Khế Tử

Quyển 1 - Chương 25: Minh Vương




“Hái một cái thì hai cái đều chết, nấm chỗ này đều là sinh trưởng thành đôi, có thể thấy tụi nó rời nhau thì không thể tồn tại, vậy cũng chỉ có cách đồng thời đem hai cái cùng nhau hái xuống mới được.”

“Thế thì có gì khó?" Nghe vậy, Lăng Tiêu lập tức thay đổi sách lược, mỗi tay một cái định nhổ lên một đôi nấm, nhưng rất nhanh ăn đau phải buông tay.

“Nấm này biết cắn người?" Cậu ngạc nhiên nói.

Doanh Phong lưu ý tới điểm khác thường, "Tay cậu.”

“Tay tôi làm sao?” Lăng Tiêu cúi đầu nhìn tay mình, "Đây là cái gì? Sao lại có bột phấn đỏ?”

Trên ngón tay của cậu, có một tầng huỳnh phấn màu đỏ nhàn nhạt, dưới ánh mặt trời nhìn kỹ còn có thể phát sáng.

“Tôi cũng có," Doanh Phong cũng xem xét một chút của mình, chỉ là bột phấn trên tay cậu có màu trắng.

"Có thể là có liên quan tới cái nấm chúng ta vừa hái hồi nãy?” Lăng Tiêu suy đoán.

Doanh Phong thử chạm nhẹ cái nấm đỏ một chút, không có cảm giác, cậu lại chạm vào nấm trắng, quả nhiên từ đầu ngón tay truyền đến một trận đau đớn, đây đại khái chính là cái mà Lăng Tiêu gọi là ‘cắn người’ đi.

Giáo viên hướng dẫn quan sát trên màn hình thấy vị trí hai người nửa ngày không chuyển, ước chừng thời gian cũng không còn nhiều lắm, hảo tâm dùng thiết bị truyền tin ‘đúng lúc’ truyền lời nhắc nhở.

"Đúng rồi, quên nói với các em, loại nấm này đối với hung thủ giết chết mình có công năng ghi nhớ, mỗi khi các em tạo thành tử vong của một màu nấm, nó sẽ lưu lại ký hiệu trên người em, trong vòng mười hai giờ, em không thể chạm vào đồng loại của nó, đây cũng là một loại cơ chế bảo hộ của chúng đi.”

Lăng Tiêu phi thường không biết nói gì, “Thầy, chuyện quan trọng như vậy, sao thầy không nói sớm một chút?”

"Không cẩn thận quên mất," thầy giáo không chút hổ thẹn nói, “Có điều nếu đến khi những bạn khác lên đến đỉnh mà các em vẫn chưa trở về, tôi chỉ có thể nhịn đau hủy bỏ thành tích hôm nay của các em.”

So ra thì Doanh Phong càng bình tĩnh hơn, “Thưa thầy, còn tin tức quan trọng nào khác mà thầy ‘quên’ nói không?”

“Để tôi nghĩ lại a… Đúng rồi, nấm sau khi hái xuống nhất định phải kịp thời bỏ vào hộp, nếu các em bỏ nó lên đất hoặc bất cứ chỗ nào khác, nó cũng đều sẽ chết."

"Đây rốt cuộc là cái nấm gì,” Lăng Tiêu phàn nàn, “Quả thực thành tinh rồi."

“Loại nấm này chỉ sinh trưởng nơi ven hồ các em đang đứng, rời khỏi thổ nhưỡng nơi đó liền sống không nổi, cho nên nó đối với việc di dời rất bài xích, thà rằng chết ở cố hương của mình, cũng không nguyện bị đưa đi nơi khác. Hộp tôi cho các em là đặc chế, chuyên dùng để đựng loại nấm này, trước kia có nhà sinh vật học vì tiến hành nghiên cứu, đặc biệt thiết kế ra, để chúng có thể được an toàn chuyển dời đến sở nghiên cứu."

Doanh Phong sửa sang lại một chút tin tức vừa biết, “Được, em đã biết nên làm như thế nào."

Sau khi ngắt truyền tin, Lăng Tiêu cũng hưng phấn tiếp lời, “Tôi cũng đã biết nên làm như thế nào!"

"Cậu nói."

“Tôi hái cái nấm của cậu, cậu hái cái nấm của tôi, hái cùng lúc, như vậy chúng sẽ không chết."

Doanh Phong cũng nghĩ như vậy, “Cậu cần phải chuẩn bị tốt, nhất định không thể có sai lầm, lỡ như có bất kỳ sai sót gì khiến cái nấm lần này hái xuống lại tử vong, chúng ta sẽ không còn cơ hội."*

*Giải thích chút, vì nấm sẽ nhớ người giết nó, nên 2 bạn đã bị ‘ghi nhớ’ bởi màu nấm mình cần hái lúc trước, lần này hái nấm của nhau, nếu thất bại thì bị cả hai màu nấm ghi nhớ, sẽ không thể hái thêm cái nấm nào khác nữa, nhiệm vụ thất bại.

"Yên tâm đi," Lăng Tiêu lời thề son sắt hướng cậu ta cam đoan.

Hai cái nấm nào đó dưới gốc cây nào đó, đột nhiên rùng mình một cái, ở sau lưng chúng nó, vô thanh vô tức xuất hiện hai cặp mắt nhìn chúng chòng chọc.

Hai người mỗi người một tay, thật cẩn thận nắm hệ rễ hai cái nấm.

"Chuẩn bị xong chưa?" Doanh Phong hỏi.

“Ưm!” Lăng Tiêu trịnh trọng gật đầu một cái.

"Đếm tới một, liền động thủ, ba, hai, một!”

Hai người đồng thời dùng sức, hai cái nấm bị nhổ tận gốc, nấm đỏ không khô héo, nấm trắng cũng không tự bạo, càng không có sinh vật cổ quái gì xuất hiện, hai người lẳng lặng chờ đợi vài giây, không có bất cứ chuyện gì phát sinh.

"Chúng ta đây là... Thành công?" Lăng Tiêu không quá tin tưởng, "Chỉ đơn giản như vậy?"

Doanh Phong lúc này mới mở miệng, "Nhìn rễ của chúng kìa!”

Lăng Tiêu nghe xong lời của cậu mới phát hiện, bộ phận chôn dưới đất của hai cái nấm này cư nhiên là tương liên, "Thì ra là đồng căn (cùng hệ rễ, cùng gốc)? Khó trách sẽ sinh trưởng cùng một chỗ."

"Nắm chặt thời gian chuyển vào hộp đi, rời đi thổ nhưỡng ba phút, chúng nó cũng sẽ chết."

Qua lời nhắc nhở như vậy, Lăng Tiêu mới ý thức được hiện tại không phải lúc thích hợp để nghiên cứu cái gì đời sống sinh vật, hai người đều lấy ra cái hộp giáo viên cho họ, sau đó đồng thời ngây ngẩn cả người. Một cái hòm dù lớn nhỏ chỉ có thể chứa một cái nấm, nhưng nếu tách hai tụi nó ra, nhất định lại chính là kết quả ngọc thạch câu phần (ngọc nát  đá tan) giống như vừa rồi.

"Vì cái gì có cảm giác lại bị thầy hướng dẫn lừa,” Lăng Tiêu thấp giọng nói thầm.

"Cảm giác của cậu không sai,” Doanh Phong dùng một bàn tay nhiều lần kiểm tra cái hộp kia, xem có cơ quan gì không.

“Cậu nghe được thanh âm gì không?” Lăng Tiêu một bên thình lình nói.

Doanh Phong dừng lại động tác, nghiêng tai lắng nghe, đột nhiên biến sắc, "Cúi đầu!"

Lăng Tiêu theo bản năng theo sát cậu ấy cùng nhau cúi đầu, nói thì chậm, diễn ra thì nhanh, một trận gió xẹt qua sau gáy cậu, mang theo gào thét, hung hăng đập lên cái cây đối diện, đem cái cây này bẻ gãy không khoan nhượng. Thân cây ngã xuống phát nổ, Lăng Tiêu chỉ cảm thấy phía sau lưng lạnh cả người, lần này nếu tránh không thoát, hậu quả thật sự khó lường.

Ngay sau đó xuất hiện trong tầm mắt Lăng Tiêu chính là một đôi tay lông lá đen thui, cậu theo cánh tay nhìn lên, một con khỉ đầu chó cỡ lớn bự gấp đôi khỉ đầu chó bình thường hướng về phía hai người rít lên một tiếng, khoảng cách gần thế này, thanh âm đó quả thực đinh tai nhức óc.

“Đây lại là thứ gì nữa đây?” Lăng Tiêu cảm thấy mình bất quá là hái cái nấm mà thôi, sao lại trêu chọc nhiều phiền toái như vậy.

"Xem ra là kẻ thủ hộ khu vực này,” Doanh Phong bất động thanh sắc nhìn chằm chằm đối phương, đây là biểu hiện cậu thường có khi đề phòng tuyệt đối, “Nó không muốn để chúng ta lấy đi nấm của nó.”

Khỉ đầu chó lại gào một tiếng, hai tay ôm lại một chỗ nhắm ngay hai người nặng nề quất xuống, Lăng Tiêu cùng Doanh Phong ăn ý đồng thời nhảy ra sau, trong tay vẫn mỗi người một nửa nắm cây nấm.

"Vị bằng hữu này, thầy nói nấm đã nhổ lên không thể trồng xuống lại, ngươi để chúng ta mang về đi."

Lăng Tiêu cố gắng nói đạo lý với nó, cơ mà nó căn bản nghe không hiểu.

"Như vậy không được," Doanh Phong nhanh chóng phân tích tình thế, "Động tác của chúng ta không có khả năng vĩnh viễn đều duy trì đồng bộ, vạn nhất rời nhau một chút, cái nấm sẽ chết.”

"Vậy cậu nói làm sao bây giờ?"

"Chỉ có thể một người buông tay trước," nói xong, Doanh Phong liền buông.

Lăng Tiêu một mình nâng cái nấm:...

“Cho tôi một cơ hội lựa chọn nữa được không?”

"Đừng buông tay, buông lỏng tay nó rớt xuống đất sẽ chết, giờ đưa cái hộp của cậu cho tôi.” Doanh Phong nửa ra lệnh.

"Nga, " Lăng Tiêu ngoan ngoãn đưa hộp cho cậu ta, “Rồi sao nữa?”

"Mang theo cái nấm, chạy!"

Lăng Tiêu nhảy tót một cái ra ngoài, không phải vì nghe lời Doanh Phong, mà là con khỉ kia đã đánh tới cậu, giữa núi rừng thoắt đông thoắt tây thoắt trên thoắt dưới truyền đến thanh âm của cậu, “Doanh Phong cậu đê tiện tiện tiện tiện tiện tiện tiện..."

Doanh Phong cúi đầu nghiên cứu hai cái hộp trên tay, hoàn toàn không đếm xỉa lời cậu ta, “Đừng có cách tôi gần quá, làm cho mấy thứ đông tây liên quan dính tới tôi, đừng có cách tôi quá xa, nếu không cậu không đuổi về kịp, đừng cứng chọi cứng với nó, bảo vệ tốt cái nấm, cái trong tay cậu chính là thứ sẽ tự bạo đó.”

"A a a a a a, " Lăng Tiêu nâng quả bom hẹn giờ, ở trong rừng cây chạy như điên, đuổi theo sau là bạn khỉ đầu chó đang nổi điên, muốn đem cậu lẫn nấm xé thành mảnh nhỏ.

“Cậu rốt cuộc có thể làm hay không a?” Lăng Tiêu ở trong rừng bay lên nhảy xuống, tuy cậu vào rừng cây tựa như về tới nhà, nhưng dù sao đây là sân nhà của bạn khỉ kia, huống chi cậu chỉ có một bàn tay có thể sử dụng, độ linh hoạt giảm đi, có mấy lần suýt gặp tai ương.

"Nếu tôi nghĩ không ra biện pháp,” Tay Doanh Phong thủy chung không ngừng lại, "Thời gian vừa đến cậu liền ném cái nấm về phía gia hỏa đằng sau đi, cái thành tích này thà là bỏ.”

"Không được!" Lăng Tiêu bị đuổi đến chật vật chạy trốn còn không chịu thoái nhượng, “Tôi muốn đạt ưu tú toàn diện, nếu thời gian sắp đến mà cậu còn chưa giải quyết được, tôi sẽ ném nó lên đầu cậu!”

Doanh Phong đang khẩn cấp phân tích cấu tạo hai cái hộp, nếu thầy nói cái hộp này là đặc chế cho loại nấm đó, vậy nó nhất định có biện pháp đồng thời mang hai cái nấm, mà không dồn chúng nó vào chỗ chết.

Lăng Tiêu càng chạy càng quen, chỉ dựa vào một bàn tay cũng có thể linh hoạt xuyên qua giữa những thân cây, miệng còn thường phát ra tiếng khiêu khích, khỉ đầu chó đuổi không kịp cậu, tức giận hú lên liên tục.

Thời gian sắp hết, hai người một kẻ vòng vòng trong rừng, di chuyển như linh hầu không vương phiến lá, một người đứng ở tâm vòng tròn, ổn trọng như Thái Sơn mặt không đổi sắc, tại núi rừng ven hồ này, hình thành tương phản rõ rệt.

Nếu nấm không thể tách ra, vậy đem hộp hợp lại! Doanh Phong linh quang chợt hiện, cực nhanh tháo nắp hộp ném qua một bên, đem miệng hai cái hộp đặt đối nhau khẽ đẩy, hai cái lập tức chặt chẽ không kẽ hở khớp vào nhau.

Cậu lập tức kiểm tra bề mặt cái hộp mới lắp ráp thành, rốt cục cùm cụp một tiếng, một mặt trong đó theo tiếng vang mở ra, lúc này cách lúc hết giờ còn có mười giây.

"Trở về!" Cậu kêu lớn.

Lăng Tiêu chờ chính là câu này, cậu lắc lư một chút, dẫn khỉ đầu chó đến một hướng khác, còn mình thì lao thẳng về hướng Doanh Phong.

“Bỏ vào!” Doanh Phong mở hộp hướng về  phía cậu.

Lăng Tiêu mượn lực thân cây bật ra, tại một giây cuối cùng đem thứ dễ phát nổ trong tay đặt vào chỗ nó nên ở, Doanh Phong nhanh nhẹn đậy nắp, cái nấm rốt cục bình yên vô sự vào hộp.

“Xử nó!” Doanh Phong nói xong câu đó liền xông tới, Lăng Tiêu sớm đã nghẹn từ lâu, đây là lần đầu cậu bị đuổi đến chỉ có thể chạy trốn không thể đánh trả, lúc này đâu chịu nhường cơ hội này cho Doanh Phong, quay đầu nhắm chuẩn bạn khỉ công kích.

Con khỉ đầu chó này so với tiểu quái vừa mới xoát mạnh hơn đâu chỉ một phần nửa điểm, dù hai người liên thủ, vẫn là mất một phen công phu, Lăng Tiêu có thể hiểu ý tứ của ‘thực chiến’ trong lời thầy hướng dẫn, đây đại khái là đối thủ mạnh nhất mà họ gặp trước nay.

Đáng tiếc, khỉ đầu chó đối mặt tuy là hai thiếu niên, nhưng lại là hai hảo thủ đứng đầu trong đám thiếu niên Thiên Túc, sau một phen khổ chiến, rốt cục không địch lại ngã xuống đất, trên thi thể của nó, xuất hiện một thứ màu nâu nhạt trông như thạch anh.

"Đây là cái gì?" Lăng Tiêu nhặt nó từ dưới đất lên.

"Không biết, " Doanh Phong cũng chưa từng thấy qua, "Đi về hỏi thầy thử.”

Hai người trở về còn sớm hơn thầy hướng dẫn dự tính, còn thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, hắn mặt ngoài thì gật gật đầu tỏ vẻ khen ngợi, nhưng trong lòng thì rất kinh hỉ.

"Đêm nay ăn cái này là được,” Lăng Tiêu đem nấm mang về giao cho thầy hướng dẫn, quay đầu thấy Doanh Phong vẻ mặt khinh bỉ nhìn mình, vội vàng giải thích, “Tôi nói giỡn á.”

Thầy hướng dẫn vừa lòng nhận lấy, "Làm không tồi.” Nếu đây là hiện trường cuộc thi chuyển cấp, hai người đó đã là sinh viên dự bị của Ngự Thiên rồi.

“Thầy à nhiệm vụ thầy cho thật đơn giản, đến mức em buồn ngủ luôn nè.” Lăng Tiêu sau đó vẫn không quên mạnh miệng.

"Đơn giản sao?" Thầy lấy cái hộp khõ đầu cậu, “Em có biết năm trước có bao nhiêu học viên ưu tú ghi danh vào Ngự Thiên, thông qua các loại kiểm nghiệm biến thái, lại tại một cửa đơn giản nhất này bị đánh rớt không.”

“Vậy sao?” Lăng Tiêu không hiểu lắm, “Em thấy cũng khá tốt a, đúng rồi, đây là cái gì?"

Cậu trình chiến lợi phẩm thu được khi đánh bại khỉ đầu chó vừa rồi lên cho thầy.

“Đây là tinh thể sinh mệnh, cũng có người gọi nó là Linh hồn thạch (đá linh hồn), trong cơ thể mỗi dã thú đều có Linh hồn thạch, đây là một loại nguyên vật liệu vô cùng quan trọng."

"Nguyên vật liệu? Dùng để chế tạo cái gì?"

"Một loại vật phẩm tiêu hao trong chiến đấu, cũng là vũ khí bí mật độc hữu của người Thiên Túc chúng ta, chỉ có nắm giữ nó, em mới chính thức tiến vào cửa lớn của phương thức chiến đấu của người Thiên Túc.”

Lăng Tiêu ngứa ngáy muốn thử, "Vậy phải làm sao để nắm giữ đây?"

“Thiếu niên thì không đủ năng lực vận dụng loại đạo cụ này, chỉ có sau khi các em trưởng thành, tiến vào trường cao đẳng, mới có thể chính thức tiếp xúc phương pháp sử dụng nó."

Lăng Tiêu nhất thời thất vọng rồi.

Giáo viên hướng dẫn không nói hai lời đuổi người, "Nhiệm vụ của các em hôm nay viên mãn hoàn thành, bất quá đừng kiêu ngạo, trở về hảo hảo chuẩn bị, ngày mai mới là trọng điểm của lần thực tập này.”

Ngày hôm sau đến rất nhanh, vì có thầy hướng dẫn dặn dò, mỗi người đều dốc lòng chuẩn bị, đem những thứ có thể dùng đến mang trên người.

Điểm thực tập lần này là khu khu mỏ nơi đàn thú hoang phân bố dày đặc, nơi này đất đai cằn cỗi, không có một ngọn cỏ, phóng mắt nhìn ra chỉ thấy một cái lại một cái động khẩu đen kịt.

“Trong nội dung thực tập hai ngày trước, chẳng qua là để mọi người đối hoàn cảnh dã ngoại có hiểu biết cơ bản, nội dung huấn luyện hôm nay, mới là trọng điểm của đợt thực tập dã ngoại lần này.”

“Trong tiết sinh vật, chúng ta đã được giới thiệu tỉ mỉ về cấp bậc nguy hiểm của các loài thú sống hoang dã, mà khu vực khai thác mỏ trước mặt mọi người này, là nơi sinh sống chủ yếu của dã thú cấp từ E đến B. Có thể một mình chiến thắng dã thú cấp B, là yêu cầu thấp nhất của chúng tôi đối với học sinh khối mười, một người thực lực xuất chúng, nhất định có năng lực một mình chiến thắng dã thú cấp A, đây cũng là mục tiêu mà mỗi cá nhân cần nỗ lực.”

"Cho nên, tại khu vực này, ngẫu nhiên cũng sẽ có sinh vật cấp A khó giải quyết  hơn ẩn hiện, nhưng dựa vào hiểu biết của tôi với các em, chỉ cần coi trọng phối hợp, tiêu diệt chúng nó cũng không phải việc khó."

“Dã thú bất đồng, sẽ rơi xuống Linh hồn thạch không cùng đẳng cấp, chúng ta sẽ tính điểm dựa theo thành quả săn bắt. Trong đó Linh hồn thạch cấp E được 2 điểm, cấp D kế đó được 10 điểm, cấp C 25 điểm, cấp B 50 điểm, cấp A 100 điểm, cuối cùng đội có tổng thành tích cao nhất sẽ thắng, về phần các em là đơn đả độc đấu, hay là kết bạn đồng hành, đều là tự do của các em.”

“Cổng cá nhân của mỗi học sinh đều trang bị máy báo nguy, phương pháp sử dụng có lẽ mọi người đều rõ ràng, đây là để các học sinh sử dụng trong lúc nguy cấp, bất quá hi vọng mọi người không có cơ hội dùng nó.”

"Trường học cũng không cho các em trang bị phòng ngự, người Thiên Túc chúng ta chưa bao giờ bị thứ này trói buộc, chúng chỉ biết liên luỵ tốc độ của chúng ta, về phần vũ khí, tất cả mọi người mang tốt chưa?”

Mọi người chỉnh tề vung lên tay phải, trong tay mỗi người đều có thêm một thanh chủy thủ chói lọi.

"Tốt lắm!" Giáo viên hướng dẫn phất tay phải một cái, “Xuất phát!"

Mấy chục đạo nhân ảnh tản ra bốn phía, nháy mắt biến mất tại những động khẩu.

“Tố chất của học sinh năm nay hình như so với năm ngoái tốt hơn nhiều," y sĩ theo đoàn đi tới hỏi.

"Bởi vì có hai người kéo điểm bình quân lên.” Giáo viên hướng dẫn đáp.

“Là hai em hôm qua bị thầy phái đi hái khế nấm đó sao?”

"Đúng vậy, yêu cầu đối với học trò thông thường là cấp B đạt tiêu chuẩn, học sinh ưu tú sẽ thăng lên cấp A, nhưng hôm qua hai đứa nhỏ đó hạ, là kẻ thủ hộ khế nấm cấp S. Loại dã thú này tuy không phải khó nhằn nhất trong cấp S, nhưng cũng không phải đối thủ dễ đối phó.”

“Thầy lại có thể để thiếu niên một mình đi đối mặt sinh vật cấp S?" Y sĩ theo đoàn vì sự lớn mật của hắn mà thấy kinh tâm.

"Bởi vì bằng năng lực của bọn họ, chỉ cần liên thủ, xử lý một con sinh vật cấp S căn bản không thành vấn đề. Chính vì tôi hiểu rõ thực lực của họ, mới mạnh tay để cho họ đi.”

“Thầy cũng thật là mạo hiểm."

“Vậy còn phải xem đối tượng đi mạo hiểm là ai," Giáo viên hướng dẫn nhớ tới thiếu niên đội A mà ngay cả chủy thủ cũng cầm không chắc kia, “Nếu bạn học nào trình độ cũng giống cậu bạn đó, tôi khẳng định đem bọn họ nhốt trong khuôn viên trường, một bước cũng không cho ra ngoài. Mỗi lần nhìn thấy một thiếu niên như thế, tôi sẽ hoài nghi người đó đến cùng có phải đồng loại của chúng ta hay không."

"Vậy thầy xác định, ở khu mỏ không có dã thú trên cấp A lui tới?”

“Anh cứ đùa,” Giáo viên hướng dẫn nói, “Dù cho thực tập dã ngoại mang cờ hiệu rèn luyện quân sự hóa, nhưng học viện cũng sẽ không quên bọn họ chính là một đám thiếu niên một khi tử vong liền hồn phi phách tán, đương nhiên là tuyệt đối không cho phép xuất hiện chút gì ngoài ý muốn."

"Khu vực này chúng tôi đã điều tra kỹ, một trăm năm nay chưa từng có sinh vật cấp S lui tới, dù là cấp A cũng không vượt qua trăm con, nhiều lắm là khiến họ bị chút vết thương nhỏ, ăn chút khổ, làm sao có thể khiến họ gặp phải nguy hiểm tính mạng?"

“Anh đừng quá coi thường năng lực những thiếu niên này, chúng ta trong thiên hà chính là loại người có danh xưng ‘máy bay chiến đấu’, nếu chỉ mấy dã thú có thể đánh ngã họ, vậy cũng quá dọa người rồi. Phải biết rằng đương nhiệm hiệu trưởng, khi ông ở tuổi này, đã có thể đơn thương độc mã hạ một con sinh vật cấp S, đây chính là truyền kỳ của Bích Không.”