Khéo Dụ Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 12




“Cứ theo như anh nói thì tôi có thể dùng thân thể để đổi một món lãi kếch sù hả?” - Lan Hâm Ân mỉm cười.

Đây không chỉ là món lãi kếch sù, mà còn là một cái giá trên trời khó mà ước đoán, cơ hồ là cả đời cô đều không kiếm được, tại sao không chấp nhận? Đây là may mắn từ trên trời rơi xuống, cô tại sao không chấp nhận?

Sinh một đứa bé, có thể đổi lấy bất kỳ yêu cầu gì. Trời ạ, cô phải đi đâu tìm mới có chuyện tốt như vậy?

Cô đúng là có ‘phúc ba đời’ nha!

“Em nhất định phải dùng những từ này để hình dung quan hệ giữa chúng ta sao?” - Hắn không thích giọng điệu gần như tự sa ngã của cô. - “Chẳng lẽ em không thể xem chúng ta như một đôi, bởi vì thích em, cho nên anh nguyện bỏ tất cả để lấy lòng em hay sao?”

“Thì ra đây là ‘thủ đoạn’ anh thích người khác, trước mạnh mẽ đoạt lấy rồi từ từ dùng lợi ích dụ hoặc.” - Cái tình tiết cũ rích này mà cô lại hãm sâu vào trong đó.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới phải dùng thân thể để đổi lấy tài phú mà cả đời mình không kiếm nổi, nhưng đã là vận may từ trên trời rơi xuống, cô lại không hảo hảo lợi dụng thì có phải là đáng tiếc hay không?

Cô có tài đức gì, phải hay không?

“Hâm Ân!”

Cô ấy cần gì dùng thái độ này với hắn? Hắn đã nghĩ hết biện pháp để đền bù, vì sao cô ấy không hiể? Hoặc là cô ấy cảm thấy hắn áy náy, cảm thấy hắn từ từ bị cô ấy hấp dẫn, cho nên cố ý trêu cợt hắn?

Mặc dù như thế, hắn chỉ muốn sự ràng buộc này vĩnh viễn không bị cắt đứt.

“Anh nói thế nào thì tốt thế đấy, tôi không quan trọng.”

* * *

Cô rất lạnh nhạt, từ lần đầu hắn gặp cô ấy đến nay, cô luôn cho hắn cảm giác lạnh nhạt như sương tuyết, bất kể hắn tặng tôn nghiêm, tặng cả tập đoàn Bắc Hằng, cũng chưa từng thấy cô tặng cho hắn một nụ cười, cho dù là cười qua loa cũng keo kiệt. Cô sao phải lạnh nhạt với hắn như thế, mà lại cười hòa nhã khoan dung với cán bộ cao cấp trong phòng hội nghị vậy?

Thật là một nụ cười khó cầu, ngàn vàng khó mua.

“Bản kế hoạch này, tôi hi vọng có thể giao cho giám đốc Lô.” - Lan Hâm Ân cười nhạt, chân mày đáy mắt đều là ý cười.

“Tổng giám đốc, giám đốc Lô lần trước trì hoãn thời gian nghiêm trọng nên mới không cướp được tiên cơ, lần này nếu lại giao chuyện này cho anh ta….” - Tổng Kinh Lý thấy sự kiện lần trước, lại không dám thả tay để giám đốc phòng khai thác liên quan.

Lan Hâm Ân nhướng mi liếc giám đốc Lô không biện bạch cho bản thân, vẫn cười nhạt như cũ - “Lần trước là bởi vì trong công ty có người tiết lộ tài liệu cơ mật, bằng không công ty sẽ không bởi vì bù thêm hàng mà mất đi tiên cơ, thậm chí còn phải tạm thời sửa đổi bản thiết kế. Trên đời này không có chuyện trùng hợp như vậy, đây không phải là lỗi của giám đốc Lô, miễn cưỡng đổ chuyện này lên người anh ta thì thật không công bằng, hơn nữa cũng sẽ ảnh hưởng đến tinh thần đoàn đội của công ty, cho nên tôi thấy vẫn nên cho giám đốc Lô một cơ hội, hi vọng giám đốc các ngành đều vì kế hoạch mới này mà cố gắng.”

“Vâng” - Các cán bộ cấp cao đều cùng gật đầu.

“Vậy thì hội nghị hôm nay kết thúc tại đây.” - Thấy mọi người cũng không có ý kiến, Lan Hâm Ân tuyên bố tan họp, dẫn đầu ra khỏi phòng họp.

Chung Ly Minh Khiết thấy thế, liền cùng các cán bộ gật đầu ra hiệu, ngay sau đó đi theo sau cô trở về phòng làm việc của tổng giám đốc.

“Anh chưa bao giờ biết em khi cười lại đáng yêu như vậy.” - Hắn nói xong có chút hậm hực hờn dỗi.

Nụ cười ấy hắn cầu mà không được, người khác lại đơn giản có được, có lẽ hắn cứ về công ty tùy tiện sắp xếp chức vụ gì đó cho mình, ít nhất lúc họp, hắn có thể nhìn thấy nụ cười của cô.

“Vậy sao?” - Cô nhướng mày cố gắng không thèm chú ý đến hắn.

Người đàn ông này rốt cuộc muốn làm cái gì? Hắn không phải nói không muốn để bất kỳ ai biết hành tung của mình sao? Đã vậy, hắn sao phải cùng cô đi làm, hơn nữa còn ngồi ở phía sau cô? Trong lúc họp, cô luôn cảm thấy có một ánh mắt nóng rực nhìn thẳng lưng mình, nóng đến mức khiến cô nói nhanh đến suýt nhầm lẫn.

Nếu không phải mấy năm này mình có chỗ đứng vững chắc, cô chắc sẽ bẽ mặt luôn.

“Không phải sao?”

Thấy cô không có xu hướng để ý tới hắn, hắn thật cũng không quan tâm, kéo ghế ngồi ở trước mặt cô, tay chống cằm đặt trên bàn nhìn cô bận rộn gõ máy tính.

Cô ấy thật sự rất vội! Bất kể là ở nhà hay là ở công ty, vội vàng đến mức cả thời gian để ý tới hắn cũng không có, khiến hắn cảm thấy rất tủi thân.

“Nếu anh thấy nhàm chán quá, tôi đề nghị anh có thể về nhà chơi cùng Tiểu Phần, hoặc là đi chơi đâu đó, tôi có thể bảo lái xe đưa anh đi.” - Dưới tình huống này cô phải làm việc thế nào? Cho dù muốn coi thường hắn cũng rất khó khăn.

“Anh chỉ muốn đợi ở đây.” - Chung Ly Minh Khiết cười thật câu hồn.

Như vậy hắn có thể luôn nhìn thấy cô, nhìn thấy từng đường nét biểu hiện trên khuôn mặt cô, nhìn thấy cô không chút kiêng kị hiện ra từng nét ‘phong tình’ trước mặt hắn, chuyện này còn tốt hơn loà về nhà trừng mắt to mắt nhỏ với con trai.

“Nhưng anh sẽ quấy nhiễu tôi làm việc.” - Cô cố gắng để cho mình bình tâm tĩnh khí.

“Tại sao?” - Hắn chống cằm cười đến thật ngây thơ.

Lan Hâm Ân lạnh lùng trừng mắt nhìn khuôn mặt tươi cười đáng giận của hắn, đem hết toàn lực mới có thể bắt buộc bản thân không động thủ xé nát khuôn mặt kia.

“Tôi đã nói rồi, công ty trước mắt đi vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, tôi phải sắp xếp rất nhiều hạng mục, tôi thật sự không có cách nào chiêu đãi anh, thay vì như thế, anh sao không dứt khoát trở về Anh luôn đi?” - Cô muốn bảo hắn cút xa một chút, đừng để cô nhìn thấy hắn nữa. - “Dù sao anh ở Anh cũng vui vẻ mà, không phải sao?”

Ở Anh còn một đống phụ nữ tự động đưa tới cửa chờ hắn yêu chiều, một quý tộc như hắn sao không dứt khoát trở về hưởng lạc đi?

Muốn giám thị cô cũng không cần vất vả vậy chứ?

“Ai nói? Sự nghiệp của anh ở đây, quê hương anh ở đây, ở nơi đất khách quê người sao có thể vui vẻ?” - Hắn chỉ muốn ở đây đợi, bởi vì ở đây có cô.

“Anh nghĩ vậy thật sao?” Lan Hâm Ân hừ cười, tỉnh bơ giễu cợt . – “Nhưng tôi nhớ Tiểu Phần nói anh có rất nhiều cô…. Mà nhiều hơn nữa cũng không sao cả, chỉ cần anh nhớ chọn một người đối xử tốt với Tiểu Phần là được.”

“Anh nói rồi anh không kết hôn, có nhiều phụ nữ hơn cũng vô dụng, đó chỉ là để điều hòa cuộc sống mà thôi.” - Chung Ly Minh Khiết thật không tin cô một chút cũng không cảm thấy tình yêu của hắn, cô ấy vẫn luôn coi thường nỗ lực của hắn, thậm chí coi sự nỗ lực của hắn trở thành sự bù đắp.

“Cuộc sống dù sao vẫn cần điều chỉnh, muốn anh giống em nỗ lực làm việc như thế, anh nghĩ cả đời anh đều không làm được.”

Đối với cô ấy, hắn quả thật cảm thấy áy náy, nhưng không có người nào vì một chuyện mà đền bù mười năm.

Nếu không phải có tình cảm làm lá chắn, hắn chắc sẽ ném cô ra sau đầu, cho dù ngày sau vẫn có cơ hội gặp mặt, hắn cũng sẽ đặc biệt chăm sóc cô.

“Đó là bởi vì anh gặp may mắn, anh căn bản không phải lo lắng về vật chất, dĩ nhiên anh không quá nóng vội với công việc, bởi vì anh căn bản cái gì cũng không thiếu.” - Sắc mặt của cô nhất định khó coi, giọng điệu tám phần cũng không tốt, nhưng ngọn lửa bất diệt trong lòng ngược lại cháy mạnh khiến cô giận đến nghiến răng, rất muốn cắn một cái lên người hắn.

“Ai nói anh cái gì cũng không thiếu?” - Hừ, trên đời này có người may mắn thế sao? Hoặc là nói trên đời này có loại người vô dục vô niệm ấy sao? Có tài muốn quyền, có quyền muốn thế, có thế muốn tên, cô luôn chạy nước rút về mặt sự nghiệp, còn không phải là vì thỏa mãn hi vọng của bản thân.

Thật không biết khi nào cô ấy mới dừng lại trò chơi nhàm chán này?

“Vậy anh thiếu cái gì?” - Phát đạt đến như vậy, những lời này của hắn nếu để những người sống lang thang trên đường nghe được, tám phần sẽ bị đánh chết.

Lại nói, hắn đúng là loại người muốn gió được gió, muốn mưa có mưa, cô thật không biết hắn còn thiếu gì.

“Thiếu một người phụ nữ anh yêu.” - Đôi mắt hắn sâu thẳm, không hề chớp mắt nhìn cô.

Không có cô, hắn có thể sống, hắn có thể chán chường vượt qua một ngày; nhưng có cô, sinh mệnh của hắn sẽ hoàn chỉnh hơn, ít nhất lúc đêm khuya hắn sẽ không cảm thấy cô độc.

Lan Hâm ân sửng sốt, nụ cười lạnh trên môi đông cứng lại không nói nên lời.

* * *