Khi Đại Ca Giang Hồ Là Dân Thích Bị Ngược

Chương 54-2




Chap 54.2

“Chúng ta sẽ trú tại huyện Tingri hay còn gọi là Định Nhật thuộc địa khu Shigatse của Tây Tạng. Đây là nơi giáp rặng núi chính của dãy Himalaya.” – ông Bàng chỉ vào bản đồ nói.

“Nó có bao gồm cả đỉnh núi Everest?” – Lý Cảnh nhìn bản đồ hỏi.

“Đúng thế.” – ông Bàng gật đầu.

Thùy Vân hoan hỉ hỏi “Chúng ta có leo lên đó không?”. Cô chưa bao giờ nghĩ chuyến đi này thú vị như thế, ông Bàng đúng là chân nhân bất lộ tướng mà.

Ông Bàng mỉm cười nói - “Nếu cháu thích thì cứ leo. Ta già rồi.”

“Thật sao?” – mắt cô sáng lên. Giờ tự dưng Thùy Vân có cảm giác mình như nam chính của mấy bộ phim thám hiểm ngày xưa rồi.

“Không được.” – Lý Cảnh gắt lên – “Everest là nơi dành cho mấy người leo núi chuyên nghiệp, không phải dành cho mấy người như cô đâu”. Cô ấy thực không biết ngọn núi này rất nguy hiểm hay sao? Nó không giống mấy ngọn núi khác ở Việt Nam, không biết một năm có bao nhiêu vận động viên leo núi chuyên nghiệp chết vì nó.

“Anh…”

Ông Bàng cười lớn - “Ha ha ha… chàng trai này nói đúng đó. Dù ngọn núi này có không ít người chinh phục được nhưng sự thật nó đúng là ngọn núi chết chóc. Cháu không chơi nổi đâu. "

Thùy Vân cụt hứng chỉ biết nhìn ra cửa sổ xe lửa. Đúng là nơi đây quá hùng vĩ mà, nhìn cảnh vật bên ngoài cô mới thấy bản thân nhỏ bé như thế nào.

" Đẹp quá ! " - cô bất giác thốt lên.

Lý Cảnh mìm cười nhìn Thùy Vân. Cô thích chuyến đi này như thế thì tốt quá. Ít nhất anh muốn lưu lại trong ký ức của cô những chuyện đẹp nhất của hai người chứ không phải là mấy thứ âm mưu đấu đá kia.

" Nhìn cậu không ngạc nhiên mấy nhỉ ? " - ông Bàng quan sát mặt anh nói.

" À,tôi từng đến đây cùng bạn hồi đại học… " - anh đáp.

" Ồ… " - ông Bàng nói – " … thế thì hai đứa cứ ở đây đi. Ông đi ăn chút gì đó đây chứ cái ghế của cậu nhường cho tôi nó khó nuốt quá ! "

" Hả ? " - Lý Cảnh nhìn ông kinh ngạc.

Ông nhẹ nhàng đứng dậy rồi bước đi - " Già rồi lâu lâu lại vận động giãn gân cốt đâm ra mau đói bụng."

Lý Cảnh nhìn người đàn ông 60 đang bước đi không tiếng động thì biết ông Bàng này chắc chắn ngày xưa là người không bình thường, mấy người ông của anh cho đi theo anh đều không phải dạng vừa mà ông ta nói dễ như không ấy. Lại thêm hồ sơ của ông bên cảnh sát là hồ sơ kín, không thể điều tra được gì. Nói không ngoa, ông Bàng này thế lực cùng ảnh hưởng chỉ lớn hơn chứ không thua gì gia đình anh.

" Anh từng đến đây hả ? " - Thùy Vân mở to mắt nhìn Lý Cảnh khâm phục.

" Ừ, đi cùng 1 số bạn đại học. "

" Anh có leo núi không ? " - cô hào hứng hỏi.

" Không, chúng tôi đi làm tình nguyện viên giao lưu văn hóa theo chương trình của một số đại học ở Anh thôi. Không phải đi thám hiểm leo núi như cô nói đâu."

" Hả ? " - Thùy Vân kinh ngạc nhìn Lý Cảnh – " ... anh mà cũng làm tình nguyện sao ? "

" Trong mắt cô, tôi là thằng khốn tới mức nào hả ? " - Lý Cảnh cáu gắt lên. Sao cứ mỗi khi anh làm gì tốt là cô cứ nhìn anh kinh ngạc thế chứ ? Có ai cấm con nhà xã hội đen không được làm tình nguyện đâu.

" À, xin lỗi. Mà chắc là tôi chả biết gì về anh rồi " - cô nói – " Tôi không cố ý đâu ". Bất chợt cô hắt hơi, nơi này đúng là lạnh thật… Hình như Tây Tạng cao hơn 4000m so với mặt nước biển thì phải, không khí lại có phần hơi loãng hơn, khó chịu thật.

Lý Cảnh nhìn Thùy Vân như thế thì vội mở hành lý lấy 1 cái khăn choàng ném qua cho cô.

" Choàng đi ! Cô mà bệnh phiền lắm… " - anh ngập ngừng rồi nói tiếp – " Cô tháo khẩu trang ra đi. Ở đây, không khí hơi loãng… Tôi sợ cô không chịu được ". Thùy Vân này có bao giờ đi qua mấy xứ lạnh đâu, đặc biệt Tây Tạng này mà tối ngày ở Việt Nam. Khí hậu, thổ nhưỡng hoàn toàn khác nhau, e là chịu không nổi 2 tháng này. Đáng ra anh nên nói dối nơi nào lành hơn ở đây.

" Cảm ơn… " - cô nhận khăn choàng lên cổ vô tư nói – " Nếu anh cứ chu đáo với tôi như thế có khi làm ông Bàng nghĩ anh là chồng tôi thiệt á ! "

" Đừng có nói nhảm. "

Thùy Vân bật cười – " Câu anh nói nhiều nhất với tôi gần đây là " Đừng có nói nhảm ". Mai mốt đổi slogan khác đi chứ nếu không sau này nhớ lại, có khi tôi chỉ nhớ cái mặt anh cùng câu " Đừng có nói nhảm " thôi đó. "

" Ít nhất sau này em còn nhớ đến tôi. " - Lý Cảnh buột miệng nói. Không khí loãng cùng cái khẩu trang này làm máu anh lên não chậm hơn. Chết tiệt.

" Cô tin nó không còn yêu cô sao ? "

Lời nói Lý Thanh vang lên trong đầu Thùy Vân. Chết tiệt thật.

" Xin lỗi " - cô lên tiếng.

“Em xin lỗi gì chứ?” – Lý Cảnh nói – “Tôi không cố ý làm em khó xử đâu. Chuyện này em đừng để tâm…” – sau đó anh ngập ngừng - “Tôi thành thực chúc phúc cho hai người.”

“Hả?” -Thùy Vân mở to mắt nhìn anh – “… cái gì mà hai người?”

“Xin lỗi, tôi không cố ý theo dõi 2 người đâu, chỉ là tôi sợ ông tôi làm gì em thôi.”

“Tôi không hiểu gì hết” – cô nhìn anh khó hiểu, chợt nhớ lại chuyện gặp Thành Đạt – “Ý anh là Đạt sao?”

“Ừ”

“Anh nghĩ chúng tôi yêu nhau?”

Lý Cảnh im lặng không nói gì.

Thùy Vân bật cười – “Nếu yêu nhau được thì đâu cần chờ đến hôm nay để anh cho phép. Đừng có chúc bậy chúc bạ tụi tôi chứ!”

“Tại sao lại không được?”

Cô bình thản nói – “Chính vì cả 2 người chúng tôi suy nghĩ quá giống nhau, đều không dám bước đi thêm 1 bước nữa.”

“Tại sao em lại không thử bước lên?”

“Tôi và cậu ấy lỡ mất cơ hội cuối cùng rồi” – Thùy Vân miễn cữơng cười.

Lỳ Cảnh không nói gì chỉ nhìn ra ngoài.

“Anh biết không?” – cô tháo khẩu trang ra nói - “… Tôi biết Đạt năm 14 tuổi, lúc ấy có một số chuyện nên tâm trạng tôi cực kỳ không tốt, không muốn gặp ai cả mà chả biết đi đâu chỉ biết đến thư viện ngồi khóc. May là không có ai ở đó…” – Thùy Vân gượng gạo mỉm cười – “… ngoài cô thủ thư cùng Đạt. Cậu ấy từ nhỏ là 1 thằng nhóc quái đản rồi, chả quan tâm ai cả thích làm gì thì làm… nhưng hôm đó cậu ấy lại cứ ngồi gần đó chờ tôi khóc xong, không bỏ đi, không an ủi chỉ ngồi đó vẽ cho đến khi đóng cửa. Sau này lại xem như không có chuyện gì, không bao giờ nhắc lại… Điều đó khiến tôi thấy nhẹ lắm.”

Lý Cảnh nhìn cô đầy cảm xúc.

“Đó… nếu là anh thì chắc chắn nhìn tôi ánh mắt này hay chạy tới xen vào chuyện của tôi đóng vai soái ca ngay…” – cô mỉm cười nói – “Hai người quả là khác nhau hoàn toàn.”

“Quan tâm người mình yêu là sai sao?” – Lý Cảnh nói.

Thùy Vân lắc đầu cười – “Lúc ba mẹ tôi mới mất, chị Hân bị chồng bỏ nên tự tử… chuyện này nói ra chả hay ho gì.... Ngay tối hôm đó thực sự tôi rất mệt, muốn chết quách cho xong nhưng lại không làm được. Cuối cùng không biết ma xui thế nào lại gọi cho cậu ấy… Tôi tốn 20 ngàn cho 1 cuộc gọi mà tôi không nói gì mà cậu ấy cũng chả hỏi gì chỉ giữ máy như thế. Chắc nhà mạng cực kỳ khoái mấy đứa dư hơi như tụi tôi lắm. Lúc đó tôi biết chắc chắn là không bao giờ có thể bước qua ranh giới đó… Chúng tôi chỉ là 2 người tri kỷ không hơn không kém. Đừng có chúc bậy chúc bạ làm ô uế tình cảm tụi tôi chứ?”. Tại sao cô phải giải thích chuyện này cho anh ta chứ?

Lý Cảnh bước đến ngồi bên cạnh ôm lấy cô dịu dàng nói – “Anh xin lỗi, lúc đó không nên bỏ em lại một mình… Anh không nên giận hờn chỉ vì mấy chuyện nhỏ nhặt như thế ngay khi em cần người bên cạnh nhất”. Thì ra lúc đó cô chịu nhiều áp lực như thế. Tại sao khi đó anh đã bắt đầu yêu Thùy Vân, đã tự hứa sẽ ở bên cạnh giúp cô nhưng lại bỏ đi chỉ vì chút chuyện đó chứ?

“Nếu anh ở lại thì có giúp được tôi cái quái gì chứ?” – Thùy Vân để yên cho người đàn ông này ôm lấy mình nói – “Tôi sợ khi đó thấy anh cứ bám đuôi có khi không kiềm chế được điên lên xách dao giết anh nữa đó”. Người này thực sự hoàn toàn ngược lại Thành Đạt, anh ta không hiểu cô đang nghĩ gì, cứ tùy tiện xen vào cuộc sống của cô không quan tâm cô thích hay không mà cứ làm điều mình muốn. Thùy Vân cô không cần 1 anh hùng đứng bên cạnh mình bảo vệ mình.

“Nếu em muốn thì anh tự nguyện mà” – Lý Cảnh bật cười.

“Chết tiệt, sao anh nói mấy lời ủy mị này không xấu hổ hả?”. Không biết từ bao giờ cô đã quen sự xuất hiện của người này trong cuộc sống của mình. Cuối cùng người đã xem cuộc sống cùa 2 người như 1 thứ hiển nhiên có thật chỉ có Lý Cảnh?

“Cuộc sống của anh quá nhiều thứ luôn phải cân nhắc suy nghĩ, phải tính toán trước sau nên anh muốn trong tình yêu nên đơn giản 1 chút. Cứ thành thật là được” – Lý Cảnh dịu dàng nói.

Thùy Vân đẩy anh ra bình thản nói – “Nếu anh phát hiện người anh yêu không phải là tôi thì sao?” – cô nói tiếp – “Nếu cảm giác này chỉ là thương hại hay đồng cảm do tôi quá giống anh khi nhỏ thì sao?”. Tình yêu là phải công bằng, không nên xây dựng trên sự thương hại. Tối hôm ấy, khi ôm Lý Cảnh để xác định tình cảm của mình cô nhận ra cô không thể hy sinh gia đình vì anh cùng quá khứ của anh và người anh muốn bảo vệ không chỉ có cô mà còn chính bản thân mình. Nếu phát hiện từ đầu là sai lầm, là ngộ nhận thì cô tuyệt nên dẹp bỏ hết mọi cảm giác cảm động kia.

Anh nhìn cô ôn nhu nói – “Em từng yêu ai chưa?”

Thùy Vân lắc đầu.

“Nếu thế làm sao em biết là tình cảm của anh là ngộ nhận. Anh lớn tuổi hơn em, có kinh nghiệm… chuyện này nhiều hơn em nên chắc chắn tự biết thứ cảm giác đó có là sự thật hay không chứ?. Đúng là ban đầu là anh muốn bảo vệ em chỉ vì lý do kia nhưng càng tiếp xúc thì anh nhận ra anh càng yêu tính cách của em hơn. Một cô gái đủ độc ác, đủ tuyệt tình nhưng cũng đủ ngây thơ…” – Lý Cảnh nắm chặt lấy bàn tay Thùy Vân dịu dàng nói – “…Anh yêu một Thùy Vân luôn tính toán cho bản thân, cho gia đình. Một cô gái biết ganh tỵ vì thành công của người khác mà không giấu giếm. Một cô gái đa nghi hơn Tào Tháo...” – anh bật cười nhớ lại cái hộc tủ của cô - "... công nhận em nhiều tính xấu thật nhưng không sao, anh yêu em như thế."

Tự dưng Thùy Vân đỏ mặt khi nghe mấy lời nói này của Lý Cảnh, tại sao anh ta có thể nói mấy lời xấu hổ này được chứ? Anh ta cứ phân tích mấy khuyết điểm của cô rồi lại nói cái giọng điệu sến súa đó. Chết tiệt thật. Không phải cô đã nói không nên làm mấy thứ đáng xấu hổ này sao mà sao người này cứ tự tiện như thế?

Lý Cảnh nhìn gương mặt của Thùy Vân tự nhiên đỏ mặt theo. Tại sao cô lại có thái độ này chứ?

“Em có cảm giác đó với anh phải không?” – anh hỏi. Tim đập liên hồi.

“Anh để tôi bình tĩnh lại sau khi mấy lời sến súa kia được không ? Có thể là do tâm trạng tôi hôm nay tốt hoặc cảnh đẹp quá làm tức cảnh sinh tình hay lời nói của anh quá sến…” – Thùy Vân cuống quýt nói – “… có quá nhiều lý do để tôi ngộ nhận… Nếu giờ tôi mà có quyết định sai một cái thì sau này tổn thương cả hai ta…” – cô lấy balo ra xé ngay 1 tờ giấy và lấy ngay 1 cây bút viết liên tục lên đó – “… giờ để tôi loại trừ những nhân tố làm ảnh hưởng tâm trạng mình lúc này để có 1 phán quyết cuối cùng…”

Lý Cảnh nhìn thái độ này của Thùy Vân thì không giấu được nụ cười cười, ôm lấy cô để cô bình tĩnh hơn. Cô gái này luôn suy nghĩ quá thận trọng như thế, ngày xưa là chuyện nuôi 1 con mèo, hôm nay là chuyện chỉ cần nói có hoặc không thôi. Anh đâu có nói cô yêu anh đâu sao lại lo lắng thế chứ? Chỉ là hỏi cô có chút cảm giác nào cùng anh không thôi mà.

“Em cứ từ từ nghĩ. Anh không ép đâu” – Lý Cảnh dịu dàng nói. Kinh nghiệm yêu đương bao nhiêu năm đã cho anh đáp án. Chỉ là không biết mức độ của cô đối với anh thôi. Anh nói tiếp – “Nếu anh không còn là Lý Cảnh thì em có thể suy nghĩ chuyện này với anh không?”

“Hả?” – Thùy Vân đẩy anh ra nhìn với ánh mắt khó hiểu.

“Sau khi giải quyết chuyện ông của anh thì Lý Cảnh sẽ chết” – anh mỉm cười ôn nhu nói – “…anh không còn gì nữa. Không thể bảo vệ em. Không thể cho em bất cứ thứ gì. Ngay cả bản thân, anh cũng đánh mất…”



Thùy Hân nhìn đống hoa hồng trước mặt ngổn ngang trong phòng khách thì không khỏi lắc đầu. Mười chin bó trong hai ngày dưới tên Lý Thanh.

Cô biết Lý Thanh không phải dạng lãng mạn như thế. Chắc chắn là đám đàn em ngu ngốc của hắn rồi, có muốn giúp đại ca cua gái thì phải bàn nhau trước chứ? Thùy Hân cầm điện thoại lên gọi cho Lý Thanh.

“A lô.” – cô nói.

“Em có câu trả lời rồi sao ? " - Lý Thanh lên tiếng.

" Không phải. Tôi chỉ muốn nói chuyện đống hoa hồng của anh choáng phòng khách của tôi. "

" Hả ? "

" Anh có bao nhiêu thằng anh em gọi là chí cốt thế ? "

" Hả ? "

" Nói tụi nó thống nhất 1 thằng lấy tên anh tặng thôi chứ mới có 2 ngày, tôi nhận được 19 bó rồi. Mất công tôi tốn tiền gửi thêm nhờ cô đổ rác xử lý giùm quá. "

" À, để tôi nói tụi nó. Mà tiền đó để tôi gửi lại em… Em suy nghĩ sao rồi?”

“Cho tôi chút thời gian thích ứng tin này đi.”

“Thôi được, chút nữa tôi đón con rồi về nhà ăn cơm.”

“Hả?”

“Em cứ chuẩn bị phần ăn 3 người đi. Mà tối nay tôi không uống café đâu.”

“Hả?”

“Thôi được rồi. Tôi có việc.”

“Tít… Tít… Tít…”.

Thùy Hân buông điện thoại ra, lấy tay xoa thái dương. Sao tên này tự nhiên như thằng điên thế này. Không phải hắn nói cho cô suy nghĩ sao? Thế mà làm cứ như cô là vợ kết hợp osin của hắn ấy. Chưa thấy hắn cho gì mà thấy toàn chi không. Ngay cả hoa cũng không phải Lý Thanh này tặng cô nữa. Sao con trai nhà họ Lý toàn mấy thằng điên không. Em trai thì ép hôn cướp dâu. Anh trai không ép mà tới ăn dầm nằm dề nhà gái luôn. Cha 2 thằng này cuối cùng thần thánh phương nào mà sản xuất được 2 đứa như thế chứ? Thật quá nhức đầu mà.