Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 128: Vạn vật thế gian luôn là tà không thắng chính!




Edit: Spum-chan

Beta: Kaze

“Chưởng quầy có biết, đuổi theo ngươi là kẻ nào không?” Ám vệ hỏi.

Giang Trung Cảnh lắc đầu nói, “Chúng ta chỉ luôn lo việc buôn bán, gần như chưa từng đắc tội ai. Cho dù có đụng chạm, thì cũng chỉ là chút chuyện lông gà vỏ tỏi, lý ra không đến mức hạ sát chiêu mới phải.”

“Sau đó thì sao?” Ám vệ lại hỏi.

“Sau khi chạy khỏi núi, cả đám đều rất sợ hãi, cảm thấy chắc do làm ăn quá lớn, vô tình đắc tội dân bản xứ, nên mới gặp phải tai họa này.” Giang Trung Cảnh nói, “Rồng mạnh không áp được rắn đất, huống hồ dân phong La Sát quốc lại rất hung hãn, nếu liều mạng, chúng ta sẽ không chiếm được bất cứ lợi ích gì. Vì thế lập tức thu thập hành lí cấp tốc chạy về, từ đó về sau cũng không đi xa nữa.”

“Cho nên mấy vị cùng đến La Sát quốc với chưởng quầy lúc trước, hiện giờ cũng đang ở tại thành Tây Lương?” Ám vệ nói, “Một khi đã có duyên như vậy, không biết có thể để chúng ta làm chủ, mời mọi người một bữa cơm, cũng để dễ hỏi thăm được nhiều chuyện hơn.”

“Cái này sợ là không được.” Giang Trung Cảnh lắc đầu.

“Vì sao?” Ám vệ khó hiểu, “Hay là chưởng quầy sợ bị đoạt chuyện buôn bán rượu thuốc?”

“Tất nhiên không phải, mọi người đều là người trong thương hội Tây Lương, có tiền thì nên cùng nhau kiếm, sao ta lại hẹp hòi như thế.” Giang Trung Cảnh nói, “Chỉ là trong nhóm bạn lúc trước, có một người mấy hôm trước đã đến phía Nam buôn bán, một người thì vừa thành thân phải đưa vợ về lại mặt, còn có một người… Ai.” Nói đến khúc sau, lại thở dài thật sâu.

“Chưởng quầy có ý gì?” Ám vệ giả bộ khó hiểu.

Giang Trung Cảnh trầm thấp nói, “Còn có một người, chính là Hoàng A Vinh lăn xuống sườn núi lúc trước, hắn điên rồi.”

“Sao có thể như vậy?” Ám vệ nhíu mày đoán, “Chẳng lẽ là bị sợ hãi quá độ?”

“Đường đường là nam nhi Tây Bắc, sao có thể sợ hãi chút việc nhỏ này.” Giang Trung Cảnh nói, “Tuy lúc ấy chân ngã bị thương, nhưng sau khi về nhà điều dưỡng một hồi thì cũng tốt lên. A Vinh có dã tâm hơn bọn ta nhiều, cũng không muốn sống cuộc sống quá yên ổn. Vì thế sau khi thương thế lành hẳn, lại đi thu mua một lượng trà lớn, cùng thương đội đến La Sát quốc.”

“Trở về thì bị điên?” Ám vệ hỏi.

Giang Trung Cảnh gật đầu, thở dài, “Nếu lúc trước hắn nghe khuyên bảo, cũng sẽ không khiến bản thân trở nên điên điên khùng khùng.”

Những chuyện muốn hỏi đều đã hỏi hết, vì thế ám vệ lấy cớ, đứng dậy nói đi đường mệt nhọc, muốn tìm gian khách sạn nghỉ ngơi.

“Không bằng ở lại nhà ta đi, các vị thấy sao?” Giang Trung Cảnh rất nhiệt tình, trên thực tế hắn còn đang nhớ thương vụ buôn bán rượu thuốc.

Ám vệ tất nhiên cự tuyệt rồi, không nói đến cung chủ không sẽ đồng ý, cho dù cung chủ đồng ý, chúng ta cũng sẽ không đồng ý biết không.

Bởi vì việc này thật sự rất không có lời, ra ngoài ở nghĩa là không được gặp phu nhân, loại chuyện không được gặp mặt này còn có thể ngược hơn chút nữa hay không! Huống chi nếu đêm nay phu nhân không vui, không chừng còn có thể ngồi ở trong sân bứt hoa mà khóc, loại hình ảnh này chỉ nghĩ chút thôi đã thấy tốt đẹp đến mức khiến người hít thở không thông, chúng ta có chết cũng không bỏ qua đâu!

Kiên định siết chặt nắm tay!

Bởi vì chấp niệm trong lòng ám vệ quá sâu, vì thế mặc dù Giang Trung Cảnh có nói ngon nói ngọt cả buổi, cuối cùng vẫn không thể không tiếc nuối nhìn mọi người rời khỏi cửa hàng điểm tâm, hơn nữa dặn dò hết lần này đến lần khác là nhất định phải sớm quay lại, mới có thể bàn việc buôn bán rượu thuốc.

Trong lòng ám vệ tràn ngập đồng tình và áy náy, tuy rằng chúng ta cũng rất muốn giúp ngươi làm giàu, nhưng loại chuyện này Diệp cốc chủ nhất định sẽ không đồng ý, chúng ta thậm chí ngay cả nhắc cũng không dám nhắc đó —— phải biết cốc chủ rất dữ a, có chút không vừa ý là bắt đầu rải độc đầy trời, chúng ta đều vô cùng sợ hãi, hơn nữa còn phải âm thầm cầu nguyện cho Thẩm đại thiếu gia.

“Hắt xì!” Ở xa ngoài ngàn dặm, Diệp Cẩn hắt xì.

“Cảm lạnh?” Thẩm Thiên Phong đè lại góc chăn cho y.

“Sao ta lại có thể cảm lạnh?” Diệp Cẩn giận.

Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ, “Thần y cũng không phải thần tiên, sao có thể không thể cảm lạnh?” Ngay cả mũi cũng đỏ lên, từ sáng đến giờ ít nhất cũng hắt xì mười mấy cái, sao còn mạnh miệng như thế.

“Giờ là lúc nào?” Diệp Cẩn vừa lau mũi, vừa bình tĩnh đổi đề tài.

“Sắp ăn cơm trưa.” Thẩm Thiên Phong nói, “Ta đã dặn dò hạ nhân, trực tiếp đưa thức ăn vào phòng, ngươi không cần xuống giường.”

“Chuyện này có gì hay mà đi nói khắp nơi chứ!” Diệp Cẩn nhất thời nổi nóng. Mặc kệ là vì sinh bệnh không dậy được, hay là vì làm chuyện kia mà không dậy được, thì mình cũng rất là mất mặt a!

“Lần sau sẽ không.” Thẩm Thiên Phong dỗ dành, thuận tiện cúi đầu hôn hôn y, động tác rất dịu dàng nhẹ nhàng chậm rãi.

Diệp Cẩn: …

“Ta ra ngoài múc cháo.” Trước khi y đỏ mặt xù lông, Thẩm Thiên Phong thức thời ra ngoài.

Phiền chết a! Diệp Cẩn chà chà miệng, hung hăng giấu mình vào ổ chăn. Tuy đã thành thân hơn ba năm, nhưng mỗi lần hai người nhẹ nhàng hôn môi, đều sẽ giống như bị điểm trúng huyệt đạo, toàn thân đều tê tê dại dại, đầu óc cũng tạm thời trống rỗng.

Quan trọng nhất là, mặt! Còn! Đỏ! Lên!

Đỏ mặt gì đó, thật sự rất là mất mặt a! Diệp Cẩn dùng sức xoa nắn hai má, hơn nữa nóng nảy đá chăn.

“Tiểu Cẩn…” Thẩm Thiên Phong bưng cái khay vào cửa, như trong dự kiến bị chấn động.

Đây lại là làm sao.

Diệp Cẩn nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, ngồi thẳng dậy nói, “Khơi thông kinh mạch.”

“Còn sinh bệnh đó, khơi thông kinh mạch cái gì.” Tuy rằng biết rõ hắn đang nói lung tung, nhưng Thẩm Thiên Phong hiển nhiên sẽ không ngốc đến mức đi vạch trần, vì thế đặt lại đệm dựa cho y, “Ngoan ngoãn ăn đi.”

Diệp Cẩn ngạo kiều hừ một tiếng, lúc mở nắp đậy ra thì nhất thời chấn kinh, “Đây là cháo gì?”

“Cháo hoa.” Thẩm Thiên Phong nói, “Biết mỗi lần ngươi sinh bệnh cũng không có khẩu vị gì, cho nên cố ý lấy món thanh đạm.” Bên cạnh còn đặt một đĩa củ cải chua, là món ăn kèm với cháo mà Diệp Cẩn thích nhất.

Diệp Cẩn bình tĩnh múc lên một muỗng cháo.

Thẩm Thiên Phong: …

Giống như màu sắc không đúng.

“Đây là cháo hoa?” Diệp Cẩn hỏi.

“Chắc là ở nhà bếp nhiều người quá, múc sai rồi.” Thẩm Thiên Phong đứng lên, “Ta đi lấy cho ngươi một phần khác.”

“Không cần.” Dù sao cũng không phải nhà của mình, Diệp Cẩn rất không muốn làm phiền người khác, vì thế miễn cưỡng ăn non nửa bát, đường đỏ còn thêm táo, thật là ngọt đến rụng răng.

“Diệp cốc chủ.” Liên Thành Cô Nguyệt từ ngoài cửa đi vào, trong tay khiêng bảy tám cái hộp lớn bọc tơ lụa màu hồng, trông rất vui mắt.

Diệp Cẩn khó hiểu, “Đây là cái gì?”

“Toàn là chút dược liệu và thuốc bổ.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Đều là do mẫu thân và dì tỉ mỉ chọn lựa.”

Diệp Cẩn nói, “Đa tạ.” Từ lần làm cho hai vị phu nhân chút thuốc dưỡng nhan, địa vị của y tại sơn trang hiển nhiên có tăng trưởng đột biến, có thể so với Thẩm tiểu thụ đáng yêu đuôi xù.

“Mẫu thân còn nói, lúc sinh bệnh nhất định không thể ăn cháo trắng, nhất là lúc bụng không được thoải mái.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Cho nên nàng cố ý dặn nhà bếp bỏ thêm đường đỏ, táo và trứng gà, có thể ấm thân.”

Diệp Cẩn: …





Nếu vô tình múc sai cũng thôi đi, cho nên vẫn là cố ý?

Đường đỏ và táo thật sự có thể ấm thân, nhưng cái này là cho cô nương gia sau chuyện hàng tháng dùng để xua khí lạnh a, vì sao lại cố ý chuẩn bị cho mình!

Diệp Cẩn choáng đầu hoa mắt.

“Mẫu thân còn đang bảo nhà bếp nấu cá trích đậu hủ, giữa trưa sẽ bưng tới cho cốc chủ.” Bởi vì Liên Thành Cô Nguyệt chưa cưới vợ, cũng không có tỷ muội, càng chưa từng sinh hài tử, cho nên cũng không cảm thấy có cái gì không đúng. Sau khi nói xong liền đứng dậy cáo từ, cũng để Diệp Cẩn nghỉ ngơi nhiều một chút.

“Cá trích đậu hủ? !” Diệp Cẩn hung hăng nắm chăn, đây này chẳng phải là cho phụ nữ đã có chồng dùng để mau ra sữa sao.

“Được rồi được rồi, hai vị phu nhân cũng là có ý tốt.” Thẩm Thiên Phong dỗ y.

Diệp Cẩn cào ra ba dấu trên tường.

Thẩm Thiên Phong bóp trán, cầm khăn lau cho y, “Cũng không sợ đau sao.”

Nếu là đổi là người khác, Diệp Cẩn tất nhiên sẽ nhào lên quyết đấu! Nhưng đối phương là Thập Tam nương và Hồng Miên, Diệp Cẩn đành phải rầu rỉ đạp giường.

Thẩm Thiên Phong thấy mà dở khóc dở cười, ôm chặt người vào trong lòng, “Nếu ngươi không muốn ngủ, ta nói chuyện với ngươi một chút?”

“Nói cái gì.” Diệp Cẩn hừ hừ.

“Ngươi muốn nghe cái gì?” Thẩm Thiên Phong hỏi.

“Ta cái gì cũng không muốn nghe.” Diệp cốc chủ cực kỳ ngạo kiều, tâm tình gì đó, kỳ thật cũng không phải rất cần a.

Ngươi tùy tiện nói hơn một canh giờ là được, cũng không cần quá lâu.

“Không thì chúng ta nói về Bì Cổ Tam Thế đi?” Thẩm Thiên Phong đề nghị.

Diệp Cẩn nghẹn ra một búng máu, Bì! Cổ! Tam! Thế? !

Đầu ngươi bị ngựa đá sao, vì sao đột nhiên lại phun ra một câu như vậy!

Ở trước giường bệnh của tình nhân, loại thời điểm này, chẳng phải nên mẹ nó nói mấy lời ôn tồn sao?

Bì Cổ Tam Thế?

Bì cái đầu ngươi!

Diệp Cẩn ở trong lòng đạp Thẩm Thiên Lăng thành tro.

Đêm nay ngươi đến thư phòng ngủ đi.

Không, phòng chứa củi!

Nhưng Thẩm đại hiệp hiển nhiên sẽ không biết được ý của y, trên thực tế trình độ lưu manh của hắn khác xa với Tần cung chủ, quả thật chính là trên trời dưới đất. Tất nhiên cũng sẽ không biết trong lòng Diệp Cẩn lúc này đang phiên giang đảo hải, để người tựa vào trong lòng nói, “Trước khi có chuyện này, ngươi từng nghe đến hắn chưa?”

“Chưa!” Diệp Cẩn giọng điệu hung hãn, nếu bị vật biểu tượng giang hồ nhìn thấy, nhất định lại không tự chủ được kẹp chặt hai chân, không chừng còn tiểu ra quần đó.

Nhưng Thẩm Thiên Phong cũng đã thành thói quen, vì thế tiếp tục nói, “Dã tâm của hắn kỳ thật không phải nhỏ.”

“Sao ngươi lại biết?” Trong mắt Diệp Cẩn tràn ngập hoài nghi, ngay cả lão tử muốn nghe cái gì cũng không biết, còn biết được Hoàng đế lông đỏ ở xa ngoài ngàn dặm có dã tâm hay không sao?

Ngươi xạo vừa thôi.

“Lúc trước, hiệu buôn của Nhật Nguyệt Sơn Trang cũng từng qua lại buôn bán với La Sát quốc.” Thẩm Thiên Phong nói, “Mấy lần trước thì cũng tốt, sau này việc buôn bán lại càng ngày càng khó làm, hỏi nguyên nhân mới biết, thì ra trong khoảng thời gian đó, toàn bộ thuế phú La Sát quốc gần như biến đổi hằng tháng, tăng lên gấp bội.”

“Hoang đường như vậy?” Diệp Cẩn nghe vậy nhíu mày. Mặc kệ là triều đại nào, dân chúng đều là gốc rễ đất nước, trong thời gian ngắn lại tăng thêm thuế phú tuy có thể làm đầy quốc khố, nhưng khó tránh khỏi sẽ khiến lòng người bất mãn, đối với sự phát triển lâu dài của một quốc gia tuyệt đối không có lợi.

Thẩm Thiên Phong gật đầu, “Đó là sự thật.”

“Tuy ta không hiểu lắm, nhưng cũng biết được vài thứ.” Diệp Cẩn nói, “Dù phần lớn lãnh thổ La Sát quốc đều bị băng tuyết che phủ, nhưng cũng không thiếu lương thực, quốc khố cũng rất sung túc, dưới tình hình đó, sao Bì Cổ Tam Thế còn muốn tăng thêm thuế thu?”

“Lúc ấy ta cũng thấy kỳ quái, liền phái người bí mật đưa một phong thư đến Vương Thành, giao cho Hoàng Thượng.” Thẩm Thiên Phong nói.

Diệp Cẩn giật mình, “Chuyện khi nào, sao ta không biết?”

“Nghĩ là chuyện nhỏ, nên không nói với ngươi.” Thẩm Thiên Phong nói.

Diệp Cẩn giận, “Về sau không cho liên lạc với Sở Uyên sau lưng lão tử!” Giống cái dạng gì đây, chúng ta và hắn lại không quen.

“Ừ.” Thẩm Thiên Phong gật đầu, rất hiểu cách vuốt lông.

“Tiếp tục nói!” Diệp Cẩn căm giận, “Sau đó thì sao?”

“Sau đó Hoàng Thượng liền âm thầm phái người, cải trang thành thương đội đến La Sát quốc dò xét chân tướng.” Thẩm Thiên Phong nói, “Sau này phát hiện, Bì Cổ Tam Thế là vì mua súng đạn.”

“Súng đạn?” Diệp Cẩn thầm cả kinh, dựa theo thực lực và hoàn cảnh xung quanh của La Sát quốc, nếu mua số lớn súng đạn, vậy mục tiêu cuối cùng chỉ có thể là Sở quốc.

“Không sai.” Thẩm Thiên Phong nói, “Tăng thêm thuế phú, là vì có thể trong thời gian ngắn chuẩn bị được số bạc lớn, sau đó từ đế quốc Tây Dương dự trữ vũ khí.”

“Chuyện lớn như vậy, sao ngươi không nói sớm cho ta biết?” Trong mắt Diệp Cẩn hiện rõ hoảng loạn. Tuy mình chưa từng thấy súng Tây Dương, nhưng cũng sớm nghe qua, cũng không thể đánh đồng với đao kiếm mũi thương, nếu dùng cho quân đội của La Sát quốc với quy mô lớn, đối Sở quốc mà nói đã không thể dùng hai chữ “việc nhỏ” để hình dùng.

“Ngươi khoan gấp đã, từ từ nghe ta nói.” Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ lưng y, “Người Hoàng Thượng phái đến La Sát quốc đều là sát thủ trong cung, lúc trước còn từng học khinh công ở Nhật Nguyệt Sơn Trang, ngươi có nhớ không?”

“Tất nhiên!” Đầu lão tử cũng đâu có bị hư! Diệp Cẩn kéo tóc của hắn, ra lệnh, “Tiếp tục nói.”

“Sau khi nhóm sát thủ kia đến La Sát quốc, đã nhanh chóng phát hiện được âm mưu của Bì Cổ Tam Thế, vì thế thừa dịp đêm tối châm ngòi lửa, làm nổ toàn bộ kho hỏa dược.” Thẩm Thiên Phong nói rất sơ sài.

“Cái gì?” Diệp Cẩn mở to hai mắt, “Nổ?”

Thẩm Thiên Phong gật đầu.

Tâm tình của Diệp Cẩn nhất thời trở nên rất phức tạp, rõ ràng chính là một chuyện lớn, sao hắn lại nói đến vân đạm phong khinh như thế? Cho dù là Nhật Nguyệt Sơn Trang đốt nhà bếp, chỉ sợ phản ứng của hắn cũng sẽ lớn hơn lúc này.

“Giá súng không thấp, sau trận nhiễu loạn này, tài lực của La Sát quốc càng bị hao tổn. Càng buồn cười hơn là, lúc trước vì tránh lộ tiếng gió, dân chúng vẫn chưa được biết chuyện súng và thuốc nổ, cho nên sau vụ nổ kia, mọi người đều chỉ cho là bởi vì quân chủ tăng loạn thuế phú, khiến cho thần linh bất mãn, mới giáng xuống đợt tai họa này, vì vậy có rất nhiều người bí mật phê bình hắn. Bì Cổ Tam Thế cũng chỉ phải ngừng lại.” Thẩm Thiên Phong nói, “Sau đó Hoàng Thượng lại phái người đến La Sát quốc vài lần, sau khi xác định đã không còn việc gì, thì cũng bỏ qua việc này.”

“Ngươi thật sự cảm thấy đây là việc nhỏ?” Diệp Cẩn nắm áo hắn.

Thẩm Thiên Phong tự biết đuối lý, nghiêng qua hôn hôn y.

Diệp Cẩn giận, “Dám hôn một cái nữa xem!” Có tin lão tử hoạn ngươi không!

Vì thế Thẩm Thiên Phong thật sự nghiêng qua hôn thêm cái nữa.

Diệp Cẩn: …

Lúc này ngươi ngược lại rất nghe lời.

Thẩm Thiên Phong xoa xoa hai má hắn, chân thành nói, “Ta không nên gạt ngươi.”

Diệp Cẩn hung tàn tát một cái.

Âm thanh rất vang dội.

Vì thế Diệp cốc chủ hoa hoa lệ lệ trợn tròn mắt, dựa theo con đường bình thường, chẳng phải nên là hắn nắm chặt tay mình, sau đó thuận thế ôm lấy mới đúng sao?

Tuy rằng ôm lấy gì đó ta cũng không phải rất chờ mong, nhưng lại càng không muốn thật sự đánh người a.

Thẩm Thiên Phong trầm mặc nhìn y.

Trong lòng Diệp Cẩn chột dạ, đây là ánh mắt gì chứ, tuy rằng thật là ta không đúng nhưng… thật sự không phải cố ý a.

“Ngươi a.” Sau một lúc lâu, Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ, cong ngón tay quệt quệt mũi y.

Diệp Cẩn quả thật tâm loạn như ma, nếu đối phương tức giận cũng thôi, nhưng đổi thành loại động tác cưng chiều thế này, hiển nhiên càng thêm chột lòng chột dạ biết không!

Vừa nghĩ đến mình thật sự tát hắn một bạt tay, Diệp Cẩn liền hận không thể cắt tay cho rồi.

Nhưng làm giang hồ đệ nhất ngạo kiều, Diệp cốc chủ hiển nhiên không có khả năng thuần thục nắm giữ kỹ năng “Moe cầu tha thứ” của Thẩm tiểu thụ, thậm chí ngay cả nói xin lỗi thế nào cũng không biết. Vì thế nhắm mắt lại kiên quyết nói, “Không thì cho ngươi đánh lại.” Nhưng nếu dám nặng tay ngươi nhất định phải chết! Phải chết! Phải chết! Phải chết!

Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, nghiêng qua hôn hắn một cái, “Sao nỡ chứ.”

Diệp Cẩn lập tức đỏ mặt.

Hậu quả của đỏ mặt mang đến chính là tâm loạn như ma, loạn một cái thì không nhớ rõ vừa rồi hai người nói gì nữa. Vì thế mơ hồ lại bị Thẩm Thiên Phong đè xuống thân, hôn hôn hai má, thậm chí còn bị sờ soạng thân thể.

“Có chút nóng rồi, ngoan ngoãn ngủ đi.” Thẩm Thiên Phong đắp lại chăn cho y, “Ra mồ hôi thì tốt rồi.”

Diệp Cẩn mơ hồ nhắm mắt lại, nhanh chóng ngủ mất.

Thẩm Thiên Phong nhẹ nhàng thở ra, dựa bên cạnh y.

Kỳ thật lúc trước sau khi làm nổ kho hỏa dược xong, mình đã định nói thẳng với y việc này, chỉ là Sở Uyên trăm dặn ngàn bảo cần phải giữ bí mật, sợ hắn sẽ vì thế mà lo lắng, nên mình cũng chỉ đành giấu đi, nhưng trong lòng vẫn có một vướng mắc —— lúc thành thân đã nói rõ phải luôn thành thật với nhau, trải qua sự việc lúc trước, vất vả lắm mới giữ được người ở bên cạnh, tất nhiên không muốn giấu diếm chuyện gì nữa.

Cho nên lần này mới tìm cơ hội thích hợp nói ra, xem như không vi phạm lời thế của hai ngươi lúc trước.

Diệp Cẩn nghiêng người ôm eo hắn, hô hấp rất là an ổn.

Thẩm Thiên Phong đắp chăn lại cho y, nhìn đỉnh giường nghĩ lại mọi chuyện —— tuy lúc trước đã làm nổ cả kho súng, nổ luôn phân nửa quốc khố của La Sát quốc, lại không nổ hết dã tâm của Bì Cổ Tam Thế. Lần này hắn đồng ý cho Chu Giác mượn binh, chính là minh chứng.

Dưới loại tình huống này, chỉ có dùng tốc độ nhanh nhất, ít nhất tổn thất để giải quyết Chu Giác, mới có thể uy hiếp được Bì Cổ Tam Thế, để vô số dân chúng ở biên cảnh không còn khổ sở vì tai ương chiến loạn nữa.

Nhưng vừa nghĩ đến Chu Giác, đầu Thẩm Thiên Phong lại bắt đầu đau.

Cả ngày giống như con chuột trốn dưới lớp tuyết, rốt cuộc phải khi nào mới xuất hiện a…

Mà trong thành Tây Lương, sau khi Thẩm Thiên Lăng nghe ám vệ hồi báo, gật đầu nói, “Chắc kia chính là vườn trồng hoa anh túc.”

“Nếu Bì Cổ Tam Thế thật muốn gieo trồng lượng lớn Hắc thủy anh, sau đó chế thành thuốc phiện bán cho Sở quốc, thì hậu quả không thể tưởng nổi.” Tần Thiếu Vũ nhíu mày.

“Hắn không có cơ hội này.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Nếu bị chúng ta phát hiện, chính là ông trời giúp đỡ, nhất định có thể tìm được biện pháp giải quyết!”

Thấy ngữ khí của y rất kiên định, Tần Thiếu Vũ cười gật đầu, đưa tay xoa xoa mặt y, “Vậy nghe lời ngươi.”

Trong lòng ám vệ tràn ngập hâm mộ, chúng ta cũng muốn sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của phu nhân.

Nhất định rất mềm.

Phun máu mũi.

“Bước tiếp theo phải làm thế nào?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Trước tiên ở trong thành Tây Lương mấy ngày đi.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Hiện tại là thời khắc mấu chốt của A Vinh, chúng ta phải ở lại trông chừng, cho đến khi xác định hắn đã từ từ cai nghiện được, thì mới xuất phát đến Thất Tuyệt quốc!”

“Dạ!” Ám vệ cùng hô vang lĩnh mệnh, hoàn toàn không để ý đến cung chủ nhà mình còn chưa nói gì.

Quả thực không thể trung thành và tận tâm hơn nữa.

Rơi nước mắt nóng hổi.

Sau đó Tần Thiếu Vũ liền vung tay áo lên, bọn họ bị phất ra ngoài tập thể.

Thẩm Thiên Lăng: …

“Gây phiền quá.” Tần Thiếu Vũ kéo tay y, “Đi, chúng ta đi đến hậu viện thăm A Vinh.”

“Sau này ngươi không được như vậy.” Thẩm Thiên Lăng vừa đi vừa dặn dò, “Động một chút là đánh người.”

Ám vệ quỳ rạp trên đất nghẹn ngào, đã nói vẫn là phu nhân tốt mà, biết đau lòng cho chúng ta.

“Vì sao?” Tần Thiếu Vũ nhíu mày.

“Còn vì cái gì nữa chứ?” Thẩm Thiên Lăng bất mãn.

Ám vệ tiếp tục nghẹn ngào, không sai, còn vì cái gì nữa chứ? Quan tâm trân trọng mỗi một cấp dưới là trách nhiệm mà Truy Ảnh Cung chủ phải làm, trái tim lưu ly bảy màu nhỏ bé của thiếu nam rất trong sáng và yếu ớt, nhất định phải được che chở thật tốt. (=.=)

“Vì sao?” Tần Thiếu Vũ rất cố chấp, lại hỏi lần nữa.

Thẩm Thiên Lăng đành phải kiên nhẫn giải thích, “Diệp đại ca đã nói, ngươi phải điều dưỡng cho tốt, không thể tùy tiện dùng nội lực.”

Ám vệ càng nghẹn ngào hơn, thì ra không phải là vì quan tâm trân trọng cấp dưới a.

Nhưng không sao hết, công tử nói gì chúng ta đều có thể chấp nhận, vô cùng hợp lý, cho dù có bảo cung chủ đánh chúng ta một ngày ba bữa thì cũng không sao đâu.

Chỉ cần phu nhân thích, máu chảy thành sông cũng cam nguyện!

Quả thực chính là cảnh giới cao nhất của fan não tàn.

Thật tuyệt vời.

Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, Hoàng lão ngũ dựa theo dặn dò của Thẩm Thiên Lăng, tìm đại phu trong thành lấy không ít thuốc giảm đau tĩnh khí, lúc cơn nghiện phát tác thì đút cho Hoàng A Vinh uống. Khi tình trạng hắn tốt hơn, còn không ngừng nấu các loại canh bổ dưỡng, muốn tận lực dưỡng tốt thân thể một chút, mới có sức giao đấu cùng Hắc thủy anh.

Nói đến cũng lạ, chắc là vì trong lòng tin tưởng Thẩm Thiên Lăng không phải phàm nhân, hơn nữa ngày thường ám vệ cũng thường xuyên đền cười đùa trò chuyện với mình, nên sau khi Hoàng A Vinh trải qua mấy ngày sống không bằng chết ban đầu, thì cũng chậm rãi khôi phục lại, tuy khi cơn nghiện phát tác toàn thân vẫn phát run, nhưng cũng không còn la lối đập đầu, trên người cũng từ từ có chút thịt.

Thẩm Thiên Lăng ít nhiều cũng xem như nhẹ nhàng thở ra, may là không phải xã hội hiện đại, chế ra không phải là thuốc phiện lợi hại gì. Tuy nghiện nha phiến không thể hoàn toàn bỏ được trong ba đến năm tháng, nhưng chỉ cần tâm ý kiên định, lại có thêm người nhà ở bên cổ vũ, về sau sẽ có một ngày hoàn toàn khôi phục.

Mà sau khi xác định Hoàng A Vinh đã dần dần tốt lên, đoàn người Thẩm Thiên Lăng cũng rời khỏi thành Tây Lương, tiếp tục đi đến Thất Tuyệt quốc —— dù sao đây mới là mục đích chính của chuyến đi này.

“Đã lâu không gặp Thất Tuyệt vương và Hoàng Đại Tiên.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Cũng không biết hiện tại sống thế nào.”

“Dựa theo lá thư của Mộ Hàn Dạ, hình như từ sáng đến chiều đều chỉ làm chuyện kia.” Tần Thiếu Vũ rất trắng trợn.

Thẩm Thiên Lăng thật lòng nói, “Quả thật là bằng hữu tốt của ngươi.” Trình độ không biết xấu hổ giống nhau như đúc

Tần Thiếu Vũ: …

“Ta là nói tính cách phóng khoáng không chịu gò bó của các ngươi rất giống a.” Thẩm tiểu thụ lập tức nghiêm túc giải thích.

Tần Thiếu Vũ cười như không cười, nhìn y một cái.

Thẩm Thiên Lăng rụt vào góc tường, trong lòng rất chột dạ.

Nam nhân của y thật là đáng sợ.

Trong Thất Tuyệt quốc, Mộ Hàn Dạ đang tại ẩn tình tha thiết đề nghị, “Ta vẽ mày cho A Hoàng?”

Hoàng Đại Tiên bị chấn động đến giận sôi lên, “Ngươi nói cái gì?”

Mộ Hàn Dạ hưng trí bừng bừng nói, “Hôm nay ta xem một quyển thi tập, trong đó có một câu, nói là ‘Trang bãi đê thanh vấn phu tế, họa mi thâm thiển nhập thì vô’ (*), rất có ý cảnh.”

“Sau đó thì sao?” Hoàng Đại Tiên cắn răng.

Mộ Hàn Dạ hưng phấn, “Sau đó ta lập tức vào cung mẫu hậu trộm chút than vẽ mày.”

Đường đường là vua của một nước, cư nhiên chạy đi trộm yên chi thủy phấn?

(**) Yên chi thủy phấn: Là chỉ son môi và phấn dùng để trang điểm.

Hoàng Đại Tiên bóp trán, người này rốt cuộc khi nào mới bình thường được chút đây.

Thật mất mặt a…