Khi Đầu Bếp Xuyên Vào "Xạ Điêu"

Chương 36




Editor: Hoa Lan Nhỏ.

Hoàng Dung thăm dò được Hoàng Dược Sư không ở trong phòng, liền lặng lẽ dẫn theo Diệp Hướng Vãn chạy ra ngoài, thẳng đến bờ biển, đánh thức ách thuyền phu*, uy hiếp bọn họ phải lập tức rời bến.

(*Ách = câm, tất cả các nô bộc ở đảo Đào Hoa đều bị Hoàng Dược Sư làm cho câm điếc hết, để những bí mật trên đảo không bị truyền ra ngoài).

Hai người rà soát liên tiếp hai ngày trên biển, thậm chí Hoàng Dung còn phái cả hai con bạch điêu đi tìm kiếm, nhưng vẫn không thấy tung tích đám người Hồng Thất Công đâu cả. Trong lòng Diệp Hướng Vãn âm thầm lo lắng, vẻ mặt Hoàng Dung cũng buồn thiu.

Hôm nay, hai con điêu bỗng bay trở về, Hoàng Dung thấy trên chân con điêu buộc vải, hoan hô một tiếng, vội vàng gỡ xuống xem thì thấy trên đó viết: "Gặp nạn." Phía dưới còn vẽ cái hồ lô.

Diệp Hướng Vãn gỡ một mảnh vải khác xuống, nội dung cũng y như vậy.

Hai người nhìn nhau, Hoàng Dung bảo bạch điêu: "Mau, mau mang ta đi gặp Tĩnh ca ca."

Song điêu ré dài một tiếng, vỗ cánh bay lên, Hoàng Dung vội vàng ra lệnh cho ách thuyền phu đuổi theo.

Lay động theo chiều gió thêm một ngày, bỗng ách thuyền phu mang vẻ mặt khẩn trương chạy ào vào buồng nhỏ trên tàu, vung tay múa chân với Hoàng Dung. 

Hoàng Dung thay đổi sắc mặt, vội vàng bước ra khoang thuyền. Tuy Diệp Hướng Vãn không hiểu ngôn ngữ câm điếc của người chèo thuyền, nhưng thấy sắc mặt Hoàng Dung hoảng sợ, cũng vội vàng cùng đi ra ngoài, lại phát hiện màu của nước biển đã trở nên sâu đậm, bầu trời mây đen chằng chịt, cho thấy một cơn bão sắp tới gần.

Lòng Diệp Hướng Vãn khẩn trương, nàng không biết bơi, mắt thấy thuyền này khá nhỏ, nếu như giông gió thổi đến thì chẳng phải sẽ bị lật thuyền hay sao?

Hoàng Dung cũng biết sự tình khẩn cấp, hướng về phía người chèo thuyền vung tay múa chân ra lệnh, muốn bọn họ đẩy nhanh tốc độ chèo thuyền.

Nhưng trên biển một cơn lốc nói đến là đến, nào cho nhóm Hoàng Dung tìm được lối đi? Sóng biển từng tầng một xông tới, gió cũng càng thổi càng lớn, chiếc thuyền nhỏ lắc lư trong làn sóng, bất cứ lúc nào cũng mang nguy hiểm lật nhào.

Hoàng Dung thấy tình thế càng ngày càng nghiêm trọng, thuyền nhỏ trong sóng biển sợ là rất khó bảo toàn, nên quay sang hỏi Diệp Hướng Vãn: "Tiểu sư muội, muội biết bơi không?"

Diệp Hướng Vãn lắc đầu.

Hoàng Dung nói: "Chút nữa nếu có gì bất trắc, muội nhớ phải lập tức nắm chặt thân tàu, ngàn lần vạn lần không được buông tay."

Diệp Hướng Vãn nghe Hoàng Dung nói như vậy, trong lòng trầm xuống.

Đúng lúc này, một ngọn sóng bỗng ập tới, Hoàng Dung vội vàng dẫn Diệp Hướng Vãn theo hướng buồng nhỏ trên tàu, chỉ nghe tiếng động "Răng rắc ken két", thuyền nhỏ đã bị đánh gẫy thành mấy đoạn.

Diệp Hướng Vãn bị bất ngờ không kịp đề phòng, uống vài ngụm nước biển mặn chát. May là Hoàng Dung vẫn cầm lấy tay nàng không buông, hai chân đạp nước, rất nhanh đã giúp nàng nắm lấy một khối boong thuyền vỡ vụn trong biển. Cả hai ôm lấy một tấm ván gỗ, lại nhìn chung quanh, không biết người ách bộc chèo thuyền đã bị sóng biển đánh vọt tới nơi nào rồi.

"Hoàng sư tỷ, cơn mưa này sẽ duy trì trong bao lâu vậy?" Diệp Hướng Vãn lớn tiếng hỏi trong làn sóng như sấm, tuy rằng Hoàng Dung gần trong gang tấc, vẫn thanh âm của nàng lại nhỏ vô cùng.

Hoàng Dung lắc đầu, cũng lớn tiếng đáp: "Cái này phải hỏi cha, tỷ cũng không biết."

Diệp Hướng Vãn than thở, đành phải cắn răng cứng rắn chống đỡ. Nhưng công lực nàng nông cạn, mặc dù là mùa hạ, toàn thân ướt đẫm như vậy ngâm trong nước biển, lại có sóng to gió lớn, nên cảm thấy từ trong ra ngoài đều lạnh buốt. Không biết qua bao lâu, nàng bị hôn mê bất tỉnh, hai tay vẫn gắt gao nắm chặt boong thuyền như cũ.

Dần dần, thân thể Diệp Hướng Vãn từ từ ấm lại, bên tai tựa hồ có tiếng người, không khỏi muốn mở mắt, nhưng mà mí mắt lại nặng trĩu như núi Thái Sơn, chỉ rên rỉ một tiếng rồi lại ngất đi.

Chờ khi nàng tỉnh lại, cảm thấy trên người ấm áp, chẳng những không có cảm giác trôi tới trôi lui, mà sự lạnh lẽo cũng bị quét sạch, chỉ là trên người không còn chút khí lực chút nào.

Nàng từ từ mở mắt, phát hiện mình đang ở trong một sơn động, thân nằm cỏ khô trên, bên cạnh là đống lửa, DhoaDlanLnhỏQĐ thảo nào nàng lại cảm thấy ấm áp. Đối diện đống lửa là Hồng Thất Công đang ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền, đỉnh đầu tỏa ra nhiệt khí hầm hập, toàn thân đều run lên.

Trong động không còn ai khác nữa.

Hoàng sư tỷ đâu rồi?

Diệp Hướng Vãn nằm thêm một chút, tích góp từng ly từng tý khí lực, lúc này mới có thể chậm rãi ngồi dậy.

Hồng Thất Công mở mắt ra, cũng thu thế lại, mở miệng nói: "Vãn Nhi, con đã đỡ hơn chưa? Chuyến đi biển này, toàn bộ chúng ta bị vứt trên hoang đảo này rồi."

"Nghĩa phụ, người… người không có việc gì là tốt rồi." Trong lòng Diệp Hướng Vãn vẫn băn khoăn về Hồng Thất Công, lúc này hơi kích động, muốn đứng lên, lại thấy hai chân vô lực, thiếu chút nữa ngã vào đống lửa.

Nàng quay đầu thấy kế bên đống lửa có vệt máu đen, không khỏi cả kinh hỏi, "Nghĩa phụ, đã xảy ra chuyện gì?"

Hồng Thất Công mỉm cười nói: "Không có gì, trên biển gặp một cơn lốc, lại bị lão độc vật Âu Dương Phong nhân cơ hội đánh lén, không chú ý một chút thì bị rắn trên trượng của ông ấy cắn trúng."

Đáy lòng Diệp Hướng Vãn trầm xuống.

Quả nhiên, chuyện nên phát sinh chắc chắn sẽ phát sinh chăng?

Nếu nàng đã biết nội dung cốt truyện, nhưng chỉ có thể trừng mắt nhìn hết thảy mọi chuyện xảy ra mà lại vô lực ngăn cản, vậy thì có ích lợi gì?

Hồng Thất Công thấy sắc mặt Diệp Hướng Vãn buồn bã, liền nói: " Nha đầu Dung Nhi kia đang cùng tiểu tử nhà Âu Dương gia ở bên ngoài, Dung Nhi lên đảo thì đã kiểm tra qua, nơi này không có người. Ta nghe Dung nhi nói nguyên nhân các con tới nơi này, ngược lại làm phiền các con quá."

Diệp Hướng Vãn đứng lên động đậy, cảm thấy tay chân dần dần khôi phục tri giác, lúc này mới nói: "Nghĩa phụ chớ nói như vậy, Vãn Nhi đi ra ngoài nướng thú rừng cho người nếm thử."

Hồng Thất Công cười gật đầu, nói: "Đi đi. Thân thể lão khiếu hóa có chút mệt mỏi, muốn ngủ một chút." Nói rồi nằm bên cạnh đống lửa, nhắm hai mắt lại.

Diệp Hướng Vãn đứng một hồi, nghe được hô hấp của Hồng Thất Công dần dần vững vàng, lúc này mới yên lòng xoay người ra khỏi hang.

Tuy rằng không thể ngăn cản việc nghĩa phụ trúng độc, nhưng chỉ cần Quách sư huynh tới, độc của nghĩa phụ sẽ được giải.

Hiện tại, nàng chỉ hy vọng nội dung kịch bản không có gì biến động, Quách Tĩnh có thể sớm đến đây.

Vừa đi ra khỏi hang, Diệp Hướng Vãn chỉ cảm thấy ánh mặt trời bên ngoài xán lạn, trời trong nắng đẹp, đâu còn cảm giác âm trầm phiền muộn khi mình rơi xuống nước? Nàng dõi mắt trông về phía xa, chỉ thấy trời biển một đường giáp nhau, trên tảng đá lớn cạnh bờ biển có hai người đang ngồi, nhìn thân hình là một nam một nữ.

Đúng là Âu Dương Khắc và Hoàng Dung.

Diệp Hướng Vãn thả nhẹ cước bộ, đi thẳng đến phía sau hai người.

"Muội tử, hiện trên hoang đảo này chỉ có mấy người chúng ta. Hơn nữa, thuyền đều bị hủy rồi, chúng ta cũng không thể quay về, xem ra chuyện này là do ý trời sắp đặt. Có muội ở nơi này, cùng nhau sống quãng đời còn lại cũng là một chuyện tốt đẹp đấy." Âu Dương Khắc cười nói.

Hoàng Dung mỉm cười: "Huynh lại lừa muội. Trên đảo này chỉ có mấy người chúng ta, thật không thú vị."

Khi Âu Dương Khắc biết Hoàng Dung thì trong mắt nàng vẫn chỉ chứa chấp một mình Tĩnh ca ca. Lúc này đột nhiên thấy nàng ôn ngôn nhuyễn ngữ với mình, trong lòng Âu Dương Khắc khẽ động, cầm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của nàng cười nói: "Sợ cái gì. Không phải còn Vãn Nhi sao?"

Diệp Hướng Vãn đứng phía sau nghe Âu Dương Khắc nói, giận đến đỉnh đầu bốc khói.

Hoàng Dung nghiêng đầu nhìn Âu Dương Khắc một hồi, mới đáp: "Muội mới không tin lời huynh nói đâu, ở đảo Đào Hoa thì huynh rõ ràng chỉ muốn gần gũi tiểu sư muội, hiện giờ sao lại muốn lấy lòng muội chứ?"

Âu Dương Khắc nói: "Dung Nhi, khi đó muội cũng chỉ theo tên tiểu tử ngốc kia không phải sao? Hiện những người khác đã không thấy bóng dáng, chỉ có mấy người chúng ta lưu lạc trên đảo, có thể thấy được đây chính là thiên ý rồi."

Diệp Hướng Vãn bắt đầu cảm thấy trước kia mình quá lo chuyện bao đồng.

Hoàng Dung chỉ một ngón tay về phía biển, hô lên: "Ủa? Có ai tới kìa?"

Âu Dương Khắc ngơ ngác, gấp rút nhìn ra biển, đột nhiên Hoàng Dung chế trụ mạch môn ở cổ tay hắn, gai Nga My mạnh mẽ đâm vào bộ ngực hắn.

Âu Dương Khắc kinh hãi, thân thể cố sức va chạm với Hoàng Dung, dồn nàng xuống tảng đá lớn, nhưng gai Nga My đã quẹt trên đùi hắn thành một vết thương thật dài, nhuyễn vị giáp trên người Hoàng Dung cũng đâm vào trước ngực hắn, máu tươi nhễ nhại.

Hoàng Dung không thèm để ý, đứng lên từ tảng đá lớn phía dưới, ngoảnh lại nói với Diệp Hướng Vãn: "Tiểu sư muội, muội tới rồi à? Có chuyện gì không?"

Diệp Hướng Vãn cắn răng nghiến lợi nhưng vẫn mỉm cười đáp: "Đến xem một tên phong lưu ăn chơi vẫn còn chưa chết, có điều thoạt nhìn mạng hắn vẫn cực kì dài, quả thật làm người thất vọng." Nói rồi xoay người bỏ đi.

Hoàng Dung có chút hả hê quay đầu lại nhìn Âu Dương Khắc rồi cười một tiếng, theo Diệp Hướng Vãn rời đi.

Âu Dương Khắc thế mới biết Hoàng Dung cố tình trị hắn. Nàng sớm đã nghiêng đầu thấy Diệp Hướng Vãn đi tới, lại cố ý không nói, trái lại dẫn dắt hắn nói ra nhiều lời lỗ mãng như vậy nữa.

Hắn nhìn vết thương trên người và trên đùi, không khỏi cười khổ.

Hoàng Dung theo Diệp Hướng Vãn đi một hồi, thấy nãy giờ nàng không nói gì, liền mở miệng hỏi: "Tiểu sư muội, sư phụ thế nào rồi?"

Diệp Hướng Vãn trả lời: "Vừa rồi nghĩa phụ nói với muội mấy câu, hiện đang ngủ rồi." Giọng nói hết sức bình tĩnh.

Tuy rằng Hoàng Dung đầy cơ trí, nhưng dù sao tuổi còn quá nhỏ, lại gặp đại nạn, mắt thấy Quách Tĩnh sống chết không rõ, Hồng Thất Công lại trúng kịch độc, trong lòng thực sự vừa vội vừa hoảng. Lúc này nàng thấy Diệp Hướng Vãn vẫn trấn định như trước, tựa hồ cho dù núi Thái Sơn có sụp đổ trước mặt cũng không biến sắc, tự dưng tiến lên vài bước ôm lấy tiểu sư muội lớn tiếng khóc lên.

Diệp Hướng Vãn biết trong lòng nàng đau khổ, để mặc nàng khóc một hồi, mới nhè nhẹ vỗ lưng nàng, dịu dàng nói: "Hoàng sư tỷ, tỷ yên tâm đi, Thất Công lão nhân gia có cát nhân thiên tướng, sẽ không có việc gì, Quách sư huynh cũng sẽ tới đây."

Hoàng Dung ngẩng đầu, thút thít nghẹn ngào hỏi: "Thật sao?"

Diệp Hướng Vãn nói: "Thật, Hoàng sư tỷ, muội cam đoan là vậy."

Sau khi Hoàng Dung khóc to, tâm tình đã thoải mái rất nhiều, nghe được lời nàng nói, càng thêm yên tâm, DhoaĐlanLnhỏQĐ thấp giọng nói: "Tiểu sư muội, cám ơn muội."

Diệp Hướng Vãn bảo: "Hoàng sư tỷ, tỷ vào động chăm sóc sư phụ đi, muội đi nhìn xem có thể làm chút món ăn dân dã gì hay không, chuẩn bị chút nữa ăn."

Hoàng Dung gật đầu, nói: "Muội cẩn thận chút."

Diệp Hướng Vãn biết nàng chỉ Âu Dương Khắc, cười nói: "Hoàng sư tỷ yên tâm đi." Nói rồi xoay người đi về hướng bên kia.

Chỉ một chốc lát, phía sau nàng có tiếng bước chân đuổi theo.

Diệp Hướng Vãn quay đầu lại, quả nhiên là Âu Dương Khắc.

"Ngươi đến đây làm gì?" Diệp Hướng Vãn lạnh lùng hỏi.

"Thấy một mình nàng đi bên này, ta không yên lòng. Không biết trên đảo này có mãnh thú hay không." Âu Dương Khắc đáp, trên đùi hắn bị thương, bước đi không thông thuận, khập khà khập nghiễng.

Diệp Hướng Vãn không nói gì, đi về phía trước một hồi cuối cùng không đành lòng, ngừng lại.

Âu Dương Khắc ngạc nhiên hỏi: "Sao không đi tiếp?"

Diệp Hướng Vãn không nói lời nào đi trở lại, mở mấy cái áo khoát trên người hắn ra, cách y phục băng bó kỹ lưỡng vết thương trên ngực và trên đùi của hắn.

Âu Dương Khắc mặc nàng băng bó, cũng không lộn xộn, hé miệng cười: "Vãn Nhi đối với ta thật tốt."

Diệp Hướng Vãn nham hiểm cười một tiếng, dùng lực kéo miếng vải trên tay, Âu Dương Khắc kêu đau một tiếng.

"Đáng đời ngươi, đồ dại gái." Diệp Hướng Vãn làm một cái kết, phủi tay một cái, xoay người tiếp tục đi.

Hai người đi vào trong rừng, Âu Dương Khắc nhìn bóng dáng của Diệp Hướng Vãn, càng xem càng mê ly, nhịn không được cước bộ nhanh hơn, cách nàng càng ngày càng gần.

Diệp Hướng Vãn mạnh mẽ xoay người, Âu Dương Khắc gần như đụng phải nàng, bỗng nàng tung một chưởng ra, đúng lúc đánh trúng ngực Âu Dương Khắc, nơi vừa được băng bó kỹ.

Âu Dương Khắc bị đau khẽ hự một tiếng, vội vàng lui về phía sau vài bước.

Diệp Hướng Vãn trưng ra vẻ mặt lạnh như băng: "Âu tiểu yêu, hiện bốn bề vắng lặng, ta nghĩ có mấy lời chúng ta cần phải nói cho rõ ràng."

Âu Dương Khắc nhìn Diệp Hướng Vãn không nói gì.

"Ngươi phải biết, khi ta rời khỏi Ngưu gia thôn, chính là bị ngươi ép buộc. Mỗi khi ở cùng ngươi ta đều không tình nguyện, lại không thể không nhịn xuống, đơn giản là công phu của ngươi cao hơn ta. Hiện nghĩa phụ của ta bị thúc phụ của ngươi gây thương tích, nhưng giờ ở trên đảo, chúng ta phải nương tựa lẫn nhau mới có thể tồn tại, chuyện này trước tiên chỉ có thể bỏ qua không đề cập tới. Nhưng chỉ cần vừa ly khai đảo này, lập tức ngươi đi qua cầu của người, ta đi trên đường của ta. Đến lúc đó ta và ngươi sẽ là kẻ thù, ta sẽ không nương tình khi ra tay với ngươi nữa."

Âu Dương Khắc ngạc nhiên, thấp giọng nói: "Trước khi Hoàng lão tà mang nàng đi thì ta mới biết được Hồng lão gia tử là nghĩa phụ của nàng, nếu như ta sớm biết việc này, ta chỉ cần cầu thúc phụ hướng Hồng lão gia tử cầu hôn là được, cũng không cần uổng công đến đảo Đào Hoa một chuyến."

Diệp Hướng Vãn cười lạnh nói: "Âu Dương Phong biết Thất Công lão nhân gia là nghĩa phụ của ta, xuống tay với hắn lại không dung tình, rõ ràng muốn đưa nghĩa phụ ta vào chỗ chết. Nếu ngươi có thể giải độc rắn trên người nghĩa phụ ta, ta sẽ xem việc này chưa từng phát sinh qua. Bằng không, ngày sau ngươi đừng nghĩ đến chuyện này nữa."

Âu Dương Khắc đi về phía trước một bước, Diệp Hướng Vãn lập tức lui một bước, giọng điệu trở nên nghiêm túc nói: "Nếu ngươi không tin, ta hiện sẽ phát lời thề độc."

Âu Dương Khắc vội nói: "Không cần thề. Ta chỉ là muốn nói với nàng, độc xà trên trượng của thúc phụ ta, chỉ có ông mới có giải dược. Hơn nữa, Vãn Nhi nàng nghĩ thử xem, cho dù trên người ta có giải dược, rơi xuống biển cũng sớm ngâm đến ướt rồi, đâu còn tác dụng gì nữa?"

Thật ra thì Diệp Hướng Vãn đã sớm nghĩ đến chuyện này. Trên đường nàng chạy tới đảo Đào Hoa với Hồng Thất Công, có thời gian liền nghiên cứu “Bát Bộ Độc Kinh”, cũng từng làm mấy thứ độc phấn dùng để phòng thân. Nhưng lần này rơi xuống biển, độc phấn này sớm theo nước hòa tan cả rồi. Nàng nói ra lời này, chỉ là ôm mong muốn ‘ngộ nhỡ’, mắt thấy Âu Dương Khắc nói lời thành khẩn, không phải giả tạo, tự bản thân nàng không thể lại áp sát, nên xoay người tiếp tục bước đi.

Âu Dương Khắc nhân lúc nói chuyện với nàng một phen, trong bụng trái lại tăng thêm vài phần tương kính với nàng, cũng không mượn cơ hội tới gần nàng nữa, chỉ yên lặng không nói nhìn chằm chằm vào bóng lưng nàng.

Không bao lâu hai người bắt được hai con thỏ trong rừng, xách lỗ tai thỏ trở về hang động.

Vừa mới đi tới cửa động thì bên trong lại truyền ra tiếng Hoàng Dung kinh hô: "Sư phụ! Sư phụ!"

Diệp Hướng Vãn vội vàng ném con thỏ trong tay cho Âu Dương Khắc, xông vào trong động, DhoaĐlanLnhỏQĐ nhìn thấy Hoàng Dung đang ôm Hồng Thất Công khóc rống.

Hoàng Dung nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn thấy tiểu sư muội, vội vàng kêu lên: "Tiểu sư muội, sư phụ... Sư phụ không được rồi!" Tuy rằng tuổi tác Diệp Hướng Vãn cũng xấp xỉ nàng, nhưng khi gặp chuyện lớn, nàng lại luôn luôn nói lời ấm áp dỗ dành Hoàng Dung, chuyện lớn hơn nữa cũng không làm cho nàng hiện ra vẻ hoang mang lo sợ, bởi vậy bất tri bất giác Hoàng Dung đã xem nàng là người tâm phúc*.

(*Người ra chủ kiến, cũng là người đáng tin cậy).

Diệp Hướng Vãn cướp chỗ bên người Hồng Thất Công, gục xuống lồng ngực ông lắng nghe, cảm thấy trái tim ông còn hơi nảy lên, vội vàng nói với Hoàng Dung: "Sư tỷ, mau để Thất Công lão nhân gia nằm xuống."

Hoàng Dung theo lời buông xuống, trên mặt hãy còn nước mắt lưng tròng.

Âu Dương Khắc nhìn thấy khuôn mặt Hoàng Dung mềm mại đáng yêu như hoa đào gặp mưa, trong lòng lại không khỏi rung động.

Diệp Hướng Vãn chồng hai tay để trên ngực Hồng Thất Công, cố sức đè xuống một cái, trợ giúp ông hô hấp. Làm được vài lần, trong lúc vô ý nàng ngẩng đầu nhìn thấy Âu Dương Khắc xách hai con thỏ trong tay, đang hướng về Hoàng Dung đứng đờ ra, trong lòng hết sức giận, quát lớn: "Âu tiểu yêu, ngươi đứng rãnh rỗi làm cái gì? Mau qua đây giúp đỡ!"

Âu Dương Khắc phục hồi lại tinh thần, nghĩ đến mình lại ở trước mặt nàng thần hồn điên đảo nhìn Hoàng Dung, trong lòng có vài phần chột dạ, vội vàng lại gần nói: "Vãn Nhi, cần ta hỗ trợ chuyện gì?"

Diệp Hướng Vãn vẫn không ngừng tay, bảo Hoàng Dung tiếp nhận con thỏ trong tay Âu Dương Khắc, rồi mới hướng hắn: "Ngươi bóp mũi Thất Công, hít sâu một hơi độ khí cho ông."

"Hả?" Âu Dương Khắc kinh hãi, "Này, này này này này này..."

Diệp Hướng Vãn cả giận nói: "Này này cái gì? Thất Công hiện giờ chỉ mành treo chuông, ta cho ngươi biết, nếu như Thất Công không cứu được, hiện tại ta và ngươi chính là kẻ thù sinh tử của nhau! Ngươi không làm thì ta làm!" Nói rồi nắm mũi Hồng Thất Công hít sâu một hơi.

Âu Dương Khắc gấp đến độ vặn xoắn cả tay, mắt thấy Diệp Hướng Vãn thật muốn cúi xuống miệng Hồng Thất Công, bèn cắn răng nói: "Đừng đừng đừng, ta làm ta làm! Ta làm được chưa?"

Lúc này Diệp Hướng Vãn mới buông tay ra, bảo Âu Dương Khắc: "Dựa theo vậy làm mau đi! Bằng không thì cút ra khỏi hang, vĩnh viễn đừng trở vào nữa!" Trong lòng nàng quýnh lên, ngay cả từ ngữ thô tục đều nhả ra ngoài.

Âu Dương Khắc vạch râu trên miệng Hồng Thất Công ra, trên đó còn mơ hồ dính chút dầu mỡ. Trong thời gian Diệp Hướng Vãn bị hôn mê, Hoàng Dung đút cho Hồng Thất Công mấy loại thịt rừng nướng. Âu Dương Khắc chỉ cảm thấy trong miệng ông hầu như đều là mùi vị thịt rừng nướng, nhưng mà Diệp Hướng Vãn bên cạnh trợn mắt nhìn hắn, xem chừng ý của nàng, nếu như hắn không làm, nàng nhất định sẽ tự mình làm lấy.

Âu Dương Khắc dứt khoát vứt bỏ mọi suy nghĩ lan man, hít một hơi thật sâu, hai mắt nhắm lại cúi đầu xuống.

Diệp Hướng Vãn thấy hắn thổi một hơi vào, lúc này mới bảo hắn buông tay đang nắm mũi Thất Công, đè ngực Thất Công xuống, sau đó mới bảo Âu Dương Khắc tiếp tục độ khí.

Hoàng Dung xách thỏ đứng một bên, nhìn Âu Dương Khắc mặt mày xanh mét đang miệng đối miệng độ khí cho Hồng Thất Công, làm sao cũng thấy khôi hài, nhịn không được "Phụt" một tiếng bật cười. Nhưng ngoảnh lại thấy mắt Thất Công nhắm chặt cùng khuôn mặt hiện lên sắc đen, nhịn không được trong lòng thương xót.

Liên tục làm mấy lần như vậy, Hoàng Dung thấy tay Hồng Thất Công khẽ động, không khỏi kêu "A" lên: "Thất Công động đậy, Thất Công động đậy rồi!"

Âu Dương Khắc nghe vậy thì muốn đứng lên, Diệp Hướng Vãn quát lên: "Âu tiểu yêu! Ngươi làm gì vậy? Tiếp tục độ khí!"

Hắn đành mang vẻ mặt đau khổ tiếp tục nhắm mắt lại, cúi đầu xuống.

Thêm vài lần nữa, Âu Dương Khắc theo thói quen hấp khí cúi đầu thì bỗng trên mặt bị "Ba" một tiếng, một bạt tai nặng nề giáng xuống.

Hắn vừa mở mắt thì thấy Hồng Thất Công mở mắt rất lớn trừng hắn: "Âu Dương tiểu tử! Ngươi háo sắc đến tình trạng này ư? Ngay cả thi thể lão khiếu hóa cũng không buông tha!? "

Âu Dương Khắc vội vàng bỏ qua Hồng Thất Công, nhảy lên vài bước, bụm mặt nhìn về phía Diệp Hướng Vãn, mong nàng có thể giúp nói vài câu rửa sạch tội danh của mình.

Hoàng Dung vừa thấy Hồng Thất Công tỉnh lại, mừng rỡ chạy lên vài bước nâng Hồng Thất Công dậy, ngay cả hai chú thỏ mượn cơ hội chạy đi không hề phát giác.

Diệp Hướng Vãn vui vẻ nói: "Nghĩa phụ, người tỉnh rồi? Vừa rồi hù chết chúng con!" Lúc này tim nàng mới kịch liệt nhảy lên, sầu lo đè nén trước đó giờ toàn bộ thoát ra ngoài, nước mắt cũng nhịn không được chảy xuống.

Hồng Thất Công thở dốc mấy hơi, lúc này mới cười nói: "Lão khiếu hóa có phúc khí, vốn đã đạp một cước đến đáy, không ngờ lại bị kéo trở về." Nói rồi quay đầu nhìn Âu Dương Khắc, "Chỉ là tiểu tử này thật là kỳ cục, tại sao ngay cả lão khiếu hóa cũng dám đánh chủ ý?"

Hoàng Dung vừa nghe Hồng Thất Công nói, nhìn thấy sự oan uổng kèm theo vẻ mặt buồn nôn ghê tởm biến đổi từ xanh sang đỏ rồi thành màu đen trên mặt Âu Dương Khắc, không khỏi cười "Ha hả", cười đến gục đầu xuống đất.

Diệp Hướng Vãn cũng tủm tỉm cười nhìn Âu Dương Khắc. Biện pháp lúc đó của nàng đúng là bất đắc dĩ, cũng chỉ muốn thử một chút mà thôi, nếu như Âu Dương Khắc không chịu, nàng đương nhiên sẽ tự mình độ khí cho Hồng Thất Công. Chỉ là bây giờ nhớ lại, buộc Âu Dương Khắc độ khí cho Thất Công, cũng quả thật quá mức làm khó hắn, mà hắn đúng là nghe xong lời nàng nói, đồng ý làm là chuyện ngoài ý muốn. DhoaĐlanLnhỏQĐ Tâm tình nàng tốt hẳn lên, nhìn Âu Dương Khắc cũng khá thuận mắt, nghĩ đến khi mình sốt ruột đã nói với hắn những lời kia hình như có hơi quá đáng....

"Âu Dương công tử, cám ơn huynh." Diệp Hướng Vãn thật tâm thật lòng nói lời cảm tạ.

Âu Dương Khắc nhìn Hoàng Dung đang cười không ngừng, nhìn Hồng Thất Công cũng đang mỉm cười, lại nhìn sang khuôn mặt mang theo sự cảm kích của Diệp Hướng Vãn, chỉ cảm thấy trong bụng có cái gì không ngừng khuấy động. Hắn bất thình lình biến sắc, chạy ra bên ngoài hang động, lấy tay vịn lên miệng núi đá nôn mửa không ngừng.

Trong hang động mọi người nghe được thanh âm của hắn, ngay tức khắc cùng nhau cười lớn.

*****

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cái đó, thật sự là "Nụ hôn đầu tiên" thiếu chủ đấy, tuy rằng hắn háo sắc đến không có thuốc chữa, nhưng người nào đó cam đoan, nụ hôn nam-nam còn đặc biệt làm với một lão khiếu hóa thế này, thật sự là lần đầu tiên của hắn, *nhìn trời*.

HLN nói: Từ chương này trở đi, DHV sẽ gọi ADK là ‘huynh’ nhé, dù sao cũng rất cảm kích người ta đã cứu mạng nghĩa phụ mình mờ, lại bắt người ta trao nụ hôn đam mỹ đầu tiên của ng ta nữa chớ! ^^