Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 177: Cát nhân tự có thiên tướng!




Edit & Beta: Spum-chan

Bên phía khác, Tần Thiếu Vũ còn đang dẫn Thẩm Thiên Lăng ra khỏi thành, đến một đầm nước trong núi sâu.

So với thời thiết nóng bức bên ngoài, nơi này mát mẻ hơn nhiều, gió thổi đến mức có hơi lạnh, trong không khí tràn ngập hương cỏ xanh và bùn đất, rất là tươi mát.

“Sao ngươi lại tìm ra chỗ này?” Thẩm Thiên Lăng tò mò.

“Chỉ cần có núi, phần lớn đều sẽ có được đầm nước thế này.” Tần Thiếu Vũ nói, “Có mát không?”

“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng nhìn nhìn lên trên, “Vừa rồi đi xuống không cảm thấy, thì ra lại cao như vậy.”

“Tất nhiên ngươi không cảm thấy rồi.” Tần Thiếu Vũ buồn cười, đưa tay nhéo nhéo mũi y, “Vẫn luôn nhắm mắt lại, ngủ gục trong ngực ta.”

Thẩm tiểu thụ:……

Bởi vì cưỡi ngựa ra khỏi thành có hơi buồn ngủ mà.

“Cầm lấy.” Tần Thiếu Vũ đưa bọc hành lý cho y, “Ta xuống nước bắt mấy con cá về.”

“Có vẻ đầm nước rất sâu đó.” Thẩm Thiên Lăng có chút không yên lòng, “Không thì đừng đi, chúng ta ngồi ở đây một chút rồi về thành ăn cơm.”

“Đã nói sẽ dẫn ngươi ra ngoài ăn cá nướng mà.” Tần Thiếu Vũ lấy màn thầu ra, xé nhỏ làm mồi, “Yên tâm đi, đừng nói là xuống đầm nước nước lặng này bắt cá, cho dù có đi Đông Hải bắt Long Vương, ta cũng có thể mang về cho ngươi.”

Những lời này nghe qua thật lãnh khốc, vì thế Thẩm tiểu thụ ngoan ngoãn hôn hắn một cái, “Vậy ngươi phải cẩn thận.”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, đặt màn thầu trong tay vào dòng nước. Lúc đầu thì chưa có động tĩnh gì, giây lát sau chỉ thấy mặt nước có sóng gợn lăn tăn, một con cá lớn đột nhiên nhảy ra khỏi nước, Tần Thiếu Vũ nhảy lên bắt lấy nó, thuận tay quăng lên bờ.

Bầy cá trong đầm nước chưa từng gặp được người, cho nên không biết cái gì gọi là sợ hãi, toàn dựa theo bản năng mà nổi lên ăn mồi. Thẩm Thiên Lăng ngồi trên tảng đá lớn bên bờ, chỉ thấy mặt nước nổi bọt ùng ục, chắc ít nhất cũng phải khoảng một trăm con. Cuối hạ đầu thu, chính là lúc cá béo tốt nhất, Tần Thiếu Vũ không tốn bao nhiêu sức đã bắt được bảy tám con, lại nhặt vài nhánh cây khô nhóm lửa lên.

Thẩm Thiên Lăng ngồi xổm một bên nhìn hắn rửa cá, sau đó nhịn không được bật cười.

“Cười cái gì?” Tần Thiếu Vũ nhìn y, đáy mắt tràn đầy cưng chiều, “Trái dưa ngốc.”

“Tâm tình tốt.” Thẩm Thiên Lăng kề sát mặt hắn, “Gần đây có quá nhiều chuyện, đã thật lâu không một mình ra ngoài thế này.” Tuy rằng đã thành thân, nhưng ngẫu nhiên vẫn muốn hẹn hò một lần!

Tần Thiếu Vũ bật cười, thân mật kề trán mình lên trán y.

Lúc hai người đi có mang theo muối thô, sau khi rửa cá xong thì dùng lá cây bọc lại, rồi ghim vào giá để trên lửa, bỗng chốc mùi hương mê người đã tản ra khắp nơi. Gần đây thời tiết rất nóng, Thẩm Thiên Lăng vốn không mấy thèm ăn, lúc dùng cơm trưa cũng không ăn được bao nhiêu, hiện giờ ngửi được mùi thơm tất nhiên là bụng kêu ọt ọt, trông mong nhìn cá nuốt nước miếng.

Sao lại khiến người thương vậy chứ…… Tần Thiếu Vũ vừa thích vừa buồn cười, kéo vào trong lòng xoa rối tóc y, chỉ hận không thể nuốt gọn y vào trong bụng.

“Ai nha.” Thẩm tiểu thụ dở khóc dở cười, cảm thấy thật hết nói nổi, nam nhân của y thật quá biến thái.

Loại thời điểm này chẳng phải nên ăn chút gì đó mới đúng sao!

Không được sờ bậy chứ!

“Coi chừng nóng.” Sau khi nướng cá xong, Tần Thiếu Vũ mở lá cây bọc xung quanh đưa cho y.

“Thơm quá hà.” Thẩm Thiên Lăng lấy ngón tay xé một miếng nhỏ, sau đó thỏa mãn đến híp cả mắt, “Ngon quá!”

“Thật dễ nuôi.” Tần Thiếu Vũ ngồi ở bên cạnh, cười nhìn y ăn, còn thường giúp y lau miệng. Không khí ấm áp mà lại ngọt ngào, hai người ai cũng không muốn nhắc đến những chuyện phiền toái bên ngoài, thầm mong có thể yên tĩnh ở bên cạnh người trước mắt, cùng nhau ăn thức ăn, rồi lại tay trong tay nói cho nhau nghe những lời tâm tình non nớt, vậy thôi đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.

Mặt trời dần lặn về phía Tây, Thẩm Thiên Lăng tựa vào trong lòng Tần Thiếu Vũ lười biếng nói, “Về thôi, không thì trời sẽ tối.”

“Ừ.” Tần Thiếu Vũ chỉnh lại quần áo giúp y, “Nếu thích nơi này, ngày mai chúng ta lại đến.”

“Mỗi ngày đều đến sẽ không còn thú vị.” Thẩm Thiên Lăng đứng lên, “Ngẫu nhiên lén ra ngoài thanh nhàn một chút là tốt rồi, còn có chính sự phải làm.”

Tần Thiếu Vũ thở dài, “Sao ngươi không thể giống như trong sách viết chứ.”

“Vì sao ta phải giống như trong sách viết!” Thẩm tiểu thụ kháng nghị, mảnh mai anh anh anh gì đó, đừng có mơ! Còn về cái đuôi tròn tròn xù lông gì đó thì càng miễn bàn, không có mọc ra được đâu.

“Ta thích ngươi mỗi ngày quấn lấy ta đòi xx.” Tần Thiếu Vũ quệt quệt mũi y.

Ngươi chỉ theo đuổi có chút mục tiêu đó thôi sao. Thẩm Thiên Lăng nhìn trời, dư quang khóe mắt liếc thấy mấy con cá còn thừa trên giá, cảm thấy rất đáng tiếc, vì thế chọt chọt nam nhân nhà mình mấy cái, “Không thì mang về đi, bỏ đi thì rất đáng tiếc, mang về cho nhóm đại ca ăn.”

Tần Thiếu Vũ chậc chậc nói, “Đúng là càng ngày càng đảm đang, còn biết tiết kiệm cho gia đình.”

Đảm em gái ngươi! Thẩm tiểu thụ giận, cần kiệm là mỹ đức truyền thống của dân tộc Trung Hoa biết không, vô cùng đáng được khen ngợi.

“Muốn mang về thật sao, có mấy con cá không đủ để mọi người ăn đâu.” Tần Thiếu Vũ thuận tay cầm lấy con cá nướng ăn còn thừa, tìm nhánh cây xuyên qua rồi khuấy khuấy trong nước mấy cái.

Sau một lát, trên mặt nước quả nhiên lại nổi lên gợn sóng. Thẩm Thiên Lăng nói, “Ta cầm dùm cho? Ngươi bắt cá đi.”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, đưa nhánh cây cho y, mình thì đứng dậy, vừa định mò cá thì dưới nước lại đột nhiên trào lên bọt nước ùng ục.

Thẩm Thiên Lăng sửng sốt, “Cái gì vậy.”

Tần Thiếu Vũ kéo y lui về phía sau hai bước.

Bầy cá vừa tụ lại trên mặt nước hoảng hốt, tranh nhau bơi ra bốn phía, thậm chí còn có con trực tiếp nhảy lên bờ. Mặt nước lại càng gợn sóng mạnh hơn, sau một hồi thật giống như có tên khổng lồ nào đó đang vùng vẫy bên dưới. Tần Thiếu Vũ tay trái bảo vệ Thẩm Thiên Lăng, tay phải rút kiếm ra khỏi vỏ, hai mắt cảnh giác nhìn mặt nước.

Dưới nước ẩn hiện hồng quang, Thẩm Thiên Lăng còn chưa thấy rõ đó rốt cuộc là cái gì thì một con quái ngư đầu dẹp lớn như cái cối xay đã vọt lên khỏi mặt nước, toàn thân đều là màu xích hồng, bụng có vài hoa văn ánh kim, trông có hơi đáng sợ.

Tần Thiếu Vũ tiện tay nhặt con cá nướng kia lên, ném lên giữa không trung. Quái ngư phóng lên rồi há to miệng, chỉ thấy bên trong vậy mà có đến ba bốn hàm răng trắng nhọn hoắt, xem ra dù nó có muốn ăn người thì cũng là việc nhỏ.

Sau khi nuốt cá nướng vào bụng, quái ngư lại lặn xuống đầm nước, nhưng cũng không lập tức chìm xuống, mà là phồng người lên nổi lềnh bềnh trên mặt nước, hai mắt trắng toát nhìn chằm chằm hai người, như đang cảnh cáo hai vị khách không mời.

“Chúng ta nên về thôi.” Sau lưng Thẩm Thiên Lăng lạnh toát.

“Một con cá thôi mà, có gì đâu mà sợ?” Tần Thiếu Vũ bật cười, “Chỉ là bộ dạng có hơi xấu chút thôi.”

Cho dù không sợ thì cũng không cần tiếp tục ở lại đây a, có gì đáng xem đâu! Thẩm Thiên Lăng kéo tay áo hắn đi về, “Nhanh lên !”

Tần Thiếu Vũ vừa để y kéo đi, vừa quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy con quái ngư kia cũng đã chậm rãi lặn xuống, chỉ khoảng nửa khắc sau đầm nước đã yên tĩnh trở lại.

Đợi hai người trở về phủ Tướng Quân, mọi người cũng vừa mới ăn xong cơm chiều, đang tụ năm tụ ba trong sân trò chuyện hóng mát.

“Đi đâu vậy?” Diệp Cẩn hỏi Thẩm Thiên Lăng, “Trương mụ ở nhà bếp còn cố ý làm bắp nấu ngươi thích ăn đó.”

“Ra ngoài sau núi.” Thẩm Thiên Lăng nhảy xuống lưng ngựa, “Còn gặp phải một con quái ngư.”

“Quái ngư gì?” Những người khác nghe vậy nổi lên hứng thú, vây xung quanh nghe kể chuyện.

Cho nên nói dù có là giang hồ hào kiệt, thì cũng sẽ rất hóng chuyện, có thể so được với dân chúng rồi.

“Màu đỏ, to cỡ vầy nè.” Thẩm Thiên Lăng vẽ một vòng lớn.

Ám vệ kiêu ngạo ưỡn ngực, tư thế phu nhân nhà ta vẽ vòng tròn đúng là tuyệt đẹp.

“Cái này mà gọi là cá sao?” Thẩm Thiên Phong nhíu mày, “Sắp to hơn cả cối xay đá rồi.”

“Đúng là lớn như vậy.” Tần Thiếu Vũ nói, “Trên bụng đầy vảy ánh kim, hơn nữa miệng còn to như chậu máu, chắc trên đời này không thể tìm thấy con cá nào xấu hơn nó.”

Mộ Hàn Dạ cũng chậc chậc, cảm thấy nghe qua có hơi buồn nôn.

“Mà thôi, không nói chuyện này nữa.” Tần Thiếu Vũ nói, “Chuyện địa cung cực Bắc thế nào rồi?”

“Ai nha!” Diệp Cẩn vỗ đầu, xoay người chạy vào trong phòng.

“Chíp!” Cục Bông ngồi xổm trên bàn nhỏ, ánh mắt rất mờ mịt.

Rõ ràng là đang bóc vỏ đậu cho ăn mà, sao nói đi liền đi mất rồi, thật là sốt ruột.

Những người còn lại trong sân đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên đều không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Thẩm Thiên Phong định đi theo vào thì Diệp Cẩn đã ôm một quyển sách vọt ra, thiếu chút nữa đã đâm sầm vào hắn.

“Làm sao vậy?” Thẩm Thiên Phong đỡ lấy y, “Vội vội vàng vàng.”

“Con cá kia có hình dạng thế này phải không? !” Diệp Cẩn lật ra một trang giơ lên trước mặt Tần Thiếu Vũ.

Tần Thiếu Vũ nhìn nhìn, sau đó gật đầu, “Không khác mấy, chỉ là trên đầu con kia không trơn nhẵn thế này, có cái gì đó hơi giống mào gà.”

“Ngươi chắc không?” Diệp Cẩn hít một ngụm khí lạnh.

“Ta chắc chắn.” Tần Thiếu Vũ gật đầu, lại khó hiểu hỏi, “Rốt cuộc là sao?”

“Đây là Hồng Lý ngư đó.” Diệp Cẩn gần như ăn nói lộn xộn, “Trên đầu có mào gà chính là Hồng Lý ngư vương, bao nhiêu tiền cũng không mua được.”

Tần Thiếu Vũ ghét bỏ, “Ta mua nó làm gì, tặng không cũng không thèm.” Nhìn còn chưa đủ phiền sao.

“Lại là dược liệu quý hiếm sao?” Thẩm Thiên Phong tất nhiên rất hiểu Diệp Cẩn, vỗ vỗ vai y, “Nếu muốn, ngày mai ta đi bắt cho ngươi.”

“Hồng Lý ngư vương đó!” Diệp Cẩn nắm tay áo Mộ Hàn Dạ lắc lắc, “Ngươi có nghe thấy không!”

“Ta nghe rồi.” Thất Tuyệt Vương gật đầu, hơn nữa còn dùng ánh mắt cực kỳ vô tội nhìn Hoàng Đại Tiên – là do Diệp cốc chủ tự mình nhào tới đó, không liên quan tới ta.

“Nghe rồi sao ngươi không vui!” Diệp Cẩn thật sự mừng như điên, “Hồng Lý ngư vương là thứ cực nhiệt, có nó ta có thể lập tức chế thuốc!”

Vừa dứt lời, trong sân lập tức bùng nổ. Mộ Hàn Dạ đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra, “Ngươi là nói thuốc giải của Tiểu Viễn sao?”

Diệp Cẩn gật đầu.

“Người đâu!” Mộ Hàn Dạ lớn tiếng nói.

“Vương thượng!” Ảnh vệ đồng loạt nhảy xuống từ bốn phía.

“Theo bổn vương đi bắt cá.” Mộ Hàn Dạ cầm lấy bội đao trên bàn.

“Đã nửa đêm rồi.” Hoàng Đại Tiên ngăn hắn lại, “Sáng mai đi cũng không muộn.”

“Một khắc cũng không đợi được.” Mộ Hàn Dạ ôm chầm lấy hắn, hung hăng hôn một cái trên mặt hắn, “Chờ ta về.”

Người này sao lại…… Hoàng Đại Tiên “bùm” một tiếng mặt đỏ tai hồng, gần như sắp bốc cháy.

Những người khác đành phải nhìn trời, tỏ vẻ mình không có thấy gì hết.

Vô cùng thuần khiết.