Khi Đại Ca Giang Hồ Là Dân Thích Bị Ngược

Chương 57-2




Chap 57.2

Ông Phạm nghe tình hình Trần Hùng báo cáo mọi chuyện thì không nén được nụ cười hài lòng. Lý Cảnh đúng là không uổng công ông đào tạo từ nhỏ mà, kế hoạch làm tương lai rất hoàn hảo mà làm việc lại thận trọng sạch sẽ, không để lại nhiều dấu vết. Nếu nó chịu an phận nghe lời ông ngoại này thì tương lai của nó vô cùng sáng sủa, có khi còn hơn cha nó Lý Nam Thành.

Dù ông có chút tiếc nuối việc Lý Cảnh chọn một cô gái gia thế tầm thường, con người lại không có gì nổi bật như Thùy Vân kia nhưng nếu cô gái kia có khả năng giữ chân nó thì không đến nỗi tệ. Làm chuyện lớn phải bỏ đi mấy thứ tiểu tiết.

“Lý Nam Thành chắc chắn không để yên cho ngươi đuổi Lý Thanh…” – ông nói – “… có gì cho người để ý người của hắn.”

“Tôi hiểu.” – Trần Hùng đáp.



Lý Thanh sau khi đóng hoàn vai diễn của mình, gây loạn ở công ty và bị các cổ đông cùng Trần Hùng gây áp lực đuổi việc thì bí mật liên hệ mấy chú bác ở tổ chức khi xưa để xây dựng lại lực lượng. Mọi chuyện đều diễn ra thuận lợi đúng như anh mong muốn trừ một người cực quan trọng mà gần đây anh bỏ bê – Thùy Hân. Anh nghe cô nói là bản thân muốn tự làm chủ nên định làm ăn riêng mở một tiệm café, Lý Thanh ban đầu nói sẽ góp vốn giúp mà cô từ chối nói không muốn dựa vào đàn ông thế mà giờ đây đối tác của cô ta là một thằng đàn ông. Khốn nạn thật.

Anh mới nhìn cách tên Thanh Phương này nhìn Thùy Hân là biết ngay có vấn đề, làm gì có chuyện mới gặp mặt lại mà góp vốn đầu tư cho cô ta ngay chứ. Nghe là biết có âm mưu rồi thế mà nói cô nhất quyết không tin. Điều tức nhất là anh cùng đàn em tự dưng thành người giữ trẻ tạo cơ hội cho hai người này.



Mấy tuần này, Lý Cảnh đưa Thùy Vân đi khắp các thắng cảnh ở Tây Tạng, hết Bowo, Zayu thì đến Nyingchi. Anh chủ yếu chọn địa điểm nổi tiếng và lãng mạn, không có thâm sơn cùng cốc như khi đi cùng ông Bàng để còn có ngôn ngữ mà giao tiếp cùng người ở đây. Tuy nhiên dù có lãng mạn tới đâu thì Thùy Vân này cũng chả quan tâm mà tối ngày cứ lấy điện thoại chụp rồi lấy cuốn sketchbook vẽ liên tục. Cô ở đâu không có cảm hứng sáng tác chứ cứ đi mấy chỗ này chả hiểu sao cảm hứng dạt dào như thế. Một chút không khí lãng mạn cũng không có, nhiều khi anh có cảm tưởng mình đi theo để làm cha mẹ kiêm trợ lý của cô chứ không phải người yêu.

“Này, Lý Cảnh. Sắp tới mình đi đâu tiếp?” – Thùy Vân hào hứng hỏi – “Em hoàn thành”

“Truyện em có bao nhiêu chương?” – anh hỏi.

“Ở đây công nhận tư liệu nhiều kinh dị luôn, em gom được một đống truyền thuyết cổ nên chắc còn dài à… Giờ em có name trong đầu gần 30 chương rồi, từ từ mần tiếp. Lần này em tự tin lắm à nha, nộp là phải trúng.”

“Cái gì? Còn 27 chương?” – Lý Cảnh gắt lên – “Mà em đi du lịch với anh cái quái gì mà anh thấy em cắm đầu vẽ không vậy? Ở nhà tự kỷ chưa đủ sao?”

Thùy Vân thấy thái độ trẻ con này của anh thì bật cười- “Đừng nói anh ghen à nha…Anh khỏi ghen chi cho mệt vì anh không bao giờ bằng hàng 2D đâu. Thôi thì an phận với vị trí của mình đi ha…”. Nói xong cô đưa môi lên má Lý Cảnh rồi đứng lên lấy tay xoa đầu anh mỉm cười nói – “Coi như đây là quà dỗ anh đó.”

Lý Cảnh không nói không rằng lấy tay kéo Thùy Vân ngã xuống rồi chồm người lên người cô. Lần này anh có kinh nghiệm nên giữ tư thế kiềm chặt chân cô gái này không cho đá lung tung nữa.

“Anh không phải con nít mà nhiêu đó là đủ” – Lý Cảnh đưa mắt gian ma nhìn cô sau đó cúi xuống đưa môi hôn cô cuồng nhiệt. Từ sau khi hai người thật sự quen nhau thì đây là nụ hôn đầu tiên của hai người. Đúng là cảm giác khác hẳn ngày xưa mà.

Thùy Vân chết trân nhìn người đàn ông đang cưỡng hôn mình. Chết tiệt thật, anh ta có kinh nghiệm nên kiềm chặt cả 2 chân nên cô không làm gì được. Thôi kệ, coi như đây là tình phí vậy mà người này đúng là có kinh nghiệm hơn chục con bạn gái mà. Đúng là rất có nghề. Cô nhắm mắt lại thưởng thức hết nụ hôn này.

“Thùy Vân…” – Lý Cảnh đưa môi khỏi môi cô nói – “Phải nói là em hôn quá tệ…” – sau đó anh mỉm cười nói – “Chắc chúng ta phải luyện tập cùng nhau nhiều hơn”. Nói xong anh đưa môi lên môi cô tấn công tiếp. Với một thằng đàn ông như anh thì cái này là quá lành mạnh, trong sáng rồi. Thùy Vân mấy thứ này quá tồi mà, chắc chắn anh phải đào tạo hết lại từ đầu mới được.

“Chết tiệt, sao tên này nói mấy thứ này mặt mày tỉnh tơ thế này” – cô nghĩ thầm. Thùy Vân cố đẩy Lý Cảnh ra nhưng vô phương, cô mới học lớp căn bản aikido, anh ta là đai đen karate. Nhu đúng là chế cương nhưng level xa nhau quá đành bó tay. Mà tên này nói luyện tập cái éo gì toàn là tấn công không…

Lý Cảnh thấy cô không chống đối nữa thì cười thầm, đưa lữơi đưa đẩy dịu dàng hơn rồi nhẹ nhàng buông cô ra, mỉm cười nói – “Coi như em hoàn thành được nửa bài 1 rồi!”

“Chết tiệt” – Thùy Vân đẩy mạnh anh ra lên tiếng – “Nửa bài 1 cái éo gì chứ?”. Ở bên tên này đúng là quá nguy hiểm mà. Cô vội cầm lấy cuốn sketchbook đứng lên đi ngay.

Anh bật cười rồi đứng lên ôm chặt lấy cô, ôn nhu nói – “Đằng nào chúng ta chả làm mấy thứ này…Giờ là thực hành trước thôi mà. Anh còn phải đào tạo em nhiều lắm…”

“Hả?”

“Anh sẽ cố gắng đào tạo em từ A đến Z các bước. Mấy khoản này em hơi chậm tiêu quá!”

Thùy Vân ngẩn lên mở to mắt nhìn Lý Cảnh, tên này hình như là tự nhiên quá đà thì phải. Cô cố đẩy anh ra nhưng không được đành phải để yên.

“Anh không muốn là Thành Đạt thứ hai của em đâu. Cái gì cần thì phải làm, không chiều em được… Yêu cầu anh thấp lắm, không cần làm tri kỷ mà làm đàn ông của em là được rồi.”

“Chết tiệt, sao anh nói ba cái này không ngượng hả anh hai?” – cô gắt lên. Dạo này Lý Cảnh không làm gì cô nên cô quên hắn cũng là đàn ông mà đàn ông có đầy kinh nghiệm tình trường như hắn thì càng nguy hiểm hơn. Cực kỳ dư sinh lý nên phải cẩn thận mới được. Hôm nay là hôn không biết ngày mai là cái quái gì.

Lý Cảnh buông Thùy Vân ra rồi nhẹ nhàng quấn lại cái khăn choàng trên cổ cô mỉm cười nói “Thôi sắp tối rồi. Chúng ta về thôi!”. Hôm nay coi như anh trả được thù lần trước rồi.



Lý Nam Thành ngồi trong phòng nhớ lại lời Lý Thanh nói thì bật cười. Là người trong gia đình tại sao không tin nhau chứ. Nếu Lý Thanh tin em trai nó thì không lý nào ông là cha mà không tin tưởng con mình. Đôi khi làm người muốn có quả thì phải chủ động trồng cây…

Ông cầm điện thoại lên gọi điện cho người con út của mình. Ông không muốn cứ đứng yên như thế này nữa nên sẽ là người chủ động bước lên…