Khế Ước Hào Môn

Chương 185-1: Không thể từ bỏ Tiểu Mặc (1)




Khuôn mặt lạnh lùng của Thượng Quan Hạo lộ ra một nụ cười thư thái nhẹ nhàng hiếm có, mị hoặc bức người, ôm đứa nhỏ phấn điêu ngọc mài (gương mặt đẹp tựa điêu khắc, da mịn như viên ngọc đã mài giũa), đứa nhỏ vô cùng cao hứng, ôm quả bóng bay cười đến ngửa tới ngửa lui, miệng không ngừng nói.

Tần Mộc Ngữ cho đến bây giờ chưa từng nghĩ sẽ nhìn thấy tình cảnh này.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở nên tái nhợt, bàn tay nhỏ bé và yếu ớt đặt trên cửa quên mất việc phải đẩy cánh cửa ra.

Cô chưa từng nhìn thấy Tiểu Mặc cười vui vẻ như vậy, cho dù là tại lễ Giáng sinh ở Manchester, Lam Tử Kỳ dẫn hai mẹ con cô cùng mọi người trong công ty đến Natividade (một đô thị thuộc bang Rio de Janeiro, Brasil), Tiểu Mặc trời sinh tính tình đã yên lặng, cho nên dù vui vẻ vô cùng cũng sẽ không đến mức huyên náo như lúc này, Tiểu Mặc luôn biết rõ tình trạng sức khỏe của bản thân, cũng không bao giờ để tâm trạng của bản thân quá kích động.

Lồng ngực đột nhiên đau nhức giống như bị một bàn tay bóp chặt, Tần Mộc Ngữ không hiểu, người đàn ông này vì sao lại suốt hiện ở đây?

Cánh tay Thượng Quan Hạo vững chắc, ôm đứa nhỏ ở trong lòng, thật cẩn thận che chở không để đứa nhỏ xảy ra chuyện gì, Tiểu Mặc lúc đầu còn đề phòng, lo sợ ngã xuống đất, đến cuối cùng liền hoàn toàn thả lỏng, ôm cổ Thượng Quan Hạo cười đáng yêu vô cùng, trong phòng tràn ngập tiếng cười.

Ngón tay xanh xao của Tần Mộc Ngữ run run nắm chặt, nước mặt đong đầy nơi khóe mắt.

"Ai vậy? Tần tiểu thư!" Người giữ trẻ thấy được bóng dáng bên ngoài cửa phòng bệnh bằng thủy tinh, sợ hãi kêu lên một tiếng, "Tần tiểu thư, cô tại sao lại xuất hiện ở đây? Đây không phải thời gian cô rãnh rỗi mới đúng, cô tại sao..."

Người giữ trẻ vội vàng chạy tới mở cửa, không khí vừa rồi còn vui vẻ bên trong rõ ràng trước mắt cô, cô nhỏ bé và yếu ớt bóng dáng luôn đơn bạc, trên khuôn mặt nhỏ nhắt trong sáng có một chút hoảng hốt, chống lại ánh mắt của Thượng Quan Hạo, trong ánh mắt tựa hồ là biển sâu.

"A..." Người giữ trẻ đột nhiên nhớ tới lời lần trước cô đã dặn dò, sắc mặt đỏ lên xấu hổ nhìn thoáng qua Thượng Quan Hạo, "Chuyện này... chuyện này thật xin lỗi! Tần tiểu thư thật xin lỗi cô! Vị tiên sinh này vừa đến đây chưa lâu, tôi vốn là đã định gọi điện báo cho cô, nhưng mà tôi thấy Tiểu Mặc vô cùng vui vẻ, tôi sợ lại làm cho Tiểu Mặc không vui nên không có gọi điện, tôi..."

"Mẹ!" Tiểu Mặc cười gọi cô một tiếng,  Tiểu Mặc đùa nghịch trên giường dường như muốn đem quả bóng phóng lên thật cao, "Mẹ, người xem! Chú mua cho con bóng bay này, nó bay cao lắm!"

Thanh âm của đứa nhỏ vô cùng vui vẻ, khiến Tần Mộc Ngữ đang đắm chìm trong cảm xúc cực đoan, phức tạp bừng tỉnh.

Trong đôi mắt thâm trầm của Thượng Quan Hạo hiện lên một tia sáng, ôm chặt lấy Tiểu Mặc, nhẹ nhàng xoa đầu đứa nhỏ an ủi, đặt đứa nhỏ lên giường. "Tôi có chút thời gian rảnh nên tới thăm thằng bé... Em không phải đi làm sao?" Thượng Quan Hạo không ngẩng đầu, khuôn mặt lạnh lùng khiến không khí xung quanh anh tản ra khí lạnh lại ôn nhu mị hoặc, giọng nói mang theo từ tính.

"Mẹ..." Tiểu Mặc ngạc nhiên, có chút luống cuống ôm chặt quả bóng, "Mẹ không vui sao? Có phải Tiểu Mặc đã làm sai chuyện gì không?"

Trái tim Tần Mộc Ngữ đột nhiên run lên.

Lúc cảm thấy nước mắt chua xót và oán hận trong mắt sắp không kìm nén được, cô lại cười rộ lên, yên bình ấm áp, nhẹ nhàng đi tới, cúi người xuống vuốt ve khuôn mặt Tiểu Mặc: "Không đâu, mẹ không phải không vui, mẹ chính là... chính là rất ít nhìn thấy Tiểu Mặc vui vẻ như vậy, cho nên thiếu chút nữa còn nghĩ mình vào nhầm phòng. Hôm nay con cảm thấy thế nào? Thân thể có chỗ nào không thoải mái không?"

"Ừm..." Tiểu Mặc lắc đầu, thần thái trên khuôn mặt nhỏ bé trắng trỏe lại bắt đầu vui vẻ trở lại, "Tiểu Mặc hôm nay rất vui! Mẹ, bóng bay này là chú mua..." bàn tay nhỏ bé chỉ về phía Thượng Quan Hạo, lúc nhìn vào mắt cô đứa nhở có chút sợ, "Con không thể nhận nó sao?"

Tần Mộc Ngữ cúi đầu nhín thoáng qua, cảm thấy hốc mắt ướt át, đó là quả bóng bay hình bọt biển, Tiểu Mặc ôm chặt quả bóng trong lòng giống như bảo bối, cô hít sau một hơi, khóe miệng giật giật: "Có thể, Tiểu Mặc thích thì cứ lấy."

Thứ cô có thể cho Tiểu Mặc vô cùng ít, cho nên cô không thể nhẫn tâm lấy đi quyền được vui vẻ của thằng bé.

"Thật tốt quá!" Tiểu Mặc đứng dậy hoan hô, thân thể nhỏ bé bắt đầu chạy loạn trên giường.

Tần Mộc Ngữ hoảng sợ, vội vàng dơ tay ra che chở, lại không nghĩ rằng có một cánh tay đập vào tay cô, động tác của Thượng Quan Hạo nhanh hơn cô, theo bản năng liền vòng xung quanh đứa nhỏ, Tiểu Mặc không cẩn thân té ngã trên giường bệnh, lại như trước cười toe toét.

"Tần tiểu thư..." Người giữ trẻ ở phía sau vụng trộm nắm lấy bả vai cô, lúc cô quay đầu lại thì lập tức hai tay tạo thành hình chữ thập, ánh mắt cầu xin: "Tôi không phải cố ý không báo cho cô, tại vì anh ta đã đến đây rất nhiều lần, cũng không làm chuyện gì xấu với Tiểu Mặc, nên tôi mới cho anh ta vào, cô xem Tiểu Mặc thực sự rất vui vẻ, tôi và cô cũng chưa từng khiến Tiểu Mặc vui như vậy không phải sao?" Người giữ trẻ ngượng ngùng cười, "Tôi cam đoan, lần sau nhất định sẽ báo cho cô đầu tiên, được không?"

Khóe mắt Tần Mộc Ngữ vẫn ẩm ướt như trước, hạ tầm nhìn xuống, không buồn để tâm tới, chỉ đem quần áo đang rải rác ở trên giường của Tiểu Mặc cất đi, nhìn Thượng Quan Hạo tiến lên ôm lấy Tiểu Mặc, ghé vào lỗ tay thằng bé nhẹ nhàng nói mấy câu, Tiểu Mặc nhu thuận gật đầu, nghiêng cái đầu nhỏ bé hạ xuống mặt anh một nụ hôn.

Một hành động đó làm cho ngón tay của Tần Mộc Ngữ run lên, trái tim giống như bị một cây đao chém vào.

Bóng dáng cao lớn của Thượng Quan Hạo đi qua cô một chút, cúi đầu nói nhỏ vào tai cô: "Chúng ta nói chuyện một chút."

Tần Mộc Ngữ hít thở không thông trong lòng đau đớn, ngón tay nhỏ bé và yếu ớt nắm thành quyền, hốc mắt ẩm ướt bỏng rát.

Bọn họ, đúng là nên nói chuyện rõ ràng một lần.