Khi Đại Ca Giang Hồ Là Dân Thích Bị Ngược

Chương 46-2




Chap 46.2

“Haiz… cuối cùng hợp đồng này cũng hoàn tất…” – Thùy Hân ngồi dựa người vào ghế thở dài – “Coi như đây là lần hợp tác cuối cùng của anh và tôi.”

Không hiểu tại sao sau khi ký kết 1 hợp đồng lớn lấy điểm ông già thành công, Lý Thanh nên vui nhưng nhớ lại quyết định của bông hoa độc anh không tài nào cười nổi.

“Hây, đừng có mà đưa bộ mặt hết tiền đó ra chứ?” – Thùy Hân nói – “anh mà cứ thế thì mai mốt sao làm mấy chuyện này được hả? Hết thằng em cái mặt hãm tài tới anh là sao? Mấy thằng lạnh lùng chỉ hot trong phim chứ ngoài đời tụi du côn nhìn ngứa mắt đập chết à.”

Anh không quan tâm lời cô, chỉ lạnh lùng nói - “Em gái cô thật sự không thay đổi?”

Thùy Hân thở dài – “Em gái tôi, tôi biết chứ. Nó mà quyết định thì trời có sập cũng không thay đổi.”

“Con bé ấy tuyệt tình thật.” – Lý Thanh cười nhạt – “…thằng em tôi đối xử đâu có bạc.”

Thùy Hân đưa ly nước lên nhấp môi rồi lạnh nhạt đáp – “Xưa nay người ta chỉ ca ngợi và thương cho mấy người bị bỏ rơi hay kẻ luôn ấp ủ 1 mối tình đơn phương mà có ai nghĩ cho người nhận tình cảm đó không?”

Lý Thanh cười mỉa mai – “Cô đang bênh vực cho em gái mình sao?”

“Tình cảm là thứ không thể người ta cứ cho thì chúng ta cứ nhận được. Đó là thứ cực kỳ khó kiểm soát. Tôi từng có kinh nghiệm nên hiểu. Mà anh biết đó, người nhận tình cảm đơn phương mà không thể đáp lại thì cũng không sướng hơn người cho đâu, lúc nào cũng luôn day dứt cảm thấy có lỗi. Em anh cứ ôm cái tình cảm đó thảy cho em gái tôi bắt nó phải giải quyết thì anh nghĩ em tôi sướng lắm hả?” – Thùy Hân đặt ly nước xuống, kéo ghế ra đứng lên nói – “Mà tôi chả quan tâm anh có hiểu hay không. Chị em tôi biết là được. Thôi, tôi đi đón con đây.”

Lý Thanh ngẩn người nhìn cô gái kiêu hãnh bước đi. Anh chưa từng nghĩ cô gái thực dụng này nói được mấy câu như thế.

Anh cười nhạt - “Cô ta quên tính tiền nữa rồi.” Lý Thanh nhanh chóng thanh toán tiền và đi khỏi nhà hàng thì thấy Thùy Hân đang đá chiếc xe của mình chửi rủa.

“Chuyện gì thế?” – anh hỏi.

“Xe hư mà 20 phút nữa con tôi tan học.”

Lý Thanh cúi xuống xem xét chiếc xe rồi lạnh lùng đáp – “Chắc là hư bu-gi.”

“Anh sửa được không?”

“Được.”

“Anh sửa đi. Tôi đi taxi đón con” – Thùy Hân ra lệnh.

Lý Thanh cười nhạt – “Để đó đi, chút tôi quay lại sửa. Giờ 5h kẹt xe cô cho rằng mấy cái ô tô nó chen được tới đó trong 20 phút à”. Nói xong anh lên chiếc mô-tô của mình ngồi nổ máy nói – “Đội nón bảo hiểm đi. Tôi chở cô đi đón thằng nhóc.”

Thùy Hân đứng yên do dự. Tên này nói không phải không có lý.

“Này, không phải cô phải đón con sao?” – anh cười mỉa mai- “Yên tâm, tôi không phải Dương Qua thích sư phụ mình đâu mà Tiểu Long Nữ hiền lành nết na còn cô thì hoàn toàn ngược lại. Nhìn thằng em tôi là tôi biết mình không nuốt nổi cái gia đình cô rồi.”

Thùy Hân đội nón bảo hiểm lên leo lên xe ra lệnh – “Khi tôi chưa từ chức thì còn là sư phụ anh. Giờ tôi ra lệnh anh đến đó trong vòng 15 phút cho tôi”. Cô vòng tay ôm lấy eo Lý Thanh lòng có chút hồi hộp. Đây là lần đầu tiên cô ngồi mấy loại xe kiểu này nên không sợ mới lạ.

Lý Thanh phóng xe đi thì thấy cô gái sau lưng ôm chặt lấy eo mình hơn, anh liếc nhìn thấy gương mặt hồi hộp của cô thì bật cười – “Cô ta bình thường chửi mình nghe ghê lắm mà sao giờ lại căng thẳng thế chứ?”. Anh lên ga chạy nhanh hơn.

“Này…” – Thùy Hân nói giọng run run – “Anh chết thì kệ anh nhưng đừng kéo tôi chết chung đó. Tôi còn con à nha”. Tại sao cô không ghét cảm giác ở bên người này chứ?

Thấy cô gái bình thường hay chèn ép anh ở công ty này sợ hãi ôm lấy mình tự dưng Lý Thanh thấy mình hơi vui vui.

“ Bình tĩnh, mình không phải Tiểu Long Nữ/ Dương Qua” – cô/anh tự nhủ, tim đập liên hồi.



Thùy Vân nằm trên giường tự dưng thấy bức rức không yên, có điềm không lành. Mọi chuyện đang tốt mà sao tự dưng có linh cảm xấu thế này. Quái thật…

“Em sao thế? 11 giờ đêm rồi sao chưa ngủ?” – Lý Cảnh choàng tay ôm cô – “Hay là đổi ý rồi? Không muốn chờ đến khi chị em đồng ý.” – anh đưa môi lên môi cô. Cô gái này cứ lấy lý do không chắc ăn chuyện chị gái đồng ý nên cứ từ chối anh. Khó lắm anh mới thuyết phục cô ngủ ở phòng anh nhưng anh hứa tuyệt đối không làm gì quá giới hạn. Đúng là mỡ treo miệng mèo mà không ăn được mà. Mà thôi Thùy Vân dù sao thì cũng là 1 cô gái châu Á truyền thống không phải như anh tiếp nhận nền giáo dục Tây phương từ sớm.

“Không” – cô đưa mắt lên nhìn Lý Cảnh – “Chỉ là tự dưng em có cảm giác không tốt thôi.”

“Em còn lo chuyện chị gái mình sao?” – anh dịu dàng nói – “Anh lo được mà. Giờ ngủ đi, nếu không anh chịu không được tấn công em đó.”

Thùy Vân gật đầu, cô nhắm mắt lại. Lý Cảnh nhìn cô gái này ngoan như thế thì hôn lên trán cô mỉm cười. Thấy người mình yêu như thế này dù thế nào anh cũng không sợ. Dù là cha hay ông anh. Nhất định, anh sẽ cho cô 1 cuộc sống không lo lắng gì. Tự do. Tiền bạc. Quyền lực. Tất cả mọi thứ. Không ai có quyền uy hiếp hay chi phối cuộc sống của anh nữa.



Ông Bàng nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn ánh trăng, thốt lên – “Đúng là đẹp thật”. Bất giác ông nhìn lên bàn cờ nhớ lại Thùy Vân rồi nhớ đến ánh mắt người đàn ông tên Lý Cảnh thì lắc đầu.

“Khi nào cậu mới hiểu không phải cô nhóc đó mà chính là bản thân cậu chứ? Nếu cậu không can đảm từ bỏ bản thân thì không bao giờ có được cái mà mình muốn đâu.”