Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 183: Phản quân quỷ dị!




Edit & Beta: Spum-chan

Phía cuối băng nguyên u ám, một vầng sáng màu xanh lục giống như dải băng vắt ngang giữa trời, dịu dàng quấn quanh giữa trời đất, là cảnh đẹp mà trên đất bằng không thể thấy.

Thẩm Thiên Phong mang theo Diệp Cẩn, cùng đến một đồi cao.

Từ xa, Thẩm tiểu thụ đành phải dừng chân lại, quay đầu nhìn nam nhân nhà mình, “Chúng ta vẫn nên đổi chỗ khác đi.” Cũng không thể để bốn người đứng chung một chỗ, có phải đi đánh quái đâu mà cần lập thành đoàn đội.

Tần Thiếu Vũ nói, “Nếu ngươi thích chỗ cao, ta sẽ cướp nơi đó lại.”

Cũng không cần đâu!

Thẩm Thiên Lăng dứt khoát kéo tay hắn đi về phía ngược lại.

Nam nhân của y đúng là bạo lực hết cứu nổi.

“Muốn kéo ta đi đâu.” Tần Thiếu Vũ cốc cốc đầu y, “Nơi này chỉ có chỗ kia cao thôi.”

“Vậy cũng không thể tranh với đại ca.” Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc.

“Không thì về doanh trướng?” Tần Thiếu Vũ nói, “Nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Hay là đi dạo chút đi.” Thẩm tiểu thụ lẩm bẩm, “Buổi tối ăn nhiều hơi chướng bụng.”

Tần Thiếu Vũ bật cười, thừa dịp không ai thấy nhéo nhéo bụng y.

Hai người tay trong tay ra khỏi quân doanh, vô mục đích đi dạo trong Tuyết Nguyên, tuy xung quanh đều là băng tuyết, nhưng bởi vì Thẩm Thiên Lăng ăn mặc rất dày, trên người lại mang theo noãn ngọc, cho nên cũng không thấy lạnh bao nhiêu, chỉ là trên mặt đất có không ít nước đọng bị đóng băng, đi một chút sẽ trượt, Tần Thiếu Vũ đối với việc này còn cầu mà không được, lần nào cũng được mỹ nhân sà vào lòng, khi buông ra còn thuận tay sờ mấy cái.

Hai người ngươi rượt ta đuổi cãi nhau ầm ĩ, lưu lại trong tuyết hai chuỗi dấu chân, đầy ắp ngọt ngào giữa tình nhân. Cực quang nơi chân trời càng lúc càng sáng, như hỏa diễm kéo dài vô tận, băng nguyên rộng lớn khôn cùng, khiến tâm tình cũng trở nên thoải mái. Sau khi chơi mệt, Thẩm Thiên Lăng ôm cái bụng đau vì cười ngồi xổm trên mặt đất, chơi xấu không chịu đứng lên.

“Chắc là sắp đến nhà đá mà Hoàng Viễn nói rồi.” Tần Thiếu Vũ ôm y vào trong ngực, “Có muốn đi xem không?”

“Xem nhà đá sao?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu, “Chẳng phải chỉ là căn nhà hoang sao, có gì đáng xem. Hiện tại chúng ta lại ở trong này, Chu Giác cũng thể phái người làm gì được.”

“Tóm lại đã đến đây rồi, ngươi lại không muốn ngủ, nhàn rỗi cũng không có việc gì làm.” Tần Thiếu Vũ nói, “Có đi hay không?”

“Cũng được.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, từ trong lòng hắn nhảy xuống, “Đi thôi.”

“Hôn một cái.” Tần Thiếu Vũ nói, “Sau đó ta liền cõng ngươi đi.”

“Không hôn.” Thẩm Thiên Lăng cự tuyệt, “Ta muốn tự mình đi.”

“Vậy thì cho ta hôn một cái.” Tần Thiếu Vũ nói, “Bằng không ta liền cõng ngươi đi.”

Thẩm Thiên Lăng:……

Tần Thiếu Vũ không thèm nói nữa, cúi đầu hôn lên mặt y một cái, thậm chí còn cắn ra dấu răng.

Thật tàn bạo.

Thẩm Thiên Lăng thầm yên lặng kháng nghị, loại kết cục dù có đồng ý hay không đều bị hôn này thật quá gay go.

Như lời Tần Thiếu Vũ nói, nhà đá thật sự cách doanh đại không xa, trong màn trời trắng tuyết, căn nhà bằng đá đen có vẻ nổi bật hẳn lên, đứng từ xa đã nhìn thấy được.

Bởi vì đã lâu không có người đến, cho nên tuyết ở cửa đã sớm chất thành đống. Tần Thiếu Vũ nâng tay tung ra một đạo chưởng phong, đánh nát cửa gỗ, vô cùng bạo lực.

Thẩm Thiên Lăng cảm khái, “Ngươi quả thực có thể so với đại đội phá trời rồi.”

“Hửm?” Tần Thiếu Vũ không nghe rõ.

“Không có gì.” Thẩm Thiên Lăng sờ sờ cằm, “Ý của ta là, ba trăm trước ba trăm năm sau cũng không tìm thấy ai anh tuấn được như ngươi.”

Tần Thiếu Vũ:……

Ánh mắt Thẩm tiểu thụ rất vô tội.

Tần Thiếu Vũ kéo banh mặt y ra, “Về rồi xử lí ngươi.”

Thẩm Thiên Lăng bi phẫn kháng nghị, “Khen ngươi cũng không được?”

“Ta nghe không hiểu chính là không được.” Tần cung chủ vẫn luôn rất tà mị cuồng quyến.

Thẩm Thiên Lăng: ! ! !

Cái vẻ mặt này, ngươi xuyên không từ trong truyện tổng tài đến sao!

Hơn nữa nói thì nói đi, vì sao phải kéo mặt.

Kéo biến hình ta liều mạng với ngươi đó!

Trong nhà đá trống không, chỉ có một cái bàn một chiếc ghế dựa, còn có một trản đèn cũ kĩ. Tần Thiếu Vũ lấy hỏa chiết châm lên, sáp đèn thi nhau rơi xuống.

“Đúng là lâu năm rồi.” Thẩm Thiên Lăng lấy ngón tay sờ sờ mặt bàn, “Nơi này lúc nào cũng có thể xuất hiện cuồng phong bạo tuyết, vậy mà nhà đá vẫn có tồn tại mấy trăm năm, Bạch Đế đúng là có chút bản lĩnh.”

“Tuy hiện giờ chuyện về ông ta đa số chỉ nghe tin đồn, nhưng nếu chỉ là bao cỏ, thì dù thế nào cũng không thể được truyền thành anh hùng.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nếu có thể được truyền thành thần, chứng tỏ ông ta quả thật từng có sự tích không tầm thường.”

“Trong đây cũng không có manh mối gì.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Về nha? Đã muộn lắm rồi.”

“Đợi đã.” Tần Thiếu Vũ nói.

“Hửm?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu, “Còn muốn làm gì?”

Tần Thiếu Vũ một tay giơ ngọn đèn, một tay kéo y đi đến vách tường trước mặt, “Hình như có vài trận phù.”

“Trận phù?” Thẩm Thiên Lăng có hơi giật mình, nhìn kỹ lại, chỉ thấy trên vách tường quả nhiên có không ít vết khắc nông sâu khác nhau, có vẻ rất cổ.

“Trên mấy vách tường còn lại chắc là cũng có, nhưng bởi vì cuồng phong nên đã bị tổn hại bảy tám phần.” Tần Thiếu Vũ nói, “Bởi vì đối diện mặt tường này không có cửa sổ nên mới bảo tồn được.”

“Xem hiểu không?” Thẩm Thiên Lăng hỏi hắn.

Tần Thiếu Vũ lắc đầu.

“Không thì trở về hỏi Hoàng Viễn trước đi.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Chắc là hắn có thể biết được vài thứ.”

“Ừ.” Tần Thiếu Vũ gật đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm vào tường.

Thẩm Thiên Lăng cũng không quấy rầy, vẫn đứng đợi bên canh.

Sau một lúc lâu, Tần Thiếu Vũ khẽ nhíu mày, nhắm mắt định thần.

“Làm sao vậy?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

“Cứ cảm thấy có thể nhìn ra vài thứ, lại không nghĩ ra là cái gì.” Tần Thiếu Vũ nói, “Trong lòng khó chịu.”

“Vậy thì đừng nhìn nữa.” Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng kéo hắn xoay người đi, “Ai biết bên trong có cái gì, lỡ như là Mê hồn trận thì phải làm sao.”

“Mê hồn trận cũng không có gì, dù sao cũng có manh mối.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ngươi thì sao, nhìn vào có thấy khó chịu gì không?”

Thẩm Thiên Lăng quay đầu nhìn một cái, sau đó lắc đầu.

Tần Thiếu Vũ nhíu mày.

Thẩm tiểu thụ cũng tự mình biết hơi vô lý, vì thế quay đầu nhìn một hồi, vẫn chẳng có cảm giác gì cả, thế nên đắc chí nói, “Chẳng lẽ ta lợi hại hơn ngươi?”

Tần Thiếu Vũ:……

“Cũng không phải không thể a.” Thẩm Thiên Lăng kéo hắn ra khỏi nhà đá, “Ở trong này nghĩ cũng không ra được, chúng ta về hỏi Hoàng Viễn đi!”

Tần Thiếu Vũ nói, “Cõng ta về.”

Thẩm Thiên Lăng cảm thấy mình bị lãng tai rồi, “Cái gì?”

Tần Thiếu Vũ nói, “Bởi vì Lăng nhi lợi hại hơn.”

Còn được không đây, cái này mà cũng muốn so đo? Thẩm Thiên Lăng nằm trên lưng hắn, “Nhanh lên đi!” Rất là dữ.

Tần Thiếu Vũ cười khẽ, lắc lư cõng y về doanh địa.

Cực quang nơi chân trời dần dần biến mất, Hoàng Đại Tiên cũng đã tựa vào vai Mộ Hàn Dạ ngủ gật, nhìn qua rất là ấm áp ngọt ngào.

Nếu không phải là lo lắng hắn sẽ cảm lạnh, Thất Tuyệt Vương thật rất muốn cứ thế ngồi suốt một đêm a……

“Mộ huynh.” Ngay lúc Mộ Hàn Dạ ôm Hoàng Đại Tiên đứng lên, Tần Thiếu Vũ cũng vừa thong thả đi đến.

Hoàng Đại Tiên mơ mơ màng màng nghe thấy động tĩnh, liền nhảy từ trong lòng Mộ Hàn Dạ xuống.

“Hình như quấy rầy hai vị rồi.” Tần Thiếu Vũ ôm quyền nói, “Xin lỗi.”

Mộ Hàn Dạ hòa ái nói, “Không sao, hiện giờ Tần huynh đi còn kịp.”

Tần Thiếu Vũ lập tức nhấc chân đi vào trong doanh trướng, “Đến cũng đã đến rồi, sao còn đi được chứ.”

Thẩm tiểu thụ như cái đuôi đi theo sau nam nhân mà mình, khuôn mặt nhỏ nhắn da hơi dày.

Đúng là nồi nào úp vung nấy.

Mộ Hàn Dạ đành phải cùng Hoàng Đại Tiên theo vào.

“Chỗ ta không có nước trà.” Mộ Hàn Dạ tốt bụng đề nghị, “Cho nên Tần huynh tốt nhất nên nói ngắn gọn, tránh bị khát nước.”

Thẩm Thiên Lăng nhìn ấm trà lớn trên đất, cảm khái công phu mở to mắt nói dối của người này thật có thể so được với nam nhân nhà y.

“Ta vừa cùng Lăng nhi đến nhà đá.” Tần Thiếu Vũ nói.

“Cái này thì có gì đáng khoe khoang?” Mộ Hàn Dạ khinh bỉ, hơn nữa còn nhấn mạnh, “Ta và A Hoàng cũng có thể đi.”

Thẩm Thiên Lăng:……

Đại ca ngươi hiểu lầm rồi, thật sự chúng ta không có tới đó xx đâu.

Vẻ mặt Hoàng Đại Tiên rất bình tĩnh, ở dưới bàn đá Mộ Hàn Dạ một cái.

Thất Tuyệt Vương đành phải uất ức câm miệng.

“Tần cung chủ có phát hiện gì ở nhà đá sao?” Hoàng Đại Tiên hỏi.

“Hình như trên tường có vài trận phù bát quái.” Tần Thiếu Vũ nói, “Không biết Hoàng công tử có biết xuất xứ của chúng không?”

“Cái đó sao.” Hoàng Đại Tiên nói, “Là Cực Quang trận, nghe nói trước đây người xây dựng nhà đá vì ngăn cản người ngoài bước vào nên đã khắc trận pháp lên vách tướng bốn phía, nếu không hiểu ảo diệu trong đó, nhìn lâu sẽ thần trí tan rã, chỉ có người của mình mới có thể phá giải. Nhưng đã qua mấy trăm nay, bị ăn mòn gần hết, chỉ cần đừng cố chết nhìn chằm chằm vào thì sẽ không sao cả.”

“Thì ra là vậy, khó trách.” Tần Thiếu Vũ sáng tỏ, lại hỏi, “Vậy sao chỉ có ta bị nhiễu loạn tâm trí, Lăng nhi nhìn thì lại không sao?”

Thẩm tiểu thụ thầm nói, bởi vì ta lợi hại hơn ngươi, bởi vì ta lợi hại hơn ngươi, bởi vì ta lợi hại hơn ngươi.

Thích quá ! ! !

Sau đó liền nghe Hoàng Đại Tiên nói, “Bởi vì Tần cung chủ đều có hiểu biết với các loại trận phù, mà Thẩm công tử lại hoàn toàn không biết gì cả, cho nên mới như vậy. Nói cách khác, giống như một người được nếm qua thịt dê, sau khi ngửi được mùi vị giống thế sẽ cố gắng nhớ xem đó là mùi gì, không nhớ được thì sẽ phiền não; mà người chưa từng ăn khi nghe thấy mùi thịt dê sẽ không cảm thấy mình từng biết nó, lại càng không vì không nhớ ra mà phiền lòng, bởi vì hắn hoàn toàn không có khái niệm gì với thịt dê.”

Thẩm Thiên Lăng:……

Đúng là bị đả kích trầm trọng.

“Cảm ơn.” Tần Thiếu Vũ nói, “Thời gian không sớm, chúng ta cáo từ trước.”

Hoàng Đại Tiên gật đầu, đứng lên đưa hai người ra cửa trướng, quay đầu chỉ thấy Mộ Hàn Dạ đang nhìn mình.

“Làm sao vậy?” Hoàng Đại Tiên vỗ vỗ hắn, “Đừng ngẩn người nữa, nghỉ ngơi sớm đi.”

“Cực Quang trận, nghe qua cũng có chút thú vị.” Mộ Hàn Dạ nói, “Không thì ngày mai A Hoàng cũng dẫn ta đi xem xem?”

“Nếu ngươi muốn xem trận pháp, ta vẽ cho ngươi là được rồi.” Hoàng Đại Tiên cởi áo giúp hắn, “Cần gì phải đi một chuyến trong trời băng đất tuyết.”

Mộ Hàn Dạ giật mình, “A Hoàng còn biết vẽ trận pháp sao?”

“Chỉ biết cái này thôi.” Hoàng Đại Tiên nói, “Trước đây cha ta từng dạy.”

“Trong địa cung cũng có Cực Quang trận?” Mộ Hàn Dạ hỏi.

“Không có.” Hoàng Đại Tiên gấp phẳng quần áo hắn đặt qua một bên, “Nhưng cha ta lại nhất định bắt ta học, cũng không khó, xem nhiều thì nhớ thôi.”

Mộ Hàn Dạ khen ngợi, “A Hoàng thật thông minh.”

“Mau ngủ đi.” Hoàng Đại Tiên nói, “Ngày mai còn phải gấp rút lên đường.”

Mộ Hàn Dạ nói, “Ta cởi áo cho A Hoàng.”

Hoàng Đại Tiên quay lưng về phía hắn, tự mình cởi ngoại bào và áo bông ra, lộ ra thân thể đơn bạc chỉ mặc một lớp tiết y.

Mộ Hàn Dạ nói, “Bổn vương ghét mùa đông.”

Hoàng Đại Tiên mặc kệ hắn, tự mình chui vào ổ chăn.

Mộ Hàn Dạ ưỡn ẹo dán vào sau lưng hắn, đưa tay ôm lấy hắn.

Hoàng Đại Tiên nói, “Tắt đèn!”

Mộ Hàn Dạ phất tay quét qua ánh nến, sau đó làu bàu, “A Hoàng dữ quá.”

Hoàng Đại Tiên nhắm mắt.

Sau một lúc lâu, Mộ Hàn Dạ gọi, “A Hoàng.”

Hoàng Đại Tiên xem như không nghe thấy.

Mộ Hàn Dạ tiếp tục nói, “A Hoàng.”

Hoàng Đại Tiên dùng chăn che đầu.

“A Hoàng.” Mộ Hàn Dạ lấy tay chọt chọt hắn, “Sao ngươi lại phát sáng?”

Hoàng Đại Tiên:……

Mộ Hàn Dạ nói, “Chẳng lẽ thật sự là hồ ly tinh?”

“Ngươi từng thấy hồ ly tinh biết phát sáng sao?” Hoàng Đại Tiên đá hắn một cước.

“Vậy cũng chưa chắc a.” Mộ Hàn Dạ nói, “Nói không chừng A Hoàng là giống đặc biệt.”

Hoàng Đại Tiên thật rất muốn ném hắn ra khỏi trướng.

Tay Mộ Hàn Dạ sờ soạng lung tung trước ngực hắn.

Hoàng Đại Tiên đành phải tháo ngọc bội xuống, “Xem xong thì trả cho ta.”

Mộ Hàn Dạ ngồi dậy, chỉ thấy trong bóng tối, ngọc bội trong lòng bàn tay đang phát ra ánh sáng nhẹ dịu, cùng một màu với cực quang nơi chân trời, là màu xanh lục trong suốt nhất.

“Trước đó ngươi vẫn luôn đeo trên người, nhưng sao không thấy phát sáng?” Mộ Hàn Dạ khó hiểu. Hắn từng hỏi qua lai lịch ngọc bội này, trước đây khi Hoàng Đại Tiên chạy trốn khỏi Thất Tuyết quốc, vốn muốn về Đông Bắc giao Bích Tuyền Tỳ cho Chu Giác nhưng lại được lén báo cho biết là Chu Giác hoài nghi hắn làm phản, cho nên đã sớm giết phụ thân hắn. Ngọc bội chính là người đến mật báo giao cho hắn, xem như di vật phụ thân lưu lại, cho nên vẫn luôn đeo bên người, nhưng đây là lần đầu tiên thấy nó phát sáng.

“Là đá cực quang xanh lục.” Hoàng Đại Tiên nói, “Vào những đêm có cực quang thế này sẽ phát sáng.”

“Thần kỳ như thế?” Mộ Hàn Dạ buộc lại vào cổ hắn.

“Giờ có thể ngủ chưa?” Hoàng Đại Tiên hỏi.

“Ừ.” Mộ Hàn Dạ ôm lấy hắn, vui vẻ phấn chấn nói, “A Hoàng của ta biết phát sáng.”

Hoàng Đại Tiên thầm mặc niệm, vừa rồi mình chưa nghe được gì cả.

Tuy đêm nay tất cả mọi người đều ngủ muộn, nhưng vẫn dậy rất sớm, theo đại quân tiếp tục đi về phía trước.

Bởi vì đã dần tới gần Thiên điện bên cạnh địa cung, cho nên mọi người cũng càng thêm cẩn thận, dù sao đây cũng xem như là địa bàn của Chu Giác, khó đảm bảo hắn sẽ không chuẩn bị cạm bẫy để chờ người tới.

Dưới sự tính toán của Đao Hồn, đường đi của đại quân hết sức thuận lợi, mấy ngày sau đã đến được bên cạnh cửa vào Thiên điện, bởi vì tới gần suối nước nóng, cho nên xung quanh đều có dấu hiệu băng tan, cũng ấm áp hơn những nơi khác một chút.

“Đến cửa vào Thiên điện xem trước không?” Sau khi dựng doanh trại xong, Đao Hồn hỏi.

Thẩm Thiên Phong gật đầu, vừa định đi cùng hắn, đằng trước lại chợt vang lên tiếng kèn.

Tiếng kèn khai chiến.

Sở quân cực kỳ quen thuộc với loại âm thanh này, chỉ giây lát sau đã ra khỏi doanh xếp thành hàng, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Diệp Cẩn cũng có hơi giật mình, “Chu Giác tự mình chạy đến sao?”

“Đi xem trước đã.” Thẩm Thiên Phong ôm y xoay người lên ngựa.

“Đại ca.” Thẩm Thiên Phàm cũng cưỡi ngựa chạy tới.

“Phía trước xảy ra chuyện gì?” Thẩm Thiên Phong hỏi.

“Nghe kèn lệnh là gặp phản quân.” Thẩm Thiên Phàm nói.

“Đúng là tự mình chạy tới rồi.” Diệp Cẩn ngạc nhiên nói, “Uống lộn thuốc sao.”

Tiếng kèn càng thêm cao vút, Thẩm Thiên Phàm cũng không nhiều lời nữa, quay đầu chạy đi kiểm kê quân đội, chuẩn bị để nghênh chiến.

“Không giống tính tình của Chu Giác.” Diệp Cẩn vẫn rất khó hiểu, “Có khi nào có trá không?”

“Cứ ở trong này cũng không đoán ra được, đi qua xem xem.” Thẩm Thiên Phàm phất tay giơ roi, mang theo y chạy thẳng ra doanh địa.

Sắc trời âm u, từ xa ẩn ẩn có cuồng phong gào thét. Trên tuyết Nguyên trắng xóa, hai đội nhân mã đang đứng đối diên nhau, đội tiên phong của Sở quốc do Vệ Dương suất lĩnh, người người binh hùng tướng mạnh vẻ mặt trang nghiêm, đội ngũ cũng rất ngay ngắn chỉnh tề. Mà so ra, phía phản quân của Chu Giác lại có hơi…… quái dị, trên người không biết đang mặc cái gì, trên đầu đội thứ gì đó giống như mặt nạ bằng tơ vàng, rất có phong cách Smart.

(*) Phong cách Smart: phong cách của giới trẻ Trung Quốc phát triển năm 2008, mô phỏng theo quần áo của nhân vật Nhật Bản kết hợp với phong cách rock anh roll của Âu Mĩ, tóc tay lòe loẹt vuốt keo dựng đứng. Những người nhìn không quen sẽ gọi bọn họ là “người sơn trại” hoặc “não tàn”. Ảnh minh họa cuối bài.

Tần Thiếu Vũ đã mang theo Thẩm Thiên Lăng tới trước một bước, sau khi nhìn thấy phản quân, cũng có chút không nói nên lời.

“Đây là muốn đi xin cơm sao?” Nửa ngày sau Thẩm Thiên Lăng mới nghẹn ra được một câu.

Tần Thiếu Vũ nói, “Nếu Cái Bang nghe được những lời này của ngươi, không chừng sẽ tức chết.”

Thẩm Thiên Lăng:……

Được rồi, là ngay cả xin cơm cũng không bằng.

Tuy trước đây chưa từng gặp phải phản quân, nhưng tốt xấu gì Hoàng Viễn cũng từng là người của Chu Giác, hơn nữa đồng bọn phản đảng gặp được trên đường cũng có chút thân phận, cho nên còn tưởng Chu Giác đã có chút binh hùng tướng mạnh, nhưng giờ xem ra, hắn rõ ràng là đem mấy trăm tên thiểu năng áo quần lố lăng gom chung lại một chỗ a.

“Trước đây A Hoàng phải sống với mấy người này sao?” Sau khi Mộ Hàn Dạ đuổi tới, cũng bị sợ ngây người.

Hoàng Đại Tiên lắc đầu, “Không phải.”

Mộ Hàn Dạ nói, “A Hoàng đừng có chối, ta cũng sẽ không ghét bỏ ngươi đâu.”

“Lúc này rồi mà còn lộn xộn sao!” Hoàng Đại Tiên trừng hắn, sau đó giục ngựa đi tìm Vệ Dương, “Đối phương có vấn đề.”

“Ta cũng nhìn ra.” Vệ Dương nói, “Từ lúc xuất hiện tới giờ, bọn họ vẫn luôn bất động, chỉ đứng đó như khúc gỗ.” Huống hồ mặc thành như vậy xuất hiện, không có vấn đề thì có mà gặp quỷ a.

“Vậy phải làm sao đây?” Thẩm Thiên Lăng nhíu mày, “Cũng không thể cứ đứng trơ ở đây, nhưng đã biết có trá thì cũng không thể giết qua.”

“Người tới!” Vệ Dương ngoắc, “Chuẩn bị bắn tên !”

“Vâng!” Cung tiễn thủ đồng loạt chạy lên, trong giây lát cả trăm mũi tên nhọn đã nhắm về phía phản quân, theo tiếng ra lệnh của Vệ Dương, vũ tiễn đầy trời xé rách không khí, phóng thẳng về phía đối phương.

Phản quân cũng không tránh không né, Thẩm Thiên Lăng vốn còn đang khó hiểu, nhưng rất nhanh đã biết rõ nguyên do.

“Đừng uổng công nữa.” Thẩm Thiên Phong nói, “Mặc giáp kim ti.”

“Ta đi bắt đến xem thử.” Tần Thiếu Vũ nói.

“Không cho đi!” Thẩm Thiên Lăng sợ nhảy dựng, đưa tay giữ chặt hắn, “Đối phương vừa nhìn là biết tà môn, đứng yên như cương thi, còn chưa biết là chuyện quỷ quái gì, ngươi đi làm chi!”

“Không cần qua đó.” Thẩm Thiên Phong cũng nói, “Cứ mặc hắn đang làm cái quỷ gì, bảo người của chúng ta lui lại trước đi, sau đó chuẩn bị Oanh Thiên Lôi!”

Vệ Dương gật đầu, hạ lệnh cho đội tiên phong rút về, ai ngờ đối phương lại đi theo, hình như là cố ý bảo trì khoảng cách cố định với Sở quân.

Trong trời băng đất tuyết, loại tình hình này thật sự có chút quỷ dị, Thẩm Thiên Lăng không khỏi rùng mình. Trước kia dù thế nào y cũng không nghĩ tới, đột nhân mã đầu tiên của Chu Giác lại dùng tư thái quỷ dị như thế xuất hiện.

Áo quần lố lăng không nói một câu, hành động giống như cương thi, thật sự rất khó liên hệ bọn họ với con người bình thường.

Diệp Cẩn nhíu mày, nói khẽ với Thẩm Thiên Phong, “Ngươi có cảm thấy, hình như bọn họ đang đợi thời cơ không?”

Vừa dứt lời, xa xa đột nhiên truyền đến tiếng gió nặng nề, tuyết vụ đầy trời bị cuốn lên cao, che khuất tầm mắt mọi người.

Mà mấy phản quân vẫn luôn bất động kia rốt cuộc cũng có phản ứng, đồng loạt thò tay phải vào trong ngực áo, như đang sờ thứ gì đó.