Khi Hoàng Tử Yêu

Chương 2-1: Quá khứ đầy nước mắt




Phần 1: tai nạn ập tới

10 năm trước…

“Happy Birthday to you

Happy birthday to you

Happy birthday

Happy birthday

Happy birthday… to you’’


Tiếng vỗ tay vang lên cùng với lời chúc “Happy Birthday” của cả gia đình khiến cô con gái mà họ yêu thương cảm thấy hạnh phúc

Cô gái bé bỏng thổi nến cùng lúc đó căn nhà được bật đèn. Mọi người trao tay nhau đưa quà cho cô khiến cô không kiềm được nước mắt

“Quà của em’’ một chàng trai cao lớn cầm món quà được bao bọc kĩ lưỡng lại

“Cảm ơn anh nhưng sao nó nhẹ giữ vậy?’’ cô bé lắc món quà xem là gì

“Nó sẽ nặng lắm đó’’ anh trai mỉm cười chọc cô. Cùng lúc đó một cô gái trẻ bước lại

“Món quà của chị sẽ rất hợp với món quà của anh em đó’’ cô gái đó móc ra một chiếc chìa khóa

“Là gì vậy?’’

“Đến lúc đó em sẽ biết’’ cô gái đó xoa đầu cô em rể bé bỏng của mình

“Cảm ơn chị dâu’’ cô bé mỉm cười ôm lấy chị dâu của mình

“Chị dâu sao? Chị đâu có đồng ý lấy anh em đâu?’’ cô ấy nhìn Yun với ánh mắt dễ thương nhưng thật ra là đang làm khó người con trai đang đứng khoanh tay kế bên

“Jen à… cháu đã là con dâu của gia đình ta từ lâu rồi’’ mẹ cô mỉm cười đi lại kế bên Yun

“Bác Swilezn’’ Jen nhìn họ

“Em còn ngại gì chứ, vợ yêu’’ anh trai cô mỉm cười, khoác tay qua vai Jen, ôm cô vào lòng

“Anh này, Venila cười kìa’’ Jen ngại ngùng

“Yun sẽ không cười em đâu’’ anh trai nháy mắt với Yun để cô em gái đứng về phe mình

“Anh Kan… anh mà không chăm sóc chị Jen tốt thì em sẽ cho anh thân bại danh liệt đó… Yun này… à không Venyla Swilezn này nói là làm được đó nghe chưa’’ cô bé đe dọa Kan bằng ánh mắt đáng sợ khiến anh lo lắng, nhanh chóng nói

“Anh sao dám tổn thương chị dâu em chứ. Thương cô ấy còn không hết nữa mà…’’ Kan tặng cho Jen một nụ hôn lên má khiến cô đỏ ửng cả mặt. Yun nhắn chóng ôm lấy mẹ cô

“Mẹ à… anh chị cho con xem cảnh 16+ kìa’’

Cả hai người thấy Yun vậy liền nhìn còn bé với ánh mắt đe dọa

“Anh có một đứa em gái thông minh quá đó’’ Jen nhìn Yun

“Anh chỉ ước là con bé bớt thông minh đi thôi’’ Kan lắc đầu

“Hai anh chị ùa nhau ăn hiếp con kìa má mì’’ Yun nhõng nhẽo

“Hai đứa được rồi đó…’’ bà Swilezn bênh vực Yun khiến hai người kia tức giận

“Tụi con cũng là con của mẹ mà’’ Jen và Kan đồng thanh lên tiếng

“Mọi người làm gì vậy… chúng ta nên chúc mừng sinh nhật Yun kìa’’ ông Swilezn nhìn bốn mẹ con với ánh mắt trìu mến

“Ba à… quà con đâu?’’ Yun nhanh chân chạy lại chỗ ba mình

“Đây con gái’’ ông Swilezn đưa cho cô một tờ giấy

“Đây là cổ phiếu mà ba có ở tập đoàn mẹ con… ba tặng hết cho con cộng thêm 5% ở tập đoàn ba’’ ông Swilezn mỉm cười

“Con không thích’’ Yun trở mặt nhìn ba mình

“Tại sao chứ?’’ ông Swilezn khó hiểu

“Con không muốn… thứ con muốn là một món quà từ tâm chứ không phải là cổ phần…’’ Yun tức giận

“Con gái à… ba con đã cho con một món quà hết sức quý giá. Và đây là truyền thống của gia đình chúng ta… anh con khi sinh nhật 10 tuổi cũng đã nhận được cổ phần… và sau này khi con 22 tuổi, con sẽ tiếp nhận tập đoàn của mẹ giống như anh con… anh con đã trở thành giám đốc điều hành’’ bà Swilezn giải thích cho Yun hiểu

“Mẹ à… ba mẹ hôn con một cái được chứ’’ Yun nhìn hai người họ

“Vậy ba mẹ… anh chị hai sẽ tặng con một nụ hôn được chứ!’’ bà Swilezn mỉm cười

“Con yêu ba mẹ’’ cô ôm lấy ba mẹ mình

Thế là cả gia đình có một buổi tối vui vẻ… sau khi đợi mọi người đi ngủ…. Trong phòng đọc sách

“Anh biết Yun sẽ không thích… tại sao anh vẫn làm’’ bà Swilezn nhìn chồng mình

“Nhưng đó là tục lệ’’

“Anh lúc nào cũng vậy… con bé không phải là món hàng mà chính là con của chúng ta… anh không nên làm như vậy. Mai em sẽ dẫn con bé qua Hàn để đi du lịch trước khi con bé có kì nhập học vào tháng tới’’ bà Swilezn nhìn chồng mình

“Vậy hai mẹ con đi chơi vui vẻ’’ ba cô cầm cuốn sách lên đọc

“Anh không định đi sao?’’

“Anh còn rất nhiều việc… em đừng có rủ Kan… thằng bé còn phải học rất nhiều thứ trước khi đảm nhiệm chức chủ tịch thay anh’’

“Chủ tịch… anh lúc nào cũng chỉ để ý đến công việc thôi, trong mắt anh có gia đình không chứ?’’

Tất cả mọi lời nói đều lọt vào tai của Yun… nước mắt cô chảy xuống

“Ba mẹ…’’ cô thững thờ bước lên phòng… trong phòng sách không khí trở nên nặng trĩu

….

7 giờ sáng hôm sau

“Mẹ không định mang theo vệ sĩ sao?’’ Kan nhìn mẹ mình

“Không… mẹ muốn em con có không gian riêng với cũng muốn cho em con một kì nghĩ thú vị’’

“Ngày mai con và Jen sẽ bay qua đó’’ Kan ôm lấy mẹ mình

“Đừng làm ba con giận nghe chưa’’ bà Swilezn ôm lấy con trai mình một cách âu yếm

“Con biết rồi… mẹ và em đi chơi vui vẻ’’ Kan mỉm cười

“Yun… em chăm sóc mẹ cho anh nha’’

“Bye bye… hổ’’ Yun mếu môi nhìn anh mình

“Bye bye sư tử’’ Kan cũng đâu thua kém em mình. Sư tử và hổ là cách gọi của hai anh em nhà này khi tạm biệt hoặc đùa với nhau

“Tới giờ rồi… mẹ đi đây?’’ ba Swilezn xách hành lí lên

“Anh ở lại mạnh khỏe’’ Yun chạy lại ôm anh trai mình rồi chạy theo mẹ

Ở nơi đâu đó, một đàn ông trung niên đang nhìn hai mẹ con “Hai mẹ con đi chơi vui vẻ’’

“Chủ tịch. Chúng ta phải đi rồi’’ một người mặc áo đen chạy tới

“Sao phu nhân không dẫn vệ sĩ theo’’

“Phu nhân nói muốn cùng cô Yun thoải mái chơi’’

“Cho người đi theo đi… tôi sẽ an tâm hơn’’ nói xong, ông ấy cùng đám vệ sĩ rời khỏi sân bay. Kan vô tình nhìn thấy ba mình, anh cảm thấy rất thương cho ba mình

“Sao ba lại lạnh lùng đến thế’’ Kan lắc đầu rồi cũng rời khỏi sân bay

……

Tại trung tâm Seoul

“Mẹ à… con muốn chơi trò đó’’ Yun chỉ lên chiếc tàu lượn siêu tốc

“Con chắc chứ?’’ bà ngạc nhiên khi thấy con bé lần đầu tiên đề nghị trò chơi này

“Con muốn thử… cảm giác như sắp chết ra sao?’’

“Yun… con nói bậy gì đó?’’ mẹ cô nhìn con gái mình với ánh mắt ngạc nhiên, đôi mắt Yun cảm thấy hối hận vì mình vừa nói một điều mà mẹ không thích

“Con xin lỗi’’ Yun cúi mặt xuống

“Không sao đâu… để mẹ đi mua vé nhé’’ mẹ cô vỗ vai Yun rồi rời đi… Yun nhìn theo bóng dáng mẹ

“Mẹ đau khổ lắm phải không?’’



Hai mẹ con sau một ngày đi chơi mệt mỏi thì quay lại khách sạn

“Con gái… mẹ nấu món mới cho con ăn nè’’

Mẹ Yun bước ra với một đĩa thức ăn thơm ngon, hương thơm lan tỏa cả căn phòng. Yun tắm xong đã chạy thật nhanh xuống bếp

“Mẹ à… cho con ăn nhanh lên, con đói quá’’

“Ừ… mẹ ra liền’’

Một đĩa thức ăn thơm phức đặt trước mặt cô…

“Để mẹ lấy cơm cho con’’ Yun mỉm cười đưa bát cho mẹ…. sau khi cơn và thức ăn đã sẵn sàng

“Mời mẹ ăn cơm với con’’ Yun gắp cho mẹ miếng thịt ngon mà cô rất thích

“Cảm ơn con gái’’

“Anh Kan sẽ tiết lắm cho nè’’ Yun nghĩ đến cảnh chọc tức anh mình vì món ngon mẹ vừa mới làm

“Khoan đã… con phải chụp hình chọc anh hai mới được’’ Yun nhanh chân chạy đi lấy chiếc điện thoại của mẹ. Cô bé nhanh nhẹn chụp lại bức ảnh rồi gửi cho ai đó, rồi nhẩm nhẩm

“1…2…3’’

Tiếng chuông điện thoại vang lên

“Mẹ thấy chưa? anh ấy thấy tiếc rồi đó’’ Yun mở chế độ gọi video lên

“Chào anh’’ Yun vẫy tay chào anh mình

“Yun… con chào mẹ’’ Kan mỉm cười nhìn mẹ mình

“Anh hai… anh ăn sáng chưa?’’ Yun để máy ảnh vào đĩa thức ăn, miệng cô bé thì đang nhai miếng thịt bò ngon lành

“Anh chuẩn bị ăn… mà em ăn món gì vậy?’’ Kan nhìn Yun

“Món mới mẹ vừa nghĩ ra’’

“Tiếc thật… mẹ à, mẹ nhất định phải làm cho con ăn khi con qua đó nha’’ Kan nhìn mama của mình

“Không… anh không qua thì hối hận ráng chịu… em sẽ không để mẹ làm cho anh ăn đâu’’ cô nhìn anh hai mình với ánh mắt đe dọa

“Thôi mà em gái… có món ngon phải chia sẽ cho anh với chứ… anh là anh hai tốt nhất của em mà’’ Kan buồn bã nhìn em gái mình

“Con gái… con để anh hai ăn sáng đi… bên đó sắp tới giờ đi làm rồi’’ mẹ cô nhắc nhở

“Anh hai… mai anh bay đến đảo JeJu luôn đi. Mẹ và em sẽ đến đó vào sáng mai’’ Yun nhìn anh mình

“Anh biết rồi… anh sẽ dẫn chị Jen cùng đến’’

“Vậy thì hay quá rồi’’ Yun nghe tới chữ Jen thì đã cười híp mắt lại

“Anh không ngờ chị dâu đến lại khiến em vui đến vậy’’ Kan có chút ghen tị với vợ mình

“Nhưng sao bằng anh Kan được chứ’’ Yun chu mỏ hôn anh mình khiến Kan mãn nguyện, nở nụ cười thỏa mãn

“Em và mẹ ăn cơm ngon nha. Chúc mọi người buổi tối vui vẻ’’ Kan vẫy tay chào hai mẹ con

“Buổi sáng tốt lành’’ mama vẫy tay chào con trai mình

“Anh hai làm việc vui vẻ’’



Tại đảo JeJu, trong khu resort giành riêng cho nhà Swilezn

“Mẹ à… biển thật đẹp’’ Yun chạy nhảy khắp nơi

“Con gái… mẹ có cái này cho con’’ mama cô đi lại

“Gì vậy mẹ?’’ Kun tò mò

“Mẹ tặng con cái này nè’’ mẹ cô lấy ra một sợi dây chuyền

“Woa! Đẹp quá’’ Yun nhìn nó

“Để mẹ đeo cho con’’ mẹ cô cầm sợi dây chuyền lên đeo cho con gái mình

“Con nhất định phải giữ cẩn thận đó nha…’’

“Dạ. Cảm ơn mẹ’’ Yun ôm lấy mẹ mình

“Chúng ta ra biển nào…’’ mẹ Yun kéo tay cô ra biển chơi

“Nơi này thật đẹp’’

“Sau này cứ nghĩ hè… mẹ sẽ dẫn con đến đây chơi’’

“Thiệt chứ… nếu sau này con có bạn trai. Con, mẹ và anh ấy sẽ cùng đến đây’’

“Nè’’ mẹ Yun hất nước vào mặt con gái mình

“A’’ Yun cũng hất nước về phía mặt mẹ mình. Cả hai chơi đùa rất vui vẻ thì từ đâu một nhóm người mặt áo đen đi tới

“Các chú à… lại đây chơi với con’’ Yun chỉ tay về đám người đó

“Con gái à… ai vậy?’’

“Chú ấy ngầu quá mẹ à… cứ như vệ sĩ nhà mình đó’’

“Các người là ai?’’ mẹ Yun kéo cô con gái mình lại

“Là ai sao? Là người mà bà từng hảm hại để được như bây giờ’’ đám người đó chạy lại

“Con gái chạy đi’’ mẹ cô nhìn vào cô

“Không… con sẽ không bỏ rơi mẹ đâu?’’ Yun khóc nức nở

“Tin mẹ… chạy đi’’

Mẹ Yun đẩy cô ra rồi tiến về phía trước đánh bọn người xấu đó. Bọn chúng người thì dao, người thì gậy liên tục tiến tới

“Mẹ à… cẩn thận’’

Bỗng dưng.. một cơn sóng ập tới… Yun bị trượt chân nên bị chúng cuốn ra xa

“Mẹ à… cứu con’’

Nghe thấy tiếng con gái hét… mẹ cô quay lại thì thấy cô đang bị sóng cuốn một lúc một xa hơn

“Con gái’’ nhân lúc bà không chú ý… bọn chúng tranh thủ cơ hội đâm vào bụng rồi đánh vào lưng… Yun thấy cảnh đó liền bật khóc

“Mẹ ơi’’

“Con gái’’

“A’’ tiếng la cất ra từ miệng mẹ cô

“Con nhất định phải sống’’ rồi bà ngất xỉu… Yun cũng biến mất sau làn sóng đó… Khu resort sau ngày hôm đó cũng bốc cháy khiến mọi người sợ hãi. Nhận được tin, Kan và Jen đã ngay lập tức đến nhưng đã không kịp, cái trơ trọi của một nơi từng rất đẹp hiện lên trước mắt mọi người

“Mẹ đâu?’’ Kan la hét

“Cậu chủ… phu nhân và tiểu thư có lẽ đã bị đám cháy…’’ người bảo vệ cúi đầu

“Các người làm việc vậy đó hả… trả mẹ và em lại cho tôi’’ Kan như muốn ngã thì được Jen đỡ lên

“Em tin mẹ và em sẽ không sao đâu’’ Jen ôm lấy Kan

….

Tại bãi biển JeJu, một gia đình đang chơi cùng nhau rất vui vẻ

“Con trai… ném bóng cho ba’’

“Em ơi… ném bóng cho anh nè’’

“Ba bố con lại đây ăn cua nè… mẹ mới làm xong ngon lắm’’

“Ba và anh hai ăn trước đi… con muốn ra kia tắm biển’’ cậu nhóc cầm trái bóng ném lại cho ba rồi vẫy tay chào mẹ

“Con sẽ kiếm vỏ sò cho mẹ’’

“Cẩn thận nha con trai’’

Cậu nhóc đó vẫy tay rồi chạy thẳng ra biển, hai ba con thì đi vào để chuẩn bị cho bữa party

“Em con vẫn ham chơi như trước’’

“Nhiều khi đó là chuyện tốt đó ba à… Ryan như là một Mr Bean trong gia đình vậy’’

“Zico à… con phải trông coi em con cẩn thận… nhiều khi cái tính con nít đó lại gây ra nguy hiểm đó’’

“Con biết mà ba’’ Zico mỉm cười rồi chạy lại với mẹ

“Con giúp mẹ’’ Zico định cầm đĩa cua lên thì bị mama quýnh vào tay

“Được rồi ông tướng… con phải rửa tay cho sạch đi chứ’’

Còn Ryan thì đang đi dạo ở bờ biển… cậu tìm kiếm xung quanh thì phát hiện có một vỏ sò rất đẹp

“Mama sẽ thích lắm đây?’’ cậu chạy lại đó và nhặt nó lên

“Woa… đẹp thiệt đó’’

Cậu vừa ngước lên thì thấy có gì đó rất lạ

“Cái gì vậy?’’ cậu đi từ từ lại thì thấy một bé gái đang bị biển cuốn vào… Ryan nhanh chóng chạy lại

“Em không sao chứ?’’ cậu bế cô bé vào bờ

“Em tỉnh lại đi’’ Ryan ép lồng ngực nhưng không thấy cô bé có phản ứng liền

“Xin lỗi em nha’’

Rồi cậu bắt đầu đặt môi mình xuống…. A….. một cảnh thật là lãng mạng mà

“Em tỉnh lại đi’’ cậu lo lắng

Một lúc sau thì cô bé ho và từ từ mở mắt ra

“Mẹ à….’’ Cô hét lên

“Em không sao chứ?’’ cậu lo lắng nhìn cô bé, cô bé hoảng sợ, gương mặt trắng bệch, tay cậu nắm chặt lấy tay cô

Cô lắc đầu sợ hãi, lập tức rút tay khỏi người cậu

“Tránh xa tôi ra’’ rồi cô đứng dậy, bỏ đi

“Mẹ à… mẹ à’’ cô chạy khỏi chỗ đó, chàng trai lo lắng chạy đi theo nhưng đã bị mất dấu

“Cô ấy đâu rồi’’ chàng trai tìm kiếm xung quanh nhưng không thấy cô bé đâu liền buồn bã quay lại chỗ ba mẹ

“Con trai… con sao vậy?’’ mẹ cậu lo lắng nhìn con trai mà bà yêu quý

“Con không sao… chỉ là’’ cậu ấp úng

“Con gặp chuyện gì sao, con trai?’’

“Lúc nảy con gặp một cô bé nhưng…’’

“Nhưng cô ấy lại bỏ đi rồi’’

“Đừng nói với mẹ là con…’’ mẹ cậu nhìn cậu với ánh mắt đáng nghi

“Chỉ là con muốn trả lắc tay này cho cô ấy mà thôi’’ cậu giơ chiếc lắc tay lên

“Nó thật đẹp’’ mẹ cậu cầm nó lên ngắm

“Mẹ thấy nó rất quen… nhưng đây là…’’ mẹ cậu tự nhiên cứng họng

“Sao vậy mẹ?’’ Ryan nhìn mẹ mình

“Mẹ không nhớ được nhưng mẹ nghĩ cái này chỉ có gia đình hoàng tộc mới có mà thôi… nó còn khắc chữ V.S nữa nè’’ mẹ cậu nhìn dòng chữ màu trắng trong suốt được khắc trên sợi dây

“Mẹ nghĩ người làm mất sẽ tự tìm đến nên con hãy báo cho quản lí ở đây, được chứ?’’ mẹ cậu nhắc nhở

“Con biết rồi’’



“Mẹ à… mẹ đâu rồi’’ cô hốt hoảng chạy đi khắp nơi nhưng không thấy đâu

“Yun… cháu đó phải không?’’ một người đàn ông chạy lại

“Là bác Henry Winston’’ cô nhìn người đàn ông đó

“Sao cháu lại ướt sũng người thế này? Mà sao cháu lại ở đây?’’

“Mẹ cháu bị đám người áo đen bắt… cháu sợ’’ cô ôm lấy người đàn ông đó

“Không sao đâu cháu… ta sẽ đưa cháu về’’

“Bác à… bác giúp mẹ cháu với’’ nước mắt cô chảy ra rất nhiều, gương mặt vì khóc mà cũng đỏ ửng lên

“Được rồi… ta đưa cháu đến resort nhà cháu… mẹ cháu giỏi võ sẽ không sao đâu?’’ ông cố gắng an ủi cô

….

“Em gái, em về rồi’’ Kan thấy cô liền chạy lại ôm chặt lấy em gái mình, anh cũng đã khóc rất nhiều nên nhìn mặt rất hốc hác

“Sao anh lại khóc? Em muốn gặp mẹ’’ cô nhìn anh mình với ánh mắt mong mỏi, chờ đợi được gặp mẹ

“Mẹ… mẹ của ta… đi rồi’’ Kan nhìn cô em gái bế bỏng, Yun không tin vào tai mình nên đánh vào người anh

“Anh nói dối… đừng lừa em mà. Bác ấy nói mẹ sẽ không sao mà’’ cô chỉ người đàn ông bên cạnh cô

“Bác Henry’’ Kan nhìn ông

“Các cháu đừng buồn nữa… ta…’’ ông cũng không thua kém gì hai đứa trẻ, nước mắt ông cũng không kìm được mà rơi xuống

“Mẹ à’’ cô khóc rất lớn, Kan chỉ biết ôm lấy em mình

Hai ngày sau…

“Các người làm gì vậy? Tôi muốn tìm ra hung thủ’’ một cô bé đứng trước trụ sở cảnh sát của Mĩ

“Cháu gái à… gia đình cháu xảy ra chuyện ở Hàn chứ không phải Mĩ nên các chú cảnh sát không can thiệp vào được chỉ có thể giúp cháu liên hệ với bên đó thôi’’

“Tôi muốn bằng chứng… các người cho tôi bằng chứng đi’’ cô khóc lóc, ai nhìn cũng rất thương cảm

“Bằng chứng bên đó gửi qua …chú đã gửi cho ba cháu rồi’’

“Tại sao lại đưa cho ông ấy chứ, ông ấy chẳng bao giờ quan tâm. Đến cái chết của mẹ tôi, ông ấy còn không rơi được một giọt nước mắt nào nữa mà’’ cô bất lực nói. Lúc ấy, đám vệ sĩ chạy đến

“Tiểu thư, cô chạy đi đâu vậy?’’

Từ hồi cô và mẹ cô xảy ra chuyện, bên cạnh gia đình cô luôn có vệ sĩ, ngay cả cô cũng có cả gần 10 tên vệ sĩ suốt ngày đi theo

“Các người đừng quản tôi có được không?’’ cô quát vào mặt họ rồi chạy đi

“Tiểu thư, cô chờ chúng tôi với’’

“Các người đừng đi theo tôi nữa…’’ cô núp vào một hàng cây, đợi đám vệ sĩ đi qua… cô liền bước ra ngoài thì

“Cô bé… cô không sợ họ bắt được sao?’’ một cậu nhóc học sinh đi lại

“Tôi không sợ’’ cô chừng mắt nhìn cậu học sinh đó

“Vậy lúc nảy ở sở cảnh sát… ai khóc như con mèo mít uớt vậy?’’ chàng trai đó chọc giận cô

“Anh dám’’ cô chỉ tay vào mặt anh ta thì đột nhiên

“A’’ cô quay lại thì thấy cánh tay mình bị sướt

“Em cần băng vết thương lại đó… đi theo anh’’ cậu nhóc đó kéo cô lại chiếc ghế đá

“Anh làm gì vậy?’’ cô rút tay lại

“Xử lí vết thương’’ cậu nhóc đó không để cô bướng bỉnh liền nắm chặt lấy tay cô

“Em tốt nhất nên ngồi yên chứ không sẽ đau đó’’ cậu nhóc đó lấy một chai nước sát trùng ra rửa cho cô… Yun cảm thấy rất đau nhưng ráng chịu đựng

“Anh là học sinh mà lại mang theo cái này… chắc hay đánh nhau lắm’’

“Sao em biết… em theo dõi tôi’’ cậu nhóc đó tỏ vẻ bất ngờ khiến cô ngạc nhiên nhưng thật ra cậu đang cố gắng làm cô vui

“Tên, họ, nhà ở đâu tôi còn chẳng biết nữa huống gì theo dõi anh’’ cô chu mỏ trông rất đáng yêu nhưng không ngờ bị chàng ta thấy, liền động lòng. … nhìn cô không chớp mắt

“A…’’ cô cảm thấy anh ta cố ý chơi mình… rửa vết thương thôi mà sao lại lâu đến vậy! Liền quay xuống xem thì thấy anh ta gần như đổ hết chai thuốc sát trùng khiến cô bất ngờ

“Anh bị điên à’’ cô nhìn vào mặt anh ta thì thấy cậu ta đang nhìn mình chăm chú

“Nè’’ cô quát vào mặt anh ta… hết cách cô đành lấy chai thuốc sát trùng ra

Cậu ta giật mình

“Xin lỗi… anh không cố ý’’ cậu ta tỏ vẻ hối hận với cô

“Không cố ý sao… cố tình thì có’’ cô lấy bông gòn lau đi chỗ nước đó

“Để anh băng lại cho em’’ cậu ấy lấy băng keo cá nhân từ túi ra

Cô cũng mặc kệ anh ta nhưng trước khi anh ta băng, cô cảnh cáo

“Anh làm cho tử tế, tay tôi mà bị gì thì gia đình anh đền không nổi đâu’’