Khi Nam Tiêu Tương Gặp Phải Nữ Tấn Giang

Chương 48




Ta biết rằng mình sẽ sống sót, đối với việc này ta không hề cảm thấy ngoài ý muốn, đây cũng không phải lần đầu ta rơi xuống nước. Đúng vậy, sau khi rơi xuống vách núi đen, ta lại cẩu huyết tiến vào trong nước, dường như ta có thể cảm giác được bọt khí gãi ngứa ở gò má mình. Nhưng mà, lúc này rơi xuống nước có một chỗ khác biệt, cũng là rơi xuống, nhưng ta không thấy sẹo ca và tác giả quạ đen ở trong nước, ta bị một góc áo cuốn lấy chân.

Điều này khiến ta không thể nổi lên trên một mình, đành phải kéo cả chủ nhân của góc áo kia lên.

Ta cảm thấy xung quanh mình đều là máu loãng, người quấn lấy chân ta có lẽ bị thương vô cùng nặng. Sau khi không cẩn thận uống vào vài ngụm nước lẫn máu, cuối cùng ta bơi tới được bên cạnh người kia, đỡ lấy người kia từ sau, kéo theo hắn lên trên. Máu trên người người kia không ngừng chảy ra, làm hại ta uống phải máu của hắn.

Nữ chính vốn hay cứu người, nhưng mỗi lần ta giúp người hay cứu người đều là không tự nguyện, thật sự là hãm hại người, nhưng cho dù là hãm hại người, người này ta cũng không thể không cứu, nếu không, ta sẽ bị hắn kéo xuống cùng chết trong nước. Ta cũng không biết tại sao góc áo của hắn lại quấn vào chân ta, làm thế nào cũng không gỡ ra được, giống như rêu trong nước, điều này thật vô lý.

Vất vả lắm mới kéo được người lên, ta vội vàng hít thở vài cái, sau đó nhìn lại mình đang ở nơi nào.

Thật đáng mừng, ta phát hiện cách chúng ta không xa có một đảo nhỏ, muốn kéo người này lên đảo tuy hơi khó, nhưng không phải là chuyện không làm được.

Lúc này ta không có thời gian để nhìn diện mạo của kẻ người đầy máu này, hay thắc mắc rốt cuộc hắn là ai, bây giờ nhanh chóng lên bờ thì tốt hơn. Ta gạt nước, hao phí rất nhiều sức lực để kéo người lên bờ, sợ rằng máu loãng sẽ dẫn tới cá ăn thịt gì đó trong nước. Tuy rằng như vậy rất vô lý, nhưng nếu đen đủi gặp phải thì sao?

Khi kéo người lên bờ, ta đã mệt lừ, nằm thở phì phò trên đất đầy tảng đá, ngay cả động ngón tay cũng không muốn. Cho dù nằm ở đây không thoải mái, ta cũng không có sức để di chuyển nữa, dần dần, ta nhắm chặt mắt, ngủ mê man.

Một trận gió lạnh làm ta tỉnh lại, mở to mắt thấy người kia vẫn hôn mê, hắn không thể đưa ta đến một sơn động ấm áp, cũng không thể đốt lửa rồi đối xử với ta thật dịu dàng. Quả nhiên, tiểu thuyết này muốn ngược ta.

Ta cố sức bò dậy, phát hiện yết hầu rất đau, đầu cũng thật nóng, ta bất đắc dĩ dựng thẳng ngón giữa nhìn trời, bị giày vò nhiều thành bệnh như vậy, không phải là đã có tuyết lại thêm sương sao? Đầu choáng váng ong ong, ta bắt đầu gỡ góc áo quấn trên chân ta. Có lẽ là góc áo này đã hoàn thành sứ mệnh vinh quang của nó, hoặc là bởi vì đã lên bờ, ta gỡ hai lần liền được.

Sau khi chân không còn vướng víu, tay ta sờ mặt, quả nhiên cũng nóng lên rồi. Tuy rằng ta là mệnh Tiểu Cường, nhưng không có nghĩa là ta sẽ không sinh bệnh, ngược lại, bởi vì thiết định là ta đi con đường nhu nhược, vì thế ta rất dễ sinh bệnh. Tuy rằng bệnh không chết được, nhưng quá trình sinh bệnh cũng là một loại hành hạ sống không bằng chết.

Ta uể oải nhìn người mà ta cứu lên trông thế nào, kéo quần áo của hắn, kéo hắn vào sâu trong đảo nhỏ. Hiện tại ta cần một người chăm sóc ta, nếu người này còn có nhiệt độ cơ thể, vậy chờ hắn tỉnh rồi báo ân đi! Ta đã không nâng được người dậy, chỉ có thể kéo hắn đi, làm tảng đá bén nhọn cứa vào lưng hắn, máu chảy đầy đất, còn thê thảm hơn lúc chưa được cứu.

Ta nghĩ, ta không hợp với việc cứu người.

Có lẽ đây là hoang đảo, bởi vì ta không thấy nhìn người nào khác ngoại trừ mình và kẻ người đầy máu này, cũng không thấy khói bếp.♥d♥d♥l♥q♥đ Ta kéo hắn đi một đường, vất vả lắm mới đi đến được nơi có cây xanh. Con mắt lóe lên, ta phát hiện chỗ này rất hợp để ẩn cư.

Bên trong đảo là một rừng cây, trong rừng cây mọc đầy hoa dại xinh đẹp không biết tên, còn có một hang động đá thiên nhiên.

Ta kéo người vào một chỗ khá sáng sủa, ánh trăng rất sáng, có thể nhìn thấy đường rõ ràng. Giá y màu đỏ dán trên người ta, làm ta vô cùng khó chịu, bởi vì sốt ruột chạy trốn, ta vốn không có thời gian dừng lại để thay quần áo. Cho dù mặt ta có dày đến mức nào, cũng không thể thay trước mặt hai nam nhân.

Hơn nữa, bởi vì chạy vội, ta cũng quên không thay quần áo.

Hiện tại, bộ quần áo này khiến ta thấy vô cùng vướng víu.

Sau khi kéo người vào sơn động, ta lại đi chung quanh tìm một ít cỏ khô và cành cây về. Định luật nữ chính không thể chết, do đó ta biết trên người người kia nhất định có thứ để châm lửa. Quả nhiên, sau khi lục tìm trên người hắn, ta thấy quẹt lửa được bao bằng vài lớp giấy dầu.

Quẹt lửa được bọc kín, không bị ẩm nước.

Ta gom một đống cỏ khô lại, quẹt lửa, tuy rằng chỉ có độ ấm nho nhỏ, lại làm ta cảm thấy thật ấm áp. Sau khi châm lửa vào cỏ, ta đặt vài nhánh cây lên trên, đợi đến khi lửa bốc cháy, mới chạy đi nhặt tiếp một ít cỏ khô và nhánh cây, tới tới lui lui nhiều lần, cuối cùng cũng làm được chỗ ngủ tạm thời tối nay và có số nhánh cây đủ để lửa cháy tới sáng.

Bây giờ ta còn sinh bệnh, tới tới lui lui vài lần như vậy, đầu càng đau, ta ngồi trước lửa hai giờ, thân thể mới dần ấm hơn, quần áo trên người cũng khô. Người không có nhiều lương tâm như ta, lúc này mới kéo kẻ người đầy máu kia lại, để hắn sưởi ấm một chút.

Tác giả sẽ không vô duyên vô cớ ép ta nhảy vực, cho nên người này chính là nhân vật quan trọng.

Sau khi kéo người lại, mới phát hiện bụng hắn bị đâm một cái, màu máu bình thường, hắn cũng không trúng độc. Hiện tại máu chảy ra chậm hơn, nhưng nếu ta cứ xem mà không làm, có lẽ hắn sẽ mất máu quá nhiều mà chết. Hắn chết thì ta làm gì đây? Ta nghiêng đầu nghĩ đến con quạ đen kia.

Suy nghĩ một hồi, ta mới chủ động xoay lại cái đầu nghiêng sang một bên của người kia. Sau đó, ta tập trung nhớ lại kịch tình nguyên tác, quả nhiên con quạ đen thối tha kia muốn đẩy ta xuống là có ý đồ, nhưng mà, đối với nam chính số bốn này, thực ra ta không biết nên làm gì hắn mới tốt.

Hắn là sát thủ đứng đầu của các nào đó [1], tính tình không nóng không lạnh, là sát thủ không thích giết người. Nói thật, nếu không phải cả ngày hắn đều mặc đồ đen, khí chất của hắn cũng không giống một sát thủ. ♣d♣d○l♦q♠đ Hắn cũng là một nam nhân vô cùng tuấn mỹ, là loại hình trung khuyển không quá thông minh.

[1] Ví dụ như: Ngâm Phong các (ở đây không nói rõ nên để là mỗ các = các nào đó)

Nhưng mà, kịch tình lần này không chỉ có một nam chính là hắn, mà còn có cả nam chính số năm. Quan trọng hơn là, nam chính số năm yêu nam chính số bốn sâu sắc, đúng vậy, chính là tình yêu giữa nam nam. Nam chính số năm yêu nam chính số bốn như si như cuồng, cho dù hủy diệt toàn bộ thế giới cũng muốn đoạt được hắn.

Nhưng mà, nam chính số bốn không yêu số năm, kịch tình là như vậy.

Nữ chính ngẫu nhiên cứu nam chính sát thủ số bốn bị thương ngã ở ven đường một lần, sau đó đã bị người nhớ thương, hắn muốn lặng lẽ báo đáp nữ chính. Bình thường hắn giả dạng làm một nam nhân vô hại, ngày đêm ở bên cạnh nữ chính. Nhưng mà, nam chính số năm lúc này lại hiểu lầm số bốn thích nữ chính, vì thế nhảy ra chơi trò mập mờ cùng nữ chính, muốn kích thích nam chính số bốn, để chứng minh nữ chính là nữ nhân lả lơi ong bướm.

Nhưng mà, hắn không kích thích thì còn được, vừa kích thích, nam chính số bốn phát hiện mình có cảm giác với nữ chính khi lặng lẽ chiếu cố nàng, vì vậy hiểu lầm nữ chính. Hậu quả của việc hiểu lầm chính là hắn chạy tới kỹ viện mua rượu, đang muốn XXOO thì nữ chính thấy được.

Nữ chính cũng có hảo cảm với nam nhân duy nhất đối tốt với mình, yên lặng chiếu cố mình, kết quả lại ra chuyện như vậy. Nàng bi phẫn quay đầu muốn đi, số bốn đuổi theo, làm rõ hiểu lầm với nàng.

Số năm thấy, hận nữ chính tận xương. Hắn hạ độc nữ chính, lấy việc này để ép số bốn dâng ra hoa cúc. Sát thủ số bốn và sát thủ số năm là trúc mã cùng lớn lên, sau khi biết tình cảm của hắn đối với mình, hiển nhiên là các kiểu bị sốc, các kiểu tránh số năm. Nhưng cứ như vậy khiến số năm càng thêm hận nữ chính, cuối cùng, hắn bất đắc dĩ dâng ra hoa cúc mềm mại cho số năm hái. . .

Tuy rằng số bốn bị số năm hái hoa cúc, nhưng nữ chính lại cảm thấy số bốn vô cùng đáng thương, vô cùng cẩn thận chăm sóc hắn, hơn nữa cam đoan tuyệt đối sẽ không ghét bỏ hắn, cũng sẽ không khinh thường hắn. Vì thế, bọn họ hạnh phúc ở bên nhau một thời gian.

Nhưng mà, số năm vô cùng tức giận, tình yêu của hắn với số bốn đã đến mức có thể hủy diệt hết thảy, vì thế hắn càng hận nữ chính, lặng lẽ chuyển tới bên cạnh nơi ở tạm thời của bọn họ.

Dù sao số bốn cũng là sát thủ, đôi khi cũng cần giấu giếm nữ chính để đi nhận nhiệm vụ, lúc này cũng chỉ có nữ chính ở nhà. Số năm có cơ hội, bắt nữ chính, nói muốn xem rốt cuộc nàng có gì tốt, vì sao khiến số bốn thần hồn điên đảo.

Sau đó tự nhiên xâm hại nữ chính rồi. . .

Nữ chính rất yếu đuối, không dám phản kháng, cũng không dám nói việc mình bị gì kia ra, chỉ có thể nhịn. Số năm dùng hết biện pháp tra tấn nữ chính, chuyện không thể làm trên người số bốn đều làm hết trên người nữ chính, sau này, số bốn đã trở về, hơn nữa ân ái với nữ chính, số năm ghen tị.

Lúc này hắn phát hiện người mình ghen tị không phải nữ chính, mà là số bốn có thể ở cùng nữ chính.

Hắn bắt đầu chán ghét số bốn, không muốn số bốn xuất hiện trước mặt nữ chính nữa. Hơn nữa, lúc này nữ chính đột nhiên bị phát hiện mang thai, vẫn là hoài thai trong thời gian số bốn không ở nhà. Số bốn cho rằng mình bị phản bội, từ yêu nữ chính thành hận. Hắn không bỏ nữ chính, mà là ngày ngày lưu luyến nơi bướm hoa, cuối cùng còn mang về một nữ nhân, bảo là muốn cưới làm thiếp thất.

Nữ nhân kia mặt ngoài đối tốt với nữ chính, nhưng không ít lần ngầm hãm hại, bởi vì nàng đã từng cứu số bốn khi hắn gặp nạn một lần, vì thế số bốn cho rằng đây là một nữ tử thiện lương. Nữ chính có oan không chỗ tố, cũng không dám nói đứa nhỏ trong bụng là của số năm.

Nữ chính cho rằng mình có lỗi với số bốn trước, cái gì cũng nhịn, nhưng số năm lại không nhìn được rồi. Hắn xuất hiện giống như thiên thần, đánh số bốn nửa chết nửa sống, cướp đi nữ chính, nhốt lại.

Hắn cam đoan với nữ chính sẽ đối tốt với nàng, muốn nàng yên tâm sinh hạ đứa nhỏ.

Nữ chính hiểu lầm rằng hắn chỉ vì đứa nhỏ nên mới có thể đối tốt với mình như vậy, cho nên luôn nghĩ cách trốn đi. Sau khi nữ chính chạy thoát vài lần, số năm nổi điên! Cho rằng nữ chính là vì số bốn mới không chấp nhận hắn. Giờ phút này, hắn triệt để trở mặt thành thù với nam nhân hắn từng yêu, nhìn thấy liền đánh ngươi chết ta sống, một khi nữ chính không nghe hắn, hắn liền cảm thấy nữ chính vì số bốn nên đối nghịch với hắn, hiển nhiên lại là các loại ngược luyến tình thâm.

Không biết vì sao tác giả lại bày ra một đoạn sấm sét như vậy, vốn đang là truyện ngôn tình, vì sao ngươi lại lôi đam mỹ vào, lôi vào còn chưa tính, còn kiên quyết bẻ thẳng một S công quỷ súc. [2] Chẳng lẽ bẻ thẳng một nam cong rất có cảm giác thành tựu sao? Hơn nữa, số năm yêu số bốn từ nhỏ đến lớn, hơn nữa còn là loại yêu điên cuồng cường thủ hào đoạt, hắn thích nữ chính là rất vô lý!

[2] Quỷ súc: tàn khốc, vô tình, tàn nhẫn. S: thích ngược người khác (trong từ SM ấy)

Hơn nữa, không phải hắn thích nam nhân sao? Vì sao lại vì ngược, mà không phải bởi vì hắn ghen tị mà cường X nữ chính?

Tay ta xoa trán, mãi không nghĩ ra.

Mà hiện tại, chẳng lẽ ta phải trực tiếp ra tay giết chết người sắp chết vì mất máu quá nhiều này sao? Được rồi, nếu tác giả đã không thích đam mỹ như vậy, rõ ràng viết ra tình cảm sâu sắc đến thế, cuối cùng lại cứng rắn bẻ thành như vậy, ta liền gắng cho bọn họ đam cái mỹ. Là nàng cho vào đoạn sấm sét ở ngôn tình trước, thật sự không thể trách được ta.

Ta nhìn ánh lửa, vuốt cằm suy nghĩ, có loại thuốc nào có thể làm cho hoa cúc của số bốn nếu không bị chạm vào thì cảm thấy cô đơn trống rỗng. Các kiểu S bị X đến yêu thật sự là nhiều lắm, để cho hai huynh đệ sát thủ này. . . Tự do gì kia đi thôi. Còn ta yên lặng đứng ngoài quan sát là được rồi.

Ta cũng không muốn chơi trò mập mờ cùng số bốn sau đó bị số năm hạ độc rồi thành thế kia, vô cùng không muốn.

Ta thở dài, cởi áo khoác giá y xuống dưới, xé thành từng miếng vải dài băng bó miệng vết thương cho người kia. Bởi vì là giá y, cho nên ta mặc mấy lớp, cởi áo khoác ra cũng không có việc gì, hơn nữa, hiện tại không phải thời khắc đặc biệt sao? Vạt áo trong tiểu thuyết hay trên TV đều rất dễ bị xé rách, cho dù ngày thường mặc có chắc chắn thế nào.

Giúp người kia băng bó xong, xử lý vết thương một chút, ta mệt rã rời, kiên trì không nổi nữa. Ta sợ nếu mình còn chăm sóc người này, ta sẽ quy thiên trước hắn. Hiện tại yết hầu ta càng đau, đầu cũng đau, nếu không nghỉ ngơi, chỉ sợ bệnh nhỏ của ta sẽ thành bệnh nặng.

Sau khi làm hết thảy, ta nằm trên đống cỏ khô bên lửa, cuộn người lại. Ta biết chuyện xưa ngày mai sẽ đi theo hai hướng, hắn tỉnh trước, sau đó chăm sóc bệnh nhân là ta. Ta tỉnh trước, sau đó ta chăm sóc bệnh nhân là hắn. Dù nghĩ như thế nào đều là bi kịch, nhưng mà, không còn có lựa chọn nào khác rồi.

Có lẽ, ta có thể chờ mong rằng ngày mai sẹo ca sẽ tìm đến?

Nhưng mà, ta đã quyết định phân rõ giới hạn với hắn rồi. . .

Mang theo ý nghĩ ngổn ngang này, ta dần dần chìm vào giấc ngủ. Chuyện ngày mai để ngày mai rồi nói, hiện tại nghĩ nhiều sẽ chỉ làm đầu càng đau hơn mà thôi.