Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 115: Bản đồ từ ba trăm năm trước!




Edit: Spum-chan

Beta: Kaze

Lời tâm tình rất ấm áp, Thẩm Thiên Lăng hai mắt hồng hồng mà mỉm cười, “Thật sao?”

“Bé ngốc.” Nhìn biểu tình ngơ ngác của y, Tần Thiếu Vũ chỉ hận không thể ủng người trong lòng bàn tay, cứ như vậy mà giấu đi suốt đời, nhìn cũng không cho người khác nhìn.

May mắn biết bao, đời này có y làm bạn.

Cánh môi nóng bỏng dán chặt vào nhau, mọi lời âu yếu chỉ sợ cũng chưa đủ, Tần Thiếu Vũ phất tay kéo màn giường xuống, ôn nhu cởi bỏ vạt áo y.

“Chíp.” Cục Bông tự giác giấu đầu vào cánh.

Thật là rất hiểu chuyện.

Ánh nến nhẹ nhàng lay động, tiếng rên rỉ nhỏ vụn lẫn với tiếng thở dốc, trong phòng nhuộm đầy cảnh xuân vô hạn. Hai thân thể trẻ tuổi ôm chặt lấy nhau, vành tai chạm tóc mai, là thứ ngọt ngào điên cuồng nhất.

Sau nửa đêm, Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn nằm sấp trên giường, để hắn bôi thuốc cho mình, hai má hơi ửng hồng.

“Xong rồi.” Tần Thiếu Vũ cúi người nhẹ nhàng hôn y, “Bảo bối có mệt không?”

“Ừm.” Thẩm tiểu thụ nghiêng đầu, đưa tay nhéo hai má hắn, ánh mắt sáng long lanh.

Tần Thiếu Vũ cười khẽ, lên giường ôm y vào lòng.

Sau khi tắm rửa, thân thể sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, hai má Thẩm Thiên Lăng dán trên lồng ngực hắn, ngón tay kéo kéo ống tay áo hắn, lười biếng giống hệt con mèo nhỏ.

“Ngủ đi.” Tần Thiếu Vũ đè lại góc chăn cho y.

“Không buồn ngủ.” Thẩm Thiên Lăng giương mắt nhìn hắn.

Tần Thiếu Vũ bị chọc cười, “Heo con của ta ăn chưa no sao?”

“Không được quậy.” Thẩm Thiên Lăng ôm cổ hắn, “Ngươi nói chuyện với ta đi.”

“Muốn nói gì?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Cái gì cũng được.” Thẩm Thiên Lăng nghĩ nghĩ, “Ví dụ như nếu không có ta, ngươi sẽ thành thân với ai.”

Tần Thiếu Vũ nhéo mũi y, “Lại là Diệp Cẩn dạy ngươi? Không được học, lần sau đánh đòn.”

Thẩm Thiên Lăng khó hiểu, “Có liên quan gì với Diệp đại ca?”

“Không phải y?” Tần Thiếu Vũ nói, “Lần trước y cũng hỏi Thiên Phong, nếu không có y thì hắn sẽ thành thân với ai.”

(Nói nhảm chút, thật ra nếu không có 2 bạn tiểu thụ thì ta bầu 1 phiếu cho cp PhongVũ=]]~)

Thẩm Thiên Lăng: …

Ngươi tin ta đi, cái này thật sự là trùng hợp.

“Sau đó thì sao, đại ca nói như thế nào?” Chuyện này phải hóng một chút.

“Thiên Phong chưa nói gì hết, chỉ có hơi sửng sốt, sau đó bị cho đến thư phòng ngủ ba ngày.” Tần Thiếu Vũ cười.

Thẩm Thiên Lăng cũng bật cười, quả là phong cách của tẩu tử y, rất là khí phách.

“Ta không đuổi ngươi đến thư phòng.” Thẩm Thiên Lăng hôn nhẹ lên cằm hắn, “Ta muốn nghe ngươi nói thật.”

“Không biết.” Tay Tần Thiếu Vũ vuốt nhẹ trên lưng y, “Nếu không có ngươi, chắc ta cũng sẽ không muốn thành thân.”

“Gạt người.” Thẩm Thiên Lăng lẩm bẩm.

“Lúc trước sư huynh bị Ma Giáo làm hại, ta một lòng muốn báo thù cho hắn, vì để tìm tung tích Ma Giáo, thậm chí đã bắt đầu không từ thủ đoạn.” Tần Thiếu Vũ kề sát vào trán y, “May là khi đó có ngươi xuất hiện, cả ngày giương nanh múa vuốt giống như con mèo hoang, rõ ràng không có chút sức chiến đấu, nhưng lại dữ đến đòi mạng. Khiến ta biết ngoại trừ báo thù, thì còn rất nhiều chuyện khác thú vị hơn.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Vị thiếu hiệp này rốt cuộc ngươi có biết nói chuyện hay không.

“Nếu không có ngươi, thành thân hay không là chuyện phụ, nói không chừng ta đã sớm vì chấp niệm quá sâu mà rơi vào ma đạo.” Tần Thiếu Vũ nói, “Lăng nhi là phúc tinh của ta.”

Thẩm Thiên Lăng ôm chặt eo hắn, “Ngươi sẽ không như vậy.”

“Bây giờ có ngươi ở đây, ta tất nhiên sẽ không.” Tần Thiếu Vũ ôm chặt y, “Ta muốn vì Lăng nhi làm đại hiệp.”

Trong lòng ấm áp giống như được ánh mặt trời rọi vào, Thẩm Thiên Lăng cọ cọ tìm tư thế thoải mái nhất, ngọt ngào nhắm mắt lại.

Trong mộng nở đầy hoa xuân tháng ba.

Hai ngày sau, mọi người quả nhiên rời khỏi sơn trang, tiếp tục đi về phía Bắc.

“Chíp!” Cục Bông ngồi xổm trên vai cha nó, vung cánh nhỏ chào tạm biệt hai vị phu nhân.

Vật mềm mại gì gì đó.

Vô cùng không nỡ.

Trong xe ngựa chất vô số thuốc bổ và sơn hào hải vị, Liên Thành Cô Nguyệt cảm khái, “Năm đó lần đầu tiên ta rời núi, ngay cả năm trăm lượng bạc mà mẫu thân còn không nỡ cho.” Vì sao lại có chênh lệch lớn như vậy.

Ám vệ ai nấy ưỡn ngực, đó là tất nhiên rồi! Ngươi biết hô mưa gọi gió không? Biết hai mắt hồng hồng giọng oanh vàng thỏ thẻ không? Có cái đuôi xù cực đáng yêu không? Khi tức giận thì sẽ chui vào ổ chăn giấu mình lại không? Cái gì cũng không có, lấy đâu so với phu nhân nhà ta.

Còn chưa nhắc tới thiếu cung chủ đó, bằng không chính là khi dễ ngươi rồi.

Quả thật là đáng tự hào.

Bởi vì Liên Thành Cô Nguyệt cực kỳ quen thuộc với địa hình, nên tốc độ đi đường của mọi người rất nhanh, chỉ dùng mười ngày ngắn ngủi, thì đã qua được Trường Bạch Tuyết Sơn mờ mịt, thuận lợi đến được biên giới của cực Bắc Tuyết Nguyên.

“Tìm một thôn trấn gần đây ở lại trước đi.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Trời sắp tối rồi, ban đêm sẽ càng lạnh hơn.”

“Gần nhất chính là trấn Diên Kim.” Diệp Cẩn cầm bản đồ xem, “Cách nơi này chỉ chừng có nửa canh giờ.”

“Đi thôi.” Thẩm Thiên Phong gật đầu, “Ít nhiều cũng có chỗ ở, tốt hơn đào tuyết làm ổ.”

Sau khi dùng la bàn phân rõ phương hướng, đoàn xe đi thẳng đến trấn Diên Kim. Thẩm Thiên Lăng bị bọc thành cái bánh bao, dựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

“Ăn điểm tâm.” Tần Thiếu Vũ kéo y về, “Đừng nhô đầu nhìn ra ngoài, sẽ choáng.”

“Ta chưa từng thấy Tuyết Nguyên lớn như thế.” Thẩm Thiên Lăng nói, giống như tuyết rơi xuống kết thành biển băng vậy, dù thế nào cũng không thấy được nơi tận cùng.

“Bằng không Chu Giác cũng sẽ không lấy nơi này làm cứ điểm.” Tần Thiếu Vũ rót trà nóng cho y, “May là chúng ta đến trước, bằng không nếu quân đội Sở quốc tùy tiện tiến công, dưới tình huống này, vĩnh viễn chỉ có thể chịu thiệt.”

“Mênh mông bát ngát, phải đi đâu tìm.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Lúc trước ta nghe nói có mấy vạn phản quân, còn buồn bực vì sao lại tìm không thấy, bây giờ thấy tình hình này, đừng nói là mấy vạn người, dù là mấy chục vạn, chỉ sợ cũng có thể giấu được.”

“Xe đến trước núi ắt có đường, cuối cùng sẽ nghĩ ra cách thôi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Huống hồ lần này chúng ta gióng trống khua chiêng ra Bắc như vậy, Chu Giác nhất định đã sớm nhận được tin tức, không chừng chẳng cần chúng ta tìm hắn, hắn cũng sẽ tự mình xuất hiện.”

“Nếu thật như thế cũng tốt.” Thẩm Thiên Lăng ôm Cục Bông xoa xoa, “Mau giải quyết hắn cho xong, chúng ta mới có thể tới Thất Tuyệt quốc uống rượu mừng, cũng không biết Mộ Hàn Dạ và Hoàng Đại Tiên thế nào rồi.” Có hơi nhớ một chút!

“Chíp.” Cục Bông đang ngủ bị xoa thức, vì thế bất mãn kháng nghị một tiếng, vỗ cánh chui vào lòng cha nó.

Buổi tối ồn như vậy, ban ngày cũng không được ngủ đàng hoàng, quả thực không thể xót xa hơn nữa.

Cuộc đời làm chim thật khổ sở.

Trấn Diên Kim đã sớm biến thành vườn không nhà trống, bởi vì đã lâu không có người dọn dẹp, nên gần như bị tuyết đọng vùi lấp. Sắc trời đã tối, nhìn qua vô cùng âm u.

Thẩm Thiên Lăng nhìn thoáng qua, trong lòng lập tức cảm thấy sợ hãi.

“Không sợ.” Tần Thiếu Vũ ôm y xuống xe ngựa, “Ta luôn bên cạnh ngươi.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Chung quanh còn nhiều người như vậy, thiếu hiệp ngươi có nói mấy lời âu yếm thì nhỏ giọng chút được không.

Xấu hổ quá!

Nhưng những người khác hiển nhiên đã sớm là thấy nhưng không thể trách, đoàn người đạp tuyết bước vào thôn, tùy tiện tìm ngôi nhà xem như rộng rãi, đốt lửa ở trong sân .

Ám vệ bận ra bận vào, ôm mấy thứ vứt đi trong phòng ra ngoài thiêu hủy, xong thì dọn dẹp nước do tuyết bị nóng tan ra, qua một hồi thì sửa sang lại phòng ngủ, tuy rất đơn sơ, nhưng nói chung cũng sạch sẽ ấm áp.

Mấy ngày qua luôn gấp rút lên đường, mọi người cũng thật mệt mỏi, vì thế ai nấy tự vào phòng mình, định nghỉ ngơi một đêm cho tốt. Cục Bông dựa vào ổ chăn ngủ khò khò, Tần Thiếu Vũ ngồi ở bên giường ngâm chân, Thẩm Thiên Lăng lục bao hành lý, nói, “Hết tinh dầu rồi, ta đi hỏi xin Diệp đại ca một ít.”

“Không cần.” Tần Thiếu Vũ giữ chặt y, “Ngươi ngoan ngoãn ngủ đi.”

“Ngồi cả ngày rồi, để ta xoa bóp cho ngươi ngủ ngon hơn.” Thẩm Thiên Lăng rất kiên trì, “Ta sẽ về nhanh mà.”

“Được rồi.” Tần Thiếu Vũ cũng không phản đối nữa, xoa xoa đầu y, “Thật ngoan.”

Thẩm tiểu thụ cười tủm tỉm, chạy ra ngoài vọt vào phòng tẩu tử mình!

Diệp Cẩn nhanh chóng đẩy Thẩm Thiên Phong ra.

Thẩm Thiên Lăng: …

Ta không phải cố ý.

“Khụ.” Thẩm Thiên Phong ho khan.

“Ta là tới xin dầu xoa bóp.” Thẩm tiểu thụ vô tội giơ tay, thật sự không phải cố ý muốn thấy các ngươi hôn nhau đâu!

Đương nhiên, thấy được vẫn rất thích a!

Có chút đáng khinh.

“Ngủ một giấc đi.” Diệp Cẩn đẩy nam nhân của y lên giường, sau đó lấy ra một cái hòm thuốc từ ngăn tủ, “Để ta phối cho ngươi một ít, hiệu quả thông lạc sẽ tốt hơn.”

“Ừm.” Thẩm Thiên Lăng dựa trên bàn, cười tủm tỉm chờ y.

Tẩu tử thật là quá hiền lành đảm đang mà.

Trong phòng cách vách, Tần Thiếu Vũ sau khi ngâm chân xong thì buồn bực, sao đi lấy dầu xoa bóp mà cả buổi rồi còn chưa thấy về. Vì thế phủ thêm ngoại bào muốn ra ngoài tìm, khi đi ngang qua bàn thì lại giật mình.

Xích Ảnh kiếm ở trên bàn rung động, ngay cả nến cũng lay động theo. Quang ảnh loang lổ trên tường, Tần Thiếu Vũ nắm chặt chuôi kiếm, lại cảm thấy lòng bàn tay nóng rực lên, ngực cũng nhói lên một cái.

Trong óc có chút hỗn độn, như lọt vào sương mù dày đặc, Tần Thiếu Vũ chau mày, cánh tay phải cũng run nhè nhẹ.

Vỏ kiếm giống như có sinh mệnh, thong thả rời khỏi bảo kiếm, lưỡi kiếm đen bạc dưới ánh nến dưới, phiếm ra màu đỏ nhàn nhạt.

“Ta về rồi!” Thẩm Thiên Lăng cầm cái lọ, vui vẻ chạy về đẩy cửa ra.

Tần Thiếu Vũ hoảng hốt, đẩy bảo kiếm trở về.

“Ngươi làm sao vậy?” Thấy đầu hắn đầy mồ hôi lạnh đứng bên bàn, Thẩm Thiên Lăng hoảng sợ, vội vàng chạy tới đỡ lấy.

“Không sao.” Tần Thiếu Vũ lấy lại bình tĩnh, tim vẫn còn đập thình thịch

“Không sao mà sắc mặt ngươi khó coi vậy hả.” Thẩm Thiên Lăng sốt ruột, “Ta đi tìm Diệp đại ca.”

“Thật sự không sao mà.” Tần Thiếu Vũ ôm lấy y, “Có chút chân khí đảo ngược, điều tức một chút là được.”

“Đang yên lành sao chân khí lại đảo ngược?” Thẩm Thiên Lăng nhíu mày.

“Người tập võ khó tránh khỏi bị như vậy.” Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ y, “Đừng sợ.”

“Thật sự không sao chứ?” Thẩm Thiên Lăng lại hỏi lần nữa.

“Tất nhiên, lừa ngươi làm gì.” Tần Thiếu Vũ ôm lấy y đặt ở bên giường, “Tự mình ngoan ngoãn ngủ đi, ta điều tức nội lực một chút.”

“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng nằm ở bên trong, nhìn hắn ngồi thiền bên cạnh mình.

Sau gần nửa canh giờ, Tần Thiếu Vũ cảm thấy khí tức đã dần dần vững vàng, vì thế hít sâu một hơi, mở mắt nhìn vào phía trong.

Thẩm tiểu thụ không hề chớp mắt, trực tiếp đối diện với hắn.

Tần Thiếu Vũ bật cười, “Sao còn chưa ngủ.”

“Tất nhiên là vì lo cho ngươi.” Thẩm Thiên Lăng đứng lên ôm lấy hắn, “Bây giờ thế nào?”

“Không sao rồi.” Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ tay y, “Không cần lo cho ta.”

“Vậy là tốt rồi.” Thẩm Thiên Lăng xuống giường đi lấy tiết y sạch sẽ cho hắn, “Nghỉ ngơi sớm đi, gần đây ngươi quá mệt mỏi.”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, đưa tay xoa xoa mặt y.

Bóng đêm sâu dần, tất cả mọi người nặng nề ngủ. Thẩm Thiên Lăng ôm gối đầu, ngáy khò khò, Tần Thiếu Vũ lại hoàn toàn không buồn ngủ, trong bóng đêm tựa vào đầu giường, nghiêng đầu nhìn về phía Xích Ảnh kiếm trên bàn.

Ánh trăng rất sáng, rọi lên bảo kiếm trên bàn ánh sáng âm y, tựa như quỷ mị.

Ngày trước khi sư phụ giao nó cho mình, đã nói nó là Thượng Cổ yêu kiếm, lúc trước không để tâm, hiện tại xem ra, quả thật là có vài phần ma tính.

Nằm mơ thấy được trở về Nhật Nguyệt Sơn Trang, Thẩm tiểu thụ ở trong mộng ngây ngô cười, ngốc ngốc lại khiến người thương.

Ánh mắt của Tần Thiếu Vũ rất ấm áp, gắt gao ôm y vào lòng.

“Yêu quá đi thôi.”

Thẩm Thiên Lăng tỏ vẻ đắc ý, ngủ càng ngọt ngào.

Trong viện lửa cháy hừng hực, ám vệ đang gác đêm, cảm giác có chút mắc tiểu, vì thế đẩy đẩy người bên cạnh, “Đi nhà xí không?”

Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang lạnh lùng nói, “Không đi.”

“Cùng đi đi.” Ám vệ Truy Ảnh Cung dùng bả vai đẩy hắn, “Có tiểu thì cùng tiểu.”

Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang: …

Biểu tình của vật biểu tượng giang hồ rất kiên nghị, nắm chặt nắm tay nói, “Huynh đệ tốt, nói nghĩa khí!”

Nếu không phải sợ đánh thức người trong phòng trong, ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang gần như lại muốn đánh người.

“Không nín được.” Ám vệ Truy Ảnh Cung che đũng quần, biểu tình rất đau khổ.

Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang thầm hít sâu một hơi, sau đó bình tĩnh đứng lên.

Như vậy mới đúng a! Tâm tình của vật biểu tượng giang hồ rất tốt, cùng bằng hữu tốt kề vai sát cánh đi xùy xùy, vô cùng sung sướng.

Dưới loại điều kiện sinh hoạt này, tất nhiên không cần phải dọn dẹp nhà xí. Cho nên ám vệ Truy Ảnh Cung tùy tiện tìm một chỗ sau viện, cởi quần rồi lập tức bắt đầu giải quyết vấn đề, còn tự mình phối âm xùy xùy, quả thực chính là đường làm quan rộng mở.

Tiểu mà cũng đa dạng như vậy, thật là hết cứu! Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang thầm ghét bỏ, im lặng không lên tiếng đứng chờ ở một bên. Sau khi vật biểu tượng giang hồ xùy xùy xong, liền ngâm tiểu khúc kéo quần lên, cùng tiểu đồng bọn đi về tiền viện, hơn nữa còn không quên cảm khái quan hệ của chúng ta thật tốt, đi nhà xí mà cũng có người đi cùng!

Trong góc tường, tuyết đọng chậm rãi tan đi, lộ ra một một cái vòng sắt màu đen. Lát sau vòng sắt chuyển động, một tấm ván gỗ bị đẩy ra, hiện ra một đôi mắt xanh biếc.

Cuồng phong nổi lên, thổi bay vô số hạt tuyết trên nền trời lẫn mặt đất.

Sáng sớm hôm sau, mọi người thức dậy rất sớm. Thẩm Thiên Lăng và ám vệ bắt đầu nấu cháo làm cơm, còn Diệp Cẩn thì đang nấu chút thảo dược làm ấm người, có thể giúp đoàn người chống lạnh được một chút.

“Lúc rời núi, mẫu thân cho ta một tấm bản đồ.” Liên Thành Cô Nguyệt mở ra đặt trên bàn, “Là phân bố thôn trấn ở cực Bắc Tuyết Nguyên từ ba trăm năm trước.”

“Ba trăm năm trước?” Thẩm Thiên Lăng giật mình, “Lâu vậy sao.”

“Ta cũng là lần đầu tiên thấy được, nghe nói là vật của tổ tiên bộ tộc Liên Thành.” Liên Thành Cô Nguyệt lại mở thêm một tấm bản đồ khác, “Đây chính là bố cục hiện tại của Tuyết Nguyên.”

“Phải tìm hơi nhiều nơi đó.” Diệp Cẩn nhíu mày, “Ba trăm năm trước, trong Tuyết Nguyên cũng có thôn trấn?”

“Dựa theo bản đồ, quả thật có.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Nghe nói tổ tiên làm vẽ bản đồ này, chỉ vì muốn làm tư liệu truyền cho đời sau, không cần phải làm giả.”

“Chung quanh toàn là băng tuyết mờ mịt, sao lại có người ở?” Diệp Cẩn khó hiểu.

“Tây Bắc cũng toàn là sa mạc mênh mông, nhưng vẫn có Thất Tuyệt quốc đó thôi.” Tần Thiếu Vũ sờ sờ cằm.

“Không giống thế.” Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, “Trong sa mạc chỉ cần có nguồn nước, thì có thể trồng cây nuôi hoa màu, có quốc gia cũng chẳng có gì lạ. Nhưng nơi này là băng tuyết ngập trời, cho dù có đất đai phì nhiêu, hoa màu cũng sẽ bị đông chết. Ngay cả ăn còn không có, sao có thể xuất hiện thành trấn?”

“Không thì ta đi xem thử?” Thẩm Thiên Phong nói.

Diệp Cẩn giật mình, “Ngươi? Một mình?”

“Không cần lo lắng.” Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ y.

Diệp Cẩn giận, “Ai nói lão tử lo cho ngươi.” Cũng không thân thiết lắm biết không!

Thẩm Thiên Lăng: …

Vừa rồi mặt cũng biến sắc rồi, còn nói không lo lắng.

“Đây là vị trí hiện tại của chúng ta.” Thẩm Thiên Phong chỉ chỉ lên địa đồ, “Khoảng cách không xa, năm ngày là có thể đến.”

“Nói nhảm gì vậy.” Diệp Cẩn hiển nhiên không tán thành, “Ngươi không có kinh nghiệm sống ở nơi băng tuyết, xung quanh đây lại toàn tuyết trắng, lạc đường thì làm sao.”

“Sao ta có thể lạc đường chứ.” Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười.

“Sao lại không!” Diệp Cẩn trừng hắn, ngươi mau câm miệng cho lão tử, “Muốn đi cùng đi!”

Thẩm Thiên Phong lắc đầu, “Không cần đâu.”

Diệp Cẩn đá hắn một cước.

Thẩm Thiên Phong: …

“Quả thực không cần phải cùng đi.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Ta với Thẩm minh chủ đi là được.”

Nếu không phải vì thấy hai người không quen, Diệp Cẩn gần như muốn xách lỗ tai hắn gào lên.

Ngươi vào xem náo nhiệt cái gì!

“Ta rất rành về băng nguyên, Thẩm minh chủ còn có võ công tuyệt đỉnh, đừng nói chỉ đến thăm dò, cho dù đi nghênh chiến với phản quân của Chu Giác, cũng sẽ không phải vấn đề lớn.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Diệp cốc chủ có thể yên tâm.”

“Đúng vậy.” Thẩm Thiên Phong kiên nhẫn nói, “Ta nhất định sẽ bảo hộ bản thân thật tốt.”

Người xung quanh đều đang nhìn, Diệp Cẩn đành phải câm miệng, hơn nữa còn định sau khi về nhà, phải cho hắn quỳ mười cái bàn giặt đồ.

Thật là khí phách.

“Không thì lập tức xuất phát đi?” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Đúng lúc thời tiết không tệ, cũng không có bão tuyết.”

Thẩm Thiên Phong gật đầu, dặn dò ám vệ đi chuẩn bị một chút thức ăn và y phục.

Diệp Cẩn: …

“Đại ca sẽ tự có chừng mực.” Thẩm Thiên Lăng cũng nhỏ giọng nói, “Chuyện không nắm chắc hắn nhất định sẽ không làm, thật sự không cần lo lắng.”

“Chíp!” Cục Bông cũng nghiêm túc gật đầu.

Trong lòng Diệp Cẩn buồn bực một trận.

Nhưng dù có buồn bực, thì cũng phải lấy đại sự làm trọng, vì thế sau khi bàn bạc đơn giản một lần, Thẩm Thiên Phong lập tức cùng Liên Thành Cô Nguyệt rời khỏi trấn Diên Kim, đi đến thôn trấn từ ba trăm năm trước trên bản đồ.

Những người ở nhà thì rất nhàm chán, vì thế bu quanh nhìn con sói tuyết kia.

Qua mấy ngày, Cục Bông cũng đã rất thân thiết với nó, lúc này đang vô cùng hưng phấn chíp đến chíp đi, lăn lộn trên người nó.

Sói tuyết mặc kệ nó, ghé vào trong tuyết ngủ gật.

Thẩm Thiên Lăng cảm thấy có chút buồn cười, Tần Thiếu Vũ ở một bên nói, “Vừa nhìn là biết do ngươi sinh.”

“Chíp!” Cục Bông bước hụt một bước, bẹp một tiếng rơi xuống nền tuyết, cả người đều lăn tròn trên tuyết, nhìn qua rất ngốc.

Thẩm Thiên Lăng: …

Thiếu hiệp ngươi quá khách khí, rõ ràng là do ngươi sinh.

Không liên quan gì tới ta hết!

Diệp Cẩn còn đang ngồi trong sân, ánh mắt rất phẫn nộ.

Vừa nhìn là biết trong lòng đầy oán niệm!

Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang thức thời cách xa một chút.

Ám vệ Truy Ảnh Cung đồng tình an ủi tiểu đồng bọn, đầu tiên là cảm khái Diệp cốc chủ thật là dữ a, sau đó lập tức bắt đầu thao thao bất tuyệt, khoe khoang phu nhân nhà mình hết nửa canh giờ, khoe đến vô cùng trắng trợn.

Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang mặt không đổi sắc bốc lên một nắm tuyết, ném chính xác vào miệng vật biểu tượng giang hồ.

Ám vệ Truy Ảnh Cung che quai hàm kháng nghị, dù có muốn chơi trò ném tuyết đáng yêu kia thì cũng phải báo trước một tiếng biết không, vừa bắt đầu đã ném vào miệng thì ai mà chịu được.

Răng cũng sắp rụng rồi.

Thật không biết nói gì mới tốt đây.

Thật là một đám yêu tinh dính người a…

Kỳ thật tuy Diệp Cẩn lo lắng, nhưng cũng biết dựa theo nội lực của hai người, đi lại trong Tuyết Nguyên sẽ không có bất cứ vấn đề gì. Mà trên thực tế cũng chỉ qua hai ngày, Thẩm Thiên Phong và Liên Thành Cô Nguyệt đã đến được thôn trấn được đánh dấu trên bản đồ.

“Đúng là nơi này?” Thẩm Thiên Phong nhíu mày, “Nhìn qua toàn là tuyết.”

“Hẳn là không sai.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Nhưng ít nhất cũng đã qua ba trăm năm, nơi này ngày ngày đều có gió tuyết lớn, không thấy dấu vết cũng bình thường thôi.”

“Không thì đào lên xem thử đi?” Thẩm Thiên Phong hỏi.

Liên Thành Cô Nguyệt gật đầu, vừa định nói hai người liên thủ, thì Thẩm Thiên Phong đã tỏ ý bảo hắn đi trước, mình thì đột nhiên thả người nhảy lên, một thân thanh y phấp phới trong gió, lợi kiếm trong tay tà tà ánh lên, một dòng nội lực nháy mắt đi vào trong tuyết, giống như hỏa dược làm nổ tung vô số băng tuyết.

Liên Thành Cô Nguyệt thầm giật mình, sớm biết hắn là cao thủ xếp thứ hai trên giang hồ, nhưng không ngờ võ công lại xuất thần nhập hóa đến như thế, gần như ngay cả mặt đất cũng đang chấn động.