Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 75: Một danh hào vang dội!




Kỳ thật mưu kế của Thẩm Thiên Phong và Tần Thiếu Vũ rất giản —— nếu Lưu Nhất Thủy đã biết hành động của Triệu Càn, trong lòng không thể không có hiềm nghi, cho dù chỉ là xuất phát từ bản năng, cũng sẽ càng thêm chú ý đến nhất cử nhất động của Triệu Càn, con người vào lúc đang khẩn trương sẽ dễ để lộ dấu vết nhất, cũng dễ giấu đầu lòi đuôi nhất.

Mà trong toàn bộ kế hoạch, nhân vật chính mấu chốt nhất tất nhiên là Mộ Hàn Dạ.

Từ Ngự Thư Phòng đi ra, sắc mặt Thất Tuyệt Vương rất âm trầm, Thẩm Thiên Lăng kéo kéo tay áo nam nhân của y —— hình như giận thật rồi a.

“Mộ huynh.” Tần Thiếu Vũ bước lên hai bước đuổi theo hắn, “Nếu muốn đáp ứng, vì sao không cự tuyệt ngay tại Ngự Thư phòng.”

Mộ Hàn Dạ nói, “Bởi vì lúc ấy ta tại thất thần.”

Thẩm Thiên Lăng rất muốn Orz, như vậy cũng được? !

“Đợi đến khi hoàn hồn, chỉ thấy tất cả mọi người đều đang nhìn ta.” Mộ Hàn Dạ nói, “Sau đó Sở hoàng liền hỏi ý ta thế nào, ta thuận miệng đáp ứng.”

Thẩm Thiên Lăng cơ hồ muốn bái hắn luôn rồi, ít nhiều gì cũng là vua một nước, làm việc không cần tùy ý như vậy a!

“Đổi ý cũng không còn kịp rồi.” Tần Thiếu Vũ sờ sờ cằm, “Bất quá việc này hẳn là sẽ được giải quyết rất nhanh, Mộ huynh cũng không cần đế ý quá mức.”

“Vạn nhất A Hoàng vì thế mà mất hứng thì sao?” Mộ Hàn Dạ hỏi.

Tần Thiếu Vũ còn chưa tới kịp trả lời, Thẩm tiểu thụ liền ở một bên chen vào nói, “Kia chẳng lẽ không đúng hảo sự?”

Mộ Hàn Dạ nghe vậy sửng sốt.

Thẩm Thiên Lăng chân thành nhìn hắn, “Nếu Hoàng Đại Tiên không có phản ứng với việc này, vậy ngươi có làm hay không làm thì cũng như nhau, căn bản không có gì khác biệt; nhưng nếu hắn vì vậy mà mất hứng, chính là nói rõ hắn đang ghen, ghen thì trong lòng hắn nhất định có ngươi, đây là chuyện tốt a.”

Trong mắt Mộ Hàn Dạ bắt đầu lóe sáng.

“Vừa lúc mượn cơ hội này kiểm nghiệm một chút, đúng không?” Thẩm Thiên Lăng cười tủm tỉm.

Mộ Hàn Dạ sảng khoái gật đầu.

“Chúng ta cũng sẽ giúp ngươi thêm dầu… dệt hoa trên gấm!” Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng sửa miệng, không ngừng cố gắng thuyết phục, “Nói không chừng đợi đến khi chuyện này chấm dứt, các ngươi có thể sẽ thành thân thuộc, viên mãn mà thành thân!”

Tâm tình Mộ Hàn Dạ nhất thời rất sảng khoái.

“Cứ quyết định như vậy đi!” Thẩm Thiên Lăng vỗ tay với hắn, “Đến lúc đó bọn ta sẽ cùng đến Thất Tuyệt quốc ăn cưới!”

Vừa dứt khoát lại vừa trực tiếp, hiệu suất không thể cao hơn được nữa!

Thẩm Thiên Phong liếc nhìn, đều có chút muốn cười.

Buổi chiều ngày đó, Triệu Càn đang ở nhà uống trà nhận được thông báo, nói Hoàng Thượng bảo hắn lập tức tiến cung.

Triệu Càn đối với việc này cũng không quá bất ngờ, dù sao kết thân với Thất Tuyệt quốc cũng không phải chuyện nhỏ, nếu mình đã đi một bước này, Hoàng Thượng không thể không có bất cứ phản ứng nào, cho nên liền sảng khoái thay quan phục đi vào trong cung. Bất quá trong lòng vẫn có chút không yên, vì thế dè dặt hỏi Tổng quản Tứ Hỉ, “Công công có biết Hoàng Thượng truyền ta có chuyện gì không?”

Tứ Hỉ cười ha hả nói, “Đại nhân không cần lo sợ, tự nhiên là chuyện tốt.”

“Thật vậy?” Triệu Càn nghe vậy nhẹ nhàng thở ra.

“Tất nhiên rồi.” Tứ Hỉ nói, “Nô tài tuy không rõ là chuyện gì, bất quá thấy tâm tình của Hoàng Thượng rất tốt, ngay cả nói chuyện cũng mang theo ý cười, theo lý nên là chuyện tốt mới đúng.”

Nếu Tứ Hỉ chỉ nói một câu Hoàng Thượng vẫn giống như bình thường, không có dấu hiệu tức giận, vậy Triệu Càn cũng sẽ bớt lo. Nhưng nay nghe hắn nói tâm tình Hoàng Thượng rất tốt, ngay cả nói chuyện cũng mang theo ý cười, thì lại có chút không hiểu làm sao, bởi vì theo dự đoán của hắn, một khi chuyện mình muốn kết thân với Mộ Hàn Dạ truyền ra, Hoàng Thượng ít nhiều cũng sẽ nghi ngờ vài chuyện, nhưng vì tình thế lửa sém lông mày, vì không để Chu Giác kéo mình xuống nước, hắn cũng chỉ có thể bất an đi một nước cờ hiểm này, trong lòng chỉ cầu Hoàng Thượng có thể một mắt nhắm một mắt mở, như thế cũng đã là vạn hạnh rồi, hoàn toàn không dám hy vọng xa vời rằng hắn sẽ vì vậy mà long nhan đại duyệt.

Vì thế mang theo cổ nghi hoặc nồng đậm này, Triệu Càn sau thời gian một chén trà nhỏ, rốt cục vào đến hoàng cung, bất an đi vào Ngự Thư phòng.

“Ngồi đi.” Sở Uyên đang lật xem tấu chương, nhìn qua tâm tình quả thật rất không tệ.

“Hoàng Thượng tìm lão thần có chuyện?” Triệu Càn dè dặt hỏi.

“Tất nhiên.” Sở Uyên cười cười, buông tấu chương trong tay nói, “Bất quá Triệu đại nhân không cần lo lắng, là chuyện tốt.”

Triệu Càn khó hiểu, “Ý Hoàng Thượng là?”

“Nghe nói ngươi muốn đem nữ nhi gả cho Thất Tuyệt Vương?” Sở Uyên hỏi.

Quả nhiên là vì việc này a… Tim Triệu Càn âm thầm nhảy lên, bất quá cũng may trên đường đến đây hắn đã có chuẩn bị, vì thế gật đầu nói, “Tiểu nữ vẫn luôn rất ngưỡng mộ Thất Tuyệt Vương, lần này đúng lúc có cơ hội, lão thần liền nhân cơ hội muốn chiếm chút tiện nghi, vốn còn định đợi đến khi có được tờ bát tự, mới đến bẩm báo Hoàng Thượng.”

“Vẫn luôn ngưỡng mộ?” Sở Uyên nhướn mày.

“Nói ra cũng không sợ Hoàng Thượng chê cười.” Triệu Càn nói, “Mấy năm trước tiểu nữ từng nghe một nghệ nhân trong nhóm xiếc Tây Vực kể chuyện, trong đó có nhắc tới Thất Tuyệt Vương, từ đó về sau liền động tâm tư. Lần này vất vả lắm mới đợi được hắn đến Vương Thành, tất nhiên muốn gặp được hắn bằng mọi cách, cho nên lão thần mới có thể cả gan đi tìm Thất Tuyệt Vương.” Lí do thoái thác lần này cũng là do hắn tỉ mỉ chuẩn bị, Vương Thành rất phồn hoa, các đạo nhân mã lui tới càng nhiều vô số kể. Nhờ thế, một là có thể đem mọi chuyện quy cho tư tình nhi nữ, hai là có thể khiến Sở Uyên không cách nào kiếm chứng —— dù sao cũng là một nhóm xiếc vào nhiều năm trước, nay mai danh ẩn tích cũng là đương nhiên.

“Nếu đã gặp mặt, vậy kết quả thế nào?” Sở Uyên hỏi.

“Tiểu nữ tất nhiên là đối Thất Tuyệt Vương nhất kiến chung tình, nhưng về phía Thất Tuyệt Vương, lão thần cũng không dám kết luận bừa bãi.” Triệu Càn cẩn thận châm chước câu chữ.

“Nếu lần này có thể kết thân, ngược lại cũng là chuyện tốt.” Sở Uyên ngồi trên long ỷ, “Thất Tuyệt quốc là nơi quan trọng ở Mạc Tây, trẫm vốn nghĩ sẽ tiến thêm một bước trong quan hệ với nơi đó. Lúc trước đi hòa thân đều là phái công chúa, nhưng bên cạnh trẫm không có tỷ muội, nhà mấy vị Vương gia cũng không có nữ nhi vừa tuổi, Triệu ái khanh ngược lại là đã thay trẫm giải quyết một phiền toái lớn rồi.”

“Hoàng Thượng quá lời, đây cũng là việc thuộc bổn phận của thần.” Triệu Càn có chút thụ sủng nhược kinh. Nói như thế, bản thân xem như là mèo mù gặp phải chuột chết sao?

“Ái khanh là rường cột nước nhà, thiên kim trong phủ gả đến Thất Tuyệt quốc làm Vương phi, cũng xem như là môn đương hộ đối.” Sở Uyên nói, “Nếu chuyện có thể thành, trẫm sẽ sắc phong cho lệnh thiên kim danh hào Quận chúa, cũng miễn cho tương lai gả qua sẽ bị người khi dễ, ý ái khanh thế nào?”

“Như thế tất nhiên là quá tốt.” Triệu Càn không nghĩ tới cư nhiên còn có loại chuyện tốt này, vì thế vội vàng quỳ xuống tạ ơn.

“Hôm nay trẫm truyền ngươi đến, chính là để thương nghị đại khái.” Sở Uyên cười cười, “Về phần chuyện còn lại, thì đợi đến sau khi ái khanh và Thất Tuyệt Vương đàm luận thỏa đáng, rồi hẵng đến chỗ trẫm định đoạt.”

Kinh hỉ quá mức thình lình xảy ra, cho nên đến khi ra khỏi Ngự Thư Phòng, đầu có Triệu Càn vẫn còn có chút choáng váng —— vốn chỉ nghĩ trên trời không giáng xuống một đao thì đã là thiên ân vạn tạ rồi, nhưng hiện tại lại còn rớt xuống bánh có nhân, đây chính là vận may từ hương khói tổ tiên a, có cầu cũng cầu không được. (Trời giáng xuống một đao: gặp phiền phức, rớt xuống bánh có nhân: gặp may mắn. Nôm na cả câu là nếu Sở Uyên không vì việc kết thân mà làm khó Triệu Càn thì đã rất may rồi, ai dè không những không bị trách tội mà còn được lợi lớn.)

Ám vệ dựa trên cây, nhìn Triệu Càn một đường ra khỏi cửa cung, mới trở về bẩm báo với Tần Thiếu Vũ.

“Xem ra đã thật sự mắc câu rồi.” Tần Thiếu Vũ cười cười.

“Bước tiếp theo phải làm thế nào?” Thẩm Thiên Lăng hỏi hắn.

“Cứ để qua hai ngày trước đi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Thuận tiện tiếp tục rải vài lời đồn ra ngoài, hù dọa Lưu Nhất Thủy một chút.”

Hai mắt Thẩm Thiên Lăng cong cong, “Cảm thấy lại có trò hay để xem .”

Tần Thiếu Vũ nhéo nhéo mũi y, “E sợ thiên hạ bất loạn.”

“Sai!” Thẩm tiểu thụ ngồi trên đùi hắn, nghiêm túc nói, “Cái này gọi là vì hòa bình mà chiến!” Quả thực cao thượng đến không thể cao thượng hơn.

“Không thì tiếp tục diễn kịch?” Tần Thiếu Vũ lắc lắc hắn.

“Cái gì?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Tần Thiếu Vũ ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ hai câu.

Thẩm Thiên Lăng cười ra tiếng, “Ừ.”

“Liền biết, Lăng nhi am hiểu nhất là việc này.” Tần Thiếu Vũ ôm thắt lưng y.

“Ai nói !” Thẩm tiểu thụ rất nghiêm túc, “Ta mới không am hiểu bát quái, nghe qua một chút khí chất cũng không có!”

“Vậy ngươi am hiểu cái gì?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

Thẩm Thiên Lăng nghĩ nghĩ, “Hành hiệp trượng nghĩa!”

Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng.

“Còn cười lần nữa xem!” Thẩm Thiên Lăng híp mắt, kéo hai má hắn.

“Không sai.” Tần Thiếu Vũ nhanh chóng khôi phục nghiêm túc, “Lăng nhi am hiểu nhất là hành hiệp trượng nghĩ.”

Thẩm tiểu thụ cảm thấy rất sảng khoái, vì thế vô vàn hăng hái nói, “Vậy về sau phải gọi ta là Thẩm đại hiệp!”

Tần Thiếu Vũ: …

“Bản đại hiệp đi dạo một chút.” Thẩm Thiên Lăng người đầy khí phách, xoay người đi ra ngoài.

Tần Thiếu Vũ cười lắc đầu, ở đâu ra đại hiệp chứ, tiểu lưu manh bên đường thì có.

Thời điểm ăn cơm chiều, tất cả mọi người đều đến nhà ăn, Thẩm Thiên Lăng ở bên ngoài giúp Mao Cầu đưa xích đu. Thẩm Thiên Phong nói, “Lăng nhi, vào ăn cơm.”

Thẩm tiểu thụ nghe cũng như không nghe.

“Lăng nhi, ăn cơm.” Thẩm Thiên Phong lại gọi một lần.

Thẩm tiểu thụ vẫn không phản ứng.

“Các ngươi cãi nhau?” Diệp Cẩn nhíu mày hỏi Tần Thiếu Vũ.

“Cái này thì không có.” Tần Thiếu Vũ lắc đầu.

“Vậy vì sao không vào ăn cơm?” Diệp Cẩn khó hiểu.

Tần Thiếu Vũ nói, “Bởi vì ngươi gọi không đúng tên.”

“…” Diệp Cẩn có chút mờ mịt.

Tần Thiếu Vũ lớn tiếng nói, “Thẩm đại hiệp!”

Thẩm Thiên Phong bị hoảng sợ, “Cái gì vậy?”

Tần Thiếu Vũ nói, “Nghĩ nhiều rồi, không gọi ngươi.”

Đầu Thẩm Thiên Phong còn chưa kịp thông suốt, Thẩm Thiên Lăng đã ôm Mao Cầu chạy vào.

“Ta đang gọi Thẩm đại hiệp này.” Tần Thiếu Vũ đem người đặt lên ghế.

Ánh mắt Thẩm Thiên Phong rất phức tạp, Diệp Cẩn cũng có chút muốn cười.

Thẩm Thiên Lăng sảng khoái nói, “Danh hào mới của ta.”

“Thẩm đại hiệp tính là danh hào gì chứ, người họ Thẩm trên giang hồ đều có thể được gọi như thế.” Diệp Cẩn lắc đầu, “Danh hào chân chính thì phải độc nhất vô nhị, tỷ như Nhất Kiếm Thanh Phong – Mộ Dung Trảm, Hồng Lăng Phiêu Hương – Thập Tam Nương, lại tỷ như Tố Thủ Phi Tuyết —— ”

“Khụ khụ!” Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Phong đồng thời ho khan.

Diệp Cẩn cười mà không nói, có hưng trí nhìn Thẩm Thiên Lăng.

“Khụ khụ cái gì.” Thẩm Thiên Lăng cảnh giác, “Tố Thủ Phi Tuyết là ai?”

Tần Thiếu Vũ bình tĩnh nói, “Trương Thiết Chùy.”

Diệp Cẩn nhịn cười rất vất vả.

“Ngươi cảm thấy hai từ này có ăn nhập với nhau?” Thẩm Thiên vừa cơ trí lại vừa lãnh khốc, “Không cho gạt ta!” Bằng không sẽ viết hưu thư!

Không sai, phu nhân Truy Ảnh Cung chính là vô tình như thế đó, người ngoài căn bản không biết!

Thẩm Thiên Phong đành phải nói, “Tố Thủ Phi Tuyết là Ngâm môn chủ.”

Lời vừa nói ra, Thẩm tiểu thụ nháy mắt liền chán ghét !

Hồ ly tinh cư nhiên lại có một danh hào thoát tục như thế.

So sánh ra, Thẩm đại hiệp thật sự là quá yếu kém, giống như đang ở bên đường khua chiên gõ trống bán thuốc tăng lực.

Loại cảm giác so bì không bằng này phi thường không tốt.

Thẩm tiểu thụ bắt đầu căm tức nhìn nam nhân của mình.

Tần Thiếu Vũ xoa xoa đầu y, “Không sao cả, chúng ta nghĩ ra một cái hay hơn.”

“Không chỉ hay hơn.” Thẩm Thiên Lăng đưa ra yêu cầu, “Còn phải khí phách!” Tốt nhất là nói ra liền dọa sợ một đám, vậy thì không thể tốt hơn nữa.

“Được.” Tần Thiếu Vũ hữu cầu tất ứng (có yêu cầu thì sẽ đáp ứng).

“Ta đây phải gọi là gì?” Thẩm tiểu thụ chờ mong hỏi.

Tần Thiếu Vũ bật cười, “Tốt xấu cũng phải cho ta chút thời gian suy nghĩ.”

“Ăn cơm xong thì phải nghĩ ra.” Thẩm Thiên Lăng áp dụng con đường đáng yêu vô sỉ, hai mắt thập phần long lanh!

Tần cung chủ quả nhiên lập tức bị kích trúng, “Được, sau khi ăn cơm xong, cam đoan cho ngươi một danh hào vừa hay lại vừa khí phách.”

Hết