Khi Hoàng Hậu Nổi Giận!!!

Chương 14




Chương 14. Giả chết...

Lãnh thu cung.

Nàng tức giận hai chân đá mạnh vào cột nhà miệng không ngừng chửi người nào đó đang không có mặt. Có lý nào hắn dám đối với nàng như vậy! Điều hắn làm đã động chạm đến tự tôn một Nhật Song Vương oai hùng uy chấn thiên hạ như nàng. Hỏi làm sao nàng có thể nhắm mắt cho qua!

- Tên hoàng đế chết tiệt, ngươi dám đùa giỡn ta, ngươi dám chu di cửu tộc nhà ta, ngươi dám động đến cha ta, ta sẽ............

Nàng chưa nói hết câu khi quay lưng lại đã nhìn thấy khuôn mặt ai kia đang tối dần, ánh mắt hắn gắn chặt trên người nàng đằm đằm sát khí. Giây phút ấy thật..kinh khủng. Hắn tựa một ác ma đến từ địa ngục, đứng trước một nữ nhân yếu đuối và dương đôi mắt đỏ ngầu khát máu như muốn ăn tươi nuốt sống nàng ta.

- Nàng sẽ làm sao????

Thấy thái độ hắn như vậy khiến nàng không dám nói thêm, trưng ra bộ mặt ngây thơ vô số tội nhưng trong lòng lại không được như thế. Ta sẽ giết chết ngươi!" Nhưng tất cả đều bị chôn sâu trong lòng.

"Tiểu Thanh, Tiểu Yến chết tiệt thấy hắn đến mà không báo cho ta, hại ta rơi vào tình cảnh này". Nàng nhìn hắn miệng cố nặn ra một nụ cười thật tươi, chắc tươi cỡ ánh mặt trời cuối ngày vậy.

- Hoàng....hoàng thượng sao người lại quay lại?

"Hoàng đế đáng yêu, hoàng đế đáng kính của ta ơi, ngươi còn muốn ám ta đến bao giờ nữa hả? Sao ngươi không đâm đầu vào cột chết luôn đi để người khỏi lúc nào cũng vác cái khuôn mặt lạnh như băng ấy đi dọa người như vậy. Hư!".

Hắn cầm chặt cổ tay nàng, lực đạo không hề nhẹ. Cũng may nàng chẳng phải loại nữ nhân yếu đuối gì nên không bị lực đạo ấy thương tổn.

- Nói, vì sao lúc trước nàng lại vào Xuân Mãn lâu?

- Xuân Mãn lâu????? Xuân Mãn lâu thì làm sao?

Nàng không hề mảy may suy nghĩ mà đáp lại hắn một cách vô tư, vì là người của thế kỷ 21 nên nàng chẳng hề đặt nặng vấn đề này. Cho đến khi nhận thấy tầng sát khí ngày một dày lên trên khuôn mặt hắn nàng mới ý thức được mình vừa nói gì. Chết thật, sao nàng lại quên mất nàng đang ở thời cổ đại, cái nơi xem danh tiết còn quan trọng hơn tính mạng này cơ chứ. Bất quá với con người "lý do còn to hơn mục đích" như nàng để nghĩ ra một lý do hợp lý có khó gì. Nàng ngay lập tức ra ám hiệu ngầm với Tiểu Thanh, Tiểu Thanh thấy vậy liền quỳ xuống, nước mắt lưng tròng.

- Dạ bẩm hoàng thượng, hoàng hậu trước đây vô tình nhìn thấy nô tì cùng Tiểu Yến phải bán thân vào Xuân Mãn lâu, Hoa ma ma ở đó vô cùng tàn bạo, vì tiểu nữ không chịu tiếp khách nên đánh đập chúng nô tì dã man. Hoàng hậu thương tình nên vào Xuân Mãn lâu chuộc thân cho nô tì cùng Tiểu Yến, xin hoàng thượng minh xét.

Tiểu Yến nghe thấy vậy cũng nói xen vào, quỳ xuống khóc lóc ôm chân nàng.

- Dạ bẩm hoàng thượng, hoàng hậu nương nương có ơn cứu mạng nô tì, cả đời này nô tì nguyện đi theo nương nương.

Nàng chăm chú xem Tiểu Thanh cùng Tiểu Yến diễn kịch, trong lòng không khỏi có lời khen đối với hai nha đầu này "Diễn khá, diễn khá. Không hổ danh là người bên cạnh ta".

Hai người họ đã sớm nước mắt đầm đìa, đau đớn khóc than, nỗi đau ấy tựa như có thể cảm hóa trời xanh. Hắn thấy tình cảnh trước mắt trong lòng cũng nguôi đi đôi chút nhưng sát khí ở trên mặt vẫn chưa tan hẳn. Hắn quay sang nhìn nàng gằn giọng.

- Bọn họ nói thật chứ?

Nàng gật gật đầu chớp chớp đôi mắt ngây thơ vô số tội nhìn hắn, trong đầu lại nghĩ ra một kế hoạch trả thù. Có ơn phải báo, có thù phảitrả! Chắc chắn là như vậy rồi! Lần này nàng vận dụng hết khả năng diễn xuất tích góp mười mấy năm qua vào màn kịch sắp diễn ra tới đây.

"Tiểu Thanh, Tiểu Yến, giờ đến lượt ta diễn, các em hãy xem mà học hỏi thêm. Ha ha".

Đôi mắt nàng từ bao giờ đã ngấn lệ. Vẻ mặt uất ức cũng được trưng ra bên ngoài, lại thêm chuỗi thanh âm phát ra vô cùng bi thảm. Tất cả hợp lại tạo thành một màn hóa thân nhân vật xuất sắc.

- Hoàng thượng, hu hu....người hỏi ta những câu như vậy khác gì nghi ngờ thanh danh của ta. Ngươi không tin ta, ngươi khi dễ ta, ngươi hết lần này đến lần khác muốn dồn ta vào chỗ chết... Ta sống trên đời còn ý nghĩa gì, hôm nay ta sẽ lấy thân mình đền tội người vừa lòng chưa, chỉ mong người hãy tha cho phụ thân của ta một con đường sống...

- Ý nàng nói là nàng muốn chết? vậy nói cho trẫm nghe nàng muốn chết theo cách nào?

Nàng đang định thi triển khả năng diễn xuất của mình thì đột nhiên bị câu nói của hắn làm khựng lại. Ý hắn là ta có chết hắn cũng không đau lòng sao? Không hay rồi, biểu tình của hắn nằm ngoài dự tính ban đầu.

- À....ừ ta muốn tự vẫn bằng thuốc độc.

- Vậy thì khi chết sẽ rất khó coi. Còn chưa kể sẽ không còn ai nhận ra nàng sau khi nàng chết nữa.

- Vậy ta sẽ treo cổ tự tử.

- Vậy thì càng xấu nữa, khi chết cổ sẽ ẹo qua một bên, mắt thâm, lưỡi thè.

- Vậy thì tuyệt thực vậy.

- Uhm! Cách này trẫm nghĩ khá ổn nhưng có điều xuống dưới âm phủ sẽ thành ma đói, nếu nàng chịu được thì cứ thử.

Thời gian đôi co tỉ lệ thuận với cơn tức giận đang sắp phun trào trong nàng. Hắn nghĩ nàng không dám sao, vậy thì hắn nhầm to rồi. Nàng cố gắng chèo lái mọi thứ lại quay trở lại đúng quỹ đạo, đúng với kế hoạch ban đầu của nàng.

Nghĩ xong nàng liền phi thân đập đầu vào cột nhà, đương nhiên nàng đã có tính toán kỹ, chỉ đập nhẹ vừa đủ để máu chảy ra thôi. Nàng vận dụng luôn Dịch Hồn đại pháp mà gia gia đã dạy lần trước, tức là người ta sẽ không thở, mạch cũng không còn đập nữa. Lần này sẽ cho hắn biết thế nào là Nhật Song Vương.

Hắn bị bất ngờ vì hành động của nàng, đưa tay ngăn cản nhưng đã muộn. Đầu nàng vừa chạm vào cột nhà máu tươi chảy ra ròng ròng, khuôn mặt trắng bệch không còn huyết sắc. Hắn vội vã đến bên ôm chặt nàng vào lòng.

Vừa rồi hắn chỉ muốn trêu chọc nàng một chút, không ngờ nàng...nữ nhân này lại cả gan làm thật.

- Dương nhi, là ta không tốt, nàng tỉnh lại đi.

Tiểu Thanh cùng Tiểu Yến không hiểu nàng có ý định gì, cho đến khi nhìn thấy máu chảy ra bọn họ mới hốt hoảng gọi thái y.

- Người đâu truyền Lưu thái y!

Lãnh thu cung một mảnh không gian tĩnh lặng. Lưu thái y tay run run, mặt tái nhợt, lo lắng cho đại họa sắp giáng xuống đầu Lưu gia. "Ai da, biết nói sao đây, giờ thì cái đầu của ta sắp lìa khỏi cổ rồi, hoàng hậu nương nương người chết rồi còn muốn kéo theo lão sao......"

- Muôn tâu.......hoàng thượng, hoàng hậu nương nương đã......ngưng thở rồi ạ......

Vừa nói lưu thái ý vừa dò xét sắc mặt hắn, đón chờ cái chết được báo trước. Bởi vì một khi có vị nương nương nào trong hậu cung chết thì vị thái y chịu trách nhiệm chữa trị chính cũng không thoát được tội. Đằng này đây lại là...hoàng hậu...

Câu nói như sét đánh ngang tai, Tiểu Hồng vừa nghe thấy đã không thể giữ nổi bình tĩnh, liền khóc òa chạy đến bên nàng. Trong lòng không thể không ai oán hoàng cung lạnh lẽo và khốc liệt này.

- Tiểu thư, người tỉnh lại đi, người đừng bỏ em. Số người thật khổ, phải vào cung làm hoàng hậu, ngày đầu tiên bị hạ độc lại còn bị đổ oan phải vào lãnh cung, bây giờ lại chết thảm thế này......hu....hu.

Nàng bị Tiểu Hồng ôm vào lòng, nước mắt nàng ta chảy ròng ròng xuống mặt nàng thật nhột. Đây cũng lại là một chuyện ngoài ý muốn. Có ai biết cảm giác bị ôm như vậy khó chịu đến nhường nào không?

"Tiểu Hồng à, em đừng ôm ta như vậy, nhột chết ta được, nếu cứ như vậy sẽ bị lộ mất".

Tiểu Thanh cùng Tiểu Yến cố gắng kéo Tiểu Hồng ra, bọn họ cũng đau lòng khôn xiết. Đến bây giờ họ vẫn không thể tin nổi đại tỉ đã chết thật rồi. Người đi như vậy thì Nhật Song hội sẽ ra sao đây?

Hắn đến lặng lẽ bước đến bên nàng, ôm chặt nàng vào lòng. Khuôn mặt nàng tái nhợt khiến tim hắn nhói đau. Hắn không tin đây là sự thật. Khó khăn lắm hắn mới tìm được nàng, vậy mà nàng lại vội vã rời đi như vậy. Không! Nàng tuyệt đối không thể rời bỏ hắn mà đi được.

- Tất cả lui ra ngoài!

Hắn không ngờ mọi chuyện lại đến nước này. Hắn đang khóc ư, chưa bao giờ hắn rơi nước mắt vì một nữ nhân.

- Dương nhi, ta có lỗi với nàng. Sao nàng lại lỡ bỏ ta lại một mình, nàng có biết ngay từ lần đầu tiên gặp nàng ta đã có cảm giác nàng rất quen thuộc giống như ta và nàng đã quen biết từ rất lâu, nàng là người đầu tiên dám chửi ta, lừa ta nhưng ta không hề để tâm những chuyện đó, từ trước đến giờ ta chưa từng có cảm giác như vậy với nữ nhi khác. Nàng tỉnh dậy đi, ta hứa sẽ không trêu đùa, không làm nàng nổi giận nữa, Dương nhi......

Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, bàn tay vận nội công truyền qua bàn tay nàng, trong mắt toát lên một tia hy vọng.

Nàng cảm nhận được nội lực của hắn, quả thật không tầm thường. Tên hoàng đế này ắt hẳn võ công ngang ngửa có khi còn hơn hẳn nàng. Nhưng nàng đang rất khó chịu, hắn cứ ôm nàng thế này sao nàng chịu nổi.

"Ngươi khóc cái gì mà khóc, không phải mọi chuyện do ngươi mà ra sao? Mà khoan đã ngươi khóc vì ta, ngươi nói ngươi thích ta sao? Không thể nào, chắc chắn vừa rồi ta nghe nhầm, ngươi năm lần bảy lượt muốn dồn ta vào chỗ chết làm sao có thể thích ta được. Dù sao bị ôm cũng chẳng dễ chịu gì, thôi trừng phạt ngươi đến đây thôi, lần này ta tha, lần sau còn dám đắc tội thì ta sẽ chết thật. À không phải, là ngươi chết thật mới đúng". Nàng ho mạnh một tiếng rồi dần dần mở mắt.

- Dương nhi, nàng tỉnh lại?

Nàng nhìn hắn tỏ vẻ ngác không biết gì, đưa đôi mắt mệt mỏi nhìn một lượt xung quanh sau đó cất giọng yếu ớt.

- Ta đã đến âm phủ rồi sao, ngươi sao cứ ám ta hoài vậy. Ta đã xuống âm phủ ngươi cũng không tha cho ta sao, hay là ngươi hối hận vì đã không bắt ta phải chết đau đớn hơn????

Nghe thấy tiếng nói của nàng hắn mới tin nàng đã tỉnh lại thật sự. Hắn ôm nàng thật chặt tựa như buông lỏng ra một chút thì nữ nhân trong lòng sẽ hóa hư vô. Hắn không muốn mất nàng thêm một lần nữa. Một lần vừa rồi đã khiến trái tim hắn đau nhức nhói, hắn ghét cảm giác này!

- Dương nhi, ta xin lỗi. Ta không nên đối với nàng như vậy. Ta thật không có ý nghi ngờ nàng.

Câu nói vừa rồi là minh chứng hùng hồn cho chiến thắng giòn giã của nàng. " Yeah! Lại thành công rồi, tên hoàng đế này cũng ngốc quá đi, bị ta lừa mấy lần rồi ha ha. Để xem ngươi còn dám khi dễ ta nữa không". Nhưng hiện tại phải kìm lòng giấu đi vẻ mặt đắc thắng, nếu không công sức diễn từ nãy đến giờ đổ xuống sông xuống bể hết!

- Ngươi nói lời phải giữ lời đấy, ngươi phải ngoắc tay với ta thì ta mới tin.

Hành động của nàng khiến hắn không nhịn được mà phải phì cười thành tiếng, rồi cũng bỏ đi cái khí chất quân vương để nghe theo lời nàng ngoắc tay làm dấu. Hắn sẽ bảo vệ nàng cho dù phải hy sinh tính mạng của mình. Nàng là người đầu tiên hắn yêu và cũng là người cuối cùng. Hắn ôm nàng thật chặt như ôm một bảo bối, nàng là thứ quý giá nhất mà ông trời ban tặng cho hắn, thà chết hắn cũng không buông.

Trước đây hắn vẫn chưa xác định được tình cảm của mình nhưng sự việc vừa xảy ra khiến hắn nhìn thấu lòng mình. Hắn thực lòng yêu nàng, tiểu yêu.

Thanh Liên điện.

Người ngồi trên bệ rồng cốt cách trang nghiêm, trên người lúc nào cũng toát ra một loại hàn khí khiến người ta run sợ. Ngũ quan tinh xảo, sắc nét ngoài sự lãnh đạm thì chưa bao giờ hiện hữu một loại sắc thái khác. Ấy thế mà từ khi gặp nàng tất cả những điều đó đã bị đảo lộn hoàn toàn.

- Trương Phi, ngươi hãy phái năm cao thủ trong Phong Long hội đến bảo vệ hoàng hậu. Trẫm không muốn nàng bất kỳ tổn hại nào.

Trương Phi kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng không ngừng thán phục hoàng hậu nương nương. Người là nữ nhân đầu tiên có thể làm lay chuyển trái tim sắt thép của hoàng thượng. Hoàng hậu nương nương quả thật quá giỏi.

.......................................................................................................................