Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 112: Hai quân giao chiến!




Edit: Spum-chan

Beta: Kaze

Quần chúng vây xem thấy thế, nước mắt xúc động nháy mắt tuôn rơi. Trong lúc sinh thời có thể nhìn thấy Tần cung chủ và Thẩm công tử ân ái như thế, đã đủ để thổi phồng nửa đời sau rồi biết không, thật có lời.

“Lấy thêm mấy chậu than tới đây.” Sau khi đi vào tửu lâu, Tần Thiếu Vũ dặn dò tiểu nhị.

Tiểu nhị vội vâng một tiếng, vừa mới định chạy xuống lầu chuẩn bị, nửa đường lại dừng bước, xoay người chần chờ nói, “Thật sự muốn thêm mấy chậu than sao, có thể nướng luôn Thẩm công tử không.” Dù sao đó cũng là một đóa hoa a, vô cùng yếu ớt.

Thẩm tiểu thụ cố nín không cười to lên, vô cùng chuyên nghiệp.

“Ta sẽ bảo hộ Lăng nhi.” Tần Thiếu Vũ cười nhẹ, tùy tay xách con trai ra, “Phượng Hoàng sinh ra từ lửa đỏ, thích bốn phía ấm áp, bị lạnh sẽ tức giận.”

“Chíp!” Biểu tình Cục Bông rất nghiêm túc, phối hợp với cha nó dùng sức đá đá móng vuốt nhỏ, thật là uy mãnh.

Thì ra là vậy a… Quần chúng vây xem giật mình, tiểu nhị nhanh chóng xuống lầu chuẩn bị chậu than, Thẩm Thiên Lăng ôm Cục Bông vào trong ngực, khi có khi không vỗ nhẹ trên người nó.

Cục Bông lười biếng híp mắt, thoải mái vô cùng, còn mở ra hai cánh nhỏ. Trong mắt dân chúng lóe lên ánh sáng sùng bái, Phượng Hoàng do Thẩm công tử tự mình sinh ra, quả nhiên nhìn một cái đã biết không tầm thường! Ngày thường thì thấy giống như cục bông mềm mại, nhưng vào thời khắc mấu chốt sẽ đột nhiên bắn ra sấm sét gì đó, hoàn toàn không thể tưởng tượng a, nghe nói mở ra hai cánh sẽ dài tới trăm trượng, vô cùng khí phách, nhìn vào sẽ bị mù.

Mà ngay lúc Thẩm tiểu thụ và Tần Thiếu Vũ ở trong tửu lâu kể chuyện xưa, Thẩm Thiên Phong và Diệp Cẩn đã đến ngoài Thuận Phong tiêu cục, đường lớn vắng tanh, hiển nhiên mọi người đã đến tửu lâu xem náo nhiệt hết rồi.

“Như vậy cũng không tệ.” Diệp Cẩn nói, “Thanh tĩnh.”

“Vương gia, Thẩm minh chủ.” Lưu Tiểu Minh cũng vừa dẫn người đuổi tới, hơn trăm nha dịch và quân binh địa phương tựa như thủy triều tràn vào Thuận Phong tiêu cục, gần như không cần tốn nhiều sức, thì đã bắt trọn được đám phản quân bên trong. Lý Thiết và Lý Hầu tuy đều biết chút võ công, nhưng sao có thể là đối thủ của Thẩm Thiên Phong, càng đừng nói tới bên cạnh còn có Diệp Cẩn, tính tình vô cùng hung hãn, không vui sẽ rải độc dược, quả thực hù chết người.

“Hừ.” Lý hầu bị trói gô, đáy mắt tràn đầy tức giận.

“Ngươi hừ cái rắm.” Ám vệ Truy Ảnh Cung tỏ vẻ khinh bỉ hắn.

“Ta sẽ không nói gì hết, các ngươi hết hy vọng đi.” Giọng điệu Lý Hầu rất cứng rắn.

Ám vệ tỏ vẻ giật mình, “Ai nói chúng ta muốn thẩm vấn ngươi?”

Lý Hầu sửng sốt, dựa theo lệ thường, bắt tù binh rồi chẳng lẽ không phải mang đi thẩm vấn sao?

“Ngươi hiểu lầm rồi.” Ám vệ tận tình khuyên bảo, “Chúng ta chưa bao giờ thẩm vấn cả, luôn là bắt rồi đánh, đánh xong thì giết.” Vô cùng phù hợp với hình tượng chính khí cương trực Truy Ảnh Cung đặt ra, vừa nghe đã biết là danh môn giang hồ.

Lý Hầu cười lạnh, “Các ngươi cho là ta sẽ bị uy hiếp bởi chuyện này sao?”

Điều này sao có thể là uy hiếp chứ. Ám vệ ai nấy lắc đầu, chúng ta chỉ luôn biết nói thật, căn bản sẽ không khuếch đại sự thật.

“Vậy các ngươi cứ giếp ta đi.” Vẻ mặt Lý Hầu rất ngoan cố.

“Không rảnh.” Ám vệ quyết đoán lắc đầu, “Chúng ta còn phải đến thôn Bắc Tầm.”

Nghe được ba chữ “thôn Bắc Tầm”, đáy mắt Lý Hầu chợt xẹt qua một tia sáng.

“Không sai, chúng ta đã sớm biết rồi.” Vẻ mặt ám vệ đầy vui sướng, “Ngươi có bất ngờ không?”

Lý Hầu: …

Ám vệ đồng tình vỗ vỗ vai của hắn, hơn nữa còn không quên cảm khái, chúng ta thật sự rất rất lương thiện, vào lúc này mà còn không quên an ủi tù binh.

Hoàn toàn không làm phu nhân mất mặt.

Trong thành Nhẫn Đông không hề ít tai mắt của Chu Giác, lúc Thẩm Thiên Lăng vừa xuất hiện, cũng đã lấy được tin tức, vốn định rời thành báo tin, nhưng lại bị chặn ở cửa thành. Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang và quan quân chặn kín bốn cửa thành, đừng nói là một người sống, cho dù là một con ruồi cũng chưa chắc có thể bay qua.

Dưới ảnh hưởng của Tần Thiếu Vũ, hiệu suất làm việc từ trên xuống dưới Truy Ảnh Cung đều cực kỳ cao. Sau khi đồng tâm hiệp lực đập cho Lý Thiết một trận, đã thuận lợi lấy được lệnh bài, vì thế giục ngựa ra khỏi cửa thành, đi thẳng đến thôn Bắc Tầm.

Thẩm Thiên Phong còn đang cùng Diệp Cẩn, mang theo vài ám vệ lên vách núi.

Lúc này hiển nhiên đã gần chạng vạng, phản quân trong thôn Bắc Tầm đã thao luyện xong, đang chụm năm chụm ba ăn cơm, đột nhiên nhìn thấy đạn tín hiệu nổ tung giữa không trung, nhất thời đều bị kinh ngạc một trận.

“Chạy mau a!” Hai ám vệ rống cổ la, lạch bạch chạy vào từ cửa thôn, vẻ mặt vô cùng lo âu.

“Các ngươi là ai?” Một đầu mục đứng ra, rút đao cảnh giác nhìn hai người.

“Là Lý tướng quân bảo chúng ta đến.” Ám vệ thở hồng hộc, ném lệnh bài cho hắn, lớn tiếng nói, “Thẩm công tử của Truy Ảnh Cung tự mình dẫn người đến thanh trừ, còn có mấy vạn quan binh đang đi trên đường, phỏng chừng sau nửa canh giờ là đến, mọi người tự trốn trước đi, đợi tiếng gió qua đi rồi hẵng quay về.”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều bị sợ ngây người.

“Nói xong thì cũng chạy nhanh đi!” Một ám vệ khác kéo đồng bạn chạy đi, quả thực chính là cước bộ như bay, còn vừa chạy vừa la, “Ta không muốn chết a, nghe nói Tần cung chủ rất hung tàn, còn ăn thịt người!” Sợ tè ra quần luôn biết không!

Hai người nhanh chóng biến mất tại cửa thôn, tốc độ nhanh đến chỉ trong một cái chớp mắt. Đầu mục nhìn lệnh bài trong tay, thật sự là của Lý Thiết không sai, nhất thời cũng không biết làm sao, đang lúc do dự chưa quyết định được, binh lính phụ trách trông coi trên đỉnh núi đột nhiên tè ra quần chạy vào, nói là nhìn thấy một nhóm quan quân từ xa, đang đi đến đây theo hướng Tây, số lượng có thể hơn một ngàn.

Vì thế những người khác càng thêm khẩn trương, đầu mục lại nhìn lệnh bài trong tay, quyết đoán nói, “Dùng tốc độ nhanh nhất rút về sườn Đông!” Công bằng mà nói, kỳ thật hắn cũng không sợ đối đầu với hơn ngàn quân Sở, thôn Bắc Tầm dù sao cũng là địa bàn của mình, quân đội cũng đã được huấn luyện rất lâu, hai quân giao chiến cho dù không chiếm được tiện nghi, thì cũng tuyệt đối không chịu thiệt. Lâm trận bỏ chạy như thế sẽ đả kích sĩ khí, lòng người mất rồi rất khó thu lại. Nhưng đây là lệnh của Lý Thiết, nên hắn vẫn phải hạ lệnh lui binh.

Nếu lão đại cũng đã ra lệnh, tất nhiên không còn ai muốn chiến đấu nữa. Vì thế mọi người ai nấy cầm lấy vũ khí, rời núi đi thẳng về phía Đông.

Trên đỉnh núi cách đó không xa, Liên Thành Cô Nguyệt khoanh tay mà đứng, nhìn quân đội ào ạt dưới chân, bên môi có chút ý cười.

Xem ra thật sự đã xem thường đoàn người của Tần Thiếu Vũ rồi, lần này cho dù không có mình, thì bọn họ cũng có thể thuận lợi giải quyết hết tất cả phản quân —— trên thực tế lần này mình theo tới đây, đúng là không có chuyện gì để làm.

Sớm biết như thế, còn không bằng ở lại Vô Tuyết Môn a…

Liên Thành Cô Nguyệt lắc đầu, xoay người đi về hướng khác. Một con sói tuyết màu trắng đi theo cạnh hắn, lắc đầu vẫy đuôi vô cùng ôn thuần.

Mấy ngày nay tuyết không ngừng rơi, cho nên đường núi cũng không dễ đi, phản quân gian nan bước đi trong tuyết, thầm nghĩ có thể nhanh chóng rời núi trốn vào địa cung. Sau khi quẹo mấy vòng thì tới một thung lũng, hai bên đều là vách núi dựng đứng.

Đây là nơi nhất định phải đi qua nếu muốn ra vào thành Nhẫn Đông. Dựa theo kế hoạch của Chu Giác, vốn định thả tin tức ra trước, để đoàn người Tần Thiếu Vũ biết có kẻ dùng danh nghĩa Thẩm Thiên Lăng đi lừa gạt, rồi đưa bọn họ tới nơi này —— trên vách núi đã bày sẵn thuốc nổ, chỉ cần châm ngòi, thì sẽ khiến tuyết lở giữa núi, đá lớn cuồn cuộn lại thêm biển tuyết, cho dù là võ lâm cao thủ, chỉ sợ cũng khó chống đỡ.

Đáng tiếc suy tính thì tốt, hiện thực lại vô cùng mất mặc. Theo một câu lệnh của Diệp Cẩn, tất cả thuốc nổ đều được châm lửa, tuyết đọng lâu ngày giống như hồng thủy tràn xuống sơn cốc, phản quân nhất thời khóc cha gọi mẹ ôm đầu trốn xung quanh, chỉ hận không thể mọc cánh bay lên trời.

Tuyết dưới chân hơi lung lay, Thẩm Thiên Phong ôm ngang lấy Diệp Cẩn, mũi chân mượn lực thả người nhảy lên, soàn soạt vài bước xẹt qua bạo tuyết, đặt y lên đất bằng. Ám vệ theo sát phía sau, cũng giống như chim ưng trượt xuống dưới.

Trước mắt đã là một đống hỗn độn, tuyết khắp vách núi bị nổ tung, lộ ra nham thạch ngăm đen, trong thung lũng toàn là đá lớn và tuyết đọng, phản quân bị vùi lấp vô số, miễn cưỡng có né tránh, thì cũng bị đá từ trời rớt xuống gây thương tích, đang nằm rên rỉ.

“Tiểu vương gia, Thẩm minh chủ.” Lúc này, Sở quân theo đường khác cũng đã đuổi tới, trong tay mỗi người đều cầm theo xẻng, đầu lĩnh chính là Vệ Dương, Đô đốc giám sát Đông Bắc.

“Có hơn ngàn người, đều bị chôn bên dưới.” Diệp Cẩn nói, “Sau khi đào ra thì cho chút nước ấm, rồi tạm thời mang tới thành Nhẫn Đông giam giữ, báo cho Hoàng Thượng để hắn định đoạt.”

“Hạ quan tuân mệnh.” Vệ Dương cúi đầu lĩnh mệnh, dẫn theo cấp dưới và thung lũng đào người. Thẩm Thiên Phong thay Diệp Cẩn kéo chặt áo choàng, “Trở về?”

“Đi vào thôn nhìn thử.” Diệp Cẩn nói, “Không chừng sẽ tìm được vài thứ.”

Thẩm Thiên Phong gật đầu, mang theo y đến thôn Bắc Tầm.

Lúc phản quân rút đi rất vội, cho nên trong thôn có chút hỗn độn. Sắc trời đã hoàn toàn đen kịt, ám vệ cầm đuốc trong tay, cẩn thận đi trước dẫn đường.

Bốn phía im ắng, khiến lòng người có chút run rẩy. Lúc đi ngang qua một ngôi nhà, Thẩm Thiên Phong đột nhiên dừng chân.

“Có người?” Diệp Cẩn cũng thấy không đúng.

Thẩm Thiên Phong gật đầu, dẫn mọi người yên lặng đến gần, sau đó đột nhiên tung một cước đá văng cửa.

“Ai! Ám vệ giơ đuốc vọt vào.

“A!” Trong phòng vang lên tiếng là thảm thiết.

Thẩm Thiên Phong: …

Diệp Cẩn: …

Ám vệ: …

Mười mấy nữ tử y phục rách rưới lui vào góc tường, rét lạnh cộng thêm sợ hãi cực độ, khiến đầu óc mất đi tự hỏi năng lực, chỉ biết che tai la hét —— lúc trước các nàng đang tắm, đột nhiên nghe nói Sở hoàng phái người đến thanh trừ thổ phỉ, nam nhân trong thôn đã chạy sạch, nhất thời hoàng hốt, muốn chạy lại không biết chạy đi đâu, chỉ có thể run rẩy chụm vào một chỗ, hy vọng có được đường sống.

Diệp Cẩn bị làm cho đầu óc choáng váng, mới nhớ ra còn có vụ này nữa. Vì thế quyết đoán kéo Thẩm Thiên Phong ra ngoài, đem cục diện rối rắm ném cho ám vệ.

Thật không có trách nhiệm.

“Còn muốn xem không?” Thẩm Thiên Phong bị y kéo cho lảo đảo.

“Ngươi còn muốn xem?” Diệp Cẩn giận tím mặt.

Thẩm Thiên Phong quyết đoán lắc đầu.

“Về nhà!” Diệp cốc chủ xoa thắt lưng.

Thẩm Thiên Phong nói, “Ta cõng ngươi?”

Diệp Cẩn tựa trên lưng hắn, nghĩ nghĩ lại nói, “Ngươi có thấy không?”

“Tất nhiên không có.” Thẩm Thiên Phong một mực phủ nhận.

“Nhìn rồi còn dám giả như không thấy!” Diệp Cẩn nhéo lỗ tai hắn, cả giận nói, “Quên nhanh thật đó!”

Cả hàng mày Thẩm Thiên Phong đều nhăn nhúm lại, học nương cái gì không học, sao lại cố tình học thứ này.

Đường đường Võ Lâm Minh chủ bị người kéo lỗ tai, truyền ra rất mất mặt đó…

Tuy trận đánh này gần như không cần tốn nhiều sức, nhưng Vệ Dương và Lưu Tiểu Minh vẫn phải bận rộn hết ba ngày, mới đem những chuyện phát sinh xử lí xong hết. Đám người Lý Thiết bị bí mật được lên kinh, tất cả phản quân lưu đày Tây Bắc, Thuận Phong tiêu cục bị san bằng, xây lên một ngôi học đường, thôn Bắc Tầm thì tạm thời bị phong tỏa —— vốn có vị trí không tốt, cũng không cần để người đến ở nữa.

Mà đến sau này, dân chúng trong thành Nhẫn Đông mới biết được, thì ra bên cạnh mình lại ẩn nấp số lượng phản tặc lớn như thế.

Ít nhiều là nhờ Thẩm công tử a… Đoàn người lệ nóng doanh tròng, mạnh mẽ đòi Lưu huyện lệnh phải mở hội chùa, một là xung hỉ đuổi xui, hai là cầu phúc mong trời quang mây tạnh.

Lưu Tiểu Minh vẻ mặt đau khổ đang xem sổ sách trong huyện nha, không có tiền.

Vệ Dương đặt một thỏi vàng lên bàn hắn.

Lưu Tiểu Minh: …

Vệ Dương hừ lạnh một tiếng, xoay người ra khỏi huyện nha, dẫn đầu quân Đông Bắc nhổ trại rời đi, tầng tầng lớp lớp trở về nơi đóng quân.

Lưu Tiểu Minh: …

Ba ngày sau, một hội chùa vô cùng náo nhiệt được mở ra, chiêng trống huyên náo pháo bắn tận trời, thậm chí còn có người múa ương ca!

“Chíp!” Đôi mắt đậu đen của Cục Bông sáng long lanh!

“Ngoan.” Thẩm Thiên Lăng đút cho nó một miếng thịt bò nhỏ.

“Chíp!” Cục Bông ở trong lòng cha nó không chịu thành thật, thân thể tròn vo xoay đến xoay đi, rất sốt ruột!

Diệp Cẩn tùy tay gọi một dân chúng bên cạnh, xé lấy một mảnh vải hồng bên hông hắn, buộc lên eo Tiểu Phượng Hoàng —— tuy rằng kỳ thật cũng không có eo gì, nhưng vẫn buộc một vòng dưới cánh.

“Chíp!” Cục Bông cao hứng phấn chấn, đứng trên vai cha nó vung cánh, móng vuốt đá tới đá lui, vô cùng bận rộn.

Thẩm Thiên Lăng cười đến đau dạ dày, ám vệ thì nhiệt liệt vỗ tay, chúc mừng thiếu cung chủ nhà mình lại nắm giữ thêm một kỹ năng mới.

Múa ương ca gì đó, nghe qua cao cấp hơn khắc hoa cà rốt nhiều biết không.

Quả thực kiêu ngạo!

“Ăn cái này không?” Tần Thiếu Vũ đưa Tiểu Phượng Hoàng cho Diệp Cẩn, kéo Thẩm Thiên Lăng đứng trước một quán nhỏ.

“Cái gì vậy?” Thẩm Thiên Lăng hiếu kì.

Chủ quán nhiệt tình nói, “Bánh ngọt nhân đậu, đặc sản Đông Bắc.”

“Vậy cho ta hai cái đi.” Thẩm Thiên Lăng lấy túi tiền trên eo xuống.

Lão bản liên tục vẫy tay, “Công tử giúp chúng ta chuyện lớn như vậy, sao có thể lấy tiền được.”

“Không cần khách khí với ta.” Thẩm Thiên Lăng đặt tiền trên bàn, cầm hai cái bánh nhân đậu.

Tần Thiếu Vũ tự giác đưa tay.

“Diệp đại ca.” Thẩm Thiên Lăng đưa một cái cho tẩu tử mình.

Tần cung chủ: …

Hương vị bánh nhân đậu nóng hổi rất thơm, Thẩm Thiên Lăng cúi đầu cắn một ngụm, sau đó biểu tình cứng đờ.

Hình như không có mùi vị gì hết.

Cái này hoàn toàn là lỗi của chủ quán, bởi vì hắn chỉ lo kích động, cho nên quên rằng phải rắc đường trắng lên.

Lãng phí lương thực là không tốt, vì thế Thẩm tiểu thụ giơ bánh lên đưa tới bên miệng nam nhân mình, “Ngươi ăn.” Biểu tình rất đáng yêu rất đơn thuần!

Dân chúng ngao ngao che mũi, quả thực chịu không nổi!

Thật sự là ân ái hơn bất cứ thứ gì.

Có thể được Thẩm công tử đút ăn bánh đậu gì đó, chúng ta hoàn toàn không hâm mộ.

Tần Thiếu Vũ cũng không cảm thấy khác thường, cúi đầu cắn một ngụm.



Ánh mắt Thẩm Thiên Lăng rất vô tội.

Tần Thiếu Vũ bật cười, đưa tay gõ gõ đầu y.

Diệp Cẩn bên cạnh cắn một ngụm, sau đó đưa ngón tay ngoắc ngoắc Thẩm Thiên Phong.

“Sao… Ngô!” Thẩm Thiên Phong nhíu mày, miệng bị nhét vào nửa cái bánh ngọt nhân đậu.

“Không ăn được, ngươi ăn đi.” Diệp cốc chủ vỗ vỗ tay, sau đó kéo Thẩm Thiên Phong đi đến phía trước, “Chúng ta đi ăn cái khác.”

Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười.

Hình như là bị mình làm hư a…

Cục Bông lắc lư lắc lư đi trên mặt đất, phía sau mang theo một đoàn ám vệ đông đảo đi xung quanh, vô cùng có khí chất con nhà giàu.

Dân chúng ai nấy tránh ra, ánh mắt tràn ngập sùng bái, hơn nữa vô cùng muốn sờ một cái.

Thượng Cổ thần điểu trong truyền thuyết a, không biết có thể phun lửa không.

Thật khẩn trương.

Đi dạo một vòng hội chùa, trên cổ ám vệ đeo tỏi đeo nấm, trong tay cầm chong chóng kẹo hồ lô, trên đầu còn mang vài cái mặt nạ, hoàn toàn chính là quầy tạp hóa lưu động.

“Chíp!” Cục Bông đứng trước một quán nhỏ, khí phách đưa cánh chỉ chỉ.

Chủ quán vui vẻ đưa bắp nướng tới.

Cục Bông cúi đầu mổ mổ, cảm thấy hơi tẻ nhạt, vì thế tiếp tục lắc lư lắc lư đi tới, đồng thời không quên quay đầu chíp chíp —— nhớ lấy theo đó, lỡ lát nữa muốn ăn thì sao.

Phòng ngừa rất chu đáo, có ý thức đại cục.

Trong tay đầy đồ vật, ám vệ đành phải ngậm trái bắp trong miệng, cảm thấy mình nhìn thật ngốc.

Nhưng dù có ngốc, thì cũng cam tâm tình nguyện.

Bởi vì chúng ta chính là trung thành và tận tâm như thế đó.

Vô cùng đáng được ghi vào danh sách mẫu mực giang hồ.

Kiêu ngạo ưỡn ngực.

Hội chùa trong thành Nhẫn Đông tuy không phồn hoa bằng kinh thành, nhưng cũng không ít nơi để chơi, hơn nữa dân chúng rất nhiệt tình, vì vậy đoàn người đi dạo hết cả một ngày, thẳng đến trời tối mới trở về nơi ở.

“Có mệt không?” Tần Thiếu Vũ hỏi y.

“Ừm.” Thẩm Thiên Lăng ngồi trong bồn tắm, ngay cả mắt cũng không mở ra được.

Tần Thiếu Vũ bật cười, ôm y ra lau khô, “Đã lâu không thấy ngươi chơi đùa như vậy.”

Thẩm Thiên Lăng tựa vào lòng hắn, lười biếng đưa tay để hắn mặc y phục cho.

“Hôm nay vui không?” Tần Thiếu Vũ đắp chăn cho y.

“Vui.” Thẩm Thiên Lăng nhắm mắt lại rì rầm.

Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ cánh môi mềm mại kia, “Ta thích thấy ngươi giống như ngày hôm nay.” Không lo không sầu cười cười phá phá, mặc cho ai nhìn thấy tâm tình đều sẽ tốt lên.

Đây mới là bộ dáng y nên có nhất.

Thẩm Thiên Lăng hoàn toàn không biết nam nhân của y đang nói cái gì, giang hết tay chân ngáy khò khò.

Chơi thật mệt a…

Phản quân trong thôn Bắc Tầm đã diệt, mọi người cũng không cần phải tiếp tục ở lại Thành Nhẫn Đông. Mấy ngày sau, Thẩm Thiên Phong và Tần Thiếu Vũ mở bản đồ ra, bàn bạc bước kế hoạch tiếp theo.

“Theo lời Hoàng Đại Tiên lúc trước, Lý Hầu hẳn là tâm phúc của Chu Giác.” Thẩm Thiên Phong nói, “Nay hắn bị bắt giữ, đối với Chu Giác mà nói không nghi ngờ gì chính là một đả kích cực lớn, huống chi còn có quân đội trong thôn Bắc Tầm và Thuận Phong tiêu cục, tổn thất tăng lên, đủ để hắn bị ấm ức một hồi.”

“Xem không ít sách sử cũng nghe không ít chuyện xưa, nhưng vẫn là lần đầu thấy được phản tặc như vậy.” Diệp Cẩn lắc đầu, “Chỉ để thủ hạ ở bên ngoài bán mạng, mình thì trốn trong Tuyết Nguyên không dám lộ diện, cẩn thận từng chút tới mức này, cũng thật xem như hiếm thấy.”

“Đây không gọi là cẩn thận từng chút, mà gọi là rất sợ chết.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Nhưng trên đường từ Vương Thành đến Đông Bắc, không ngừng có tai mắt bị kéo ra, hắn coi như tổn thất nặng nề. Cứ tiếp tục như thế, cho dù hắn có muốn tiếp tục trốn, chỉ sợ cũng trốn không được bao lâu.”

“Từ thành Nhẫn Đông đi về phía Bắc khoảng một tháng, thì chính là Trường Bạch Tuyết Sơn, lướt qua Tuyết Sơn thì chính là Tuyết Nguyên ở cực bắc, cũng chính là hang ổ của Chu Giác.” Thẩm Thiên Phong nói, “Không bằng… đến bộ tộc Liên Thành trước?”

“Vì sao?” Tần Thiếu Vũ khẽ nhíu mày, hiển nhiên cũng không phải quá tán thành.

“Bộ tộc Liên Thành nhiều đời canh giữ Trường Bạch Tuyết Sơn, tất nhiên có ưu thế hơn chúng ta.” Thẩm Thiên Phong nói, “Huống hồ dựa theo lời Ngâm môn chủ ngày đó, Liên Thành Cô Nguyệt cũng không phải hoàn toàn không thể giúp đỡ.”

“Đối phương chưa bao giờ mở miệng mời, sao chúng ta có thể tùy tiện xông vào nhà người ta?” Tần Thiếu Vũ vẫn lắc đầu, “Nếu thật sự muốn nhúng tay vào chuyện giang hồ, thì sẽ không đời đời ẩn cư trong Tuyết Sơn, cần gì tự làm mất mặt.”

“Cũng phải thử qua mới —— ”

“Đã nói là không đi!” Tần Thiếu Vũ cắt lời Thẩm Thiên Phong.

Diệp Cẩn nói, “Ngươi không muốn nợ nhân tình của Vô Tuyết Môn?”

“Cho dù không có Liên Thành Cô Nguyệt, ta cũng nắm chắc mười thành đối phó được với Chu Giác, một khi đã vậy, cần gì phải đến Trường Bạch Tuyết Sơn?” Tần Thiếu Vũ rõ ràng có chút không kiên nhẫn, kéo Thẩm Thiên Lăng ra ngoài, “Quá muộn rồi, có chuyện ngày mai rồi nói!”

Thẩm Thiên Lăng: …

Bây giờ mới là buổi chiều.

Thẩm Thiên Phong và Diệp Cẩn liếc nhìn nhau, cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Trong phòng cách vách, Tần Thiếu Vũ ngồi ở bên bàn, im lặng không nói một câu.

“Tức giận?” Thẩm Thiên Lăng mở to hai mắt kề sát vào hắn.

Tần Thiếu Vũ kéo y vào trong lòng.

“Kỳ thật đại ca nói cũng không sai.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Đã có người có thể giúp đỡ, vì sao còn phải đơn thân độc mã đi làm.”

“Ta —— ”

“Biết ngươi là vì Vô Tuyết Môn.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Liên Thành Cô Nguyệt thích Ngâm Vô Sương, ta có thể nhìn ra đến.”

Tần Thiếu Vũ lại không nói.

“Lúc trước còn nói ta không hiểu chuyện, bây giờ đổi thành ngươi không hiểu chuyện rồi.” Thẩm Thiên Lăng vỗ vỗ ngực hắn.

“Ta có thể tự mình giải quyết.” Tần Thiếu Vũ đem người ôm chặt.

“Đương nhiên ta biết.” Thẩm Thiên Lăng tựa vào vai hắn, “Ngươi lợi hại nhất.”

Tâm tình Tần Thiếu Vũ tốt lên một chút.

“Hiện tại thế cục Đông Bắc liên lụy tới an ổn quốc gia, sớm giải quyết một ngày, bi kịch như trấn Diên Kim cũng sẽ ít đi một cái.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Một mình ngươi có thể dùng một tháng để giải quyết, thêm Liên Thành Cô Nguyệt, không chừng mười ngày là giải quyết xong. Dân chúng được yên ổn sớm hơn hai mươi ngày, chúng ta cũng có thêm hai mươi ngày để du sơn ngoạn thủy, sao lại không làm?”

Tần Thiếu Vũ nắn nắn eo hắn, bất đắc dĩ nói, “Càng ngày càng biết nói đạo lý.”

“Ta là luận sự.” Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn, “Ta biết ngươi sợ ta không vui, thật sự sẽ không.”

“Thật sự không?” Tần Thiếu Vũ nhắc nhở, “Thiếu nhân tình của Liên Thành Cô Nguyệt, đồng nghĩa thiếu nhân tình của Vô Tuyết Môn.” Tuy dựa theo tính cách của Ngâm Vô Sương, cũng sẽ không mượn việc này mà yêu cầu cái gì, nhưng tóm lại cũng là một nỗi băn khoăn.

“Ta chỉ muốn sớm bắt được Chu Giác, bình định loạn lạc ở Đông Bắc.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Sau đó thì cùng đi Thất Tuyệt quốc, một là đến uống rượu mừng, hai là giúp dân chúng nơi đó tìm Thủy Long mạch.”

Tần Thiếu Vũ nghiêng qua hôn nhẹ y.

“Chính sự quan trọng.” Thẩm Thiên Lăng ôm cổ hắn, “Ta không phải luôn không nói đạo lý như vậy.”

Tần Thiếu Vũ bật cười, đưa tay điểm điểm chóp mũi y, “Ai nói, lúc Lăng nhi trên giường, luôn không biết nói đạo lý.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Cái đó không tính.

“Không nói đạo lý ta cũng thích.” Tần Thiếu Vũ ôm y đứng lên, “Đi thôi, đi tìm Thiên Phong.”

“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng kéo kéo tóc của hắn, trên mặt có chút ý cười.

Ngẫu nhiên trở nên ngây thơ, cũng rất anh tuấn a…