Khanh Mỵ Thiên Hạ

Chương 2: Áo bào xám, mặt nạ




Vân Hề Hề rất ít khi bắn tên.

Bởi vì kỷ thuật bắn tên của nàng rất chuẩn, vừa ra tay liền có thương vong.

Mà lúc này đây Vân Hề Hề bắn ra đó là ba mũi tên cùng lúc.

Bởi vì nàng trông qua kẻ cướp Thái Dung công chúa đó hẳn là tên cầm đầu, mà thân pháp của hắn, theo vừa rồi khi cướp Thái Dung công chúa đi, quyết không phải hạng người tầm thường.

Vân Hề Hề không dám khinh suất.

Ba mũi tên bắn ra mang theo tiếng gió tiêu điều xơ xác, tạo ra một luồng hơi nóng giữa mùa đông (nguyên văn Hán Việt là “đông ấm dương hạ” mình đón là bị gió ma sát tạo ra hơi nóng), mũi nhọn bức người lóe lên, đánh úp về phía người áo xám.

Người áo xám thân hình khốn khổ di chuyển, trợ thủ đắc lực đằng sau chỉ kịp nghe tiếng kim loại giao nhau, một mũi tên tiến về phía hắn đã bị chặn lại và gãy rời. Thứ chặn lại mũi tên là một đoản kiếm.

Một mũi tên khác bắn về phía cánh tay phải của hắn, hắn nghiêng người né tránh, mũi tên chỉ cực nhanh ma sát qua ống tay áo của hắn.

Mà tay trái của hắn thì bị trúng tên, vì tay trái của hắn không có đoản kiếm, không thể ngăn trở tiễn lực của Vân Hề Hề.

Nhưng người này quả thật không tồi, hắn trước sau nhất quán, một đánh, một né, thực làm cho Vân Hề Hề lấy làm bội phục, công phu của hắn quả nhiên sâu không lường được.

Mà trợ thủ của hắn đều ở đằng sau đang không rảnh tay, Vân Hề Hề bắt lấy cơ hội như chỉ mành treo chuông này, từ trong tay áo nàng bạch lăng (vải trắng, giống Tiểu Long Nữ ý) bắn nhanh ra, quấn lấy vòng eo của Thái Dung công chúa đang ngồi phía trước người áo xám. Bạch lăng thu về, Thái Dung công chúa như hồng điệp phiên phi (tung bay), ở trong làn gió lạnh thấu xương vẽ ra một đường cong mỹ lệ màu đỏ, bay về Vân Hề Hề.

Gió lại nổi lên.

Thổi tung khăn hồng trên đầu Thái Dung công chúa, hồng khăn nhanh nhẹn hạ xuống, ở trong làn gió, xoay tròn, bay bay.

Mà Vân Hề Hề rốt cục đã thấy rõ thế nào là tài mạo song tuyệt Nam Triều công chúa, dung mạo của nàng quả nhiên khuynh quốc khuynh thành.

Mỹ nhân hình như nhăn mày mà hình như không, đôi mắt trong veo như làn nước, môi mọng điểm chút màu đỏ, mặt ngọc trơn bóng tinh tế nõn nà, má nàng hơi ửng hồng, có lẽ do bị gió làm lạnh, mà như vậy lại khiến cho nàng càng thêm vài phần kiều mỵ. Nhưng vẻ mặt của nàng lúc này tràn đầy vẻ khổ sở, nữ tử này cứ như vậy lại càng làm cho người khác động lòng tiếc thương. Hơn nữa giờ phút này, bộ dạng nàng lại đầy vẻ ai oán hốt hoảng.

Thái Dung công chúa ngã xuống phía Vân Hề Hề, Vân Hề Hề lập tức đón lấy nàng thúc ngựa lướt qua người áo xám.

Khoảnh khắc lướt qua người áo xám kia, Vân Hề Hề không khỏi bỗng nhiên quay đầu, nhìn thoáng qua người áo xám.

Cơ thể, tư thế ngồi vững chắc, cao ngất, dáng vóc thon dài, áo bào xám hắn mặc không phải hình thức của người Hồ, y phục này giống của người Hán.

Trên mặt hắn, là một chiếc mặt nạ bằng đồng.

Mặt nạ đồng che khuất nửa khuôn mặt hắn, Vân Hề Hề không thể nhìn ra diện mạo thật của hắn, cũng không thể thấy rõ vẻ mặt hắn lúc này, nhưng khi nhìn đến khóe miệng hắn thì hẳn là đang đang cười, một nụ cười mang đầy hàn ý, lạnh như băng.

Hắn không mang đến cho người khác cảm giác dữ tợn đáng sợ, nhưng lại là một cảm giác âm trầm lãnh khốc.

Hơi thở hắn tản mát ra một sự nguy hiểm, khiến cho tâm trí người đối diện phải rối loạn.

Hắn cả người như một ngọn núi băng ngàn năm mà băng mãi không tan.

Ánh mắt của nàng và hắn va chạm nhau, khiến Vân Hề Hề trong lòng khẽ run lên.

Bởi vốn dĩ phía sau chiếc mặt nạ đồng kia là một đôi mắt vô cùng sắt bén, như đao bàn tử đang hướng về phía Vân Hề Hề. Vân Hề Hề không chút nghi ngờ, nếu ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ nàng lúc này nhất định đã mệnh về với hoàng tuyền.

Chính nàng đã phá hoại chuyện tốt của hắn, chỉ sợ hắn hận nàng đến chết đó thôi.

Chỉ là Vân Hề Hề lại nhìn thấy trong ánh mắt của hắn một tia ôn nhu vô cùng không hợp lí.

Ôn nhu?

Ngay lúc này, Vân Hề Hề chỉ sợ có lẽ mình đã nhìn nhầm rồi, bỗng nhiên nghe thấy người phía trước nàng là Diệp Từ Dung run rẩy nói: “Ngươi… ngươi là, ngươi là Du ca ca?”

Tiếng nói Diệp Từ Dung rất nhẹ và mông lung, kèm theo đó là một tia kinh hỉ cùng một sự nghi hoặc khó tin.

Người áo xám thân hình rung khẽ, có vẻ là nội tâm bị kích động, ánh mắt sáng lên, hắn không nói được lời nào, cả người bỗng nhiên vụt tới, hướng Vân Hề Hề tấn công, thế tấn công vô cùng mãnh liệt.

Vân Hề Hề cả kinh, tay trái ôm chặt Diệp Từ Dung, tay phải dùng lực, tay áo dài giống như cánh buồm màu xanh, mang theo khí thế cuồn cuộn đón lấy đòn tấn công. Người áo xám trong mắt hiện lên một vẻ tàn khốc, đánh thẳng về phía tay áo dài của Vân Hề Hề, Vân Hề Hề bỗng thu lực về, tay áo dài xoắn lại, như một con rắn cuốn lấy cánh tay của người áo xám.

Người áo xám cả người khốn đốn, bị khống chế ngay lập tức.

Tay áo dài vẫn cuốn lấy cánh tay hắn, nhìn qua có chút dây dưa.

Người áo xám cánh tay trái bị thương, Vân Hề Hề tay trái ôm Diệp Từ Dung, cả hai người đều chỉ dùng một tay mà đánh. Nhưng chỉ một chiêu là cả hai cũng đồng thời có thể nhận ra, nhất thời nửa khắc sẽ không thể phân thắng bại.

“Du ca ca! Là ngươi đúng không?” Diệp Từ Dung thần sắc hốt hoảng kêu lên.

Người nọ bỗng nhiên quay đầu ngựa, lưu luyến liếc nhìn Diệp Từ Dung một cái, rồi thúc ngựa phi nhanh, dọc theo con đường đã đến vụt chạy đi.

“Du ca ca ư? Ngươi biết hắn?” Vân Hề Hề cúi đầu, nhìn khuôn mặt u ám của Diệp Từ Dung, nghi hoặc khó hiểu hỏi.

“Hắn nhất định là Du ca ca, hắn tới là để cứu ta. Đều tại ngươi, người vì cái gì mà làm cho Du ca ca bị thương? Đều tại ngươi xen vào việc của người khác, cho nên Du ca ca mới bỏ ta mà đi!” Diệp Từ Dung hai mắt rưng rưng, thê lương kêu lên.

Chẳng lẽ,  mới vừa rồi kẻ kia là tình lang của Diệp Từ Dung, Diệp Từ Dung không muốn hòa thân, hắn tới đây là để cứu nàng? Liên tưởng đến vừa đối khi đối đầu với binh lính Nam Triều, bọn họ đều ra tay lưu tình, Vân Hề Hề trong lòng trầm xuống, chẳng lẻ bọn họ thật sự tới đấy để cứu Diệp Từ Dung, mình từ muốn làm chuyện tốt lại thành ra chuyện xấu?

Chỉ là nếu hắn là tình lang của Diệp Từ Dung, vì sao còn phải che giấu, không chịu nhận nàng? Vì sao sao phải giả dạng người Hồ? Nếu hắn phải cứu Diệp Từ Dung, vì sao lại hoảng sợ bỏ chạy. Nếu hắn đánh tiếp, khi thuộc hạ của hắn tới, chắc gì Vân Hề Hề đã là đối thủ của hắn, hắn vì sao lại bỏ đi? Sao lại thế này? Chẳng lẽ do bị thương nên hắn không dám tham chiến nữa?

“Ngươi xác định hắn là Du ca ca của ngươi? Hắn đeo mặt nạ, ngươi cũng có thể nhận ra hắn sao? Nếu hắn thật sự là Du ca ca của ngươi, mới vừa rồi sao hắn không nhận ngươi?” Vân Hề Hề lạnh lùng nói.

“Đúng vậy, hắn vì sao không nhận ta?” Diệp Từ Dung thì thào nói, tựa hồ cũng nghi ngờ có chút gì đó không bình thường, bỗng trở lại chỉ vào Vân Hề Hề nói: “Hắn nhất định là sợ ngươi, sợ ngươi tiết lộ thân phận của hắn! Hắn không dám lấy thân phận thật của mình để cứu ta, hắn sợ sẽ bị người Nam Triều sẽ phát hiện”.

Thật là như vậy sao? Vân Hề Hề không khỏi có chút ngỡ ngàng, cùng một tia áy náy.

Bỗng nàng giật mình, bên tai là tiếng vang ù ù như tiếng sấm, lúc đầu không để ý nên không nghe thấy, lát sau liền có âm thanh sấm chớp đến gần bên tai, ở chân trời phía trước ù ù mà đến. Đôi ngươi trong veo như dòng nước của Vân Hề Hề khẽ nheo lại, rốt cục thấy rõ, có mấy chục kỵ binh đang chạy về hướng này, tiếng ù ù như tiếng sấm kia chính là tiếng vó ngựa, vó ngựa kia quay cuồng, cả đại địa tựa hồ đều chấn động.

Vân Hề Hề lúc này mới hiểu ra, vì sao người áo xám kia bỏ chạy.

Nguyên nhấn hắn từ đầu đã nhận ra có người ở phía trước.

Xem ra thân thủ của nàng vẫn kém người áo xám kia một bậc.