Khanh Mỵ Thiên Hạ

Chương 40: Mùi hương lúc ẩn lúc tỏa




Nửa vầng trăng non lạnh lẽo tựa ngọc thạch, tỏa sáng thấu triệt tịch mịch u ám, trăng làm bạn cùng Hề Hề phi nhanh trong bóng đêm.

Nàng thúc vào bụng ngựa chạy như điên, bên tai chỉ có tiếng gió vù vù, âm thanh ù ù phía sau càng lúc càng gần, khiến cho tâm nàng xao động khẩn trưởng.

Tại đây đồng tuyết vắng vẻ, bọn họ có lẽ đã nhìn thấy nàng.

Âm thanh của chim ưng bỗng nhiên truyền đến, Hề Hề ngẩng đầu, nhìn thấy trên đầu nàng Phi Vân xoay vòng, liền bay trở về. Phi Vân đến đây, như vậy Hoàn Nhan Liệt Phong hẳn là cũng đến đây.

Hoàn Nhan Liệt Phong nếu biết nàng là nữ tử, sợ là sẽ không tha cho nàng, dù sao gì nàng cũng đã giả mạo tình lang của Diệp Từ Dung, lừa hắn lâu như vậy.

Hề Hề thầm kêu không tốt, Phi Vân trở về báo tin, nàng liền hai chân tăng lực, kẹp chặt bụng ngựa. Ngựa của nàng tựa như hiểu ý chủ nhân, càng chạy về phía trước nhanh hơn.

Đào Hoa mã nàng được ban thưởng ở Dũng Sĩ đại hội, toàn bộ đều để ở lại vương phủ của Hoàn Nhan Liệt Phong. Giờ phút này đang được Hoàn Nhan Liệt Phong cưỡi, đó là một trong hai con, còn nàng đang cưỡi chỉ là một con tuấn mã bình thường, đang chạy phía trước đội quân.

Gió lớn trên cánh đồng bát ngát, thổi tung mái tóc đen của hắn, lay động trên áo choàng đen, ở trong đêm tối, hắn giống như một con đại ưng phẫn nộ, hai cánh vươn cao.

Hắn luôn hỉ nộ không hiện ra mặt, bởi vì hắn chưa bao giờ phẫn nộ như vậy.

Thật ra hắn vốn rất vui sướng, vì cuối cùng cũng có kẻ xứng đáng đối thủ của mình. Chính là có lẽ đã đánh giá quá cao hắn, hắn lại là người như vậy, trong lòng đã có Diệp Từ Dung, còn đi trêu chọc muội muội của mình!

Tuy lúc đầu hắn phỉ báng Nam Triều thiếu niên hèn mọn, nhưng lại đối với hắn âm thầm kính phục, dù rằng hắn không thừa nhận, cuối cùng lại như cũ cũng chỉ là một kẻ đáng khinh thường. Giống như sự chênh lệch giữa mặt nước sông và mặt nước biển, khiến hắn khó lòng chấp nhận.

Đó mới là nguyên nhân sâu sắc khiến hắn phẫn nộ như thế.

Đồng tuyết vô cùng vô tận trước mắt mở ra, nhờ vào ánh sáng của trăng lạnh, chiếu rọi lên nền tuyết hỗn loạn, Hoàn Nhan Liệt Phong nhìn thấy một con ngựa trắng đang phi nhanh cùng một bóng dáng thanh sam đạm nhạt.

Hắn nheo lại đôi mắt, nhìn thấy Phi Vân phía trên xoay vòng một chỗ, rồi quay lại bay về bên hắn, liền hướng nới đó phi ngựa theo.

Sẽ không sai, chính là hắn! Kẻ khiến hắn tức giận và thất vọng tột cùng.

Hoàn Nhan Liệt Phong ánh mắt chuyển lạnh, vẻ mặt lãnh khốc vô tình.

Hằn cầm lên cung tiễn, lắp tên, hắn đã lâu không bắn cung, bởi vì hắn vốn có hẳn một đội nỏ kỵ, cung tên kia treo trên tường vốn là để trang trí.

Chính là giờ phút này hắn không quan tâm quá nhiều nữa, bởi vì chỉ có hắn đích thân bắn tên mới có thể bắn tới chỗ Hề Hề.

Tên bắn ra, là hai mũi tên, một trước một sau, xé gió phần phật, mang theo cả tức giận của hắn lao đi.

“Đại ca! Đừng mà!” Trầm Phong từ phía sau vượt lên, thấy đại ca muốn bắn tên, hắn kinh hô một tiếng, vẫn là đã chậm.

Con ngựa trắng phía trước hét to, điên cuồng đứng lên khựng lại, đem Hề Hề từ trên lưng ngựa ngã xuống. Hề Hề quay đầu lại nhìn, thấy trên mông ngựa là một bạch linh tiễn, hãy còn rung rẩy.

Trong lòng lặng xuống, chợt nghe tiếng gió vang lên, một mũi tên khác mang theo sát ý, bắn về phía nàng.

Hoàn Nhan Liệt Phong muốn giết mình sao?

Hề Hề nghe được tiếng xé gió, nhưng lại không thể né tránh, mất nội lực, nàng căn bản là không thể né tránh.

Đau đớn kịch liệt từ ngực phải truyền đến, nàng đôi mắt buồn bã, tay đang nắm dây cương ngựa buông lỏng, từ trên lưng ngựa ngã xuống đất. Đôi tay ngọc chống trên nền tuyết trắng, rét lạnh từ dưới đất nhanh chóng xuyên qua lòng bàn tay xâm chiếm cơ thể, lạnh đến thẩm thấu trong lòng.

Vì sao?

Trước kia cho dù nghĩ nàng là tình lang của Diệp Từ Dung, hắn cũng không có sát hại nàng. Bây giờ, đã đồng ý để nàng đi, lại muốn giết chết nàng, tại sao lại hận nàng như vậy?

Một nữ tử đơn thuần, làm sao có thể nghĩ đến, cớ sự này đều là bắt nguồn từ sự hiểu lầm ý của Liệt Ảnh.

Nàng cố chấp chống tay để đứng lên, nàng muốn hỏi, vì sao?

Nhìn thấy bóng dáng màu xanh ngã xuống đất, Hoàn Nhan Liệt Phong đem cung tiễn giao lại cho thị vệ, lạnh giọng nói: “Mang hắn lại đây.”

Gió rét phe phẩy nổi dậy, ánh trăng đã chui vào trong mây đen.

“Hoàn Nhan Liệt Phong, ngươi không giữ lời!” Trong bóng đêm nặng nề, một âm thanh êm tai xuyên thấu đất trời, xuyên qua đám người, nhẹ nhàng đưa đến.

Âm thanh kia lạnh lùng, như gió thổi qua tuyết trắng, trong trẻo rõ ràng, như là tiếng nước mùa thu, lại mềm mại giống như mây cuộn bay.

Tim bỗng nhiên bị âm thanh này làm cho hỗn loạn vô cùng, khiến cho hơi thở trong đêm tối bỗng nhiên trong suốt.

Ánh đuốc sáng bừng, hình thành một vòng tròn.

Trước mắt đột nhiên sáng ngời.

Xa xa, bầu trời đêm mông lung, cuồn cuộn bát ngát, nửa vầng trăng vắt tại phía chân trời. Dưới ánh trăng đó là đồng tuyết vô cùng vô tận được ánh lửa chiếu rọi lấp lánh đẹp đẽ, giống như dáng hình của người mỹ nhân điểm trang xinh đẹp.

Trên nền tuyết trắng, bên dưới bầu trời đêm tịch mịch, một người một ngựa ngưng động đứng đó.

Ngựa kia toàn thân thuần trắng tuấn mã, đang vẫy đạp liên tục trên nền đất trong bất an.

Người nọ lại ngưng động, giống như ánh trăng lạnh xa xôi trong sương mờ.

Hàng mi của nàng cong dài tinh tế, như liễu lả lướt, lại giống như nửa vầng trăng, ẩn hiện dưới mái tóc hiện ra.

Đôi mắt của nàng trong vắt, như băng tuyết, lại giống như đầm sâu thâm thúy, tĩnh lặng như nước nhìn bọn họ.

Môi của nàng, xinh xắn no đủ, mỏng nhỏ điểm son hồng nhàn nhạt, như cánh hoa đào, ở trong làn gió lạnh rung rung, nở rộ.

Tóc của nàng, bay ngược về phía sau, giống như sương mù mông lung, lại như dòng suối chảy trên vai, phiêu dật như mây.

Váy xanh nhẹ nhàng ung dung màu mây, ống tay áo buông xuống, tựa mây trôi trên nền trời.

Nàng như mây lại như sương, nàng như băng như tuyết, nàng như hoa như ngọc, nàng như một đóa tuyết liên bừng nở, thanh thuần trong vắt, nàng như tuyết đồng xa thổi tung hàn mai, cao quý trang nhã.

Nàng liền như vậy, đứng ở đó bên cạnh con ngựa, ánh mắt cứng cỏi nhưng lạnh nhạt, bên môi mang theo ý cười lạnh như băng.

Nàng rõ ràng toàn thân một màu váy áo xanh, lại như cầu vòng xinh đẹp nơi chân trời, rợp bóng đôi mắt người xung quanh.

Hoàn Nhan Liệt Phong không khỏi thân hình lay động, liên tục lùi về phía sau. Trong lòng, giống như có sét đánh trúng, lại như có vô số cành liễu quấn lấy. Có một cảm giác xa lạ kỳ dị kéo đến, phá tan lớp băng đã nhiều năm đóng băng trái tim, giống như chịu phải áp lực mạnh mẽ của thủy triều, cuối cùng vỡ tan trong một khắc, nháy mắt, mãnh liệt cuồn cuộn, đổ không thôi.

Hoàn Nhan Trầm Phong thở nhẹ ra một tiếng, thật lâu sau, vẫn không nói ra được câu nàu. Môi mỏng khẽ rung, trong ánh mắt như có lửa cháy. Ai đây? Là người đã cùng hắn ở Mai Tâm cư đấu rượu, thiếu niên nghèo túng khuôn mặt bị gió rét làm tổn thương đây sao? Là người đã xưng huynh gọi Vân đệ đây sao? Là người ở Dũng Sĩ đại hội thân thủ bất phàm đánh bại chính mình? Là người mà bọn họ nghĩ là kẻ tiểu nhân đã ức hiếp Liệt Ảnh?

Một không gian yên tĩnh, tiếng gió không ngừng thổi vi vu, thậm chí là nghe được âm thanh của đuốc lửa.

“Vì sao?” Nàng cố chấp hỏi lại, trong giọng nói không kiềm chế được sự bi thương, giọng nói ấy khiến cho người ta nhịn không được nghĩ đến việc chính mình sắp qua đời nhưng không thể trở về cố hương, nên bi thương tột cùng.

Hoàn Nhan Liệt Phong lại như bàn thạch, thật lâu vẫn không nói được gì.

Nàng bỗng hơi hơi nhăn mày, từ trong tay áo lưu vân, một bàn tay nhỏ nhắn vươn ra, bưng kín ngực phải, có thứ chất lỏng màu đỏ chậm rảy từ trong ngón tay tràn ra ngoài.

Một tiễn kia không tránh được đã đâm trúng nàng, một tiễn kia đâm xuyên qua ngực phải của nàng.

Một mảng màu đỏ huyết sắc, vươn đầy cả bàn tay ngọc, giống như sấm chớt, ánh sáng phát ra thu hút ánh mặt của tất cả mọi người.

Giống như bị ai đó siết ở cổ, Liệt Phong cảm giác thở không nổi, hơi thở không thông vô cùng khó chịu. Hắn vốn không đoán được sẽ bắn trúng nàng, nàng không phải… không phải võ công rất cao ư?

Trầm Phong trong lòng lại như bị ai đó dùng kiếm chém một phát, đau thấu cả tâm can.

“Vân đệ!” Nhanh như gió đã lao về phía trước, đỡ lấy Hề Hề đã sắp ngã xuống đất.

Liệt Phong gót chân đã nâng, nhưng cuối cùng lại bất động.

“Người đâu, dựng liều trại! La Cáp, bằng tốc độ nhanh nhất trở về hoàng cung, mang tất cả ngự y đến đây!” Hoàn Nhan Liệt Phong âm thanh khàn khàn phân phó.

La Cáp trong nháy mắt không khỏi trấn động.

Vương gia thế nhưng không trở về vương phủ, là vì sợ Vân Hề kia chịu không nổi xốc nảy trên đường đi.

Còn truyền ngự y đến, còn là tất cả ngự y, hắn không có nghe lầm đó chứ?

Hắn nhìn Vương gia hai tay đã nắm thành nấm đấm, cổ tay áo không ngừng rung rẩy.

Vương gia đang vô cùng khẩn trương, vương gia luôn luôn trầm tĩnh thế nhưng bây giờ lại vô cùng khẩn trương, chính là vì kẻ tên Vân Hề kia.

La Cáp nhận lệnh mà đi.

Lều lớn rất nhanh được dựng lên, Trầm Phong ôm lấy Hề Hề đã bất động đi vào trong lều lớn.

Liệt Phong ánh mắt căng thẳng, lạnh giọng nói: “Tử Dư, ngươi cũng quay về rồi mang mấy thị nữ đến đây.”

“Vâng!” Tử Dư nhận lệnh mà đi.

Bên trong lều trại, có vô số cây nến được thắp lên, chiếu sáng như ban ngày.

Dưới ánh nến, chiếu ra khuôn mặt tái nhợt của Hề Hề, không một chút huyết sắc, trắng giống như tuyết mùa đông.

Trầm Phong ngồi bên cạnh Hề Hề, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, trong lòng như có một bàn vô hình bóp nghẹn, không ngừng xé toạt cơ thể hắn.

Liệt Phong đứng ở cửa lều, nhìn gương mặt xa xa tái nhợt của Hề Hề.

Không biết vì sao, hắn lần đầu tiên có cảm giác sợ hãi. Hắn nhưng lại không đám bước vào trong trướng, thậm chí là không dám nhìn mặt nàng.

Trầm Phong chỉnh lại đệm chăn cho Hề Hề, rồi chậm rãi đi ra, hướng về phía Liệt Phong đánh mạnh một quyền vào ngực.

“Ngươi như vậy đã vừa lòng chưa? Ta đã nói Vân đệ không phải người như thế mà, ngươi tại sao không tin, vì sao phải lạnh lùng như vậy, vì sao chứ?”

Trầm Phong nắm tay như bão táp đánh vào người Liệt Phong, đánh vào người ca ca chính mình luôn tôn kính sùng bái.

Liệt Phong không nói gì giống như thừa nhận, một chút lực chống đỡ cũng không có.

Hắn hơi hơi cười gượng, một dòng huyết sắc màu đỏ bên môi uốn lượn chảy ra.

Trăng mờ không tiếng động, từ trông mây đi ra.

“Vương gia! Ngự y đã đến!” La Cáp cùng Tử Dư đã trở lại.

Dưới ánh trăng, mười mấy ngự ý mặt trắng bệch vội vã chạy đến.

Đi theo phía sau còn có một bóng dáng màu hồng Liệt Ảnh công chúa! Nàng như gió lớn nhảy vòng trong trướng, rồi lại vọt ra ngoài.

“Ngươi đâu? Vân Hề đâu? Không phải nói nàng bị thương sao?” Liệt Ảnh trong giọng nói mang theo tia lo lắng.

Mọi người đi vào trong trướng, nhưng liền thấy bên trong lều lớn trống rỗng, trên giường nào đâu có Hề Hề trên đó. Trên nền chăn mền màu trắng chỉ có một màu đỏ tươi của máu vươn lại, hết sức chói mắt.

Ở lều trại có một chỗ hổng bị đao kiếm cắt qua, lộ ra lối đi bên ngoài.

Tim của Liệt Phong, giống như bị ai đục một lỗ hỏng, khó chịu tột cùng.

“Đại ca, Vân Hề đâu? Ngươi vì sao lại làm nàng bị thương? Vân Hề đâu?” Liệt Ảnh túm lấy ống tay áo của Liệt Phong, lay mạnh, lớn tiếng hỏi.

Trầm Phong lao ra ngoài trướng, cánh đồng tuyết mờ mịt, mênh mông bát ngát.

Bầu trời đêm sâu như biển, không ranh giới.

Gió rét như cũ vẫn không ngừng thổi, ánh trăng như cũ vẫn không thanh âm, hết thảy vẫn như trước, chỉ là ngươi bây giờ đã không còn rõ tung tích.