Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 127: Bí mật trong la sát quốc!




Edit: Spum-chan

Beta: Kaze

“Ngươi đừng có gấp, chậm rãi nói đã.” Nghe được động tĩnh, Thẩm Thiên Lăng cũng từ trong phòng đi ra.

“Thẩm công tử.” Hoàng Tiến Bảo đầu đầy mồ hôi, hiển nhiên là do chạy vội tới đây, “Mau, cháu của ta sắp không được, đại ca lại không ở đây, ta, ta thật sự hết cách rồi a.”

“Dẫn đường.” Trong lòng biết rõ nếu chuyện không nghiêm trọng, hắn cũng sẽ không hoảng loạn thất thố như thế, bởi vậy Tần Thiếu Vũ cũng không hỏi nhiều, trực tiếp dẫn người đến xem xét.

Còn chưa chờ mọi người đi vào, đã nghe từ trong phòng truyền ra tiếng gào thét, dù đã bị bịt miệng, nhưng vẫn khiến lòng người kinh hãi như trước. Sau khi vào nhà chỉ thấy có ba năm người làm đang đè một nam tử trẻ tuổi xuống, không để hắn giãy dụa thêm nữa, nhưng vẫn rõ ràng là lực bất tòng tâm. Trong lúc hai bên đấu tranh, cả chiếc giường sắt nặng ngàn cân cũng bị dịch chuyển hai ba tấc, có thể thấy được rốt cuộc đã dùng khí lực lớn đến nhường nào.

“Còn tiếp tục như vậy, ta sợ ngay cả xương sườn của nó cũng bị gãy a.” Hoàng Tiến Bảo sốt ruột, “Dù sao cũng là thân thể máu thịt, sao chịu được thiết liên thô cứng như vậy, xin cung chủ hãy cứu hắn đi.”

Tần Thiếu Vũ đánh tới một chưởng, gọn gàng đánh ngất người nọ. Người làm xung quanh lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cả đám mệt mỏi ngồi phịch trên đất.

“A Vinh làm sao, a?” Ngoài sân truyền đến thanh âm nóng vội của Hoàng lão ngũ, sau đó lập tức thấy ông chạy vào trong phòng.

“Đừng vội, tạm thời hôn mê bất tỉnh.” Tần Thiếu Vũ nói, “Không có nguy hiểm gì, so với cứ để hắn giãy dụa thì tốt hơn nhiều.”

“Đa tạ cung chủ.” Trái tim Hoàng lão ngũ tạm thời trở về lồng ngực, sắc mặt sầu khổ thở dài liên tục.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Tần Thiếu Vũ hỏi, “Lúc trước ta cũng từng gặp A Vinh, không phải như thế này.” Tuy không có ấn tượng quá sâu, nhưng vẫn nhớ rõ đó là một người trẻ tuổi tinh thần xán lán, so với hiện tại khác xa như đất với trời.

“Kỳ thật ta đã sớm muốn nói với cung chủ, xem có hi vọng cứu được không. Chỉ là hôm qua cung chủ vừa đến, ta cũng không tiện mở miệng.” Hoàng lão ngũ vừa phân phó hạ nhân trông chừng đại thiếu gia, vừa dẫn mọi người ra khỏi phòng.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Thẩm Thiên Lăng truy hỏi.

“Này đều do ta, lúc trước không nên đồng ý để hắn đi buôn lá trà.” Nhắc tới chuyện cũ, Hoàng lão Ngũ rất ân hận, “A Vinh vốn luôn thay ta xử lý chuyện tửu lâu, sống cũng rất tốt. Sau này thấy trong thành có mấy người trẻ tuổi buôn trà phát tài to, nên cũng muốn làm theo. Lúc trước ta nghĩ đều là người trẻ tuổi, cùng nhau tôi luyện một chút cũng tốt, nên đã đồng ý.”

“Buôn trà, tiêu thụ ở đâu?” Tần Thiếu Vũ nói, “Tây vực?”

Hoàng lão ngũ lắc đầu, “La Sát quốc.”

“La Sát quốc?” Thẩm Thiên Lăng và Tần Thiếu Vũ liếc nhau.

“Ừ.” Hoàng lão ngũ gật đầu, “Ở dãy núi phía Bắc của La Sát quốc, phần lớn đều là Tuyết Nguyên, trà không thể sống được. Mà quý tộc nơi đó lại rất thích trà đạo của Đại Sở ta, cho nên số tiêu thụ lá trà cực cao. Nếu là Nga Mi Vân và Vũ Di Hồng Bào thượng hạng, thì giá còn cao hơn ở Trung Nguyên mấy chục lần.”

Thẩm Thiên Lăng nói, “Quả thật là món lãi to.” Cũng khó trách lại có nhiều người đổ xô vào như vậy.

“Lãi to thì thế nào?” Hoàng lão ngũ nói, “Tuy lúc trước cũng buôn bán lời được vài khoản tiền, nhưng sau thì đều chịu lỗ bù vào, còn khiến bản thân trở thành người không ra người quỷ không quỷ.” Nói, lại nhịn không được bắt đầu lão lệ tung hoành, dù sao cũng là đứa con duy nhất, ai có thể nhẫn tâm nhìn hắn như thế này?

Ám vệ vỗ vỗ vai ông, an ủi nói, “Nếu cung chủ đã đến đây, vậy A Vinh sẽ không sao đâu, ngươi cũng không cần quá lo lắng.”

Thẩm Thiên Lăng rót ly trà nóng, đưa vào tay ông.

“Đa tạ công tử.” Đợi cho cảm xúc bình ổn một chút, Hoàng lão ngũ mới nói, “Lúc mới bắt đầu chuyện làm ăn rất thuận lợi, cho nên mấy tháng trước, A Vinh đã lấy hết tiền phí tổn và lợi nhuận mấy lần trước, còn lấy ngân lượng ở chỗ ta, gom lại để thu một số lượng lớn lá trà tốt, rồi đến La Sát quốc lần nữa. Ai ngờ lần này đi lại mất tích hết mấy tháng, khi trở về, không chỉ mất vốn, cả người còn không có tinh thần, cả ngày trầm mặc không nói, thậm chí ngay cả y phục cũng bị xé nát. Ta còn cho là gặp phải cướp, cảm thấy còn mạng là tốt rồi, ai ngờ không được vài ngày, hắn lại giống như phát điên, lại đánh lại đá gào thét đòi ăn Hắc thủy anh, hỏi rất nhiều người cũng không biết đó rốt cuộc là thứ gì, chỉ phải nhờ người đến La Sát quốc hỏi thăm, tới giờ còn chưa trở về, chứng bệnh của A Vinh lại càng ngày càng nặng, lúc phát tác thì đập đầu vào tường, vạn bất đắc dĩ, ta chỉ có thể trói hắn lại trước.”

“Hắc thủy anh?” Tần Thiếu Vũ khẽ nhíu mày, đã hành tẩu giang hồ nhiều năm, hắn quả thật chưa từng nghe qua thứ này.

Thẩm Thiên Lăng nhíu mày, “Hắc thủy anh, anh túc?”

“Công tử biết thứ ấy?” Trong mắt Hoàng lão ngũ lóe lên vui sướng.

“Ta… đoán được.” Tuy không đành lòng khiến hắn thất vọng, nhưng Thẩm Thiên Lăng vẫn ăn ngay nói thật, “Lúc trước từng nghe nói, giờ nghĩ lại, bệnh trạng cũng tương tự như của A Vinh.” Giống ở chỗ có thể khiến người lục thân không nhận, ăn không được thì phát điên, tra tấn đến mức khiến người sống trở thành quỷ.

“Vậy có cách nào giải được không? Phải tới đâu mới tìm được thứ này?” Hoàng lão ngũ sốt ruột.

“Nếu thật là thứ ta nghĩ, thì dù thế nào cũng không được cho hắn ăn, dù có lấy được cũng không thể ăn.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Bằng không tuy tạm thời có thể giảm bớt, nhưng sau này sẽ càng ngày càng nặng. Không chỉ cả đời không thoát ra được, mà còn khiến người ta càng lúc càng suy yếu.”

“Vậy phải làm thế nào mới được?” Hoàng lão ngũ nghe vậy càng lo âu.

“Ngươi khoan gấp đã.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Có phải hay không còn chưa xác định, đợi sau khi A Vinh tỉnh lại, ta muốn hỏi hắn trước.”

Hoàng lão ngũ gật đầu liên tục, “Cứ theo ý công tử, chỉ cần có thể chữa khỏi cho A Vinh, cho dù ta có táng gia bại sản cũng không tiếc.”

Ám vệ ở một bên lắc đầu, phu nhân sao lại muốn ngươi táng gia bại sản chứ, không chừng sau khi trị bệnh xong còn đưa thêm mấy trăm lượng bạc, vậy mới phù hợp với hình tượng hoa yêu đáng yêu thiện lương thuần khiết chứ. Khiến ngươi táng gia bại sản là cung chủ mới đúng, loại chuyện đi hết toàn giang hồ thu phí bảo hộ này, thật quá phù hợp với tác phong của hắn.

Quá vô sỉ.

Bởi vì thấy Hoàng A Vinh còn phải hôn mê một hồi, cho nên Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Lăng về phòng trước, buồn bực nói, “Sao ngươi lại nghe đến Hắc thủy anh?”

“Ta chưa từng nghe đến Hắc thủy anh, ta chỉ nghe đến anh túc, không biết có phải cũng một loại không.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Ở thế giới trước kia của ta, có rất nhiều anh túc được chế thành thuốc, một khi người ăn vào, lúc đầu sẽ rất thoải mái rất phiêu nhiên, lâu ngày thì sẽ giống như A Vinh, không thoát ra được nữa, ăn không được sẽ phát điên, ăn nhiều sẽ toi mạng.”

“Còn có thứ táng tận thiên lương như thế sao?” Tần Thiếu Vũ nhíu mày.

“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, “Không thì phái người đưa thư cho Mộ Hàn Dạ trước? Thất Tuyệt quốc tiếp giáp La Sát quốc, mà hắn cũng lợi hại như ngươi vậy, không chừng sẽ biết đó.”

Tần Thiếu Vũ nghe vậy rất sảng khoái.

Thẩm tiểu thụ cười tủm tỉm.

Nếu nói Mộ Hàn Dạ rất lợi hại, nam nhân nhà mình nhất định sẽ ghen.

Cho nên nói, đôi khi vẫn phải vòng vo một chút a…

Thật không hổ là hoa yêu có đuôi xù được một đám ám vệ não tàn sùng bái.

Quả nhiên vô cùng cơ trí!

Chiều ngày đó, một ám vệ lập ra roi thúc ngựa đến Thất Tuyệt quốc truyền tin. Sau khi A Vinh tỉnh dậy, Thẩm Thiên Lăng cũng cùng Tần Thiếu Vũ đi đến xem hắn.

Cơn nghiện đã qua, Hoàng A Vinh ngồi trên giường, hai mắt dại ra nhìn hai người.

“Còn nhận ra ta không?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

Hoàng A Vinh im lặng không lên tiếng.

“Vậy là nhận ra.” Thẩm Thiên Lăng ngồi bên cạnh hắn.

Giọng Hoàng A Vinh khàn khàn, “Tần cung chủ.”

Thẩm Thiên Lăng nhẹ nhàng thở ra, ít nhất đầu vẫn còn minh mẫn, vậy việc trao đổi tiếp theo chắc sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Mà chỉ có ở loại thời điểm này, Thẩm tiểu thụ mới sâu sắc cảm nhận được, mấy tin đồn hô mưa gọi gió ngày thường cũng rất hữu dụng. Bởi vì gần như sau khi Hoàng A Vinh nghe được tên, thì lập tức hoàn toàn tin tưởng y, quả thực không thể phối hợp hơn được nữa.

Tuy khi tâm ma phát tác, cả người đều sẽ lục thân không nhận điên cuồng mất khống chế, trong lòng chỉ nghĩ đến Hắc thủy anh. Nhưng một khi tỉnh táo lại, thì chỉ còn có hối hận tự trách, vốn đã cảm thấy không còn hy vọng, lại không ngờ lần này lại được gặp Thẩm Thiên Lăng, phút chốc đã cảm thấy không chừng bản thân có cơ hội bình thường trở lại.

Trò chuyện hết cả buổi chiều, Thẩm Thiên Lăng gần như đã xác định hắn quả thật bị nghiện thuốc phiện, vì thế qua loa vẽ đóa hoa anh túc trên giấy, hỏi, “Có phải giống thế này không?”

“Phải.” Hoàng A Vinh gật đầu liên tục, “Là màu trắng, hình dạng giống hệt nhau.”

Vậy thì đúng rồi. Sau khi xác nhận, Thẩm Thiên Lăng lại nhẹ nhàng thở ra, ban đầu còn tưởng là thuốc độc, hoặc trúng cổ, vậy thì mới là hết cách thật sự. Nếu quả thật chỉ bị nghiện, tuy rằng cũng đủ đau đầu, nhưng tóm lại vẫn có cách cứu được.

“Bước tiếp theo phải làm thế nào?” Đi ra sau, Tần Thiếu Vũ hỏi Thẩm Thiên Lăng.

“Trước khi ám vệ chưa trở về từ Thất Tuyệt quốc, chỉ có thể trước tạm thời khống chế.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Nghiện hoa anh túc rất khó nhanh chóng từ bỏ, chỉ có thể chậm rãi cai nghiện. Lúc đó nếu quá đau đớn không chịu nổi, thì uống chút thuốc giảm đau; nếu là tâm phiền ý loạn, thì uống chút thuốc bình tâm tĩnh khí. Thường ngày ăn nhiều thức ăn bổ dưỡng một chút, tránh thân thể bị tra tấn đến hư nhược, nếu có tâm ý kiên định, cũng không phải không bỏ được.”

Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Kẻ buôn bán thứ ấy, quả thực nên bị thiên đao vạn quả.”

“Lúc trước nghe ông chủ Hoàng nói, có mấy người trẻ tuổi cũng cùng A Vinh đến La Sát quốc làm ăn.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Bằng không đi hỏi thăm chút không? Không chừng sẽ biết thêm nhiều thứ.”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, phái người gọi Hoàng lão ngũ đến, hỏi tung tích của mấy người trẻ tuổi kia.

“Đều ở trong nhà của mình.” Hoàng lão ngũ nói, “Lúc trước cũng đến thăm A Vinh vài lần, sau này thì ít hẳn.”

“Không đến La Sát quốc nữa?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“A Vinh đã xảy ra chuyện này, ai còn dám đi nữa.” Hoàng lão ngũ nói, “Mối làm ăn đã đứt, giờ chỉ sợ đã vào tay người khác rồi.” Dù sao cũng là chuyện làm ăn một vốn bốn lời, người thành Tây Lương thành không dám làm, không có nghĩa là những thương đội khác không dám làm.

“Có thể nhờ ông chủ Hoàng làm một chuyện không?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Tất nhiên.” Hoàng lão ngũ gật đầu liên tục, “Công tử mời nói.”

“Viết hết tên tuổi của những người từng cùng A Vinh đến La Sát quốc buôn bán ra.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Người nhà gia cảnh, đang ở đâu, càng chi tiết càng tốt.”

“Vâng.” Ông chủ Hoàng sai người lấy giấy bút, nhanh chóng viết tên bốn người lên giấy, nói, “Tính ra bậc cha chú đều có chút giao tình với ta, cũng là thương hộ trong thành.”

Thẩm Thiên Lăng gật gật đầu, cầm giấy tờ giấy nhìn lướt qua.

“Công tử có tính toán gì sao?” Hoàng lão ngũ khó hiểu.

“Phái người cải trang đi thăm dò trước đi.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Còn nhờ ông chủ Hoàng tạm thời đừng tiết lộ ra ngoài.”

“Công tử yên tâm.” Hoàng lão ngũ nói, “Tại hạ chắc chắn sẽ giữ kín miệng, xem như chuyện này chưa từng xảy ra.”

Thẩm Thiên Lăng cười cười, sau khi thấy ông rồi đi, liền gọi ám vệ vào trong phòng mình, dặn dò đôi chút.

Thay công tử làm việc gì đó, thật là mục tiêu lớn nhất đời người! Vì thế sáng sớm hôm sau, cửa thành liền xuất hiện ba người trẻ tuổi, nhìn qua đều có chút phong trần mệt mỏi, hiển nhiên là đã đi đường quá lâu —— không sai, đây chính là vật biểu tượng giang hồ, hoàn toàn không cần hoài nghi!

Giao lộ chủ yếu của thành Tây Lương, thường xuyên có thương hộ bên ngoài lui tới, cho nên dân chúng trong thành cũng không cảm thấy kỳ lạ. Lúc này vừa đúng là giờ điểm tâm, ba người đến cửa hàng điểm tâm náo nhiệt nhất trong thành, sau khi ngồi xuống thì thấy một người ăn mặc như thư sinh đứng sau quầy, dựa theo vẻ bề ngoài và thân phận, thì chính là người trong lời Hoàng lão ngũ hôm qua, bạn tốt của Hoàng A Vinh – Giang Trung Cảnh, cũng là thiếu chủ nhân của cửa hàng điểm tâm Giang gia.

Trong điếm khách có rất nhiều người, thấy hình như tiểu nhị quá bận rộn, vì thế Giang Trung Cảnh cũng buông sổ sách trong tay, bưng một mâm bánh bao nhân thịt ra, ai ngờ mới đi không được hai bước, thì cảm thấy chân bị trượt, ngã thẳng về phía trước.

Mọi người sợ hãi hô lên, cái đĩa cũng bay về phía trước, ám vệ chuẩn xác bắt được, sau đó nhìn Giang Trung Cảnh thảm thiết nằm sấp trên mặt đất, trong lòng rất áy náy.

Vị huynh đài này xin lỗi nha, chúng ta cũng không muốn ám toán ngươi đâu.

“Thiếu gia ngươi không sao chứ?” Tiểu nhị vội vàng nâng hắn dậy.

“Không sao không sao.” Giang Trung Cảnh nhe răng nhếch miệng, đỡ eo nói, “Sao lại trơn như vậy, mau lau khô đi, tránh cho khách nhân bị trượt chân.”

“Vâng.” Sau khi tiểu nhị đỡ hắn ra sau quầy, thì tự mình chạy ra phía sau lấy khăn lau nền, ám vệ bưng một mâm bánh bao nhân thịt đi đến bên quầy, “Vừa rồi bị rớt, đúng lúc chúng ta đón được. Vị chưởng quầy này ngươi không sao chứ?”

“Đa tạ, để khách quý chê cười rồi.” Giang Trung Cảnh có chút xấu hổ, lại nói, “Nếu không chê, bàn điểm tâm này xem như ta mời các vị.”

“Vậy thì đa tạ.” Ám vệ lại nói, “Vừa rồi thấy chưởng quỹ ngã không nhẹ, ta có bình rượu thuốc, bôi thử xem.”

“Sao lại không biết xấu hổ như thế.” Giang Trung Cảnh liên tục lắc tay, “Bèo nước gặp nhau vốn không quen biết —— ”

“Bèo nước gặp nhau vốn không quen biết, không phải ông chủ cũng tặng cho ta một mâm bánh bao nhân thịt đó sao?” Ám vệ cười cắt lời hắn, “Một bình rượu thôi mà, không cần khách khí với ta.”

“… Vậy thì đa tạ.” Giang Trung Cảnh cũng không phải nhiều thích nói nhiều, “Vậy ta mời bữa cơm này, xem như trả tiền rượu thuốc.”

“Chưởng quầy xem thử đi, dùng khi bị té là đúng rồi, hiệu quả chữa thương rất tốt.” Ám vệ đặt cái bình lên quầy, cũng không nói thêm gì nữa, xoay người về bàn tiếp tục ăn điểm tâm.

Cái ngã vừa rồi không phải nhẹ, Giang Trung Cảnh quả thật có chút đau đớn khó nhịn, vì thế trực tiếp cầm bình thuốc lên khập khiễng đi đến sương phòng hậu viện. Trong lòng chỉ cho là loại thuốc bình thường, dù thế nào cũng không ngờ được, nó được thần y số một giang hồ Diệp Cẩn làm ra.

Bởi vì vật biểu tượng giang hồ thường xuyên bị đập, nên lúc Diệp Cẩn chế thuốc, cũng tăng thêm thành phần dược vật, rất có hiệu quả. Giang Trung Cảnh gần như chỉ vừa xoa ấn một lát, thì cảm thấy toàn thân đều trở nên thư sướng, cũng không còn đau đớn như trước, vì thế thầm chậc chậc nói thần kỳ, sau khi mặc y phục xong thì quay lại quầy, cố ý múc đến một bồn đậu hoa Bát Bảo lớn.

Là một, bồn, lớn đó.

Ám vệ cảm giác bị đã kích, chẳng lẽ trông chúng ta rất giống thùng cơm sao?

Tuy rằng thật sự có thể ăn hết, nhưng cũng không cần trực tiếp lấy bồn rửa mặt múc tới chứ.

Cảm thấy bị trào phúng, thật khổ sở.

“Đây là đặc sản bổn điếm, bỏ thêm rất nhiều gia vị chỉ có trong sa mạc.” Giang Trung Cảnh rất là nhiệt tình, “Chư vị mời từ từ dùng.”

Tuy nụ cười của thanh niên trước mặt này quá ân cần, nhưng ám vệ cũng không phản cảm lắm —— thứ nhất trước đó ông chủ Hoàng có nói, Giang Trung Cảnh này là người có nhân phẩm tốt nhất trong cả đám; thứ hai lúc bị té vừa rồi, tuy nói ít nhiều cũng là thiếu gia, nhưng cũng không tức giận la mắng tiểu nhị, mà là chịu đựng đau đớn ngồi lại sau quầy tiếp tục trông cửa hàng, để tiểu nhị có thời gian đi lấy vải lau nhà, tránh để khách nhân té bị thương. Những chi tiết trong lúc vô ý thường dễ nhìn ra phẩm hạnh một người nhất, Giang Trung Cảnh trước mắt này, quả thật cũng xem như là người làm việc đoan chính.

“Các vị tới từ đâu?” Giang Trung Cảnh lại hỏi.

Ám vệ nói, “Phía Nam, định đến La Sát quốc dò đường trước, để sau này tiện việc buôn bán tơ lụa.”

“La Sát quốc?” Giang Trung Cảnh nghe vậy hiển nhiên sửng sốt.

“Đúng vậy.” Ám vệ gật đầu, “Tơ lụa ở Giang Nam chúng ta rất tốt, nghe nói quý tộc La Sát quốc quen xa hoa lãng phí, chắc là sẽ thích loại gấm vóc mềm mại lấp lánh này.”

“Nói thì nói vậy, nhưng các ngươi vẫn không nên đi.” Giang Trung Cảnh thở dài, “Nay trong thành Tây Lương này, đã không còn mấy người chịu buôn bán với La Sát quốc nữa.”

“Lời ấy của chưởng quầy là có ý gì?” Ám vệ giả bộ khó hiểu.

Giang Trung Cảnh hạ giọng nói, “Trong La Sát quốc có ác ma phệ tâm, một khi bị mê hoặc tâm trí, cả người đều suy sụp.”

“Rốt cuộc là tình hình gì, chưởng quầy có thể kể tỉ mỉ cho chúng ta không?” Ám vệ nghe vậy, sắc mặt có chút lo âu, “Chúng ta đã đưa một số tiền cọc lớn, chỉ sợ chuyện làm ăn này không thể không làm a.”

“Trên đời này làm gì có chuyện làm ăn nào không thể không làm.” Giang Trung Cảnh lắc đầu, “Chỉ có lòng tham không buông xuống được thôi.”

Ám vệ nghe thấy lại bị chọc cười, “Chưởng quầy ngươi sao lại nói thế, cẩn thận đắc tội với các khách nhân đó.”

“Ta cũng có lòng tốt thôi.” Giang Trung Cảnh cũng biết mình nói hơi trắng trợn, vì thế lại xin lỗi nói, “Nhất thời nóng lòng, còn mong các vị thứ lỗi.”

“Tất nhiên sẽ không.” Ám vệ rót cho hắn một chén trà nhỏ, “Chỉ là chuyện ác ma phệ tâm trong La Sát quốc, còn mong chưởng quầy nói rõ một chút, nếu chúng ta cảm thấy không nguy hiểm, thì sẽ tiếp tục đến La Sát quốc; nếu thật là nguy hiểm, chúng ta trở về cũng dễ giải thích với cấp trên, tránh bị xem là cả đám chúng ta ra ngoài du sơn ngoạn thủy.”

“Kỳ thật ta cũng không rõ lắm.” Giang Trung Cảnh thở dài, “Lúc trước ta cùng vài bằng hữu, cũng từng đến La Sát quốc buôn trà, quen không ít dân bản xứ ở đó, tất nhiên có người chất phác phúc hậu, cũng có người đầy bụng xấu xa. Ta vẫn khuyên các vị không nên đi, nhưng nếu không thể không đi, thì phải đến thành trấn biên cảnh tìm tiên sinh giỏi nhất chu toàn ở giữa, không thì sẽ bất đồng ngôn ngữ, nếu tìm được tiên sinh nhưng lại không truyền đạt lại đúng ý của nhau, thì rất dễ đắc tội người khác.”

“Hửm?” Ám vệ nhướng mày, “Chưởng quầy đắc tội với người khác?”

“Chúng ta thì có thể xem là vậy, kỳ thật cũng không phải đắc tội gì.” Giang Trung Cảnh nói, “Nhưng cũng khó đảm bảo đối phương sẽ không hẹp hòi.”

Trên mặt ám vệ tràn ngập mấy lời cỗ vũ như “Đại ca tiếp tục nói đi”!

“Muốn ta nói có thể, nhưng có một chuyện muốn nhờ, không biết các vị có thể đáp ứng hay không?” Giang Trung Cảnh nói.

Sao lại điều kiện rồi a? Ám vệ nhất thời cảm thấy không thoải mái, bởi vì trên giang hồ, luôn chỉ có vật biểu tượng giang hồ bàn điều kiện với người khác!

Nhưng cửa hàng điểm tâm dù sao cũng không phải giang hồ, ám vệ đành phải nói, “Chuyện gì?”

“Ta thấy rượu thuốc của chư vị rất thần kỳ, mạo hiểm đến La Sát quốc buôn tơ lụa, chi bằng đến thành Tây Lương buôn rượu thuốc.” Giang Trung Cảnh nói, “Tuy nói nơi này không phồn hoa bằng Vương đô Giang Nam, nhưng dân phong mạnh mẽ lại thích cưỡi ngựa, thường xuyên có người bị thương, buôn bán nhất định sẽ rất tốt. Đợi sau khi căn cơ ổn định, chúng ta mới phát triển ra xung quanh, thậm chí còn có thể hùng cứ toàn bộ Tây vực!” Hai mắt Giang chưởng quầy sáng ngời, nhanh chóng quy hoạch ra một con đường làm giàu, ba năm lên làm tổng giám đốc, bốn năm thăng thành CEO, năm năm bước lên đỉnh cao nhân sinh, không hề có áp lực.

Ám vệ chỉ nghe hắn đang không ngừng nha nha chít chít, cảm giác thật ồn ào, vì thế gật đầu nói, “Được đó.” Quản hắn muốn làm cái gì, đáp ứng trước rồi nói. Mặc dù hơi không có đạo đức, nhưng cùng lắm thì sau khi xong chuyện, để ngươi gặp công tử nhà ta một lần, xem như là bồi thường. Phải biết người bình thường muốn gặp cũng không gặp được đâu. Đương nhiên sờ tay thì khỏi đi, đến nay bọn ta còn chưa đụng được đó.

Nhắc tới đã thấy trào lệ chua xót.

“Thật sao, các ngươi đồng ý?” Giang Trung Cảnh vui vẻ, hiển nhiên không ngờ những người này lại dễ bị thuyết phục đến thế.

“Cho nên chưởng quầy càng nên nói ra chỗ hung hiểm của La Sát quốc.” Ám vệ nói, “Vậy mới dễ khiến chúng ta thay đổi tâm ý, dù sao còn để một số bạc lớn lại phường tơ lụa, lần này không đi lại mà bị lỗ vốn, cho dù có là bằng hữu của ông chủ, chỉ sợ cũng phải đắc tội một hồi.”

“Trước kia cùng ta đến Tây vực, còn có ba bốn người nữa, chúng ta xem như là bằng hữu tốt.” Giang Trung Cảnh nói, “La Sát quốc lạnh hơn ở đây nhiều, cho nên thời gian họp chợ luôn rất ngắn, phần lớn là vội vàng xem hàng rồi thành giao, không cứ chọn đến lấy đi như chỗ chúng ta. Cho nên sau khi chấm dứt, nếu còn dư thời gian, chúng ta sẽ thường xuyên đi dạo xung quanh thành trấn. Trong một lần leo núi, có đồng bạn không cẩn thận lăn xuống vách núi, lúc chúng ta đến cứu hắn, lại đánh bậy đánh bạ phát hiện một mảnh ruộng hoa lớn.”

“Ruộng hoa?” Ám vệ liếc mắt nhìn nhau, đều nghĩ đến hoa anh túc mà Thẩm Thiên Lăng từng nói.

“Giấu dưới vách núi, người bình thường đúng là không thể phát hiện.” Giang Trung Cảnh nói, “Lúc ấy chân A Vinh bị thương, chúng ta liền cõng hắn ra ngoài, ai ngờ đi được một đoạn, thì bỗng có một đám người từ khe núi xa xa lao tới, giơ đao đuổi theo. Chúng ta sợ tới mức hồn bay phách lạc, may là trước đây thường xuyên chạy khắp trong núi luyện được cước lực, mới có thể chạy thoát.”

Trong lòng ám vệ ca hát tưng bừng, người này xem ra còn biết không ít chuyện.

Vốn chỉ là thử vận may, không ngờ lại thuận lợi đến thế.

Đây nhất định đều là công lao của phu nhân.

Thật là kiêu ngạo.