặt đối phương dính bọt biển… Vậy mặt của nàng thì sao?

Đáng chết, sao hắn không nhắc nhở nàng? Linh Cưu trừng mắt nhìn Tống Tuyết Y lên án, đưa tay chà lau khóe miệng của mình.

Lúc này đổi lại thành Tống Tuyết Y cầm tay của nàng, cầm khăn tay giúp nàng lau bọt biển, sau đó bưng một chén nước tới cho nàng súc miệng.

Động tác của hắn rất tự nhiên, Linh Cưu cũng rất an nhàn, sau đó đi tới tủ quần áo lấy quần áo, không coi ai ra gì tự mặc vào.

Tống Tuyết Y đứng một bên ngắm nhìn, mắt long lánh. Quần áo của bé chính là trang phục của tỳ nữ được mang đến từ Vũ Hoàn Phường, mặc ở trên người bé khiến người ta có cảm giác tươi mát đáng yêu, nhưng mà nó không xứng với bé. Cưu Nhi của hắn nên có thứ tốt nhất, sáng ngời xinh xắn không thua kém một ai.

Trong tương lai cái ý nghĩa này của Tống Tuyết Y hình thành thói quen thu gom tất cả các vật quý hiếm, quần áo trang xuất, trang phục đặc biệt… ở khắp nơi trên lục địa cho Linh Cưu. Thói quen tự mình xử lí việc ăn mặc ngủ nghỉ của Linh Cưu, tiếp đó… Càng ngày càng thậm tệ hơn, cái ăn cái chơi, ưa thích, kết bạn… đều bị hắn nhét vào trong vòng quản lí của mình.

Đây là chuyện về sau, trở lại hiện tại Linh Cưu mặc quần áo tử tế vào, chạy tới bàn trang điểm, cầm hai dải ruy băng màu xanh, buộc thành bím tóc sau đó lại dùng một đoạn vải gấm buộc tóc ở đằng sau lại, thoạt nhìn kiểu tóc hơi đơn giản lại tươi mát, khiến người xem liếc mắt một cái liền kinh diễm, cũng rất dễ chịu vừa mắt.

Toàn bộ quá trình đều bị Tống Tuyết Y thu vào trong mắt, nhìn bé tự mình làm xong tất cả các động tác, ánh mắt không chút che giấu được ý cười vui mừng, đi vài bước tới bên cạnh bé, khom lưng đưa tay ôm lấy cái mông của bé, động tác rất lưu loát.

"Ta nói. . ." Linh Cưu không nói gì cố nhịn xuống xúc động đá người.

Tống Tuyết Y nhẹ giọng nói: “Ta đã kêu Hà Nghiên chuẩn bị cháo, có sò điệp, hạt bắp, thanh hoàn, đậu hoa hầm, thức ăn ngon.”

“Ừ?” Con ngươi của Linh Cưu lóe sáng một cái, vừa lòng khen ngợi Tống Tuyết Y. Người trẻ tuổi, thật hiểu lí lẽ nha!

Tống Tuyết Y cười, thành công đem sự chú ý của Linh Cưu chuyển dời, dùng tay đở lưng của bé, vuốt ve mái tóc mềm mại hơn cả tơ lụa của bé: “Cưu Nhi còn chưa có nói, vì sao không ngủ ngon?”

“À, ta quên mang gối ôm ở bên Vũ Hoàn Phường về đây.” Tình hình chung, thói quen vứt đồ bừa bãi của Linh Cưu.

“Gối ôm?” Đó là cái gì?

Linh Cưu nói: “Chính là cái gối mềm mềm giống như đệm vậy đó, có thể ôm vào lòng ngủ.”

Thói quen ôm gối ôm ngủ của trạch nữ không thể thay đổi, cho dù ngủ trên giường ngọc gấm lụa cũng không ngủ được nếu thiếu gối ôm.

“Ôm…ngủ?” Tống Tuyết Y nhớ tới một màn kia, tư thế ngủ yếu đuối cuộn tròn lại cô quạnh của bé.

"Ừ, được rồi, giống như thân thể không tốt của ngươi, nhất là buổi tối khi ngủ thân thể sẽ bị lạnh, có thể làm một cái gối ôm nước nóng.” LInh Cưu không phát hiện vẻ mặt khác thường của thiếu niên, nhìn về phía trước, vô ý thức nói, âm thanh càng ngày càng nhỏ: “Cái này thật là có thể… Lại dán lá bùa ta vẽ lên…Ừ…”

Câu nói tiếp theo Tống Tuyết Y nghe không rõ lắm, nhưng không có gây trở ngại tới việc hắn nghe được bé trong lòng đang quan tâm hắn, mọi chuyện đều lo nghĩ cho hắn.

Cưu Nhi, Cưu Nhi, nàng thật sự là quà tặng tốt nhất mà ông trời ban cho ta.

Tống Tuyết Y hơi nắm chặt tóc của bé, quen biết mới bao lâu? Càng ngày càng yêu thích, không nở buông tha!